Tiểu thuyết Nhật Kí Theo Đuổi Anh-full
Lượt xem : |
m thấy hạnh phúc, bởi vì, có con mới cưới là lý do không lãng mạn nhất.
Tối nay chúng tôi lại làm một giấc mộng, nhưng tôi sợ, cái giấc mộng này chỉ là trách nhiệm, tôi cảm thấy nó đau xót dường nào.
Chương 8
Sáng sớm, khi Chung Vũ Thần mở mắt ra, nhìn Lương Sùng Nghị ngủ say bên cạnh, không biết nước mắt làm sao? Từ từ ngưng tụ, khiến người đàn ông ở trước mắt càng thêm xa cách không thể nắm lấy.
Cô vươn tay, mang theo chút run rẩy sờ qua hàng lông mày của anh, hành động này vốn chỉ có thể len lén ảo tưởng ở trong mộng, mà nay cũng đã trở thành sự thật, nên cô không thể không cảm động, dù sao cô cũng đã chờ đợi một thời gian dài!
Thế nhưng. . . Cô lại sợ anh tỉnh lại bao nhiêu, lại muốn nói những lời "Trách nhiệm" kia, khiến cho trái tim cô rơi xuống vực thẳm, vì vậy chỉ có giờ phút này, thừa dịp anh còn ngủ, mà để cho họ giả vờ thành đôi yêu nhau!
Đúng lúc Lương Sùng Nghị tỉnh lại, khi anh mở mắt ra, lúc này nhìn thấy người phụ nữ của anh, bên môi anh hiện lên sự mãn nguyện, duỗi hai tay ra, liền ôm cô vào trong ngực.
"Chào, Tiểu Thần." Anh thì thầm bên tai cô.
Cô cúi đầu, không dám nhìn anh, trên mặt nóng dần lên, "Buông em ra. . . . . ."
Thế nhưng anh lại đè cô xuống phía dưới, dựa vào trán cô nói, "Tối hôm qua anh không có làm em đau chứ?"
Tối hôm qua -- ừm -- em- -"Em không biết!"
Anh thích thú với vẻ thẹn thùng của cô, mang theo sự đùa cợt, hôn xuống bả vai cô, "Thật sao? Vậy anh sẽ kiểm tra một chút."
"Không cần -- đại ca, không nên như vậy!" Tay nhỏ bé của cô đập vào lưng anh.
"Đại ca?" Anh bất mãn ngẩng đầu lên, "Bây giờ còn kêu anh là đại ca sao?"
"Vậy. . . . . . Nếu không thì là gì?" Cô gọi anh là đại ca thì có gì sai!
"Gọi tên anh, không phải em không biết tên anh chứ?"
Cô sững sờ gật đầu, "Em đương nhiên biết tên của anh! Nhưng. . . . . . Nhưng. . . Em không gọi tên ra được. . ."
Trong mắt anh hiện lên sự nham hiểm, "Vậy anh không thể làm gì khác hơn là nghiêm hình bức cung rồi."
Nhìn anh lại cúi đầu hôn đông hôn tây, hơn nữa hai cánh tay còn đưa xuống tập kích, khiến toàn thân Chung Vũ Thần cứng ngắc, "Đại ca, đừng mà! Em. . . Em gọi tên anh là được. . . . . . Anh mau dừng tay. . . . . ."
"Gọi đi!" Anh lười biếng nói.
"À. . . Cái đó. . . Cái đó. . . . . . À. . . . . . Sùng. . . . . . Sùng Nghị. . . . . ."
Anh hài lòng mỉm cười, "Cho em một phần thưởng!"
Nói xong anh liền hôn xuống đôi môi cô, vô cùng triệt để, đòi hỏi, tuyệt đối không giống như thưởng cô.
*****
Mặc dù không khí buổi sáng còn vui vẻ, nhưng khi nói đến chuyện công khai, Chung Vũ Thần liền trợn mắt, miệng tê liệt, giống như mình phải đi chiến đấu vậy.
Lương Sùng Nghị đặt hành lý ra cốp sau, lồng chó cũng thả vào chỗ ngồi, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, "Tiểu Thần, anh đã gọi điện thoại cho mọi người, bọn họ đều đang chờ ở trong công ty, đi thôi!"
"Em không đi!" Cô kiên quyết xoay người sang chỗ khác.
"Em không đi, muốn anh ôm em sao?" Anh nói xong định đưa tay ôm lấy cô.
Cô vội nhảy ra bên cạnh, "Đừng đụng em! Em nói không đi là không đi, anh đừng ép buộc em."
Bộ dạng cô cáu kỉnh thật đáng yêu, trong lòng Lương Sùng Nghị nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra, mà anh lạnh lùng nói: "Anh ép em? Không! Là em ép anh."
Anh liền ôm lấy cô, nhét cô vào chỗ ngồi, còn mình cũng lên xe, lập tức cho nổ máy.
"Em ghét anh! Cả thế giới này em chỉ ghét mỗi anh!" Sự tức giận của cô chỉ có thể phát tiết lên của kính xe.
Anh muốn cười lại không thể cười, xoay qua chỗ khác, thay cô thắt dây an toàn, mà động tác thật sự khiến cô yên tĩnh lại.
"Trước hết chuẩn bị tâm lý thật tốt đi! Anh sẽ cho em trở thành Lương phu nhân trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa đứa bé của chúng ta cũng sẽ ngoan ngoãn gọi anh là ba." Vẫn dịu dàng vuốt tóc cô như thế, nhưng giọng nói của anh lại như biến thành người khác.
Chung Vũ Thần vừa sợ vừa tức nhìn anh, "Anh Giới Văn và Giới Vũ sẽ không chấp nhận anh, ba mẹ em cũng sẽ phản đối."
"Chúng ta sẽ mỏi mắt chờ xem đi!"
Xe rất nhanh đã lái đến thám tử Long Bàn, mọi người đã sớm chờ đợi dài cổ ở bên trong.
Cửa chính vừa mở, giọng nói của Lương Sùng Nghị truyền đến, "Xin lỗi, khiến mọi người đợi lâu."
Mọi người đều ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi!
Bởi vì, Lương Sùng Nghị đang dắt tay Chung Vũ Thần, mặc dù vẻ mặt Chung Vũ Thần không nguyện ý, nhưng Lương Sùng Nghị vẫn ôm chặt cô đi tới, cứng rắn bắt cô ngồi vào ghế sa lon, hơn nữa là phải ngoan ngoãn ngồi trong khuỷu tay anh.
Tất cả mọi người ngây người, chỉ có duy nhất Trịnh Lập Minh là đoán được tình huống gì, bởi vì, cậu cũng có thể coi như là nguyệt lão của họ!
Lương Sùng Nghị hắng giọng, quay sang Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ nói: "Xin lỗi, Giới Văn, Giới Vũ, các cậu giao Tiểu Thần cho tôi chăm sóc, tôi lại khiến cho cô ấy xảy ra chuyện như vậy, hoàn toàn là bởi vì đêm đó tôi say rượu, ngay cả mình làm cái gì cũng không nhớ, đến ngày hôm qua tôi mới biết rõ sự thật. Nếu Tiểu Thần mang thai đứa bé của tôi, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm, tôi hi vọng các cậu có thể đồng ý cho tôi và Tiểu Thần kết hôn, nhất định tôi sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy tốt."
Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ngây ngẩn ba giây, không có cách nào phản ứng kịp.
Chung Giới Văn"A. . . A. . . . . ." mấy tiếng, mới tìm lại âm thanh nói: "Anh. . . . . Anh chính là người khiến con bé có thai?"
"Đúng, chính là tôi." Lương Sùng Nghị thận trọng gật đầu, "Tôi sẽ để cậu và Giới Võ dạy dỗ tôi một trận. Không cần khách khí, đây là việc tôi nên nhận, cho dù các cậu động thủ, tôi cũng sẽ không đánh trả ."
Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ hai mặt nhìn nhau, cũng mất đi chủ ý, đối phương là đại ca mình tôn kính nhất, rồi lại khiến em gái chưa cưới đã mang thai, tình huống mâu thuẫn như vậy, khiến hai người chưa bao giờ phải đối mặt.
Ba người đàn ông giằng co chốc lát, cuối cùng Chung Giới Văn cắn răng, đưa ra một đấm, đánh vào lồng ngực Lương Sùng Nghị, đổi lại Chung Giới Vũ cũng cau mày đánh ra đấm nữa.
"Đại ca, em gái chúng em giao cho anh."
"Con bé là một cô gái tốt, đại ca, nhất định anh phải thương nó, yêu nó, chúng em sẽ tha thứ cho anh."
Lương Sùng Nghị bình tĩnh đón nhận hai đấm này, đến bước chân cũng không lùi lại một bước, nghiêm túc hứa hẹn, "Từ nay về sau, tôi sẽ chỉ có duy nhất Tiểu Thần là người của mình, tôi sẽ cho cô ấy hạnh phúc."
"Bọn em chúc phúc cho hai người." Hai anh em nhà họ Chung vừa nói.
Chung Vũ Thần lặng lẽ nhìn Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ, nước mắt không tự chủ dâng lên, các anh quan tâm cho cô thế nào, lo lắng cho cô làm sao, thì tất nhiên cô cũng biết.
Đối với sự giao phó của Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ, Lương Sùng Nghị chuyển sang những người khác nói: "Thượng Duy, Dũng Tử, A Lượng, Tiểu Minh!"
"Dạ!" Bọn họ cùng nhau đứng thẳng đáp.
Lương Sùng Nghị nắm tay Chung Vũ Thần lên, hướng về phía mọi người ra lệnh nói: "Từ nay về sau, các cậu cũng phải gọi Tiểu Thần là chị dâu."
"Hả?" Chung Vũ Thần kinh ngạc, cô lại có thể từ em gái biến thành chị dâu!
Mặc dù những người khác kinh ngạc, nhưng không dám chần chừ, lập tức gọi: "Chị dâu!"
"Không, em. . . em. . . . . . Không phải. . . . . ." Chung Vũ Thần xua tay muốn phủ nhận.
Lương Sùng nghị cũng không cho cô cơ hội như vậy, bàn tay dùng sức nắm lấy h
Tối nay chúng tôi lại làm một giấc mộng, nhưng tôi sợ, cái giấc mộng này chỉ là trách nhiệm, tôi cảm thấy nó đau xót dường nào.
Chương 8
Sáng sớm, khi Chung Vũ Thần mở mắt ra, nhìn Lương Sùng Nghị ngủ say bên cạnh, không biết nước mắt làm sao? Từ từ ngưng tụ, khiến người đàn ông ở trước mắt càng thêm xa cách không thể nắm lấy.
Cô vươn tay, mang theo chút run rẩy sờ qua hàng lông mày của anh, hành động này vốn chỉ có thể len lén ảo tưởng ở trong mộng, mà nay cũng đã trở thành sự thật, nên cô không thể không cảm động, dù sao cô cũng đã chờ đợi một thời gian dài!
Thế nhưng. . . Cô lại sợ anh tỉnh lại bao nhiêu, lại muốn nói những lời "Trách nhiệm" kia, khiến cho trái tim cô rơi xuống vực thẳm, vì vậy chỉ có giờ phút này, thừa dịp anh còn ngủ, mà để cho họ giả vờ thành đôi yêu nhau!
Đúng lúc Lương Sùng Nghị tỉnh lại, khi anh mở mắt ra, lúc này nhìn thấy người phụ nữ của anh, bên môi anh hiện lên sự mãn nguyện, duỗi hai tay ra, liền ôm cô vào trong ngực.
"Chào, Tiểu Thần." Anh thì thầm bên tai cô.
Cô cúi đầu, không dám nhìn anh, trên mặt nóng dần lên, "Buông em ra. . . . . ."
Thế nhưng anh lại đè cô xuống phía dưới, dựa vào trán cô nói, "Tối hôm qua anh không có làm em đau chứ?"
Tối hôm qua -- ừm -- em- -"Em không biết!"
Anh thích thú với vẻ thẹn thùng của cô, mang theo sự đùa cợt, hôn xuống bả vai cô, "Thật sao? Vậy anh sẽ kiểm tra một chút."
"Không cần -- đại ca, không nên như vậy!" Tay nhỏ bé của cô đập vào lưng anh.
"Đại ca?" Anh bất mãn ngẩng đầu lên, "Bây giờ còn kêu anh là đại ca sao?"
"Vậy. . . . . . Nếu không thì là gì?" Cô gọi anh là đại ca thì có gì sai!
"Gọi tên anh, không phải em không biết tên anh chứ?"
Cô sững sờ gật đầu, "Em đương nhiên biết tên của anh! Nhưng. . . . . . Nhưng. . . Em không gọi tên ra được. . ."
Trong mắt anh hiện lên sự nham hiểm, "Vậy anh không thể làm gì khác hơn là nghiêm hình bức cung rồi."
Nhìn anh lại cúi đầu hôn đông hôn tây, hơn nữa hai cánh tay còn đưa xuống tập kích, khiến toàn thân Chung Vũ Thần cứng ngắc, "Đại ca, đừng mà! Em. . . Em gọi tên anh là được. . . . . . Anh mau dừng tay. . . . . ."
"Gọi đi!" Anh lười biếng nói.
"À. . . Cái đó. . . Cái đó. . . . . . À. . . . . . Sùng. . . . . . Sùng Nghị. . . . . ."
Anh hài lòng mỉm cười, "Cho em một phần thưởng!"
Nói xong anh liền hôn xuống đôi môi cô, vô cùng triệt để, đòi hỏi, tuyệt đối không giống như thưởng cô.
*****
Mặc dù không khí buổi sáng còn vui vẻ, nhưng khi nói đến chuyện công khai, Chung Vũ Thần liền trợn mắt, miệng tê liệt, giống như mình phải đi chiến đấu vậy.
Lương Sùng Nghị đặt hành lý ra cốp sau, lồng chó cũng thả vào chỗ ngồi, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, "Tiểu Thần, anh đã gọi điện thoại cho mọi người, bọn họ đều đang chờ ở trong công ty, đi thôi!"
"Em không đi!" Cô kiên quyết xoay người sang chỗ khác.
"Em không đi, muốn anh ôm em sao?" Anh nói xong định đưa tay ôm lấy cô.
Cô vội nhảy ra bên cạnh, "Đừng đụng em! Em nói không đi là không đi, anh đừng ép buộc em."
Bộ dạng cô cáu kỉnh thật đáng yêu, trong lòng Lương Sùng Nghị nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra, mà anh lạnh lùng nói: "Anh ép em? Không! Là em ép anh."
Anh liền ôm lấy cô, nhét cô vào chỗ ngồi, còn mình cũng lên xe, lập tức cho nổ máy.
"Em ghét anh! Cả thế giới này em chỉ ghét mỗi anh!" Sự tức giận của cô chỉ có thể phát tiết lên của kính xe.
Anh muốn cười lại không thể cười, xoay qua chỗ khác, thay cô thắt dây an toàn, mà động tác thật sự khiến cô yên tĩnh lại.
"Trước hết chuẩn bị tâm lý thật tốt đi! Anh sẽ cho em trở thành Lương phu nhân trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa đứa bé của chúng ta cũng sẽ ngoan ngoãn gọi anh là ba." Vẫn dịu dàng vuốt tóc cô như thế, nhưng giọng nói của anh lại như biến thành người khác.
Chung Vũ Thần vừa sợ vừa tức nhìn anh, "Anh Giới Văn và Giới Vũ sẽ không chấp nhận anh, ba mẹ em cũng sẽ phản đối."
"Chúng ta sẽ mỏi mắt chờ xem đi!"
Xe rất nhanh đã lái đến thám tử Long Bàn, mọi người đã sớm chờ đợi dài cổ ở bên trong.
Cửa chính vừa mở, giọng nói của Lương Sùng Nghị truyền đến, "Xin lỗi, khiến mọi người đợi lâu."
Mọi người đều ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi!
Bởi vì, Lương Sùng Nghị đang dắt tay Chung Vũ Thần, mặc dù vẻ mặt Chung Vũ Thần không nguyện ý, nhưng Lương Sùng Nghị vẫn ôm chặt cô đi tới, cứng rắn bắt cô ngồi vào ghế sa lon, hơn nữa là phải ngoan ngoãn ngồi trong khuỷu tay anh.
Tất cả mọi người ngây người, chỉ có duy nhất Trịnh Lập Minh là đoán được tình huống gì, bởi vì, cậu cũng có thể coi như là nguyệt lão của họ!
Lương Sùng Nghị hắng giọng, quay sang Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ nói: "Xin lỗi, Giới Văn, Giới Vũ, các cậu giao Tiểu Thần cho tôi chăm sóc, tôi lại khiến cho cô ấy xảy ra chuyện như vậy, hoàn toàn là bởi vì đêm đó tôi say rượu, ngay cả mình làm cái gì cũng không nhớ, đến ngày hôm qua tôi mới biết rõ sự thật. Nếu Tiểu Thần mang thai đứa bé của tôi, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm, tôi hi vọng các cậu có thể đồng ý cho tôi và Tiểu Thần kết hôn, nhất định tôi sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy tốt."
Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ngây ngẩn ba giây, không có cách nào phản ứng kịp.
Chung Giới Văn"A. . . A. . . . . ." mấy tiếng, mới tìm lại âm thanh nói: "Anh. . . . . Anh chính là người khiến con bé có thai?"
"Đúng, chính là tôi." Lương Sùng Nghị thận trọng gật đầu, "Tôi sẽ để cậu và Giới Võ dạy dỗ tôi một trận. Không cần khách khí, đây là việc tôi nên nhận, cho dù các cậu động thủ, tôi cũng sẽ không đánh trả ."
Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ hai mặt nhìn nhau, cũng mất đi chủ ý, đối phương là đại ca mình tôn kính nhất, rồi lại khiến em gái chưa cưới đã mang thai, tình huống mâu thuẫn như vậy, khiến hai người chưa bao giờ phải đối mặt.
Ba người đàn ông giằng co chốc lát, cuối cùng Chung Giới Văn cắn răng, đưa ra một đấm, đánh vào lồng ngực Lương Sùng Nghị, đổi lại Chung Giới Vũ cũng cau mày đánh ra đấm nữa.
"Đại ca, em gái chúng em giao cho anh."
"Con bé là một cô gái tốt, đại ca, nhất định anh phải thương nó, yêu nó, chúng em sẽ tha thứ cho anh."
Lương Sùng Nghị bình tĩnh đón nhận hai đấm này, đến bước chân cũng không lùi lại một bước, nghiêm túc hứa hẹn, "Từ nay về sau, tôi sẽ chỉ có duy nhất Tiểu Thần là người của mình, tôi sẽ cho cô ấy hạnh phúc."
"Bọn em chúc phúc cho hai người." Hai anh em nhà họ Chung vừa nói.
Chung Vũ Thần lặng lẽ nhìn Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ, nước mắt không tự chủ dâng lên, các anh quan tâm cho cô thế nào, lo lắng cho cô làm sao, thì tất nhiên cô cũng biết.
Đối với sự giao phó của Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ, Lương Sùng Nghị chuyển sang những người khác nói: "Thượng Duy, Dũng Tử, A Lượng, Tiểu Minh!"
"Dạ!" Bọn họ cùng nhau đứng thẳng đáp.
Lương Sùng Nghị nắm tay Chung Vũ Thần lên, hướng về phía mọi người ra lệnh nói: "Từ nay về sau, các cậu cũng phải gọi Tiểu Thần là chị dâu."
"Hả?" Chung Vũ Thần kinh ngạc, cô lại có thể từ em gái biến thành chị dâu!
Mặc dù những người khác kinh ngạc, nhưng không dám chần chừ, lập tức gọi: "Chị dâu!"
"Không, em. . . em. . . . . . Không phải. . . . . ." Chung Vũ Thần xua tay muốn phủ nhận.
Lương Sùng nghị cũng không cho cô cơ hội như vậy, bàn tay dùng sức nắm lấy h
Bài viết liên quan!