Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
u im lặng, Bối Bối ngồi ở ghế sau nhìn ngang nhìn ngửa,một lúc sau thò đầu lên giữa hai ghế trước, kêu lên gừ gừ để gây sự chú ý vớihai người.
Trongtay đang cầm kết quả với vẻ mặt tần ngần, nghe thấy tiếng Bối Bối, Diệp Tề Micúi xuống vỗ vỗ vào đầu nó: “Bối Bối, tao xin lỗi nhé, hôm nay phiền mày và bamày vừa sáng sớm đã phải chạy tới chạy lui”.
“TềMi!”. Anh nhìn sang, định nói gì lại thôi.
“Chuyệngì thế?”.
Anh cóquá nhiều điều muốn hỏi, kết quả xét nghiệm ra sao? Sức khỏe em thế nào? Cóđáng ngại không? Còn anh chàng Thành Chí Đông kia đâu? Tại sao mỗi khi em cầnthì anh ta lại không ở bên cạnh em? Còn điều quan trọng nhất là, những lời anhnói vừa rồi, em còn nhớ không?
Thậtquá hỗn loạn, anh không biết bắt đầu từ đâu, đành nháy xi nhan tấp vào lềđường.
“LậnHòa?”. Diệp Tề Mi thấy rất lạ.
“Em vẫnchưa ăn gì phải không? Buổi sáng mà không ăn dễ hạ đường huyết lắm, đợi mộtchút”. Anh mở cửa xe bước xuống, đi tới cửa hàng bán bánh bao bên đường. Thấychủ nhân đi mất, Bối Bối gối đầu lên cửa xe, thò ra ngoài nhìn theo bóng anh.
Cửakính của cửa hàng bánh bao trong suốt, hai, ba vị khách đang chọn bánh, qua cửakính có thể nhìn thấy một đứa trẻ tóc đen và dài, khuôn mặt tròn trịa bầu bĩnhrất đáng yêu. Cô bé nhìn từng hàng bánh bao xếp trên giá, cắn ngón tay bối rốikhông biết chọn cái nào, ngẩng đầu nhìn thấy Bối Bối, đôi mắt tròn xoe như sángrực lên, vui mừng kéo tay mẹ, vừa nói vừa chỉ chỉ về phía Bối Bối.
Diệp TềMi có vài người bạn nhìn thấy em bé nào xinh xắn đáng yêu thì dù có quen haykhông cũng phải chạy lại thơm lấy thơm để lên má bé, nhưng cô chưa bao giờ làmvậy. Trẻ con như chú cá thần tiên trong thủy cung, nhìn ngắm thì rất hứng thú,nhưng nếu tự mình nuôi thì sẽ rất vất vả phiền phức.
Đượcnhư cá thì đã tốt, người vất vả phiền phức đâu phải là cô nhưng bây giờ sự thựclà ngược lại.
Cô sinhra trong thời bình, chủ nghĩa hi sinh với cô là một khái niệm quá xa vời, huốnghồ bản thân còn chưa lo được, nói gì đến cái khác?
Cô bévẫn đang nói gì đó, người mẹ khom người hôn cô bé một cái, cô bé sung sướng,đôi bàn tay nhỏ ôm lấy mẹ, cố muốn cọ cọ má mình vào má mẹ, vẫn tiếp tục đưatay chỉ về hướng xe cô đỗ, Bối Bối ngồi đằng sau sủa vang một tiếng.
Tự mìnhcòn chưa lo được cho mình, nói gì tới người khác? Nhưng cửa xe đã được cô hạxuống, khí nóng phả vào mặt, cách một con đường hẹp, cô mỉm cười với khuôn mặtnhỏ nhắn kia, môi cong thành một đường cong rất hoàn mỹ, ánh mắt dịu dàng.
Lận Hòavừa chọn bánh bao vừa suy nghĩ, nên động tác lựa chọn của rất chậm, còn tâm tríthì bay mãi đi tận đâu đâu.
Do lựachọn một ngành nghề có đặc thù khá tự do, nên thời gian anh ở nhà thường nhiềuhơn thời gian đi ra ngoài, thói quen của Bối Bối là phải được dắt đi dạo sángvà chiều, những loại chung cư như thế này đa phần là người trẻ ở, quan hệ làngxóm láng giềng nhạt nhẽo, nhưng vì Bối Bối trông khá xinh xắn nên thu hút khôngít những ánh mắt trầm trồ, anh cũng quen rồi.
Ngườiduy nhất anh có ấn tượng khá sâu sắc chính là Diệp Tề Mi.
Lần đầugặp cô ấy là lúc anh đang dắt chó đi dạo, Bối Bối đang cuồng chân nên vừa rakhỏi thang máy đã bứt dây phóng đi.
Anhngẩng đầu lên còn chưa kịp gọi thì đã nhìn thấy cô mặc một bộ đồ công sở nghiêmnghị đang sải bước đi tới, Bối Bối nhìn thấy cô cũng không chạy nữa, cứ đi vòngvòng quanh cô, sau đó chồm hai chân trước lên người cô.
Khôngcó tiếng hét nào vang lên như anh tưởng, sau đó cô ngồi xuống. Anh chạy lạiđịnh xin lỗi, không ngờ lại nhìn thấy nụ cười của cô lan ra đến tận khóe mắt,cô đưa tay vui vẻ gãi gãi vào cằm Bối Bối, giọng nói cũng hết sức mềm mại: “Bảobối nhà ai thế này? Thích tao đến thế sao?”.
Chẳngcó lý do gì, anh chỉ là không thể quên được cảnh tượng lúc đó, anh đã hơn bamươi tuổi, trước đây đương nhiên cũng đã từng yêu, nhưng cơ bản đều là ngườiyêu anh anh không yêu, người anh yêu không yêu anh. Lần này trái tim lại rungđộng, nên quyết định dù thế nào cũng nhất định phải nắm bắt lấy.
Từ đầuđã biết cô vẫn còn độc thân, nhưng anh muốn sau khi hai người tự nhiên thânquen nhau mới chính thức đề cập tới vấn đề theo đuổi, không ngờ vì vậy mà chậm mộtbước, trong cuộc sống của cô lại xuất hiện một anh chàng tên Thành Chí Đông.
Khôngsao, anh quay người đi về phía quầy tính tiền, anh chàng đó đúng là sẽ mang lạichút phiền phức, nhưng anh ta lại có một nhược điểm chí mạng.
ThànhChí Đông, lúc cần anh thì anh lại không có mặt, thứ quan hệ như vậy có thể kéodài bao lâu?
Ánhnắng mặt trời quá rực rỡ, mặt đường bốc hơi nóng hừng hực, không khí mát mẻtrong xe nhanh chóng bị trung hòa, nhưng cô vẫn không muốn kéo cửa kính lên,đột nhiên rất nhớ anh, muốn chỉ cho anh xem em bé kia thật đáng yêu. Hoặc nên nói thế này, kẻ cướp,lần này thì anh gây họa lớn rồi.
Bối Bốivươn đầu lên, cái mũi nhọn của nó cọ cọ vào tai cô, khiến cô giật mình trở vềthực tại, Diệp Tề Mi cười đưa tay vuốt ve nó: “Bối Bối ngoan, giờ thì khôngthơm được”.
Diệp TềMi từ chối đề nghị đưa cô lên lầu của Lận Hòa, cô chầm chậm bước vào văn phòngtrước ánh mắt kinh ngạc của lễ tân, vừa ngồi xuống việc đầu tiên cô làm là gọitrợ lý vào.
“TiểuMai, phiền cô giúp tôi một việc”.
“Việcgì vậy? Luật sư Diệp”.
Gần đâysắc mặt luật sư Diệp hình như không được tốt, đặc biệt là hôm nay, lúc bước đihình như rất khó khăn, đã quen với hình ảnh nhanh nhẹn dứt khoát hàng ngày củacô, nên cô trợ lý rất không quen khi nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp vừa rồi củacô.
Tề Mi rútmột tờ giấy ghi chú ra vừa viết vừa nói: “Không có gì, sáng nay tôi không cẩnthận trượt chân ngã. Giúp tôi tới cửa hàng điện tử gần nhất mua chiếc điệnthoại series như thế này, tôi đang cần dùng gấp, cảm ơn cô”.
“Điệnthoại?”.
“Ừ, tôilàm rơi hỏng rồi”.
Lôi từtrong túi ra chiếc điện thoại xấu số vứt lên bàn, Diệp Tề Mi cười khổ.
Ngã thếnào không biết mà đến điện thoại cũng chịu số phận bi thảm thế, trợ lý rất kinhngạc. Nhưng cô biết mình không nên nhiều lời, đón lấy tờ giấy, dạ một tiếng rồiđi ra ngoài.
Trênbàn bầy la liệt những giấy tờ đang chờ xử lý, Diệp Tề Mi đẩy chúng sang mộtbên, chỉnh lại tư thế ngồi, bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ.
Cảmthấy mệt mỏi, cô dùng hai tay ôm đầu.
Cô lúcnào cũng tràn đầy tự tin với bản thân mình, công việc cuộc sống tự mình sắp xếprất ổn, mặc dù độc thân đã lâu nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô đã nhìnthấy quá nhiều ví dụ về những đôi nam nữ từ yêu đương dến chia li đôi đường đếnmức trơ lì rồi, chỉ tự nhắc mình là đừng bao giờ đi vào vết xe đổ của họ.
Chưabao giờ cô tin rằng tình yêu ngọt ngào ái ân giữa nam và nữ có thể kéo dài mãimãi, mỗi người đều là một cá thể độc lập, những biến đổi huyền diệu về mặt hóahọc trong cơ thể khiến hai người trong lúc khao khát nhau đã ao ước được hòatan làm một, nhưng khi đến giờ, tiếng chuông đồng hồ mười hai giờ dành cho LọLem sẽ điểm, hoàng tử sẽ nhận ra rằng người đang đứng bên tay trái mình đâykhông phải là công chúa, còn đối với công chúa mà nói, chuyện ếch biến thànhhoàng tử mãi mãi chỉ là truyện cổ tích, hiện thực chỉ có hoàng tử biến thànhếch mà thôi.
Chínhvì vậy, cô tận hưởng từng phút từng giây ở bên Thành Chí Đông. Hai người đều lànhững cá thể độc lập, cô không cưỡng ép đối phương chỉ vì m
Trongtay đang cầm kết quả với vẻ mặt tần ngần, nghe thấy tiếng Bối Bối, Diệp Tề Micúi xuống vỗ vỗ vào đầu nó: “Bối Bối, tao xin lỗi nhé, hôm nay phiền mày và bamày vừa sáng sớm đã phải chạy tới chạy lui”.
“TềMi!”. Anh nhìn sang, định nói gì lại thôi.
“Chuyệngì thế?”.
Anh cóquá nhiều điều muốn hỏi, kết quả xét nghiệm ra sao? Sức khỏe em thế nào? Cóđáng ngại không? Còn anh chàng Thành Chí Đông kia đâu? Tại sao mỗi khi em cầnthì anh ta lại không ở bên cạnh em? Còn điều quan trọng nhất là, những lời anhnói vừa rồi, em còn nhớ không?
Thậtquá hỗn loạn, anh không biết bắt đầu từ đâu, đành nháy xi nhan tấp vào lềđường.
“LậnHòa?”. Diệp Tề Mi thấy rất lạ.
“Em vẫnchưa ăn gì phải không? Buổi sáng mà không ăn dễ hạ đường huyết lắm, đợi mộtchút”. Anh mở cửa xe bước xuống, đi tới cửa hàng bán bánh bao bên đường. Thấychủ nhân đi mất, Bối Bối gối đầu lên cửa xe, thò ra ngoài nhìn theo bóng anh.
Cửakính của cửa hàng bánh bao trong suốt, hai, ba vị khách đang chọn bánh, qua cửakính có thể nhìn thấy một đứa trẻ tóc đen và dài, khuôn mặt tròn trịa bầu bĩnhrất đáng yêu. Cô bé nhìn từng hàng bánh bao xếp trên giá, cắn ngón tay bối rốikhông biết chọn cái nào, ngẩng đầu nhìn thấy Bối Bối, đôi mắt tròn xoe như sángrực lên, vui mừng kéo tay mẹ, vừa nói vừa chỉ chỉ về phía Bối Bối.
Diệp TềMi có vài người bạn nhìn thấy em bé nào xinh xắn đáng yêu thì dù có quen haykhông cũng phải chạy lại thơm lấy thơm để lên má bé, nhưng cô chưa bao giờ làmvậy. Trẻ con như chú cá thần tiên trong thủy cung, nhìn ngắm thì rất hứng thú,nhưng nếu tự mình nuôi thì sẽ rất vất vả phiền phức.
Đượcnhư cá thì đã tốt, người vất vả phiền phức đâu phải là cô nhưng bây giờ sự thựclà ngược lại.
Cô sinhra trong thời bình, chủ nghĩa hi sinh với cô là một khái niệm quá xa vời, huốnghồ bản thân còn chưa lo được, nói gì đến cái khác?
Cô bévẫn đang nói gì đó, người mẹ khom người hôn cô bé một cái, cô bé sung sướng,đôi bàn tay nhỏ ôm lấy mẹ, cố muốn cọ cọ má mình vào má mẹ, vẫn tiếp tục đưatay chỉ về hướng xe cô đỗ, Bối Bối ngồi đằng sau sủa vang một tiếng.
Tự mìnhcòn chưa lo được cho mình, nói gì tới người khác? Nhưng cửa xe đã được cô hạxuống, khí nóng phả vào mặt, cách một con đường hẹp, cô mỉm cười với khuôn mặtnhỏ nhắn kia, môi cong thành một đường cong rất hoàn mỹ, ánh mắt dịu dàng.
Lận Hòavừa chọn bánh bao vừa suy nghĩ, nên động tác lựa chọn của rất chậm, còn tâm tríthì bay mãi đi tận đâu đâu.
Do lựachọn một ngành nghề có đặc thù khá tự do, nên thời gian anh ở nhà thường nhiềuhơn thời gian đi ra ngoài, thói quen của Bối Bối là phải được dắt đi dạo sángvà chiều, những loại chung cư như thế này đa phần là người trẻ ở, quan hệ làngxóm láng giềng nhạt nhẽo, nhưng vì Bối Bối trông khá xinh xắn nên thu hút khôngít những ánh mắt trầm trồ, anh cũng quen rồi.
Ngườiduy nhất anh có ấn tượng khá sâu sắc chính là Diệp Tề Mi.
Lần đầugặp cô ấy là lúc anh đang dắt chó đi dạo, Bối Bối đang cuồng chân nên vừa rakhỏi thang máy đã bứt dây phóng đi.
Anhngẩng đầu lên còn chưa kịp gọi thì đã nhìn thấy cô mặc một bộ đồ công sở nghiêmnghị đang sải bước đi tới, Bối Bối nhìn thấy cô cũng không chạy nữa, cứ đi vòngvòng quanh cô, sau đó chồm hai chân trước lên người cô.
Khôngcó tiếng hét nào vang lên như anh tưởng, sau đó cô ngồi xuống. Anh chạy lạiđịnh xin lỗi, không ngờ lại nhìn thấy nụ cười của cô lan ra đến tận khóe mắt,cô đưa tay vui vẻ gãi gãi vào cằm Bối Bối, giọng nói cũng hết sức mềm mại: “Bảobối nhà ai thế này? Thích tao đến thế sao?”.
Chẳngcó lý do gì, anh chỉ là không thể quên được cảnh tượng lúc đó, anh đã hơn bamươi tuổi, trước đây đương nhiên cũng đã từng yêu, nhưng cơ bản đều là ngườiyêu anh anh không yêu, người anh yêu không yêu anh. Lần này trái tim lại rungđộng, nên quyết định dù thế nào cũng nhất định phải nắm bắt lấy.
Từ đầuđã biết cô vẫn còn độc thân, nhưng anh muốn sau khi hai người tự nhiên thânquen nhau mới chính thức đề cập tới vấn đề theo đuổi, không ngờ vì vậy mà chậm mộtbước, trong cuộc sống của cô lại xuất hiện một anh chàng tên Thành Chí Đông.
Khôngsao, anh quay người đi về phía quầy tính tiền, anh chàng đó đúng là sẽ mang lạichút phiền phức, nhưng anh ta lại có một nhược điểm chí mạng.
ThànhChí Đông, lúc cần anh thì anh lại không có mặt, thứ quan hệ như vậy có thể kéodài bao lâu?
Ánhnắng mặt trời quá rực rỡ, mặt đường bốc hơi nóng hừng hực, không khí mát mẻtrong xe nhanh chóng bị trung hòa, nhưng cô vẫn không muốn kéo cửa kính lên,đột nhiên rất nhớ anh, muốn chỉ cho anh xem em bé kia thật đáng yêu. Hoặc nên nói thế này, kẻ cướp,lần này thì anh gây họa lớn rồi.
Bối Bốivươn đầu lên, cái mũi nhọn của nó cọ cọ vào tai cô, khiến cô giật mình trở vềthực tại, Diệp Tề Mi cười đưa tay vuốt ve nó: “Bối Bối ngoan, giờ thì khôngthơm được”.
Diệp TềMi từ chối đề nghị đưa cô lên lầu của Lận Hòa, cô chầm chậm bước vào văn phòngtrước ánh mắt kinh ngạc của lễ tân, vừa ngồi xuống việc đầu tiên cô làm là gọitrợ lý vào.
“TiểuMai, phiền cô giúp tôi một việc”.
“Việcgì vậy? Luật sư Diệp”.
Gần đâysắc mặt luật sư Diệp hình như không được tốt, đặc biệt là hôm nay, lúc bước đihình như rất khó khăn, đã quen với hình ảnh nhanh nhẹn dứt khoát hàng ngày củacô, nên cô trợ lý rất không quen khi nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp vừa rồi củacô.
Tề Mi rútmột tờ giấy ghi chú ra vừa viết vừa nói: “Không có gì, sáng nay tôi không cẩnthận trượt chân ngã. Giúp tôi tới cửa hàng điện tử gần nhất mua chiếc điệnthoại series như thế này, tôi đang cần dùng gấp, cảm ơn cô”.
“Điệnthoại?”.
“Ừ, tôilàm rơi hỏng rồi”.
Lôi từtrong túi ra chiếc điện thoại xấu số vứt lên bàn, Diệp Tề Mi cười khổ.
Ngã thếnào không biết mà đến điện thoại cũng chịu số phận bi thảm thế, trợ lý rất kinhngạc. Nhưng cô biết mình không nên nhiều lời, đón lấy tờ giấy, dạ một tiếng rồiđi ra ngoài.
Trênbàn bầy la liệt những giấy tờ đang chờ xử lý, Diệp Tề Mi đẩy chúng sang mộtbên, chỉnh lại tư thế ngồi, bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ.
Cảmthấy mệt mỏi, cô dùng hai tay ôm đầu.
Cô lúcnào cũng tràn đầy tự tin với bản thân mình, công việc cuộc sống tự mình sắp xếprất ổn, mặc dù độc thân đã lâu nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô đã nhìnthấy quá nhiều ví dụ về những đôi nam nữ từ yêu đương dến chia li đôi đường đếnmức trơ lì rồi, chỉ tự nhắc mình là đừng bao giờ đi vào vết xe đổ của họ.
Chưabao giờ cô tin rằng tình yêu ngọt ngào ái ân giữa nam và nữ có thể kéo dài mãimãi, mỗi người đều là một cá thể độc lập, những biến đổi huyền diệu về mặt hóahọc trong cơ thể khiến hai người trong lúc khao khát nhau đã ao ước được hòatan làm một, nhưng khi đến giờ, tiếng chuông đồng hồ mười hai giờ dành cho LọLem sẽ điểm, hoàng tử sẽ nhận ra rằng người đang đứng bên tay trái mình đâykhông phải là công chúa, còn đối với công chúa mà nói, chuyện ếch biến thànhhoàng tử mãi mãi chỉ là truyện cổ tích, hiện thực chỉ có hoàng tử biến thànhếch mà thôi.
Chínhvì vậy, cô tận hưởng từng phút từng giây ở bên Thành Chí Đông. Hai người đều lànhững cá thể độc lập, cô không cưỡng ép đối phương chỉ vì m
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1670/5804
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1670/5804
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt