Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
i quan hệ này màphải hi sinh cuộc sống, công việc, tôn nghiêm và sự tự do của bản thân, đốiphương cũng không yêu cầu cô làm thế.
Cuộcsống của người đàn ông này chính là không ngừng chinh phục những điều mới mẻ,cô thích nhìn thấy anh năng động sôi nổi, nhìn thế giới bằng con mắt tự tin,chưa bao giờ cô nghĩ đến một ngày nào đó, anh sẽ dừng bước bên cạnh mình, trởthành một người chồng bình thường không chút hoài bão như bao người đàn ôngkhác.
Nhưnggiờ thì khác, có con rồi thì khác.
Khôngcó sự chuẩn bị trước, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc phải xử lý thế nào,chắc anh cũng thế.
Diệp TềMi đưa tay ra nhấc điện thoại bàn lên định bấm số, bấm được vài số lại dừnglại, mình vẫn chưa suy nghĩ xong mà, kẻ cướp, em phải nói với anh thế nào đây?
Khôngđược, chuyện này không thể không nói, bất luận thế nào thì cũng phải đối diệnvới anh một lần, huống hồ anh có quyền được biết, những ngón tay tiếp tục ấnxuống, rất nhanh đã bấm xong dãy số quen thuộc.
Vội rasân bay, trên đường đi Thành Chí Đông gọi điện mấy lần, đầu bên kia liên tụcbáo về số điện thoại không liên lạc được, lái xe nhìn gương chiếu hậu thấy anhnhăn trán nhíu mày liên tục, vốn rất sùng bái ông chủ lớn này, anh ta lấy hếtdũng khí dùng thứ tiếng Anh bồi của mình nói với anh trước khi tới nơi: “ỞPhilippines mọi chuyện rất ổn, không sao cả”.
Anhnghe thấy vậy liền cười, “Tôi biết, tôi gọi về Trung Quốc”.
“TrungQuốc? Trung Quốc cũng xảy ra chuyện gì sao?”. Lái xe thắc mắc.
Cửa vàođường bay quốc tế đã hiện ra trước mặt, anh xua tay, mở cửa xuống xe.
Cho tớitận khi máy bay cất cánh vẫn không gọi được, cô tiếp viên hàng không bước tớimỉm cười cúi người chào, anh gật đầu, đang ấn vào nút tắt nguồn thì chuông điệnthoại đổ dồn, lập ức bắt máy, đầu dây bên kia giọng rất nhẹ: “A lô?”.
“Tề Mi,sao vừa sáng sớm mà điện thoại của em đã không gọi được thế?”.
Nín thởmột lúc không biết nên thở ra hay hít vào, Thành Chí Đông kìm lại trong phổinói một hơi.
“Rơihỏng rồi”. Cô giải thích đơn giản, “Chí Đông, giờ anh nói chuyện có tiệnkhông?”.
Cô tiếpviên đứng bên cạnh nụ cười dần trở nên gượng gạo, anh liếc nhìn cô ta một cáirồi nói tiếp: “Nhà máy ở Philippines xảy ra chuyện, giờ anh phảisang đó ngay, vừa lên máy bay”.
Đầu dâybên kia im lặng.
“BảoBảo?”.
“Thôivậy, bao giờ tới nơi anh gọi cho em”. Giọng cô lạnh nhạt.
“Đợimột chút”. Nụ cười trên môi cô tiếp viên sắp biến mất, biết là không thể nóithêm, nhưng anh có cảm giác cuộc điện thoại này không thể ngắt giữa chừng: “Cóchuyện gì phải không? Đã xảy ra chuyện gì phải không?”.
“ChíĐông…”. Lần đầu tiên cô ngập ngừng trên điện thoại.
Tínhcách cô không ưa dài dòng văn tự, hiếm khi lại ngập ngừng thế này, trái timThành Chí Đông chợt trống rỗng, không biết là thứ cảm giác gì, không kịp nghĩngợi, anh lập tức bước ra ngoài: “Bảo Bảo, em mau nói đi”.
Ngườingồi hạng ghế VIP không nhiều, tất cả mọi người đều đang nhìn anh chờ đợi, côtiếp viên hàng không đưa tay kéo anh lại, đến cơ trưởng cũng biết chuyện.
“Mờianh ngồi nguyên ở vị trí, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi”.
“Anhđến nơi rồi nói tiếp”. Nghe thấy đầu dây bên kia có vẻ ồn ào, Diệp Tề Mi cúpmáy.
Cuốicùng thì máy bay cũng cất cánh thuận lợi, tiếp viên hàng không mang đồ ăn ra.Không còn tâm trạng mà ăn uống nữa, Thành Chí Đông mở rèm cửa sổ để ánh nắngchiếu vào.
Ánhnắng dát vàng lên biển mây trắng nõn, anh đã rất quen với khung cảnh này tuynhiên anh chưa bao giờ thấy nhàm chán, đi khắp thế giới, anh đã quen những ngàysống trên mây, nhưng giờ nhìn ra ngoài đó anh chỉ thấy một cảm giác chán ngán.
Vừa rồichỉ kịp nói với cô ấy vài lời qua quýt, nhưng con người đúng là rất kì lạ, đốivới người mà mình quan tâm, chỉ một thay đổi nhỏ trong giọng nói cũng có thểnhận ra, cho dù không được mặt đối mặt, cho dù cách nhau một khoảng cách rất xa.
Tề Mi,đã xảy ra chuyện gì? Em muốn nói điều gì?
Tâmtrạng anh bồn chồn không yên, chỉ vài giờ bay ngắn ngủi mà anh nhìn đồng hồkhông biết bao nhiêu lần, cứ như kim giờ trên mặt đồng hồ bị dính keo vậy, saomãi không thấy di chuyển.
Tiếpviên hàng không đi qua đi lại len lén quan sát anh, nét mặt còn lo lắng hơnanh, cuối cùng khi máy bay hạ cánh, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Máy bayvừa dừng lại, anh đã chụp lấy điện thoại gọi cho cô, lần này thì gọi được diđộng, nhưng tín hiệu báo máy bận.
Cộngthêm bất an, anh đợi thêm một chút nữa rồi gọi lại.
Lòngcàng lo lắng bước đi càng vội vàng, anh vừa gọi vừa bước ra cửa, người của côngty cử ra đón đã đứng đợi ở cửa ra của sân bay, nhìn thấy anh nét mặt người nàongười nấy trở nên căng thẳng.
Anhkhông để ý tới bọn họ, cuối cùng điện thoại cũng thông, chỉ mới có vài giờ đồnghồ trôi qua, nhưng nghe thấy hơi thở của cô tim Thành Chí Đông đập rất nhanh,anh ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Bảo Bảo, anh vừa xuống máy bay, giờ có thểnói chuyện được rồi”.
Đầu dâybên kia rất ồn ào, nghe như có tiếng đàn ông đang nói: “Bảo Bảo! Có phải là anhta không? Để ba nghe”.
BảoBảo? Ai đang gọi cô ấy là Bảo Bảo? Thành Chí Đông không hiểu.
Lại cógiọng nữ cất lên: “Mình à, mình đừng nói nữa”.
“BảoBảo, em đang ở đâu?”. Anh hỏi dò một câu, cuối cùng cũng nghe thấy Diệp Tề Mitrả lời, “Chí Đông, em đang ở nhà”.
“Ởnhà?”.
“Ừ, bamẹ em đang ở đây”.
Hơi bấtngờ, nhưng anh vội hỏi vào việc chính, “Em muốn nói gì với anh thế? Mau nóiđi”.
Cầmđiện thoại đi ra ngoài ban công, Diệp Tề Mi ra hiệu cho ba mẹ, ngăn họ đi theo,rồi đưa tay đóng cửa ra ban công lại, cô chống khuỷu tay lên lan can ban công,trước khi nói cô hít nhẹ một hơi.
“BảoBảo? Sao em không nói gì?”.
Bancông trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, những bông hoa nhỏ rung rinh dưới ánhnắng mặt trời, hương thơm thoang thoảng, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiếncô nhớ lại khi mình còn nhỏ, nghỉ hè mang ghế ra đây ngồi làm bài tập, bên cạnhđặt nửa quả dưa hấu, chiếc thìa bạc cắm ở giữa, vừa viết vừa múc dưa ăn.
Nghĩtới đó, cô mỉm cười, “Chí Đông, anh tìm chỗ nào ngồi xuống đi”.
“Hả?”.Câu nói này nghe lạ quá, anh không hiểu.
“Hoặcdựa vào tường cũng được, xong chưa?”.
“Tề Mi,lẽ nào cảm nắng cũng để lại di chứng sao?”.
Khôngmuốn nói như vậy, nhưng đúng là anh không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Thành ChíĐông chân thành, nghiêm túc đặt câu hỏi.
Côcười, biết anh không nhìn thấy mình nhưng Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt đáp, “Kẻcướp, em đang mang thai con anh”.
Sân baychỗ nào cũng ồn ào nhưng đầu dây bên kia thì hoàn toàn ngược lại, cô đang ở mộtnơi rất yên tĩnh, một mình, không có ai làm phiền, vì thế giọng nghe rất rõ,hình như còn nghe thấy cả tiếng cười nhỏ, trong giọng có chút trách móc, anhnghe mà như có cảm giác cô đang làm nũng.
Anhnghe rất rõ, nhưng trong đầu lại hiện ra một hình ảnh chẳng ăn nhằm gì vớichuyện cô vừa thông báo. Mái tóc đen nhánh của cô trong ánh nắng sớm, khuôn mặttrắng bóc vùi vào chăn, khi lật người đưa tay ra níu chặt cánh tay anh, khi ngủbàn tay nắm tròn đặt trong lòng bàn tay anh, nếu tỉnh dậy giữa đêm, vừa vàogiường sẽ rúc ngay vào lòng anh, rúc lấy rúc để tìm hơi ấm, ôm anh thật chặt, saukhi cơ thể đã ấm lên mới thở ra thỏa mãn. Và cả hình ảnh cô nghiêng ngư
Cuộcsống của người đàn ông này chính là không ngừng chinh phục những điều mới mẻ,cô thích nhìn thấy anh năng động sôi nổi, nhìn thế giới bằng con mắt tự tin,chưa bao giờ cô nghĩ đến một ngày nào đó, anh sẽ dừng bước bên cạnh mình, trởthành một người chồng bình thường không chút hoài bão như bao người đàn ôngkhác.
Nhưnggiờ thì khác, có con rồi thì khác.
Khôngcó sự chuẩn bị trước, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc phải xử lý thế nào,chắc anh cũng thế.
Diệp TềMi đưa tay ra nhấc điện thoại bàn lên định bấm số, bấm được vài số lại dừnglại, mình vẫn chưa suy nghĩ xong mà, kẻ cướp, em phải nói với anh thế nào đây?
Khôngđược, chuyện này không thể không nói, bất luận thế nào thì cũng phải đối diệnvới anh một lần, huống hồ anh có quyền được biết, những ngón tay tiếp tục ấnxuống, rất nhanh đã bấm xong dãy số quen thuộc.
Vội rasân bay, trên đường đi Thành Chí Đông gọi điện mấy lần, đầu bên kia liên tụcbáo về số điện thoại không liên lạc được, lái xe nhìn gương chiếu hậu thấy anhnhăn trán nhíu mày liên tục, vốn rất sùng bái ông chủ lớn này, anh ta lấy hếtdũng khí dùng thứ tiếng Anh bồi của mình nói với anh trước khi tới nơi: “ỞPhilippines mọi chuyện rất ổn, không sao cả”.
Anhnghe thấy vậy liền cười, “Tôi biết, tôi gọi về Trung Quốc”.
“TrungQuốc? Trung Quốc cũng xảy ra chuyện gì sao?”. Lái xe thắc mắc.
Cửa vàođường bay quốc tế đã hiện ra trước mặt, anh xua tay, mở cửa xuống xe.
Cho tớitận khi máy bay cất cánh vẫn không gọi được, cô tiếp viên hàng không bước tớimỉm cười cúi người chào, anh gật đầu, đang ấn vào nút tắt nguồn thì chuông điệnthoại đổ dồn, lập ức bắt máy, đầu dây bên kia giọng rất nhẹ: “A lô?”.
“Tề Mi,sao vừa sáng sớm mà điện thoại của em đã không gọi được thế?”.
Nín thởmột lúc không biết nên thở ra hay hít vào, Thành Chí Đông kìm lại trong phổinói một hơi.
“Rơihỏng rồi”. Cô giải thích đơn giản, “Chí Đông, giờ anh nói chuyện có tiệnkhông?”.
Cô tiếpviên đứng bên cạnh nụ cười dần trở nên gượng gạo, anh liếc nhìn cô ta một cáirồi nói tiếp: “Nhà máy ở Philippines xảy ra chuyện, giờ anh phảisang đó ngay, vừa lên máy bay”.
Đầu dâybên kia im lặng.
“BảoBảo?”.
“Thôivậy, bao giờ tới nơi anh gọi cho em”. Giọng cô lạnh nhạt.
“Đợimột chút”. Nụ cười trên môi cô tiếp viên sắp biến mất, biết là không thể nóithêm, nhưng anh có cảm giác cuộc điện thoại này không thể ngắt giữa chừng: “Cóchuyện gì phải không? Đã xảy ra chuyện gì phải không?”.
“ChíĐông…”. Lần đầu tiên cô ngập ngừng trên điện thoại.
Tínhcách cô không ưa dài dòng văn tự, hiếm khi lại ngập ngừng thế này, trái timThành Chí Đông chợt trống rỗng, không biết là thứ cảm giác gì, không kịp nghĩngợi, anh lập tức bước ra ngoài: “Bảo Bảo, em mau nói đi”.
Ngườingồi hạng ghế VIP không nhiều, tất cả mọi người đều đang nhìn anh chờ đợi, côtiếp viên hàng không đưa tay kéo anh lại, đến cơ trưởng cũng biết chuyện.
“Mờianh ngồi nguyên ở vị trí, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi”.
“Anhđến nơi rồi nói tiếp”. Nghe thấy đầu dây bên kia có vẻ ồn ào, Diệp Tề Mi cúpmáy.
Cuốicùng thì máy bay cũng cất cánh thuận lợi, tiếp viên hàng không mang đồ ăn ra.Không còn tâm trạng mà ăn uống nữa, Thành Chí Đông mở rèm cửa sổ để ánh nắngchiếu vào.
Ánhnắng dát vàng lên biển mây trắng nõn, anh đã rất quen với khung cảnh này tuynhiên anh chưa bao giờ thấy nhàm chán, đi khắp thế giới, anh đã quen những ngàysống trên mây, nhưng giờ nhìn ra ngoài đó anh chỉ thấy một cảm giác chán ngán.
Vừa rồichỉ kịp nói với cô ấy vài lời qua quýt, nhưng con người đúng là rất kì lạ, đốivới người mà mình quan tâm, chỉ một thay đổi nhỏ trong giọng nói cũng có thểnhận ra, cho dù không được mặt đối mặt, cho dù cách nhau một khoảng cách rất xa.
Tề Mi,đã xảy ra chuyện gì? Em muốn nói điều gì?
Tâmtrạng anh bồn chồn không yên, chỉ vài giờ bay ngắn ngủi mà anh nhìn đồng hồkhông biết bao nhiêu lần, cứ như kim giờ trên mặt đồng hồ bị dính keo vậy, saomãi không thấy di chuyển.
Tiếpviên hàng không đi qua đi lại len lén quan sát anh, nét mặt còn lo lắng hơnanh, cuối cùng khi máy bay hạ cánh, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Máy bayvừa dừng lại, anh đã chụp lấy điện thoại gọi cho cô, lần này thì gọi được diđộng, nhưng tín hiệu báo máy bận.
Cộngthêm bất an, anh đợi thêm một chút nữa rồi gọi lại.
Lòngcàng lo lắng bước đi càng vội vàng, anh vừa gọi vừa bước ra cửa, người của côngty cử ra đón đã đứng đợi ở cửa ra của sân bay, nhìn thấy anh nét mặt người nàongười nấy trở nên căng thẳng.
Anhkhông để ý tới bọn họ, cuối cùng điện thoại cũng thông, chỉ mới có vài giờ đồnghồ trôi qua, nhưng nghe thấy hơi thở của cô tim Thành Chí Đông đập rất nhanh,anh ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Bảo Bảo, anh vừa xuống máy bay, giờ có thểnói chuyện được rồi”.
Đầu dâybên kia rất ồn ào, nghe như có tiếng đàn ông đang nói: “Bảo Bảo! Có phải là anhta không? Để ba nghe”.
BảoBảo? Ai đang gọi cô ấy là Bảo Bảo? Thành Chí Đông không hiểu.
Lại cógiọng nữ cất lên: “Mình à, mình đừng nói nữa”.
“BảoBảo, em đang ở đâu?”. Anh hỏi dò một câu, cuối cùng cũng nghe thấy Diệp Tề Mitrả lời, “Chí Đông, em đang ở nhà”.
“Ởnhà?”.
“Ừ, bamẹ em đang ở đây”.
Hơi bấtngờ, nhưng anh vội hỏi vào việc chính, “Em muốn nói gì với anh thế? Mau nóiđi”.
Cầmđiện thoại đi ra ngoài ban công, Diệp Tề Mi ra hiệu cho ba mẹ, ngăn họ đi theo,rồi đưa tay đóng cửa ra ban công lại, cô chống khuỷu tay lên lan can ban công,trước khi nói cô hít nhẹ một hơi.
“BảoBảo? Sao em không nói gì?”.
Bancông trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, những bông hoa nhỏ rung rinh dưới ánhnắng mặt trời, hương thơm thoang thoảng, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiếncô nhớ lại khi mình còn nhỏ, nghỉ hè mang ghế ra đây ngồi làm bài tập, bên cạnhđặt nửa quả dưa hấu, chiếc thìa bạc cắm ở giữa, vừa viết vừa múc dưa ăn.
Nghĩtới đó, cô mỉm cười, “Chí Đông, anh tìm chỗ nào ngồi xuống đi”.
“Hả?”.Câu nói này nghe lạ quá, anh không hiểu.
“Hoặcdựa vào tường cũng được, xong chưa?”.
“Tề Mi,lẽ nào cảm nắng cũng để lại di chứng sao?”.
Khôngmuốn nói như vậy, nhưng đúng là anh không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Thành ChíĐông chân thành, nghiêm túc đặt câu hỏi.
Côcười, biết anh không nhìn thấy mình nhưng Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt đáp, “Kẻcướp, em đang mang thai con anh”.
Sân baychỗ nào cũng ồn ào nhưng đầu dây bên kia thì hoàn toàn ngược lại, cô đang ở mộtnơi rất yên tĩnh, một mình, không có ai làm phiền, vì thế giọng nghe rất rõ,hình như còn nghe thấy cả tiếng cười nhỏ, trong giọng có chút trách móc, anhnghe mà như có cảm giác cô đang làm nũng.
Anhnghe rất rõ, nhưng trong đầu lại hiện ra một hình ảnh chẳng ăn nhằm gì vớichuyện cô vừa thông báo. Mái tóc đen nhánh của cô trong ánh nắng sớm, khuôn mặttrắng bóc vùi vào chăn, khi lật người đưa tay ra níu chặt cánh tay anh, khi ngủbàn tay nắm tròn đặt trong lòng bàn tay anh, nếu tỉnh dậy giữa đêm, vừa vàogiường sẽ rúc ngay vào lòng anh, rúc lấy rúc để tìm hơi ấm, ôm anh thật chặt, saukhi cơ thể đã ấm lên mới thở ra thỏa mãn. Và cả hình ảnh cô nghiêng ngư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1577/5711
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1577/5711
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt