watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Lượt xem :
n quan, Địch Mặc đối với hiệu suất làm việc của anh ta hết sức hài lòng, từ từ bổ sung một câu, "A đúng rồi, còn nữa, quản lý miệng của em gái cậu."
Địch Mặc vừa dứt lời, chỉ nghe "Cạch" một tiếng —— Trong nháy mắt, chiếc điện thoại trên tay Hàn Tự đã buông xuống, "Điều thứ nhất, đối với tôi mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng tôi thật sự không có cách nào với Hàn Thiên Thiên, đừng nói là quản lý cái miệng của con bé, ngay cả ví tiền của nó tôi cũng không quản được."
Xem ra, buồn phiền không chỉ có Địch Mặc.
Chỉ nghe Hàn Tự tiếp tục nói, "Con nhóc đã có ba phòng quần áo còn chưa thỏa mãn, tiền tôi kiếm được một khi rơi vào tay của con bé, toàn bộ đều chạy vào tài khoản của ông chủ văn phòng thiết kế đối diện kia. Xế chiều hôm nay con bé có buổi thảo luận, còn bảo thư ký của tôi đi qua bên đối diện giúp nó chọn hàng mới."
Những lời nói ra khỏi miệng tràn đầy sự bất đắc dĩ, Địch Mặc vỗ vỗ vai anh ta coi như an ủi.
"Nghĩ về mặt tốt đi, tỷ như, con bé hiện tại không luôn chạy theo thời trang Âu Mỹ, cậu tối thiểu có thể tiết kiệm một chút chi phí vận chuyển." Tay của anh còn đặt tại trên vai Hàn Tự, ánh mắt như có điều suy nghĩ cũng đã bay ra ngoài cửa sổ, trong lòng đã có ý định, vẻ mặt vẫn như cũ không thay đổi, "Như vậy đi, buổi chiều tôi giúp con bé đi chọn đồ, cũng không cần điều động đến thư kí của cậu."
Sự nhiệt tình quá mức khác thường này không khỏi khiến Hàn Tự tràn đầy nghi ngờ đánh giá anh. Địch Mặc hì hì cười một tiếng, quay đầu đi ra cửa, cánh tay lười nhác vung lên, coi như là tạm biệt, "Phong cảnh bên ngoài cửa sổ không tệ, cậu chỉ lo kiếm tiền, bỏ lỡ quá nhiều thứ."
Hàn Tự đưa mắt nhìn anh rời đi, theo bản năng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sự hứng thú cùng nhiệt tình của năm đó đã sớm hóa thành tầng tầng lớp bụi phủ lên mặt kính viễn vọng ngày nay. Nổi lên hứng thú trong một giây, Hàn Tự đứng dậy đi đến, qua ống nhòm mà Địch Mặc đã điều chỉnh sẵn vừa rồi, chỉ thấy đối diện trong gian văn phòng ấy có một cô gái đưa lưng về phía cửa sổ đang sắp xếp lại đống tạp chí.
Trừ cái đó ra, cũng không có gì khác.
Đây chính là phong cảnh trong miệng tên kia nói sao? Hàn Tự im lặng lắc đầu.
Sau đó?
Sau đó, Địch Mặc vắt chân ngồi trên ghế trước sân khấu, nghênh đón ánh mắt sắc bén như dao của người phụ nữ trên sân khấu, cười đùa nhướng lông mày, "Hi!"
Lãnh Tĩnh nổi giận!
Không nói hai lời, gỡ một chiếc giày cao gót xuống đập về phía anh.
Động tác của anh cực nhanh, lập tức tránh được, người chung quanh còn chưa hiểu gì, chỉ thấy chiếc giày cao gót kia quét qua cánh tay của anh ta bay ra ngoài, mà anh ta đang đứng một bên, ôm hai cánh tay nheo mắt với Lãnh Tĩnh một cái, dáng vẻ diễu võ dương oai toàn bộ được viết hết trên mặt.
Lãnh Tĩnh chưa hết giận, muốn tháo nốt chiếc giày còn lại ném vô mặt anh ta, không ngờ, đột nhiên đôi tay anh ta khẽ chống, cứ như vậy nhảy lên sân khấu, đứng trước mặt Lãnh Tĩnh.
Người đàn ông này lúc không cười đột nhiên biến thành kẻ có tính xâm lược cực kỳ, hoàn toàn bất đồng so với hình tượng ban nãy. Bị anh ta nhìn chằm chằm gắt gao như vậy, cộng thêm áp bức từ thân thể cao lớn của anh ta, trong lòng Lãnh Tĩnh đột nhiên nảy sinh một chút kiêng kỵ, yên lặng lui về phía sau một bước, chuẩn bị đủ khí lực, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt anh ta, "Tôi nhớ rõ tên người hẹn được viết trên sổ là cô Hàn Thiên Thiên."
Lãnh Tĩnh đã rất cố gắng để giữ vững khí thế cho bản thân, nhưng người đàn ông này không coi sự kiên cường của cô ra gì, chỉ cúi đầu thưởng thức thế đứng chân cao chân thấp của cô, thậm chí nở nụ cười xấu xa.
Lãnh Tĩnh bị anh cười đến quê độ, đang lúc này anh ta không có dấu hiệu nào báo trước là sẽ tiến tới trước một bước, Lãnh Tĩnh theo bản năng lui về phía sau, thiếu chút nữa bị sái chân không nói làm gì, còn suýt nữa bị té xuống dưới sân khấu.
Người đàn ông này có làm anh hùng cứu mỹ hay không?
Dĩ nhiên là không.
Dưới chân Lãnh Tĩnh đột nhiên mất trọng tâm, có chút luống cuống, nhưng không trông cậy vào tên Tiểu bạch kiểm này cứu cô, chỉ là đôi tay theo bản năng quờ quạng túm lấy. Cụ thể chộp được cái gì cô không kịp nhìn kỹ, cơn hoảng loạn vừa qua, cuối cùng cô cũng khôi phục lại được sựnthăng bằng, vậy mà, còn chưa kịp thở ra, bên tai đã vang lên một câu mập mờ không rõ ràng, "Ghét, sàm sỡ người ta kìa."
Người đàn ông sở hữu giọng nói trầm ấm lại nói giọng nũng nịu phát ói đó, quá mức mâu thuẫn, Lãnh Tĩnh ngổn ngang, cúi đầu nhìn xuống. . . . . Không nhìn thì không khẩn trương, vừa nhìn đã thấy không xong, cái. . . cô, cô, cô nắm, là ngực của anh ta? !
Trong nháy mắt, trong đầu Lãnh Tĩnh chỉ còn lại dư âm của một giọng nói đang vọng trăm-ngàn-vạn lần: cầm vú, cầm vú, cầm vú, cầm vú. . . . .
Địch Mặc hơi cúi người đến bên tai cô, khẽ mỉm cười, "Hàn Thiên Thiên là tài chủ mới của tôi, thế nào? Có vấn đề gì?"
Lãnh Tĩnh miễn cưỡng coi như đã phục hồi tinh thần, buông lỏng tay, quay đầu tìm bóng dáng của phụ tá khách hàng.
Tất cả mọi người đang núp ở sau tấm màn ngó dáo dác, không dám đến gần, trong đó có đôi mắt cực kỳ gian tà của phụ tá khách hàng, ánh mắt Lãnh Tĩnh bắn ra những tia lửa cứ như vậy mà nhìn thẳng tắp, "Làm chân chạy sai vặt đã là ranh giới cuối cùng của tôi, dù gì tôi cũng là một Thiết kế sư, tôi cự tuyệt phục vụ cho một con “Vịt”*!"
*Trong tiếng Trung từ “Gà” chỉ người làm ‘gái’, từ “Vịt” chỉ người làm ‘trai bao’.
Cả ngày bị dồn nén trong ngực, cho đến giờ phút này Lãnh Tĩnh mới cảm thấy hơi sung sướng chút ít. Lời nói như bát nước đổ ra ngoài, Lãnh Tĩnh không có ý định từ trên gương mặt của Tiểu bạch thấy được sắc mặt tốt gì cho cam, thậm chí khinh thường nhìn anh ta, vung chân đá nốt chiếc giày cao gót khỏi chân, chân không quay người bỏ đi.
Một giây sau, cổ tay của Lãnh Tĩnh bị siết chặt——
Tiểu bạch kiểm giữ chặt cô, hơi dùng sức, nhưng trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, "Ba định luật của chức trách nhân viên: hoặc là nhịn, hoặc là độc, hoặc là cút. Cô chắc chắn muốn bỏ đi ngay bây giờ, tương lai sẽ không hối hận?"
Có một loại người, nói chuyện rất đáng bị ăn đập, đồng thời lại làm cho người ta hận không được bóp chết người đó, rồi lại không thể không thừa nhận, anh ta nói rất có lý —— người đàn ông này chính là như thế.
Đang lúc Lãnh Tĩnh sinh lòng do dự thì phụ tá khách hàng cũng chạy tới kéo cô, "Miss. Thời kì mãn kinh mới vừa rồi còn gọi điện thoại cho tôi, hỏi cô làm việc thế nào rồi."
Lãnh Tĩnh nhìn sự khuyên lơn trước mặt, hai người đàn ông đang mang sự giễu cợt kia, trong lòng không cam tâm.
Địch Mặc thấy thế, từ từ buông lỏng tay.
Khi anh trong kính thiên văn nhìn thấy người phụ nữ này, mặc dù vô cùng không vui, nhưng lại đem từng quyển từng quyển tạp chí một dọn dẹp ngăn nắp; khi anh ở bãi đậu xe thấy cô một mình, từng thùng một đem tạp chí chuyển vào thang máy, trong miệng mặc dù chửi "Mẹ nó", động tác lại đặc biệt nhanh nhẹn; khi đó anh đem sắc mặt trần ngập thanh xuân này của cô so sánh với tấm ảnh thiết kế không được sáng tác dưới tay của Chu Lệ Nam kia, tràn đầy chan chứa sức sống gán ghép lại với nhau . . . . . . Địch Mặc đột nhiên cảm thấy, bản thân mình đích thân đem bút ghi âm giao cho tổng giám đốc của bọn họ, đồng thời đề nghị để cô quay lại làm việc dưới trướng của Chu Lệ Nam, là hết sức chính xác.
Lãnh Tĩnh nhặt chiếc giày trên sân khấu lên, liên tục cắn răng, chuẩn bị đi xuống dưới tìm một chiếc giày còn lại thì Tiểu bạch kiểm đã thay cô nhặt về. Lãnh Tĩnh tức giận nhìn anh ta, anh ta thì không, ngược lại còn nhún nhún vai, "Chẳng lẽ còn mu
<<1 ... 34567 ... 66>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
325/1161
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT