watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp

Lượt xem :
Tổng giám đốcThành, anh gọi em có
Chương 9: Chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào

Vì giống nhau nên đồng cảm, môi hở răng lạnh, vào buổi sáng sớmmùa thu hôm ấy, Diệp Tề Mi nằm gọn trong lòng Thành Chí Đông mềm yếu tự thừanhận, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường trước mọi người chẳng qua cũngchỉ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so với những người phụ nữ khác,giờ cô đã nhận thức rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếu đuối nhất.


Sánghôm sau Thành Chí Đông phải ra sân bay, buổi sáng vơ lấy chìa khóa rồi đi vộivàng, lúc ra xe mới thấy trong chùm chìa khóa có thêm một chiếc chìa khóa sángloáng.

Anhđứng yên lặng quên cả khởi động xe, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc chìa khóa mới,tay nắm chặt.

Anh yêuthích sự thách thức là bởi yêu thích thứ cảm giác hưng phấn, kích động dângtrào trong lòng khi đối mặt với thách thức, còn cô lại luôn mang lại cho anhnhững cảm giác tuyệt diệu như thế, dường như được trở lại thời trai trẻ đầy háohức hăm hở của lần đầu tiên một mình chu du khắp các nước trên thế giới, muốnkiễng chân lên để lập tức được nhìn thấy kết quả, anh mỉm cười hạnh phúc.

Hãy đợiđấy, Bảo Bảo, chúng ta hãy cùng chờ xem mèo nào cắn mỉu nào.

Diệp TềMi đang đánh răng, đột nhiên thấy toàn thân lạnh toát, cũng không để ý, đến giờcô đi làm như bình thường.

Ba hômsau xe đã sửa xong, ngồi vào chiếc ghế lái thân thuộc, khi đạp chân nhấn gaDiệp Tề Mi cảm thấy rất vui.

Nhớ lạimấy ngày trước được người ta giúp đỡ, cô gõ cửa nhà hàng xóm muốn chính thứcnói lời cảm ơn, tiện thể nói luôn những việc cần phải nói, nhưng sang mấy lầnliền mà nhà hàng xóm vẫn bặt vô âm tín, đến tiếng sủa của Bối Bối cũng hoàntoàn biến mất.

Đi côngtác? Chuyển nhà? Di dân? Đứng trong thang máy thoáng suy nghĩ về việc này mộtphút rồi lập tức ném nó ra khỏi bộ nhớ, có những người đột nhiên xuất hiệntrong cuộc sống, quan hệ mật thiết, sau đó đột nhiên biến mất, không có lý do,đều đã không còn là trẻ con nữa rồi, cô hoàn toàn có thể hiểu được.

Diệp TềMi gặp Ân Như thêm một lần nữa, cô ấy vẫn kiên quyết đòi li hôn, cô cảm thấybất đắc dĩ: “Tôi cảm thấy vấn đề của hai người chưa nghiêm trọng tới mức ấy,hay là thử ngồi lại với nhau xem?”.

Ân Nhưvén mái tóc ngắn gọn gàng của mình ra phía sau, giọng nói chắc nịch: “Tôi đãliên hệ với các thành viên của tổ công tác trước kia, họ rất nhiệt tình mời tôitham gia vào dự án tiếp theo”.

“Nhanhvậy sao?”.

“Nếucòn chậm trễ tôi sẽ bị thế giới lãng quên”.

Lại nhớtới ánh mắt khẩn khoản của người đàn ông đó, Tề Mi cảm thấy nuối tiếc: “Hãy thửsuy nghĩ lại trong vòng một tuần xem sao? Tôi cũng cần thời gian để cân nhắc vềxác suất thành công của vụ án khi ra tòa”.

Cuộcnói chuyện đã kết thúc như thế. Hai ngày sau Thành Chí Đông trở về từ Nhật Bản,đứng ở sân bay Narita gọi điện cho cô, lúc đó cô đang ở văn phòng mỉm cười: “Cócần em tới đón không?”.

“Có láixe rồi”.

“Lái xecó biết đường về nhà không?”.

Thoạtđầu anh không hiểu, sau khi nhớ ra tự nhiên thấy vui mừng khôn xiết: “Khôngsao, anh có thể tự về, phải rồi, lần trước món cà tím đó rất ngon, anh cứ nhớmãi”.

Đúng làrất thẳng thắn, lúc đòi ăn cũng vẫn lý lẽ hùng hồn như thế, cô cười thànhtiếng: “Em biết rồi, sẽ làm một bàn toàn các món cà tím cho anh no căng bụngmới thôi”.

Anh rấtmuốn nói, cho dù có chết no anh cũng sẵn lòng nhưng vui quá, nên anh còn mảicười.

Xuốngsân bay trời đã gần tối, trực tiếp cho lái xe nghỉ phép, anh tự mình lái thẳngxe về nhà.

Ra khỏixe anh ngẩng đầu lên nhìn, giờ thì anh biết mình phải tìm ô cửa sổ nào rồi.

Khôngkìm được anh nhoẻn miệng cười, từ ô cửa sổ nhỏ hắt ra một quầng sáng màu vàng,phía trong ô cửa đó có cô.

Trongphòng bếp có ghế chân cao, cô đang ngồi trước quầy pha chế xem sách, trongchiếc nồi cạnh đó đang hấp gà, tiếng nước sôi nhẹ, có tiếng mở cửa, cô mỉm cườiđứng dậy.

Vừa vàocửa anh đã nhìn thấy một đôi dép lê còn mới được đặt cạnh tủ giày, loại to, màukem sạch sẽ dễ chịu.

“Hey”.Tề Mi khẽ chào, cô mặc bộ quần áo ở nhà đứng trước mặt anh, đôi dép cô đi màukem, xinh xắn, gót chân trắng trẻo thấp thoáng hiện ra trên đế dép, lòng bàntay anh nóng bừng, anh đóng cửa, sau đó ôm chặt lấy cô mà hôn.

“Này!”.Vừa cười cô vừa đẩy anh ra, hoàn toàn không có tác dụng, cơ thể như bị nhấcbổng lên, khi được đặt xuống thì đã ở trên giường.

Đôi môianh nóng bỏng, nhanh chóng mơn man theo cổ cô xuống phía dưới, bộ đồ mặc ở nhàkhá rộng, những ngón tay anh bắt đầu ngang ngược đánh thành chiếm đất, thân thểđột nhiên mát lạnh, cô kêu lên: “Kẻ cướp, em còn đang nấu dở đồ trên bếp”.

Mặt đãvùi vào ngực cô, nghe thấy vậy anh ngẩng đầu lên, cười rất tươi: “Không sao,mình có thể cùng vào bếp”.

Trời ạ,cô muốn lườm anh một cái, nhưng cô nằm ngửa trên giường, tay bị anh giữ chặt,giữa hai đùi đột nhiên nóng lên, anh đã mạnh mẽ đưa vào, khoái cảm trào dâng,cô bắt đầu thở gấp.

Thôiđược rồi, được rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô đầu hàng.

Sánghôm sau họ cùng ngồi ăn sáng, chỉ là món sữa đậu nành bình thường nhất, côthích ăn quẩy nhưng lại sợ nhiều dầu mỡ, lần nào ăn cũng bỏ thừa một nửa suất,anh thấy vậy liền nhăn trán, một đũa gắp hết vào bát, sau đó đẩy bát vằn thắnlại, “Ăn hết đi”.

“Em vẫncòn sữa đậu nành, anh tự ăn đi”.

“Em chỉăn một ít vậy có thể no sao? Em là gà đấy chắc?”.

“Hàngngày em vẫn ăn như vậy, ăn nhiều dầu mỡ rất dễ béo”.

“Béoanh vẫn thích”.

Cô phìcười, “Em đâu cần anh thích hay không, duy trì vóc dáng là sự nghiệp cả đời củaphụ nữ”.

Sựnghiệp… mặt anh tối sầm, sự nghiệp cả đời của Nữ hoàng luật sư Diệp Tề Mi chỉlà duy trì vóc dáng, phục thật.

Tronglúc cười nói Diệp Tề Mi vô tình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính sạchsẽ sáng loáng, vẫn còn rất sớm, không có nhiều người đi trên đường, đột nhiêncô thoáng nhìn thấy một đôi nam nữ, rất quen, cô chăm chú dõi theo.

“Chuyệngì thế?”. Thấy cô cứ nhìn vào một điểm mà không nói gì, anh cũng tò mò, vừa hỏivừa nhìn theo ánh mắt cô.

Mùa hènên trời sáng rất sớm, con đường trong khu chung cư khá yên tĩnh, chỉ có vàingười qua lại, liếc mắt khắp một lượt không thấy gì đáng chú ý.

Nhưngcô lại nhìn rất chăm chú, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.

Bên kiađường là một tòa chung cư cao tầng, một nam một nữ vừa bước từ đấy ra, ngườiđàn ông cao to, nước da đen, bước đi khá nhanh, người phụ nữ mặc một chiếc váyliền thân khá rộng so với cơ thể, đang cắm cúi đi theo phía sau anh ta, nhưngsải bước khá hẹp, xem ra rất vất vả, đến đầu đường người đàn ông đó dừng lại,cô ta liền đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay anh ta, ngẩng đầu lên nói câu gì đó.

Diệp TềMi không kịp nghĩ nhiều, trước ánh mắt kinh ngạc của Thành Chí Đông rút điệnthoại ra chụp lại cảnh đó, sau đó đèn đỏ chuyển xanh, họ lại bước tiếp, nhanhchóng ra khỏi tầm mắt của cô.

“TềMi?”. Càng lúc càng cảm thấy kì quái, Thành Chí Đông cất giọng nghi hoặc.

“Anhkhông ăn nữa à?”. Cô quay lại nhìn, đẩy bát vằn thắn về phía anh: “Anh ăn nhé,em phải đi rồi”. Nói xong cô dứt khoát đứng dậy, định đi thẳng ra ngoài.

Anh kéocô lại, “Cùng đi đi”, nói xong vơ vội chìa khóa xe trên bàn rồi đứng dậy.

Xe củahọ đều đỗ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1323/2159
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT