Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
>
Rútcuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc Diệp Tề Mi trở nên hỗn loạn, “Em vừa tansở, đang đi xuống.”
“Cảmnắng sao em không chịu nghỉ ngơi, mau quay về văn phòng đợi anh, nửa tiếng nữaanh tới nơi.”. Cô nàng này nghĩ mình là Lola[1"> đầu thai chắc? Thành Chí Đông cúp máy luôn, cơntức giận lại ập đến.
[1">Nhân vật trong truyện Đảo hải tặc của Nhật.
Cô cầmđiện thoại sững sờ đứng đó, chẳng lẽ anh chàng này lao về vì cô ngất xỉu sao?Thật hay giả đây? Diệp Tề Mi đứng lặng trong cơn gió hè chiều muộn, mặc dù vừabị anh cúp máy đột ngột nhưng cô không cảm thấy bực bội, hoàn toàn không giậnchút nào.
Chuôngđiện thoại lại reo, cô giật mình nghe máy, đầu dây bên kia vẫn là Thành ChíĐông, anh nói rất chậm: “Vừa rồi anh lo lắng quá, lẽ ra không nên cúp máy. BảoBảo, em ở đó đợi anh đến được không?”
Cô nhìnmọi người đi qua đi lại, nơi này rất đỗi quen thuộc với cô, nhưng thật lạ, độtnhiên cô như cảm thấy được một mùi vị ngọt ngào đang lan tỏa trong không khí.Diệp Tề Mi nắm chặt điện thoại, dịu dàng nói: “Em vẫn ở đây, không đi đâu cả.”
Khi sắptới tòa nhà Diệp Tề Mi làm việc, Thành Chí Đông lại gọi điện nhưng tín hiệu báomáy bận.
Thực ralúc này Diệp Tề Mi đang đứng cạnh cửa sổ, tay vẫn cầm điện thoại, đầu dây bênkia Lận Hòa vừa nói được một câu, cô đã nhìn thấy chiếc Q7 đang lao vào conđường phía trước tòa nhà với tốc độ khá nhanh, vội vàng trả lời Lận Hòa:
“Tôikhông sao, tôi đã về văn phòng ngay sau đó, vừa xong việc.”
“Làmmuộn thế sao? Liệu cơ thể cô chịu được không? Tôi có một người bạn là bác sĩ,vừa rồi tôi đã liên hệ với cậu ấy, có tả sơ qua tình hình của cô, cậu ấy nóitốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra tổng thể một lần, nếu cô có thời gian, đikiểm tra xem sao được không?”.
Giọngnói trong ống nghe rất dịu dàng nhưng mắt cô chỉ nhìn thấy người nào đó vừa đẩycửa xe bước ra ở dưới đường, Diệp Tề Mi không để lọt tai lời nào.
“Kiểmtra? Không cần đâu, tôi sẽ tự sắp xếp, xin lỗi, giờ tôi có hẹn, nói chuyện saunhé, ok?”
“Được,vậy cô chú ý cẩn thận”. Anh cũng rất dứt khoát, không nói thêm nữa.
Cô cúpmáy rồi đi ra ngoài, chân bước khá nhanh, cửa thang máy vừa mở suýt chút nữa côđã đâm sầm vào người bảo vệ đang đi ra.
Cônghiêng người tránh, đột nhiên cảm thấy cánh tay ấm nóng, cô đã bị ai đó giữchặt, bên tai vang lên giọng nói thân thuộc: “Cẩn thận”.
Cô quaysang nhìn anh mỉm cười, đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, mắt sáng long lanh.
Đúng làkì tích, anh đã lo lắng bất an vàitiếng đồng hồ rồi, nhưng vàogiây phút này, lục phủ ngũ tạng như đều trở về vị trí của mình, dễ chịu tới mứcmuốn thở dài. Anh nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô tự nhiên đến nỗi quên cảbuông. Bàn tay kia cũng giơ lên áp vào trán cô.
Cô kéotay anh xuống: “Em không sốt”
“Đithôi.” Anh dứt khoát kéo cô đi ra ngoài.
“Điđâu?”
“Gặpbác sĩ.”
“Bác sĩcó gì đáng gặp, đẹp trai phong độ như Lưu Đức Hoa không?”. Tâm trạng được rấtvui vẻ, Diệp Tề Mi còn trêu chọc anh.
“BảoBảo!”. Cơn giận dữ lại ập tới, Thành Chí Đông chỉ còn thiếu điều bế bổng cô lênném vào xe. Anh bay từ Việt Nam về Thượng Hải không phải để tứcchết trước mặt cô.
Ai da,anh trừng mắt rồi. Sao lại có cảm giác người đàn ông đang đứng trước mặt mìnhlúc này đáng yêu đến thế, Diệp Tề Mi cười tươi hết cỡ: “Được rồi, em đã hẹnsáng mai sẽ tới bệnh viện kiểm tra, muộn thế này rồi bác sĩ người ta cũng phảivề nhà, đúng không?”
“Ngàymai? Sáng sớm mai anh phải lên máy bay rồi.”. Cô ngồi ngay bên anh, nụ cười nhưchiếu sáng cả khoang xe, Thành Chí Đông không cảm thấy mệt mỏi chút nào, anh chỉmuốn được mãi ngắm nhìn cô như thế.
Diệp TềMi lại sững sờ lần nữa, cô tròn mắt nhìn anh.
Do côquá kiên quyết nên Thành Chí Đông cũng đành từ bỏ kế hoạch đi khám bệnh nửa đêmcủa mình, hai người đi ăn nhẹ rồi về nhà nghỉ ngơi.
Nằmxuống giường anh giang tay theo thói quen, khi cô vừa ngả mình nằm xuống đã bịanh kéo sát vào lòng.
“Này!”
Anh thởdài: “Anh không phải là cầm thú, kia mới là”.
Trên tivi đang chiếu phóng sự “Một năm theo chân đàn khỉ” của kênh Discovery, con khỉđầu đàn oai phong lẫm liệt, bên cạnh nó thê thiếp thành đàn.
Cô bậtcười, im lặng xem một lúc. Anh lại thắc mắc, “Tiến hóa? Tiến hóa là gì?”
Diệp TềMi nhất thời không nghĩ ra từ đó nên trả lời ngắn gọn: “Là khỉ biến thànhngười”, sau đó cô hỏi lại “Anh có tin không?”
Anh suynghĩ một lát rồi lắc đầu.
Vai anhchắc nịch, gối lên đó cô cảm thấy dễ chịu, cô vừa dụi dụi vào vai anh vừa cườinói, “Trước đây em không tin, nhưng khi gặp anh em tin rồi.”
Nóikiểu gì thế? Thành Chí Đông kéo cô lên người mình, làm mặt khỉ với cô, “Ngườiđàn ông của em là do khỉ biến thành, thế mà em cũng yêu à?”
Trongti vi con khỉ đầu đàn kêu khẹc khẹc, mặt anh lại đang rất gần, cô cười nghiêngngả, đột nhiên như ngớ ra chuyện gì, hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêm nghị nói:“Do khỉ biến thành cũng không sao, nhưng không được học cách sống bầy đàn củachúng, nếu anh có tình cảm với người khác thì cứ nói thẳng với em, em có thểhiểu được, không nói nghĩa là bắt cá hai tay, em mà biết thì sẽ…”
“Làmgì?”
“Anhnói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa chừng nhưng ý tứ sâu xa.
Anhkhông nói gì, sau đó ngồi thẳng lên nhìn vào mắt cô.
“Làm gìvậy?”. Lần này tới lượt cô thắc mắc.
“Tề Mi,anh sẽ không làm vậy, em cũng không được.”. Vẻ mặt Thành Chí Đông hết sứcnghiêm túc, không thân mật gọi cô Bảo Bảo nữa.
Nhữnglời này… có đúng là do một người đàn ông quen sống tự do như anh nói ra không?
MộtDiệp Tề Mi miệng lưỡi đanh thép trên tòa lúc này lại sững sờ, không nói đượcmột lời.
Thấy côim lặng, Thành Chí Đông thấy lạ. Anh ôm chặt eo cô, hung hăng nói: “Không nóigì? Không nói tức là ngầm đồng ý, không được hối hận đâu đấy”.
Cô bậtcười: “Đúng là logic của kẻ cướp”.
ThànhChí Đông lật người, kẹp chặt cô trong hai cánh tay mình, ánh mắt anh nhìn côđầy phức tạp.
Ngườiphụ nữ này khiến đôi cánh của anh như sinh sợi dây xích vô hình, bay xa đến thếnào cũng vẫn bị giữ lại, trái tim anh như lơ lửng giữa không trung, chỉ khi ởbên cạnh cô mới có thể tiếp đất an toàn. Cảm giác đó đến anh cũng không tin làcó thể xảy ra với mình thì làm sao có thể bảo anh giải thích?
Hoàntoàn không cảm thấy sự giằng xé trong mắt anh, thân hình cao lớn của anh épxuống càng chặt, Diệp Tề Mi cười giơ tay ra đẩy. Anh chống hai khuỷu tay xuốnggiường nhưng mặt lại vùi vào cổ cô, cô mơ hồ cảm thấy anh đang nói gì đó nhưnggiọng nói quá nhỏ, không sao nghe rõ được.
“Đừngđè nữa, em ngạt thở mất”
Anh lậtngười sang bên cạnh, tắt ti vi, tắt đèn rồi khẽ nói: “Ngủ thôi”
Cô thậtsự rất mệt nên không nói gì, cuộn tròn người và khép mi lại.
Cô nàngnày nói ngủ là ngủ thật. Anh trợn mắt trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào khuônmặt cô nghiến răng nghiến lợi.
Cô bậtcười, vòng hai tay ôm cổ anh, áp má lại gần, “Kẻ cướp, anh cũng biết sợ à?”
“Sợ?Sao anh lại sợ?”. Anh cãi.
Ái chà,lòng tự tôn của đàn ông trỗi dậy rồi đây, cô nhận lỗi: “Thôi được rồi, là emhiểu lầm, ngủ đi”. Diệp Tề Mi quay đi tiếp tục ngủ.
Đángghét, anh ôm chặt lấy cô, cảm giác mình thậ
“Cảmnắng sao em không chịu nghỉ ngơi, mau quay về văn phòng đợi anh, nửa tiếng nữaanh tới nơi.”. Cô nàng này nghĩ mình là Lola[1"> đầu thai chắc? Thành Chí Đông cúp máy luôn, cơntức giận lại ập đến.
[1">Nhân vật trong truyện Đảo hải tặc của Nhật.
Cô cầmđiện thoại sững sờ đứng đó, chẳng lẽ anh chàng này lao về vì cô ngất xỉu sao?Thật hay giả đây? Diệp Tề Mi đứng lặng trong cơn gió hè chiều muộn, mặc dù vừabị anh cúp máy đột ngột nhưng cô không cảm thấy bực bội, hoàn toàn không giậnchút nào.
Chuôngđiện thoại lại reo, cô giật mình nghe máy, đầu dây bên kia vẫn là Thành ChíĐông, anh nói rất chậm: “Vừa rồi anh lo lắng quá, lẽ ra không nên cúp máy. BảoBảo, em ở đó đợi anh đến được không?”
Cô nhìnmọi người đi qua đi lại, nơi này rất đỗi quen thuộc với cô, nhưng thật lạ, độtnhiên cô như cảm thấy được một mùi vị ngọt ngào đang lan tỏa trong không khí.Diệp Tề Mi nắm chặt điện thoại, dịu dàng nói: “Em vẫn ở đây, không đi đâu cả.”
Khi sắptới tòa nhà Diệp Tề Mi làm việc, Thành Chí Đông lại gọi điện nhưng tín hiệu báomáy bận.
Thực ralúc này Diệp Tề Mi đang đứng cạnh cửa sổ, tay vẫn cầm điện thoại, đầu dây bênkia Lận Hòa vừa nói được một câu, cô đã nhìn thấy chiếc Q7 đang lao vào conđường phía trước tòa nhà với tốc độ khá nhanh, vội vàng trả lời Lận Hòa:
“Tôikhông sao, tôi đã về văn phòng ngay sau đó, vừa xong việc.”
“Làmmuộn thế sao? Liệu cơ thể cô chịu được không? Tôi có một người bạn là bác sĩ,vừa rồi tôi đã liên hệ với cậu ấy, có tả sơ qua tình hình của cô, cậu ấy nóitốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra tổng thể một lần, nếu cô có thời gian, đikiểm tra xem sao được không?”.
Giọngnói trong ống nghe rất dịu dàng nhưng mắt cô chỉ nhìn thấy người nào đó vừa đẩycửa xe bước ra ở dưới đường, Diệp Tề Mi không để lọt tai lời nào.
“Kiểmtra? Không cần đâu, tôi sẽ tự sắp xếp, xin lỗi, giờ tôi có hẹn, nói chuyện saunhé, ok?”
“Được,vậy cô chú ý cẩn thận”. Anh cũng rất dứt khoát, không nói thêm nữa.
Cô cúpmáy rồi đi ra ngoài, chân bước khá nhanh, cửa thang máy vừa mở suýt chút nữa côđã đâm sầm vào người bảo vệ đang đi ra.
Cônghiêng người tránh, đột nhiên cảm thấy cánh tay ấm nóng, cô đã bị ai đó giữchặt, bên tai vang lên giọng nói thân thuộc: “Cẩn thận”.
Cô quaysang nhìn anh mỉm cười, đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, mắt sáng long lanh.
Đúng làkì tích, anh đã lo lắng bất an vàitiếng đồng hồ rồi, nhưng vàogiây phút này, lục phủ ngũ tạng như đều trở về vị trí của mình, dễ chịu tới mứcmuốn thở dài. Anh nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô tự nhiên đến nỗi quên cảbuông. Bàn tay kia cũng giơ lên áp vào trán cô.
Cô kéotay anh xuống: “Em không sốt”
“Đithôi.” Anh dứt khoát kéo cô đi ra ngoài.
“Điđâu?”
“Gặpbác sĩ.”
“Bác sĩcó gì đáng gặp, đẹp trai phong độ như Lưu Đức Hoa không?”. Tâm trạng được rấtvui vẻ, Diệp Tề Mi còn trêu chọc anh.
“BảoBảo!”. Cơn giận dữ lại ập tới, Thành Chí Đông chỉ còn thiếu điều bế bổng cô lênném vào xe. Anh bay từ Việt Nam về Thượng Hải không phải để tứcchết trước mặt cô.
Ai da,anh trừng mắt rồi. Sao lại có cảm giác người đàn ông đang đứng trước mặt mìnhlúc này đáng yêu đến thế, Diệp Tề Mi cười tươi hết cỡ: “Được rồi, em đã hẹnsáng mai sẽ tới bệnh viện kiểm tra, muộn thế này rồi bác sĩ người ta cũng phảivề nhà, đúng không?”
“Ngàymai? Sáng sớm mai anh phải lên máy bay rồi.”. Cô ngồi ngay bên anh, nụ cười nhưchiếu sáng cả khoang xe, Thành Chí Đông không cảm thấy mệt mỏi chút nào, anh chỉmuốn được mãi ngắm nhìn cô như thế.
Diệp TềMi lại sững sờ lần nữa, cô tròn mắt nhìn anh.
Do côquá kiên quyết nên Thành Chí Đông cũng đành từ bỏ kế hoạch đi khám bệnh nửa đêmcủa mình, hai người đi ăn nhẹ rồi về nhà nghỉ ngơi.
Nằmxuống giường anh giang tay theo thói quen, khi cô vừa ngả mình nằm xuống đã bịanh kéo sát vào lòng.
“Này!”
Anh thởdài: “Anh không phải là cầm thú, kia mới là”.
Trên tivi đang chiếu phóng sự “Một năm theo chân đàn khỉ” của kênh Discovery, con khỉđầu đàn oai phong lẫm liệt, bên cạnh nó thê thiếp thành đàn.
Cô bậtcười, im lặng xem một lúc. Anh lại thắc mắc, “Tiến hóa? Tiến hóa là gì?”
Diệp TềMi nhất thời không nghĩ ra từ đó nên trả lời ngắn gọn: “Là khỉ biến thànhngười”, sau đó cô hỏi lại “Anh có tin không?”
Anh suynghĩ một lát rồi lắc đầu.
Vai anhchắc nịch, gối lên đó cô cảm thấy dễ chịu, cô vừa dụi dụi vào vai anh vừa cườinói, “Trước đây em không tin, nhưng khi gặp anh em tin rồi.”
Nóikiểu gì thế? Thành Chí Đông kéo cô lên người mình, làm mặt khỉ với cô, “Ngườiđàn ông của em là do khỉ biến thành, thế mà em cũng yêu à?”
Trongti vi con khỉ đầu đàn kêu khẹc khẹc, mặt anh lại đang rất gần, cô cười nghiêngngả, đột nhiên như ngớ ra chuyện gì, hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêm nghị nói:“Do khỉ biến thành cũng không sao, nhưng không được học cách sống bầy đàn củachúng, nếu anh có tình cảm với người khác thì cứ nói thẳng với em, em có thểhiểu được, không nói nghĩa là bắt cá hai tay, em mà biết thì sẽ…”
“Làmgì?”
“Anhnói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa chừng nhưng ý tứ sâu xa.
Anhkhông nói gì, sau đó ngồi thẳng lên nhìn vào mắt cô.
“Làm gìvậy?”. Lần này tới lượt cô thắc mắc.
“Tề Mi,anh sẽ không làm vậy, em cũng không được.”. Vẻ mặt Thành Chí Đông hết sứcnghiêm túc, không thân mật gọi cô Bảo Bảo nữa.
Nhữnglời này… có đúng là do một người đàn ông quen sống tự do như anh nói ra không?
MộtDiệp Tề Mi miệng lưỡi đanh thép trên tòa lúc này lại sững sờ, không nói đượcmột lời.
Thấy côim lặng, Thành Chí Đông thấy lạ. Anh ôm chặt eo cô, hung hăng nói: “Không nóigì? Không nói tức là ngầm đồng ý, không được hối hận đâu đấy”.
Cô bậtcười: “Đúng là logic của kẻ cướp”.
ThànhChí Đông lật người, kẹp chặt cô trong hai cánh tay mình, ánh mắt anh nhìn côđầy phức tạp.
Ngườiphụ nữ này khiến đôi cánh của anh như sinh sợi dây xích vô hình, bay xa đến thếnào cũng vẫn bị giữ lại, trái tim anh như lơ lửng giữa không trung, chỉ khi ởbên cạnh cô mới có thể tiếp đất an toàn. Cảm giác đó đến anh cũng không tin làcó thể xảy ra với mình thì làm sao có thể bảo anh giải thích?
Hoàntoàn không cảm thấy sự giằng xé trong mắt anh, thân hình cao lớn của anh épxuống càng chặt, Diệp Tề Mi cười giơ tay ra đẩy. Anh chống hai khuỷu tay xuốnggiường nhưng mặt lại vùi vào cổ cô, cô mơ hồ cảm thấy anh đang nói gì đó nhưnggiọng nói quá nhỏ, không sao nghe rõ được.
“Đừngđè nữa, em ngạt thở mất”
Anh lậtngười sang bên cạnh, tắt ti vi, tắt đèn rồi khẽ nói: “Ngủ thôi”
Cô thậtsự rất mệt nên không nói gì, cuộn tròn người và khép mi lại.
Cô nàngnày nói ngủ là ngủ thật. Anh trợn mắt trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào khuônmặt cô nghiến răng nghiến lợi.
Cô bậtcười, vòng hai tay ôm cổ anh, áp má lại gần, “Kẻ cướp, anh cũng biết sợ à?”
“Sợ?Sao anh lại sợ?”. Anh cãi.
Ái chà,lòng tự tôn của đàn ông trỗi dậy rồi đây, cô nhận lỗi: “Thôi được rồi, là emhiểu lầm, ngủ đi”. Diệp Tề Mi quay đi tiếp tục ngủ.
Đángghét, anh ôm chặt lấy cô, cảm giác mình thậ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1509/5643
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1509/5643
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt