Tiểu thuyết Làn Váy Lay Động-full
Lượt xem : |
Nàng thật vô cùng muốn cầm cái dao thái thịt kia, một đường phóng đi Hướng gia, đem cái tên đã đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng, lại hại toán học của nàng thê thảm, băm hắn, nghiền nát hắn thành thịt vụn.
Nhưng mà, nàng vẫn ngại ở Đài Loan vẫn còn luật pháp, giết người phải đền mạng, không muốn ăn cơm nhà tù, nên nàng chỉ có thể đè nén xuống lửa giận đầy ngập, nghiến răng nghiến lợi đi tới lui ở trong phòng, trốn vào chăn bông thét chói tai, phát tiết toàn bộ phẫn nộ.
Vừa mới bắt đầu, nàng tức giận không muốn thấy hắn, về sau đến, nàng phát hiện chính mình hoàn toàn không thấy được hắn.
Sau khi tốt nghiệp khảo, hắn bắt đầu khẩn cấp chuẩn bị kì thi chuyển cấp, chuyên chú vùi đầu vào sách vở, nụ hôn nơi chỗ gửi xe kia,, thành một cái dấu chấm tròn.
Hướng Cương tốt nghiệp vào tháng sáu năm ấy.
Từ nay về sau, hắn cùng với nàng thành hai đường thẳng song song, thân ảnh cao lớn kia, hoàn toàn biến mất bên cạnh nàng, không còn có người lợi dụng hay vuốt ve đôi gò má của nàng, không còn có ai luôn mơ ước cơm trưa của nàng, càng không ai da mặt đủ dày, ở lại trên bàn cơm của Lăng gia, tận hứng hưởng thụ thức ăn tuyệt vời do nàng làm ra.
Nghỉ hè chấm dứt, ngày khai giảng hàng năm lại diễn ra, nàng lại chạy xe đạp đến trường.
Sáng sớm trấn nhỏ im lặng, gần như cả con phố vẫn còn đang say ngủ, nàng một đường thông suốt không bị ngăn trở, thuận lợi chạy xe vào vườn trường, không có gặp gỡ ai đó chạy như bay truy đuổi, cũng không có nghe thấy tiếng hét lên quen thuộc. Cái tên vô lại kia, đã sớm rời đi trấn nhỏ này, rời đi tầm mắt của nàng, không bao giờ sẽ xuất hiện nữa.
Nàng hẳn là muốn mừng rỡ như điên, hẳn là vì quá vui mừng mà khóc, thậm chí hẳn là mang pháo đến, long trọng chúc mừng từ nay về sau sau khi thoát ly khổ hải.
Chính là, mỗi khi nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại Hướng Cương, nàng không còn cảm thấy cao hứng nổi, trong lòng còn truyền đến từng trận đau đớn như những mũi kim đang đâm sâu vào trái tim của nàng.
Đó là cái cảm xúc gì vậy, là thất vọng sao?
Hay là từ lúc nàng chào đời tới nay, chưa từng có cảm giác nhớ nhung này?
Chương 5
Nếu đây là ghi lại thời niên thiếu của nàng, như vậy chuyện xưa sẽ đến đây là chấm dứt.
Thị trường Hoa lan ngày càng được ưa chuộng, trấn trên chuyển sang kinh doanh hoa. Dọc theo hai bên đường, có hơn mười mấy cửa hiệu chuyên kinh doanh hoa sỉ và lẻ. Mỗi ngày, khi mặt trời còn chưa kịp lên cao, các cửa hàng và thương lái đều tất bật nhộn nhịp, bắt đầu chuyện kinh doanh của mình.
Trong không khí nhộn nhịp của khu chợ, vẫn thoang thoảng hương hoa đủ loại: Hoa cúc, hoa lưu ly…. Bay lan trong không khí vẫn còn mờ mờ của rạng sáng.
Không. Chỉ là cảnh vật thì vẫn y như cũ, nhưng nhân sự có chút thay đổi mà thôi, những âm thanh ồn ào đó không còn hấp dẫn giống như trước nữa.
Bạn thân của nàng là Tiểu Phương, sau khi tốt nghiệp trung học phải đi Nhật Bản du học, từ nay về sau nàng đã đạt thành nguyện vọng đến đất nước của thần tượng mà học. Cho dù Mộc Thôn Thác Tai đã sắp kết hôn, nàng vẫn muốn cùng anh ấy hít thở chung một bầu không khí, tình cảm chân thành đối với Mộc Thôn vĩnh viễn không thay đổi.
Vĩ đại Hướng Nhu, vẫn là vĩ đại giống như cũ. Nàng tốt nghiệp đại học hạng A, khi nhà nàng mở một xí nghiệp kinh doanh tại thị trấn, tuy rằng xinh đẹp phi phàm, bên cạnh lại chưa bao giờ có bóng dáng của một nam nhân.
Đến nỗi Lăng Lung thôi --
Nàng thoát khỏi 「hiệu ứng của Hướng Cương」, quay về cuộc sống bình thường, hai năm sau bắt đầu lên Nam Kinh để học đại học.
Từ nay về sau, nàng chỉ về nhà khi nghỉ đông và nghỉ hè, lên xe từ thành đô ồn ào khới bụi trở về cuộc sống nhàm chán của thị trấn, đợi cho ngày nghỉ chấm dứt, lại mang gánh nặng trên vai, trở về trường học mà xa nơi chôn rau cắt rốn.
Bốn năm sau lĩnh bằng tốt nghiệp, nàng ở Cao Hùng tìm cơ hội để làm việc, trước sau đã làm được ở hai công ty.
Công ty thứ nhất do kinh doanh lỗ lã liên tục, lão bản phá sản, phải trốn chạy, rưng rưng giải tán công ty: Công ty thứ hai, là do việc kinh doanh quá thuận lợi, lão bản thấy nằm không ăn cả đời cũng chưa hết nên quyết định chấm dứt sự nghiệp, di dân đi hưởng phúc thanh nhàn, cũng đồng thời rưng rưng giải tán công ty.
Năm hai mươi sáu tuổi, Lăng Lung lại trở về thị trấn.
Nghe đâu, nàng định nghỉ ngơi một thời gian để dưỡng sức, trên thực tế là nàng tạm thời nghỉ ngơi cũng vì không tìm được công việc mới, chỉ phải tạm thời ở nhà không lý tưởng, vì dân của Trung Hoa thất nghiệp đứng đầu trên thế giới.
Trong nhà, trách nhiệm của nàng vẫn như trước không có gì thay đổi, nhưng thật ra có hơi khác biệt một chút nhà nàng có thêm nhân khẩu mới là chị dâu vừa mới mang thai, Lăng Lung thất nghiệp trở về nhà, vừa vặn có thể chia sẻ chút ít công việc nhà. Mà cái việc gọi là việc nhà, ngoài giặt quần áo, nấu cơm, hầu hạ trong nhà một lớn một nhỏ, đương nhiên còn bao gồm các loại việc vặt vãnh --
Thí dụ như cước phí điện thoại.
Một buổi trưa hè oi bức, một thân ảnh nhỏ nhắn cưỡi xe đạp lại xuất hiện trước cổng bưu điện. Lăng Lung dựng xe xong, cởi nón bảo hiểm ra, đôi môi đỏ mọng thở dài một hơi, lấy tay xoa xoa lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì nắng. Thời tiết thật sự quá nóng, nàng mới cưỡi xe đạp được một đoạn đường, mua tiểu thuyết, mua rau dưa, toàn thân đã đổ mồ hôi đầm đìa.
“Cơm nắm, đợi ở đây, đừng chạy theo ta.” Nàng vỗ vỗ con cún nhỏ nhưng có bộ lông xù vĩ đại, lại kéo khóa túi xách, lấy hóa đơn điện thoại ở bên trong ra,liền xoay người đi vào bên trong.
Con cún nhỏ đâu chịu nằm im, tự mình phóng xuống xe, không đem lời của nàng để vào tai, thậm chí còn chạy nhanh hơn nàng. Một tiếng trống vang lên liền phóng lên cái cửa sổ sát đất, cái đầu lông xù của nó va mạnh vào cửa thủy tinh, ánh mắt màu lam đảo quanh hưng phấn nhìn vào bên trong, bàn chân hông hồng mềm mại nhỏ nhán chụp chụp vào mặt kính.
“Không được, nơi này không cho phép chó con vào, mau ở bên ngoài đợi chị một lát.” Nàng luống cuống tay chân giữ chặt chú cún nhỏ, cố gắng lôi nó vào lòng.
Chú cún đáng yêu này là do chị dâu mang đến, lúc mới đến thì nó rất nhỏ nhắn, lông xù lên trông đáng yêu vô cùng, cả nhà vừa nhìn thấy liền thích cực kỳ. Ai ngờ, nó giống như cây đậu thần kì của Jack, nhanh chóng trưởng thành khỏe mạnh, nay nó đã thật to và lớn, đương nhiên sức lực cũng mạnh theo, đôi tay nhỏ bé gầy còm của nàng lôi kéo nó không nhúc nhích, mỗi lần mang nó rời khởi nhà, đều làm nàng mệt đến mức toàn thân như nhũn ra. Sau đó lấy ra dây lưng.
“Cơm Nắm, ngồi xuống!” Lăng Lung thở hổn hển kêu, bắt nó buột chặt ở một bên, lại nhanh chóng lấy ra một trái bóng nhỏ.
Lão đại lông xù lập tức xoay lại, ánh mắt màu lam tìm đến công kích mục tiêu mới, nhanh chongw rời khỏi mặt thủy tinh. Nó nhe hàm răng trắng ra, kích động vờn quanh trái bóng bằng nhựa, quỳ rạp trên mặt đất loạn cắn, giông như có mối thù không đội chung trời với quả cầu kia vậy.
Căn cứ kinh nghiệm thường có, trái bóng nhựa nhỏ đó, tạm thời có thể chống đỡ được hai mươi phút.
Sau khi đã xác định chú cún yêu ở trong mát, không bị ánh mặt trời gay gắt chiếu vào, cũng không có nguy hiểm, nàng lúc này mới chậm rãi lui về phía sau, đợi chú cún sơ ý. Lensrn bước vào bưu điện.
Cánh cửa tự động mở rộng, một luồng không khí tươi mát ùa đến, thời tiết nóng bị bức lui, nàng thỏa mãn thở dài một hơi.
Nhưng mà, nàng vẫn ngại ở Đài Loan vẫn còn luật pháp, giết người phải đền mạng, không muốn ăn cơm nhà tù, nên nàng chỉ có thể đè nén xuống lửa giận đầy ngập, nghiến răng nghiến lợi đi tới lui ở trong phòng, trốn vào chăn bông thét chói tai, phát tiết toàn bộ phẫn nộ.
Vừa mới bắt đầu, nàng tức giận không muốn thấy hắn, về sau đến, nàng phát hiện chính mình hoàn toàn không thấy được hắn.
Sau khi tốt nghiệp khảo, hắn bắt đầu khẩn cấp chuẩn bị kì thi chuyển cấp, chuyên chú vùi đầu vào sách vở, nụ hôn nơi chỗ gửi xe kia,, thành một cái dấu chấm tròn.
Hướng Cương tốt nghiệp vào tháng sáu năm ấy.
Từ nay về sau, hắn cùng với nàng thành hai đường thẳng song song, thân ảnh cao lớn kia, hoàn toàn biến mất bên cạnh nàng, không còn có người lợi dụng hay vuốt ve đôi gò má của nàng, không còn có ai luôn mơ ước cơm trưa của nàng, càng không ai da mặt đủ dày, ở lại trên bàn cơm của Lăng gia, tận hứng hưởng thụ thức ăn tuyệt vời do nàng làm ra.
Nghỉ hè chấm dứt, ngày khai giảng hàng năm lại diễn ra, nàng lại chạy xe đạp đến trường.
Sáng sớm trấn nhỏ im lặng, gần như cả con phố vẫn còn đang say ngủ, nàng một đường thông suốt không bị ngăn trở, thuận lợi chạy xe vào vườn trường, không có gặp gỡ ai đó chạy như bay truy đuổi, cũng không có nghe thấy tiếng hét lên quen thuộc. Cái tên vô lại kia, đã sớm rời đi trấn nhỏ này, rời đi tầm mắt của nàng, không bao giờ sẽ xuất hiện nữa.
Nàng hẳn là muốn mừng rỡ như điên, hẳn là vì quá vui mừng mà khóc, thậm chí hẳn là mang pháo đến, long trọng chúc mừng từ nay về sau sau khi thoát ly khổ hải.
Chính là, mỗi khi nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại Hướng Cương, nàng không còn cảm thấy cao hứng nổi, trong lòng còn truyền đến từng trận đau đớn như những mũi kim đang đâm sâu vào trái tim của nàng.
Đó là cái cảm xúc gì vậy, là thất vọng sao?
Hay là từ lúc nàng chào đời tới nay, chưa từng có cảm giác nhớ nhung này?
Chương 5
Nếu đây là ghi lại thời niên thiếu của nàng, như vậy chuyện xưa sẽ đến đây là chấm dứt.
Thị trường Hoa lan ngày càng được ưa chuộng, trấn trên chuyển sang kinh doanh hoa. Dọc theo hai bên đường, có hơn mười mấy cửa hiệu chuyên kinh doanh hoa sỉ và lẻ. Mỗi ngày, khi mặt trời còn chưa kịp lên cao, các cửa hàng và thương lái đều tất bật nhộn nhịp, bắt đầu chuyện kinh doanh của mình.
Trong không khí nhộn nhịp của khu chợ, vẫn thoang thoảng hương hoa đủ loại: Hoa cúc, hoa lưu ly…. Bay lan trong không khí vẫn còn mờ mờ của rạng sáng.
Không. Chỉ là cảnh vật thì vẫn y như cũ, nhưng nhân sự có chút thay đổi mà thôi, những âm thanh ồn ào đó không còn hấp dẫn giống như trước nữa.
Bạn thân của nàng là Tiểu Phương, sau khi tốt nghiệp trung học phải đi Nhật Bản du học, từ nay về sau nàng đã đạt thành nguyện vọng đến đất nước của thần tượng mà học. Cho dù Mộc Thôn Thác Tai đã sắp kết hôn, nàng vẫn muốn cùng anh ấy hít thở chung một bầu không khí, tình cảm chân thành đối với Mộc Thôn vĩnh viễn không thay đổi.
Vĩ đại Hướng Nhu, vẫn là vĩ đại giống như cũ. Nàng tốt nghiệp đại học hạng A, khi nhà nàng mở một xí nghiệp kinh doanh tại thị trấn, tuy rằng xinh đẹp phi phàm, bên cạnh lại chưa bao giờ có bóng dáng của một nam nhân.
Đến nỗi Lăng Lung thôi --
Nàng thoát khỏi 「hiệu ứng của Hướng Cương」, quay về cuộc sống bình thường, hai năm sau bắt đầu lên Nam Kinh để học đại học.
Từ nay về sau, nàng chỉ về nhà khi nghỉ đông và nghỉ hè, lên xe từ thành đô ồn ào khới bụi trở về cuộc sống nhàm chán của thị trấn, đợi cho ngày nghỉ chấm dứt, lại mang gánh nặng trên vai, trở về trường học mà xa nơi chôn rau cắt rốn.
Bốn năm sau lĩnh bằng tốt nghiệp, nàng ở Cao Hùng tìm cơ hội để làm việc, trước sau đã làm được ở hai công ty.
Công ty thứ nhất do kinh doanh lỗ lã liên tục, lão bản phá sản, phải trốn chạy, rưng rưng giải tán công ty: Công ty thứ hai, là do việc kinh doanh quá thuận lợi, lão bản thấy nằm không ăn cả đời cũng chưa hết nên quyết định chấm dứt sự nghiệp, di dân đi hưởng phúc thanh nhàn, cũng đồng thời rưng rưng giải tán công ty.
Năm hai mươi sáu tuổi, Lăng Lung lại trở về thị trấn.
Nghe đâu, nàng định nghỉ ngơi một thời gian để dưỡng sức, trên thực tế là nàng tạm thời nghỉ ngơi cũng vì không tìm được công việc mới, chỉ phải tạm thời ở nhà không lý tưởng, vì dân của Trung Hoa thất nghiệp đứng đầu trên thế giới.
Trong nhà, trách nhiệm của nàng vẫn như trước không có gì thay đổi, nhưng thật ra có hơi khác biệt một chút nhà nàng có thêm nhân khẩu mới là chị dâu vừa mới mang thai, Lăng Lung thất nghiệp trở về nhà, vừa vặn có thể chia sẻ chút ít công việc nhà. Mà cái việc gọi là việc nhà, ngoài giặt quần áo, nấu cơm, hầu hạ trong nhà một lớn một nhỏ, đương nhiên còn bao gồm các loại việc vặt vãnh --
Thí dụ như cước phí điện thoại.
Một buổi trưa hè oi bức, một thân ảnh nhỏ nhắn cưỡi xe đạp lại xuất hiện trước cổng bưu điện. Lăng Lung dựng xe xong, cởi nón bảo hiểm ra, đôi môi đỏ mọng thở dài một hơi, lấy tay xoa xoa lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì nắng. Thời tiết thật sự quá nóng, nàng mới cưỡi xe đạp được một đoạn đường, mua tiểu thuyết, mua rau dưa, toàn thân đã đổ mồ hôi đầm đìa.
“Cơm nắm, đợi ở đây, đừng chạy theo ta.” Nàng vỗ vỗ con cún nhỏ nhưng có bộ lông xù vĩ đại, lại kéo khóa túi xách, lấy hóa đơn điện thoại ở bên trong ra,liền xoay người đi vào bên trong.
Con cún nhỏ đâu chịu nằm im, tự mình phóng xuống xe, không đem lời của nàng để vào tai, thậm chí còn chạy nhanh hơn nàng. Một tiếng trống vang lên liền phóng lên cái cửa sổ sát đất, cái đầu lông xù của nó va mạnh vào cửa thủy tinh, ánh mắt màu lam đảo quanh hưng phấn nhìn vào bên trong, bàn chân hông hồng mềm mại nhỏ nhán chụp chụp vào mặt kính.
“Không được, nơi này không cho phép chó con vào, mau ở bên ngoài đợi chị một lát.” Nàng luống cuống tay chân giữ chặt chú cún nhỏ, cố gắng lôi nó vào lòng.
Chú cún đáng yêu này là do chị dâu mang đến, lúc mới đến thì nó rất nhỏ nhắn, lông xù lên trông đáng yêu vô cùng, cả nhà vừa nhìn thấy liền thích cực kỳ. Ai ngờ, nó giống như cây đậu thần kì của Jack, nhanh chóng trưởng thành khỏe mạnh, nay nó đã thật to và lớn, đương nhiên sức lực cũng mạnh theo, đôi tay nhỏ bé gầy còm của nàng lôi kéo nó không nhúc nhích, mỗi lần mang nó rời khởi nhà, đều làm nàng mệt đến mức toàn thân như nhũn ra. Sau đó lấy ra dây lưng.
“Cơm Nắm, ngồi xuống!” Lăng Lung thở hổn hển kêu, bắt nó buột chặt ở một bên, lại nhanh chóng lấy ra một trái bóng nhỏ.
Lão đại lông xù lập tức xoay lại, ánh mắt màu lam tìm đến công kích mục tiêu mới, nhanh chongw rời khỏi mặt thủy tinh. Nó nhe hàm răng trắng ra, kích động vờn quanh trái bóng bằng nhựa, quỳ rạp trên mặt đất loạn cắn, giông như có mối thù không đội chung trời với quả cầu kia vậy.
Căn cứ kinh nghiệm thường có, trái bóng nhựa nhỏ đó, tạm thời có thể chống đỡ được hai mươi phút.
Sau khi đã xác định chú cún yêu ở trong mát, không bị ánh mặt trời gay gắt chiếu vào, cũng không có nguy hiểm, nàng lúc này mới chậm rãi lui về phía sau, đợi chú cún sơ ý. Lensrn bước vào bưu điện.
Cánh cửa tự động mở rộng, một luồng không khí tươi mát ùa đến, thời tiết nóng bị bức lui, nàng thỏa mãn thở dài một hơi.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1295/5429
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1295/5429
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt