watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Lượt xem :
khách hàng gian xảo, các người mẫu thử đồ, hai người phụ tá khách hàng, cộng thêm Lãnh Tĩnh - một nhân viên quản lý quần áo —— Nhiệm vụ công tác mới của cô cứ như vậy mà trình làng.
Buổi sáng tiếp đãi hai vị khách VVIP, người khách thứ nhất còn dễ, người khách thứ hai yêu cầu đặc biệt nhiều, người mẫu đổi liên tục mười mấy bộ lễ phục cô ta cũng không chấm một bộ nào, lặp đi lặp lại cho đến buổi trưa mới giày vò xong.
Thời điểm ăn cơm trưa lại bị Miss. Thời kì mãn kinh gọi về đi bê hai thùng tạp chí ——
Lãnh Tĩnh bê xong hai thùng tạp chí, thời gian cơm trưa cũng trôi qua. Cô chân trước mới vừa đi vào gian để quần áo, chân sau của phụ tá khách hàng đã tiến vào, "Làm sao đây? Có vị khách là nam tới đây, đi bắt bẻ diện mạo của người mẫu không hợp nhãn anh ta, nói muốn đổi. . . . . ."
Ánh mắt của người phụ tá khách hàng quét qua mặt Lãnh Tĩnh, đột nhiên im bặt.
"Đợi chút. . . . . ." - Người này như có vẻ đăm chiêu quan sát Lãnh Tĩnh, từ trái qua phải từ trên xuống dưới, không bỏ bất kì góc độ nào.
Lãnh Tĩnh nghe thấy anh ta đang nói lại thôi, vốn là có chút không bình thường, hiện tại càng bị anh ta nhìn chăm chú thì có chút bẽn lẽn, chỉ có thể từ lời của anh ta đoán, "Khách hàng nói phải thay đổi. . . Người mẫu?"
Phụ tá khách hàng trầm mặc sờ lên cằm, thật lâu, đột nhiên nắm giữ hai vai Lãnh Tĩnh đem cô đẩy vào phòng thay đồ, một mặt còn hưng phấn liên tục nói thầm, "Người khách đó miêu tả người mẫu mà anh ta muốn, quả thật là đang nói đến cô! Nhanh nhanh nhanh! Jodie! Mau đưa mẫu quần áo ra đây!"
Lãnh Tĩnh mới vừa bị đẩy vào phòng thay quần áo, một cái quần chữ T, một đôi nịt vú trong suốt và một bộ lễ phục cứ như vậy được bay đến trong lòng cô, cô chưa kịp nói nửa chữ, phụ tá khách hàng đã "Cạch" một tiếng giúp cô đóng cửa lại.
Một lát sau ——
Lãnh Tĩnh đang đứng phía sau tấm màn che sân khấu, hai tay ôm ngực, đứng thế nào cũng không được tự nhiên, mấy người mẫu vất vả lắm mới có cơ hội được nghỉ ngơi, cũng ngồi ở một bên nhìn cô, cô dùng động tác miệng xin cầu cứu về phía bọn họ, "Tôi sẽ không đi ——"
"Catwalk Show" hai chữ còn chưa được nói ra hết thì phụ tá khách hàng đã ấn xuống cái nút, chiếc màn sân khấu nhanh chóng được kéo ra.
Trong nháy mắt, tầm nhìn của Lãnh Tĩnh trở nên rộng rãi, thấy được toàn sân khấu, đương nhiên, cũng nhìn thấy người khách hàng nam đang ngồi phía trước sân khấu.
Khoảng cách hơi xa, Lãnh Tĩnh lại cực kỳ không dám tin cái bản thân cô đang nhìn thấy, tiếng giày cao gót "Cộp cộp cộp" bước nhanh thẳng một đường về phía trước.
Lúc này, cô không tin cũng không được.
Ngồi trên cái ghế sofa phong cách cao quý Rococo, là một tên lưu manh, là một tên Tiểu bạch kiểm, là một người đàn ông nhìn thấy cô tuyệt đối không có chút giật mình, ngược lại còn có chút đùa cợt.
"Hi!" Ánh mắt của anh ta khẽ nheo lại, giống như đang cười.

Chương 3: Tôi cự tuyệt phục vụ một con “Vịt”!

Dịch: Heidi
Hãy để chúng ta quay trở lại thời gian nghỉ trưa của mấy tiếng trước.
Đây là một tòa văn phòng thiết kế độc đáo, rèm che bằng pha lê trong suốt với sáng chói rực rỡ, bề ngoài giống như hình chữ U cực đại. Khu vực này cực tốt, không ít các công ty tranh nhau đặt thuê, đối diện là phòng thiết kế Chu Lệ Nam, đó là một văn phòng của công ty Truyền thông mới vừa chuyển vào tòa nhà văn phòng không bao lâu.
Dân văn phòng có đôi có bạn đi ra ngoài dùng cơm, một người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean và đi giày đế bằng nghịch dòng người mà đi, đi quẹo vài lần mới bước vào thang máy. Làm những người đứng xem liên tiếp liếc mắt nhìn, không chỉ là vì người này có diện mạo bắt mắt, còn có cả bộ dáng trang phục lười nhác của anh ta khiến người ta thật khó không dám nịnh nọt.
Anh ta đi thẳng một đường tới công ty Truyền thông, đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc, từ khe của cánh cửa khép hờ nhìn vào, anh ta cười lên một tiếng không có ý tốt, sau đó sửa giọng, cố ý kéo dài âm cuối gọi cửa, "Hàn tổng ~"
Người đàn ông được gọi là Hàn tổng ngồi ở sau bàn làm việc, vốn đang xử lý công vụ, nghe vậy, bút trong tay đột nhiên dừng lại, sau đó lập tức khôi phục lại, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Chớ học theo thư kí của tôi nói chuyện."
Trò đùa của người ngoài cửa không được như ý, nhún nhún vai, hậm hực đẩy cửa đi vào. Hàn Tự vẫn như cũ vùi đầu vào đống văn kiện cần ký, "Ngọn gió nào đem Địch đại công tử anh thổi tới đây thế?"
Địch đại công tử nào đó thuận miệng đáp lại một câu, "Gió Đông." Rảnh rỗi không có việc gì quét một vòng quanh phòng làm việc, cảm thấy hứng thú nhất là cái kính viễn vọng được đặt trên bàn trước cửa sổ, thế là đứng trước ống nhòm, sau khi điều chỉnh xong, trực tiếp đem ống kính nhắm chuẩn ngay phía đối diện.
Cũng không biết nhìn thấy gì, người họ Địch kia cau mày cười nhếch môi.
Thật lâu không thấy anh ta lên tiếng, Hàn Tự có chút buồn bực, lúc này mới nghiêng đầu nhìn lại. Thấy khóe môi của anh ta khẽ nhếch nụ cười vô cớ, Hàn Tự càng buồn bực hơn. Hơi ngẩn ra rồi mới nghiêm mặt nói, "Gần đây cũng có rất nhiều người hỏi thăm Địch đại công tử với tôi, cậu bây giờ xuất hiện, sẽ không sợ tôi gói lại đem bán cho họ à?"
Tay của người họ Địch kia tuy rằng đã rời khỏi ống nhòm, lại tựa như vẫn có chút không đành lòng, liếc thêm cái nữa mới từ từ đứng lên, bước đi thong thả tới trước mặt Hàn Tự, nghiêng người dựa vào bàn làm việc cười đùa cợt nhã, "Trước kia, lúc cậu cùng với người ta quan sát mặt trăng trái đất còn kêu người ta là tiểu Mặc Mặc, hiện tại có mới nới cũ rồi, đã đem người ta đổi thành Địch công tử. Cậu không có lương tâm."
Hàn Tự nhất thời bị choáng như bị sét đánh qua, khuôn mặt hết đen rồi lại trắng.
Địch Mặc rất hài lòng với hiệu quả này, nhào qua cái ghế, xoay người ngồi xuống, hai người mặt đối mặt, Địch Mặc thu lại nụ cười, "Đây đều là từ cái miệng lanh chanh của nhóc em gái cậu nói ra, con bé ấy đi đâu cũng khoác lác về tôi, kết quả, các cô gái kia nhìn thấy tôi, hệt như sói thấy thịt tươi, chỉ thiếu chút là lao người bổ nhào qua mà thôi."
Hàn Tự vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Chúc mừng, cậu quá được hoan nghênh đó chứ."
"Đừng nhắc nữa. Mấy ngày nay đi bar, suýt chút nữa là tôi mất luôn cái mạng."
Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ xuyên suốt đi vào, Địch Mặc dừng ở một đường viền phác họa mỏng manh như giấy trong phòng làm việc, anh khẽ nhíu chân mày, làm cho người ta nhìn vào, còn thật sự cảm thấy anh đang bực dọc biết cỡ nào.
Hàn Tự cho dù am hiểu sâu sắc sự âm hiểm xảo trá của người trước mặt này, cá tính không chịu để tâm của anh ta, cũng không khỏi sinh lòng lo lắng, khép lại văn kiện để bút xuống, tỏ ý xin lắng tai nghe.
"Chỉ tính tối hôm qua thôi đã có bốn cô gái mang giày cao gót đi không vững ngã nhào vào lòng ta. Người có chút thịt ngã vào còn không đau, nhưng cậu cũng biết những cô người mẫu kia, gầy giơ xương, tôi chỗ này. . . . . ." - Địch Mặc chỉ chỉ ngực, đuôi lông mày ép ra độ cong cực uất ức, ". . . . . . Đụng thành một mảng máu bầm xanh tím. Hôm nay tôi đến tìm cậu để xin cứu mạng, một câu thôi, cứu hay không cứu?"
Đã nói đến hết lời mang cả "Sống chết" ra để nói, hai bàn tay Hàn Tự xòe ra, "Giúp thế nào?"
"Cậu có thể làm những nữ minh tinh kia nổi tiếng, dĩ nhiên cũng có thể bôi nhọ tôi. Tổng giám đốc Hàn. . . . . ." - Địch Mặc học theo giọng điệu của thư ký, đuôi lông mày giương lên, giống như là đang trêu ghẹo, ". . . . Cậu làm được!"
Hàn Tự nghiêng đầu suy tư trong chốc lát, nâng lên ống nghe chuẩn bị gọi nội bộ, bắt tay vào an bài công việc có li
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
77/913
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT