Tiểu thuyết - Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng
Lượt xem : |
i cười: "Hôm đó đông người quá, cậu không thấy chúng tớ cũng là bình thường"
Tô Mặc vẫn tỉnh bơ uống trà, Trác Dịch nhìn anh, cảm thấy không nên lạnh nhạt với bạn trai Lâm Thư, nhìn anh gật đầu một cái: "Lâm Thư nhà tôi chắc chắn cực kỳ phiền phức, anh phải vất vả chăm sóc rồi"
"Này, Trác Dịch, cậu đừng có chê tớ như vậy được không?" rõ ràng Lâm Thư không vui.
Tô Mặc trở lại với nụ cười lạnh của mình, ánh mắt thâm trầm nhìn Trác Dịch: "Cô ấy là bạn gái của tôi, tất nhiên tôi phải chăm sóc rồi"
"À, Tô Mặc và cậu là bạn học sao?"
Ặc.....Lâm Thư quan sát người bên cạnh, nhìn anh trẻ như vậy sao?. "Không, anh ấy là thầy giáo của mình"
"Sao.....?" Trang Hiểu Hàm há to miệng, mãi mới trở lại bình thường: "Các cậu...... thầy, trò....."
Mặc dù không có nói ra, nhưng Lâm Thư nhìn miệng của cô ta liền biết, cô ta muốn nói thầy trò loạn luân. Nhún vai một cái, cô không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của cô ta.
Về phần Trác Dịch, lại vô cùng bình tĩnh, chỉ là liếc mắt nhìn Tô Mặc một cái.
Đề tài yêu đương dường như đến đây là kết thúc.
Hàn huyên hơn nửa tiếng, hầu như đều là Trang Hiểu Hàm kéo Lâm Thư hỏi đông hỏi tây, còn Lâm Thư trả lời, thỉnh thoảng thêm vài ba câu nói dí dỏm, trêu đùa khiến Trang Hiểu Hàm cười ha ha: "Tiểu Thư, cậu vẫn giống như ngày xưa"
Lúc tạm biệt, Trang Hiểu Hàm ra sức vẫy tay: "Sau này phải thường xuyên liên lạc đó..."
Lâm Thư mỉm cười gật đầu, tiện tay xóa luôn số tiện thoại của Trang Hiểu Hàm vừa mới lưu vào điện thoại của cô.
Quay người lại, liền đối diện với ánh mắt hàm ý sâu xa của Tô Mặc .
"Lâm Thư, không phải là em thiếu anh một lời giải thích sao? Siêu thị, là cái lần chúng ta cùng đi từ nhà đúng không?"
Tô Mặc đang tức giận?
Lâm Thư yếu ớt mở miệng: "Trác Dịch, cậu ấy là....."
Thật ra thì, đây chỉ đơn giản là một câu chuyện cũ.
Ngồi ở trên xe Tô Mặc, Lâm Thư chậm rãi kể, chẳng qua cũng chỉ là cái gọi là yêu thầm, bạn bè và phản bội mà thôi.
Trong lòng ai cũng có một số chuyện không muốn nhắc tới với người khác, chính cô cũng không biết mình đã nhớ lại bao nhiêu lần. Mà Trác Dịch, chính là cái người trong trí nhớ cô.
Năm Lâm Thư gặp Trác Dịch, cô mới mười sáu tuổi, một lứa tuổi mộng mộng mơ mơ. Sự tồn tại của Trác Dịch đối với cô mà nói gần như là một dạng ngưỡng mộ.
Lặng lẽ thích cậu ta, mặc dù biết giữa cô và cậu ta có khoảng cách rất lớn, nhưng mà loại tình cảm này giống như dây leo, leo từng chút từng chút một lên trái tim, quấn chặt lấy trái tim, khiến cho người ta rơi vào trầm luân.
Cậu ấy không để ý đến cô cũng không có sao, cô để ý đến cậu ấy là được.
Lúc đầu, Lâm Thư cũng chỉ nhát gan ôm hi vọng như vậy.
Nhưng con người là loại sinh vật lòng tham không đáy. Cho dù là rất ngốc nghếch, vẫn muốn từng chút tiếp cận với Trác Dịch. Nghĩ đủ mọi cách, nhìn Trác Dịch mỉm cười với mình; cảm nhận bàn tay cậu ấy vò mái tóc dài rối của mình; dịu dàng gọi "Tiểu Thư"; ở trên sân thương, ngắm mặt trời lặn, chia sẻ với cậu ấy bài hát yêu thích của mình.... Những điều này, đối với Lâm Thư mà nói, đều là những ký ức vô cùng quý giá.
Có lúc Lâm Thư không nhịn được hoài nghi, trên đời này liệu cô còn tâm trí thích một ai khác như vậy nữa không?
Nhưng Trác Dịch nghĩ như thế nào? Lâm Thư vẫn không biết.
Cũng thích cô sao?
Nếu không thích, thì tại sao lại nói: "Cậu ở trong lòng tớ, có một vị trí quan trọng vô cùng quan trọng"?
Nếu không thích, thì tại sao lại có vẻ mặt cưng chiều cô, có những động tác thân mật như vậy chứ?
Nếu không thích, thì sao lại nói cho cô biết: "Sau này tớ sẽ dẫn cậu đi xem buổi biểu diễn của Ngũ Nguyệt Thiên (Một nhóm nhạc rock của Đài Loan được thành lập vào cuối thập niên 90)"?
Chắc chắn cậu ấy đã biết, trong nhật ký của cô từng viết một câu rất hay: "Tôi hi vọng, có một ngày trong tương lai người đàn ông tôi yêu nhất sẽ dẫn tôi đi xem buổi biểu diễn của nhóm Ngũ Nguyệt Thiên. Chỉ cần một lần, cũng đủ rồi"
Vì thế, Lâm Thư không nhịn được có chút mong đợi.
Chuyện kể tới đây, hoàn toàn giống như buổi tối hôm đó nói với Tô Mặc, chẳng qua lúc ấy cô kể khá nghiêm túc không cười đùa mà thôi. Những hèn mọn như vậy, không biết vì sao, cô không muốn bị Tô Mặc biết.
Tình cảm này Lâm Thư vẫn che giấu, nhưng kết quả....
Đây chính là mối tình thầm lặng không kết quả, vì sự xuất hiện của Trang Hiểu Hàm.
Từ cấp một đến cấp ba, được gọi là bạn thân của Lâm Thư, chỉ có một người chính là Trang Hiểu Hàm. Hồi đó cô cũng giống như bây giờ, có chút cẩu thả tùy tiện, còn Trang Hiểu Hàm là một cô gái xinh đẹp tỉ mỉ, nhìn từ xa giống như búp bê baby trong tủ kính.
Lúc đó, hầu như tất cả con trai trong lớp đều si mê cô ta. Vì thế nên các bạn gái khác trong lớp bắt đầu tẩy chay cô ta, chỉ có Lâm Thư, không e dè việc trở thành một nhánh cây làm nền cho cô ta.
Tình cảm đối với Trác Dịch, Lâm Thư chưa bao giờ có ý nghĩ giấu giếm Trang Hiểu Hàm. Đã là bạn thân, thì phải chia sẻ những bí mật trong lòng không phải sao?
Sau khi Trang Hiểu Hàm biết, chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: "Lâm Thư, tớ dám đánh cược, Trác Dịch nhất định là thích cậu rồi. Nhìn ánh mắt cậu ấy nhìn cậu ấy cũng đủ biết, tràn đầy ý tứ sâu xa nha"
Cõ lẽ chính vì những lời nói đó, cuối cùng Lâm Thư cố gắng lấy dũng khí, tốn mất một tháng, hăng hái học cách làm thế nào để có thể đan được một chiếc khăng quàng cổ, đang xong rồi, phải đi thổ lộ, Lâm Thư tự nói với mình như vậy.
Trong cuộc đời có thể sẽ có ít nhiều chuyện khiến bạn trở nên hối hận, nhưng Lâm Thư chưa bao giờ hối hận những việc có liên quan đến Trác Dịch.
Lễ giáng sinh năm đó, Lâm Thư cẩn thận từng li từng tí ôm cái túi lớn, những câu nói ở trong lòng lại hiện lên, dường như phải nói thế nào để khiến cho người ta hài lòng nhất.
Hẹn gặp Trác Dịch trong một rừng cây nhỏ ở trường học, Lâm Thư đang định đến chỗ hẹn, không ngờ Trang Hiểu Hàm cũng cầm một chiếc hộp quà tinh xảo ra khỏi lớp học cùng cô.
"Tiểu Thư, có một chuyện không biết tớ có nên nói cho câu hay không"
"Người Trác Dịch thích là tớ"
Lâm Thư lập tức bối rối.
"Thật ra thì, cậu là bà mai mới đúng"
"Lúc cậu nói cho tớ biết, người cậu thầm thích là cậu ấy, tớ nghĩ cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ hi vọng cậu sẽ thật hạnh phúc, cho nên tớ đã thử nói chuyện với Trác Dịch, định giúp cậu tìm hiểu tính tình của cậu ấy”
"Cậu ấy biết tớ là bạn tốt của cậu, liền tán gẫu với tớ, chúng tớ phát hiện cả hai có nhiều điểm giống nhau"
"Lúc ấy tớ đã nghĩ, Trác Dịch là một người xuất sắc như vậy, nếu thật sự thích cậu, e rằng sau này cậu sẽ phải đối phó với sự dòm ngó của rất nhiều các cô gái khác. Nếu như Trác Dịch không phải là người chung tình, chắc chắn cậu sẽ bị thiệt thòi"
"Cho nên, tớ liền thổ lộ với cậu ấy, nếu như cậu ấy qua được cửa ải của tớ, vậy cậu có thể hoàn toàn yên tâm thích Trác Dịch rồi"
"Nhưng mà, không ngờ lúc tớ thổ lộ, Trác Dịch lại đồng ý, cậu ấy nói, thật ra người trong lòng cậu ấy là tớ"
"Tớ bị cậu ấy làm cảm động, vì thế đã đón nhận cậu ấy"
"Tiểu Thư, cậu là người bạn tốt nhất của chúng tớ, cho nên cậu sẽ chúc phúc cho chúng tớ chứ?"
"Cậu xem, đây là quà giáng sinh tớ mua tặng cậu ấy" Tra
Tô Mặc vẫn tỉnh bơ uống trà, Trác Dịch nhìn anh, cảm thấy không nên lạnh nhạt với bạn trai Lâm Thư, nhìn anh gật đầu một cái: "Lâm Thư nhà tôi chắc chắn cực kỳ phiền phức, anh phải vất vả chăm sóc rồi"
"Này, Trác Dịch, cậu đừng có chê tớ như vậy được không?" rõ ràng Lâm Thư không vui.
Tô Mặc trở lại với nụ cười lạnh của mình, ánh mắt thâm trầm nhìn Trác Dịch: "Cô ấy là bạn gái của tôi, tất nhiên tôi phải chăm sóc rồi"
"À, Tô Mặc và cậu là bạn học sao?"
Ặc.....Lâm Thư quan sát người bên cạnh, nhìn anh trẻ như vậy sao?. "Không, anh ấy là thầy giáo của mình"
"Sao.....?" Trang Hiểu Hàm há to miệng, mãi mới trở lại bình thường: "Các cậu...... thầy, trò....."
Mặc dù không có nói ra, nhưng Lâm Thư nhìn miệng của cô ta liền biết, cô ta muốn nói thầy trò loạn luân. Nhún vai một cái, cô không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của cô ta.
Về phần Trác Dịch, lại vô cùng bình tĩnh, chỉ là liếc mắt nhìn Tô Mặc một cái.
Đề tài yêu đương dường như đến đây là kết thúc.
Hàn huyên hơn nửa tiếng, hầu như đều là Trang Hiểu Hàm kéo Lâm Thư hỏi đông hỏi tây, còn Lâm Thư trả lời, thỉnh thoảng thêm vài ba câu nói dí dỏm, trêu đùa khiến Trang Hiểu Hàm cười ha ha: "Tiểu Thư, cậu vẫn giống như ngày xưa"
Lúc tạm biệt, Trang Hiểu Hàm ra sức vẫy tay: "Sau này phải thường xuyên liên lạc đó..."
Lâm Thư mỉm cười gật đầu, tiện tay xóa luôn số tiện thoại của Trang Hiểu Hàm vừa mới lưu vào điện thoại của cô.
Quay người lại, liền đối diện với ánh mắt hàm ý sâu xa của Tô Mặc .
"Lâm Thư, không phải là em thiếu anh một lời giải thích sao? Siêu thị, là cái lần chúng ta cùng đi từ nhà đúng không?"
Tô Mặc đang tức giận?
Lâm Thư yếu ớt mở miệng: "Trác Dịch, cậu ấy là....."
Thật ra thì, đây chỉ đơn giản là một câu chuyện cũ.
Ngồi ở trên xe Tô Mặc, Lâm Thư chậm rãi kể, chẳng qua cũng chỉ là cái gọi là yêu thầm, bạn bè và phản bội mà thôi.
Trong lòng ai cũng có một số chuyện không muốn nhắc tới với người khác, chính cô cũng không biết mình đã nhớ lại bao nhiêu lần. Mà Trác Dịch, chính là cái người trong trí nhớ cô.
Năm Lâm Thư gặp Trác Dịch, cô mới mười sáu tuổi, một lứa tuổi mộng mộng mơ mơ. Sự tồn tại của Trác Dịch đối với cô mà nói gần như là một dạng ngưỡng mộ.
Lặng lẽ thích cậu ta, mặc dù biết giữa cô và cậu ta có khoảng cách rất lớn, nhưng mà loại tình cảm này giống như dây leo, leo từng chút từng chút một lên trái tim, quấn chặt lấy trái tim, khiến cho người ta rơi vào trầm luân.
Cậu ấy không để ý đến cô cũng không có sao, cô để ý đến cậu ấy là được.
Lúc đầu, Lâm Thư cũng chỉ nhát gan ôm hi vọng như vậy.
Nhưng con người là loại sinh vật lòng tham không đáy. Cho dù là rất ngốc nghếch, vẫn muốn từng chút tiếp cận với Trác Dịch. Nghĩ đủ mọi cách, nhìn Trác Dịch mỉm cười với mình; cảm nhận bàn tay cậu ấy vò mái tóc dài rối của mình; dịu dàng gọi "Tiểu Thư"; ở trên sân thương, ngắm mặt trời lặn, chia sẻ với cậu ấy bài hát yêu thích của mình.... Những điều này, đối với Lâm Thư mà nói, đều là những ký ức vô cùng quý giá.
Có lúc Lâm Thư không nhịn được hoài nghi, trên đời này liệu cô còn tâm trí thích một ai khác như vậy nữa không?
Nhưng Trác Dịch nghĩ như thế nào? Lâm Thư vẫn không biết.
Cũng thích cô sao?
Nếu không thích, thì tại sao lại nói: "Cậu ở trong lòng tớ, có một vị trí quan trọng vô cùng quan trọng"?
Nếu không thích, thì tại sao lại có vẻ mặt cưng chiều cô, có những động tác thân mật như vậy chứ?
Nếu không thích, thì sao lại nói cho cô biết: "Sau này tớ sẽ dẫn cậu đi xem buổi biểu diễn của Ngũ Nguyệt Thiên (Một nhóm nhạc rock của Đài Loan được thành lập vào cuối thập niên 90)"?
Chắc chắn cậu ấy đã biết, trong nhật ký của cô từng viết một câu rất hay: "Tôi hi vọng, có một ngày trong tương lai người đàn ông tôi yêu nhất sẽ dẫn tôi đi xem buổi biểu diễn của nhóm Ngũ Nguyệt Thiên. Chỉ cần một lần, cũng đủ rồi"
Vì thế, Lâm Thư không nhịn được có chút mong đợi.
Chuyện kể tới đây, hoàn toàn giống như buổi tối hôm đó nói với Tô Mặc, chẳng qua lúc ấy cô kể khá nghiêm túc không cười đùa mà thôi. Những hèn mọn như vậy, không biết vì sao, cô không muốn bị Tô Mặc biết.
Tình cảm này Lâm Thư vẫn che giấu, nhưng kết quả....
Đây chính là mối tình thầm lặng không kết quả, vì sự xuất hiện của Trang Hiểu Hàm.
Từ cấp một đến cấp ba, được gọi là bạn thân của Lâm Thư, chỉ có một người chính là Trang Hiểu Hàm. Hồi đó cô cũng giống như bây giờ, có chút cẩu thả tùy tiện, còn Trang Hiểu Hàm là một cô gái xinh đẹp tỉ mỉ, nhìn từ xa giống như búp bê baby trong tủ kính.
Lúc đó, hầu như tất cả con trai trong lớp đều si mê cô ta. Vì thế nên các bạn gái khác trong lớp bắt đầu tẩy chay cô ta, chỉ có Lâm Thư, không e dè việc trở thành một nhánh cây làm nền cho cô ta.
Tình cảm đối với Trác Dịch, Lâm Thư chưa bao giờ có ý nghĩ giấu giếm Trang Hiểu Hàm. Đã là bạn thân, thì phải chia sẻ những bí mật trong lòng không phải sao?
Sau khi Trang Hiểu Hàm biết, chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: "Lâm Thư, tớ dám đánh cược, Trác Dịch nhất định là thích cậu rồi. Nhìn ánh mắt cậu ấy nhìn cậu ấy cũng đủ biết, tràn đầy ý tứ sâu xa nha"
Cõ lẽ chính vì những lời nói đó, cuối cùng Lâm Thư cố gắng lấy dũng khí, tốn mất một tháng, hăng hái học cách làm thế nào để có thể đan được một chiếc khăng quàng cổ, đang xong rồi, phải đi thổ lộ, Lâm Thư tự nói với mình như vậy.
Trong cuộc đời có thể sẽ có ít nhiều chuyện khiến bạn trở nên hối hận, nhưng Lâm Thư chưa bao giờ hối hận những việc có liên quan đến Trác Dịch.
Lễ giáng sinh năm đó, Lâm Thư cẩn thận từng li từng tí ôm cái túi lớn, những câu nói ở trong lòng lại hiện lên, dường như phải nói thế nào để khiến cho người ta hài lòng nhất.
Hẹn gặp Trác Dịch trong một rừng cây nhỏ ở trường học, Lâm Thư đang định đến chỗ hẹn, không ngờ Trang Hiểu Hàm cũng cầm một chiếc hộp quà tinh xảo ra khỏi lớp học cùng cô.
"Tiểu Thư, có một chuyện không biết tớ có nên nói cho câu hay không"
"Người Trác Dịch thích là tớ"
Lâm Thư lập tức bối rối.
"Thật ra thì, cậu là bà mai mới đúng"
"Lúc cậu nói cho tớ biết, người cậu thầm thích là cậu ấy, tớ nghĩ cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ hi vọng cậu sẽ thật hạnh phúc, cho nên tớ đã thử nói chuyện với Trác Dịch, định giúp cậu tìm hiểu tính tình của cậu ấy”
"Cậu ấy biết tớ là bạn tốt của cậu, liền tán gẫu với tớ, chúng tớ phát hiện cả hai có nhiều điểm giống nhau"
"Lúc ấy tớ đã nghĩ, Trác Dịch là một người xuất sắc như vậy, nếu thật sự thích cậu, e rằng sau này cậu sẽ phải đối phó với sự dòm ngó của rất nhiều các cô gái khác. Nếu như Trác Dịch không phải là người chung tình, chắc chắn cậu sẽ bị thiệt thòi"
"Cho nên, tớ liền thổ lộ với cậu ấy, nếu như cậu ấy qua được cửa ải của tớ, vậy cậu có thể hoàn toàn yên tâm thích Trác Dịch rồi"
"Nhưng mà, không ngờ lúc tớ thổ lộ, Trác Dịch lại đồng ý, cậu ấy nói, thật ra người trong lòng cậu ấy là tớ"
"Tớ bị cậu ấy làm cảm động, vì thế đã đón nhận cậu ấy"
"Tiểu Thư, cậu là người bạn tốt nhất của chúng tớ, cho nên cậu sẽ chúc phúc cho chúng tớ chứ?"
"Cậu xem, đây là quà giáng sinh tớ mua tặng cậu ấy" Tra
Bài viết liên quan!