Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
Lận Hòanhăn mày bước tới, còn chưa kịp nói gì thì Diệp Tề Mi đột ngột mở mắt, đôi mắttrong sáng nhìn thẳng vào Thái Chính Hiền đang cúi đầu quan sát cô, cô vừa hồiphục ý thức, tuy sức vẫn còn yếu nhưng Thái Chính Hiền vẫn rùng mình trước ánhnhìn của cô.
“Tề Mi,cô tỉnh rồi à?”
“Ừm”.Cảm nắng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mới bị ánh nắng mặt trời chiếu một lúc mà mồhôi đã túa ra đầm đìa, mất nước rồi bất tỉnh, cơ thể cô đã yếu ớt đến mức nàytừ bao giờ, Diệp Tề Mi nhíu mày, “Vị này là?”
Giớithiệu qua loa một câu, Lận Hòa chặn ngay Thái Chính Hiền đang định thao thaobất tuyệt lại, trực tiếp tiễn anh ta ra tận cửa.
Anhquay lại nhìn thấy cô đã ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngày hè oi ả, côchỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lúc này lưng áo đã thấm đẫm một mảng, dínhchặt vào da thịt, đến cả lớp ren của nội y bên trong cũng thấp thoáng hiện ratrước mắt.
Trongphòng bật điều hòa mát lạnh nhưng lúc này lòng bàn tay anh lại rịn mồ hôi, bướcchân đang hướng về phía trước ngập ngừng chậm lại.
“Cảm ơnanh, lại được anh cứu lần nữa, thật ngại quá.”. Cầm cốc nước uống thêm ngụmnữa, Diệp Tề Mi điều hòa lại hơi thở, cảm ơn anh.
“Khôngcần khách sáo, mấy ngày nay sức khỏe của cô có vấn đề phải không? Nếu cảm thấykhông khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi, như vừa rồi rất nguy hiểm.”
“Khôngsao, đột nhiên bị cảm nắng thôi mà trước đây tôi cũng từng bị rồi.”
“Tôiđưa cô tới bệnh viện kiểm tra nhé?”. Khuôn mặt cô vẫn trắng bệch, nếu lúc đókhông có anh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ tới thôi anh đã thấy sợ.
Nghegiọng nói lo lắng của anh, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên, định nói điều gì nhưng độtngột cảm thấy hình như mình đã quên một việc quan trọng, tay cô bắt đầu lầntìm.
“Cô tìmgì thế?”
“Vừarồi có phải điện thoại của tôi reo liên tục không?” Cô tiếp tục tìm.
“À, tôicầm đây”. Lận Hòa đưa cho cô, thấy cô nhìn màn hình, khẽ mím môi định ấn số,ngón tay vừa bấm số lại ngẩn lên nhìn anh: “Xin lỗi, tôi phải gọi điện thoại.”
“Cô cứnghỉ ngơi đi, chút nữa tôi quay lại.” Nhìn cô chăm chú thêm một chút nữa, LậnHòa quay người đi ra ngoài.
Thấyanh đã đóng cửa, Diệp Tề Mi mới tiếp tục bấm số chuông đổ một lúc lâu không cóngười nghe, sao thế? Không phải là anh giận đấy chứ, Thành Chí Đông.
Cả cănphòng này được làm bằng kính trong suốt, dưới ánh mặt trời nhìn lấp la lấplánh, ánh sáng hắt vào bên trong khá dịu, kính được đặc chế, khá kín đáo, ghếsofa kiêu dáng đơn giản, rõ ràng mang phong cách hậu hiện đại, trước khi đi côcòn ngoái lại nhìn một lượt, đúng là một nơi đẹp đẽ trang nhã, nhìn lướt mộtcái cũng thấy thật mãn nhãn.
Cô tiếptục bước ra ngoài, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì chuông điện thoại reo, vừamới bắt máy nói được câu: “A lô?” giọng Thành Chí Đông đã xộc thẳng vào tai:“Bảo Bảo! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ăn nóikiểu gì vậy? Cô nhíu mày: “Vừa rồi em không tiện nghe điện thoại, anh gọi nhiềuthế, tìm em có việc gấp sao?”
ThànhChí Đông điên lắm, lửa bốc ngùn ngụt.
Đoáncũng biết vẻ mặt anh lúc này, Diệp Tề Mi nhướn mày: “Anh đang làm gì vậy, khôngnói gì nữa em cúp máy nhé?”
“Anhđang ra sân bay!” Anh nói gần như hét, điếc tai quá, theo bản năng Diệp Tề Midịch điện thoại ra xa.
Cô ngỡngàng: “Sao anh hét to thế?”
“Anhgọi điện thoại mà em không nghe máy”. Anh vừa giận vừa cuống, xe phóng như baytrên đường cao tốc, sân bay thấp thoáng hiện ra phía trước.
“Vừarồi em không nghe được”. Cô cũng bực bội nữa.
“Khôngphải”, Thành Chí Đông bực bội không biết nên giải thích thế nào, “Không nghethì có thể gọi lại sau, nhưng vừa rồi có người khác nghe máy giúp em, anh sợ emxảy ra chuyện.”
Giọnganh lo lắng, trái tim cô như tan chảy, không giận anh nữa, Diệp Tề Mi lập tứcgiải thích: “Vừa rồi em bị cảm nắng, bị ngất trên phố, vì thế mới không ngheđược điện thoại.”
Anhkhông nói gì, im lặng một lát.
“Giờ đãkhỏe rồi.”, cô bổ sung thêm, “Vừa may có anh Lận Hòa cũng đi đến đó, em nghỉ ởchỗ bạn anh ấy một lúc, giờ không sao rồi.”
Vẫnkhông có tiếng trả lời, cô gọi: “A lô?” rồi nhìn vào màn hình điện thoại, cáimáy này gần đây bị rơi suốt, không phải hỏng rồi đấy chứ?
“ChíĐông?”. Máy vẫn thông mà, Diệp Tề Mi gọi một tiếng thăm dò.
“Anhđến sân bay rồi, gặp nhau nói tiếp”. Anh cúp máy.
Daisyđang xách túi chuẩn bị về thì có điện thoại, lúc cầm ống nghe lên tâm trạng vẫnrất vui, vừa nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, cổ cô lập tức thẳng đơ nhưmột phản ứng đó điều kiện, sau khi nghe xong thì sững sờ, cảm giác lạnh hết sốnglưng.
“Tốinay đến Thượng Hải? Tổng giám đốc Thành, không phải anh đang ở Việt Nam sao?” Không phải vậy chứ? Saocô có dự cảm rất không lành. Đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy phải bay gấp nhưthế, anh ấy lo lắng vội vã quay về chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi, như vậymấy ngày tiếp theo cô sẽ phải làm thêm giờ cho tới chết vì mệt sao?
Anh nóirất ngắn gọn, sau khi ngạc nhiên một hồi cuối cùng cô cũng hiểu đại khái tìnhhình, tiếp đó cô hỏi lại đầy nghi hặoc: “Sao? Đặt vé vào sáng sớm mai ạ?”
Đã đếngiờ lên máy bay, Thành Chí Đông không nói thêm nữa, xác định lại lần nữa rồicúp máy.
Hànhkhách xung quanh đều là khách du lịch trên đường trở về Thượng Hải, ai cũngxách túi lớn túi bé, chỉ có anh là đi tay không, mọi người đều quay lại nhìnanh mới ánh mắt lạ lẫm, thắc mắc.
Khôngbuồn để ý tới vẻ mặt của người khác, anh bước nhanh lên máy bay.
Từ lúcnghe thấy câu nói đó, tâm trạng anh đã trở nên hết sức tồi tệ: “Xin lỗi, Tề Mihiện giờ không thể nghe điện thoại.”
Cô ấykhông thể tùy tiện để người khác cầm điện thoại của mình lên nghe nên phản ứngđầu tiên của anh là nghĩ cô xảy ra chuyện.
Cảmnắng, ngất xỉu giữa phố, anh lại không ở bên.
Haingười dù có yêu nhau đến đâu thì cũng không thể ở bên cạnh nhau hai tư trên haitư giờ, điều này ai mà chẳng biết, nhưng cô ngất giữa phố, anh không ở bên cô lúc ấy mà lại là một ngườikhác.
Giọngnói của người đàn ông đó anh nhớ rất rõ, Tề Mi… anh ta dám gọi thân mật như thếsao, nghe điện thoại rất ngang nhiên, anh ta dựa vào cái gì mà làm vậy?
Tâmtrạng Thành Chí Đông rối như tơ vò. Đây không phải là vấn đề anh có thể giảiquyết một mình, chỉ có tận mắt nhìn thấy cô, tận tay chạm vào người cô anh mớihoàn toàn yên tâm.
Dù cóbị cảm thì cũng phải làm cho xong việc. Diệp Tề Mi quay về văn phòng tiếp tụcnhững việc đang làm dở, khi nhận được điện thoại của Thành Chí Đông cô đang rakhỏi tòa nhà văn phòng.
“Anhđến Thượng Hải rồi, em đang ở đâu?”
Câu đầutiên khiến cô phải tròn mắt ngạc nhiên, vừa rồi anh mới nói là tới sân bay, côtưởng anh tới sân bay là để đến nước khác, không ngờ anh lại bay thẳng vềThượng Hải. Chẳng phải anh vừa đi tuần trước sao? Sao đã quay về rồi, trước giờđâu có khi nào nhanh như vậy cô vẫn không thể hiểu nổi: “Anh quay về làm gì?công ty có chuyện sao?”
“Em đãđến bệnh viện chưa?”. Anh không trả lời mà hỏi thẳng sang vấn đề khác.
“Gì cơ?À, cảm nắng thôi mà, tại sao phải đến bệnh viện?” Diệp Tề Mi vẫn đang ngạcnhiên, tiếp tục truy hỏi: “Anh quay về làm gì?”
“Emđang ở đâu?”. Anh cũng truy hỏi, tiếp tục phớt lờ câu hỏi của cô.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1480/5614
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1480/5614
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt