Tiểu thuyết Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh-full
Lượt xem : |
ư hoàng gia là do tập đoàn chứng khoáng, bất động sản KN xây dựng cách đây 25 đến 30 năm rồi.
"Đừng ngạc nhiên thế tớ sẽ ở đó."
Căn hộ trong khu chung cư hoàng gia là quà sinh nhật mà mẹ tặng cho cô lúc cô hai mươi tuổi, lúc biết cô còn ngạc nhiên hơn cả Đan Tâm. Cô mất ba từ khi mười tuổi là một mình mẹ nuôi cô ăn học kinh tế gia đình chỉ dư giả chút ít làm sao có thể sở hữu được căn hộ có giá cao ngất trời này. Lúc đầu cô cũng không biết nhưng càng về sau khi bí mật thân thế trước khi lấy chồng của mẹ lộ ra cô mới hiểu được. Khi ba cô yêu mẹ là một sinh viên rất nghèo, ông ngoại không đồng ý cho mẹ lấy ba khi phát hiện mẹ mang thai còn nhẫn tâm ép mẹ phá thai. Mẹ không muốn nên cùng ba bỏ trốn đến Việt Nam từ đó không liên lạc gì với gia đình nữa, thật ra cô là người Trung Quốc. Từ khi mẹ bỏ trốn ông ngoại vẫn luôn cho người đi tìm mẹ, hơn một tháng trước vừa tìm thấy hiện tại đã bắt mẹ về đây rồi.
"Thạch Thảo..."
"Có những chuyện bây giờ tớ không thể nói ra được."
Đan Tâm hiểu, ai cũng có bí mật của riêng mình cô sẽ không hỏi gì cả.
Căn hộ mà Thạch Thảo sống ở tầng 9, mở cửa bước vào trong không khí đầy bụi.
Thạch Thảo để vali xuống, chán nản.
"Xem ra phải tổng vệ sinh rồi."
"Ừ, tớ sẽ giúp."
"Mà này bà và Lâm Thiên Vũ sao rồi?"
"Giống như bà nói có hiểu lầm."
"Giải thích chưa."
"Tính sáng nay nhưng bà gọi nên hoãn lại rồi."
Thạch Thảo giật chiếc khăn lau trên tay Đan Tâm ném vào chậu nước.
"Không lau nữa đi về giải thích với anh ta đi."
"Nhưng còn dọn nhà."
"Dọn nhà quan trọng hay tương lai sau này của bà quan trọng, mau đi đi."
Thạch Thảo đẩy Đan Tâm ra khỏi nhà, cuộc sống của cô rắc rối thì ít nhất con bạn thân của cô phải được yên bình.
Chương 35
Đan Tâm ba chân bốn cẳng chạy lên phòng làm việc, lúc này không giải thích thì còn đến lúc nào.
"Em cần nói chuyện với anh."
"Thư kí Trần tôi nghĩ giờ này cô phải ở nhà chuẩn bị đám cưới chứ nhỉ."
"Sẽ không có đám cưới nào hết. Cho em 30 phút."
"Ba giây cũng không."
Đối với người bị ghen tuông làm cho mờ mắt như Lâm Thiên Vũ năn nỉ không phải là thượng sách.
"Bây giờ anh có hai lựa chọn, nghe em giải thích hoặc em sẽ nói cho cả thế giới biết Lâm Thiên Vũ nhị thiếu của Lâm gia, phó tổng của tập đoàn DL từng là một hồn ma."
Đan Tâm nhìn thẳng vào mắt Lâm Thiên V, ý chí kiên cường bất khuất.Lâm Thiên Vũ thả cây bút xuống, dựa lưng vào ghế giọng nói lạnh lành.
"Thư kí Trần cô đang uy hiếp tôi?"
"Không sai, em chỉ muốn giả thích."
"Giải thích?"Lâm Thiên Vũ cười rộ lên, ánh mắt lộ rõ đau lòng cùng giận giữ.
"Cô có thể giải thích gì khi cho tôi hi vọng rồi nhẫn tâm đạp đổ. Buổi sáng cô nói yêu tôi nhưng chưa tới ba mươi phút sau lại đi nhận lời cầu hôn của Châu Tuấn Kiệt."
"Giữa em và anh Tuấn Kiệt không giông như anh nghĩ."
Đến nước này mà cô còn muốn lừa hắn.
"Không giống như tôi nghĩ? Tôi nên nghe theo lời cô nói hay tin vào những gì mà mình thấy."
"Tin lời em nói."
"Thật xin lỗi tôi không thể tin được, cô ra ngoài đi."
Đan Tâm đè nén ý nghĩ muốn đánh cho Lâm Thiên Vũ tỉnh ra, anh thường ngày rất biết lắng nghe lời người khác nói nhưng vào lúc cần thiết lại thành ra như vậy.
"Thiên Vũ anh đừng thử thách lòng kiên nhẫn của em nếu anh không nghe em giải thích em sẽ nói ra thật đấy."
"Nói ra một chuyện hoang đường như thế ai sẽ tin cô."
"Có hoang đường hay không anh là người rõ nhất. Anh đừng quên sau khi tỉnh dậy anh liền gọi cho Thạch Thảo hỏi tình hình của em, Dương Thừa Văn học tiếng Việt nên cũng biết anh gọi cho ai. Nếu bây giờ Thạch Thảo nói cho ba mẹ anh biết năm đó anh gọi điện tìm em cộng thêm những lời em nói anh nghĩ ba mẹ anh sẽ tin đó là chuyện hoang đường hay là sự thật. Sáng nay em vừa ra sân bay đón Thạch Thảo."
Hay lắm, một đường lùi cũng không cho hắn.
"Có chuyện gì thì nói ở đây đi."
"Không được, nhỡ ai nghe thấy thì cả em và anh đều không tốt."
"Vậy thì không cần giải thích nữa."
Máu nóng của Đan Tâm dồn hết lên não, tức chết cô mà.Lâm Thiên Vũ mọi chuyện thành ra như ngày hôm nay cũng không phải lỗi của mình em. Làm anh hiểu lầm là do em nhưng từ khi gặp lại em anh có bao giờ hỏi giữa em và anh Tuấn Kiệt có quan hệ gì không. Em không biết anh hiểu lầm thì làm sao có thể giải thích."Lâm Thiên Vũ im lặng hắn không phải không muốn nghe cô giải thích, hắn chỉ sợ những lời cô nói đều là dối trá, ngụy biện sau này khi phát hiện sẽ càng đau khổ hơn. Nhưng nếu hắn đang hiểu lầm cô thì phải làm sao đây, hắn yêu cô nên không thể chấp nhận được chuyện cô ở bên cạnh người đàn ông khác. Cho cô cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội.
"Cô muốn đi đâu."
"Tùy anh chọn."Lâm Thiên Vũ lấy áo khoác đi ra ngoài, Đan Tâm theo sau hai người duy trì một khoản cách nhất định để không làm người trong công ty nghi ngờ. Khống muốn ai nghe thấy về nhà hắn là an toàn nhất.
"Cô có thể nói được rồi."
"Trước khi em làm thư kí cho anh, anh đã gặp em từ trước đúng không?"
"Trong hậu viện trường đại học lúc đó Châu Tuấn Kiệt gọi cô là bảo bối còn tự nhận là bạn trai của cô."
Thảo nào anh hiểu lầm cũng không thể trách anh, người đáng trách là Châu Tuấn Kiệt hay nói bậy bạ, chỉ là giả vờ mà lúc nào cũng nói vậy.
"Anh Quân gọi em là gì anh có nhớ không?"
"Tâm Tâm bảo bối, cô hỏi vậy là có ý gì?"
Đan Tâm muốn ngất ý rõ ràng như vậy mà anh còn hỏi lại, trí thông minh của anh đi đâu hết rồi hả.
"Anh không thể vẫn dũng trí thông minh của mình để suy nghĩ sao?"
"Tôi lười suy nghĩ."
Có ai nói cho cô biết tại sao hồn ma của cô lại thành ra như vậy không, anh ghen không dễ thương chút nào.
"Anh Tuấn Kiệt không phải là bạn trai cũng chẳng phải chồng chưa cưới anh ấy là con của dì em, cháu của mẹ em và là anh họ của em."Trông Lâm Thiên Vũ bây giờ hơi ngờ nghệch cộng thêm một chút ... ngốc ngốc.
"Em đùa?"
"Trông mặt em giống đang đùa anh không?"
Tiêu hóa xong lời Đan Tâm nói Lâm Thiên Vũ đột nhiên nổi giận.
"Em... em làm sao có thể đem cùng một vở kịch đi diễn hai lần. Lúc trước là Đăng Quân bây giờ là Châu Tuấn Kiệt."
Đan Tâm ỉu xìu không làm như vậy thì làm sao cơn ác mộng của cô có thể kết thúc.
"Anh nghĩ em thích thế sao, còn không phải tại anh."
"Sao lại tại anh?"
"Hồi năm hai có một học huynh khóa trên theo đuổi em, em đi đâu anh ta theo đó em đã nói không thích nhưng anh ta vẫn đi theo em. Lên lớp học anh ta cũng đi theo ngồi cạnh còn mua chuộc luôn cả mấy đứa bạn cùng phòng ở kí túc xá. Em nhìn thấy anh ta như thấy quỷ, lúc ngủ còn mơ thấy cả ác mộng khi đó anh Tuấn Kiệt vừa mới chia tay với Linh Chi nhưng chị ta không chịu nên nhờ em giả làm bạn gái để chị ta không còn vọng tưởng.Mà học huynh đó không chịu buông tha cho em ngày càng bám riết thiếu điều muốn ở cùng phòng trong kí túc xá nữa thôi, nói là em còn chưa có bạn trai thì anh ta vẫn chưa bỏ cuộc. Lúc đó em biết anh còn sống nhưng không biết anh ở đâu dù nói em có bạn trai thì anh ta có tin không nên em mới đồng ý giả làm bạn gái của anh Tuấn Kiệt."
Không nhắc thì thôi hể nhắc lại là da gà nổi lên đầy người.
"Tên học huynh đó là gì?"
"Đổng Kì."
Cái tên này nghe quen quen.
"Là trợ lí ph
"Đừng ngạc nhiên thế tớ sẽ ở đó."
Căn hộ trong khu chung cư hoàng gia là quà sinh nhật mà mẹ tặng cho cô lúc cô hai mươi tuổi, lúc biết cô còn ngạc nhiên hơn cả Đan Tâm. Cô mất ba từ khi mười tuổi là một mình mẹ nuôi cô ăn học kinh tế gia đình chỉ dư giả chút ít làm sao có thể sở hữu được căn hộ có giá cao ngất trời này. Lúc đầu cô cũng không biết nhưng càng về sau khi bí mật thân thế trước khi lấy chồng của mẹ lộ ra cô mới hiểu được. Khi ba cô yêu mẹ là một sinh viên rất nghèo, ông ngoại không đồng ý cho mẹ lấy ba khi phát hiện mẹ mang thai còn nhẫn tâm ép mẹ phá thai. Mẹ không muốn nên cùng ba bỏ trốn đến Việt Nam từ đó không liên lạc gì với gia đình nữa, thật ra cô là người Trung Quốc. Từ khi mẹ bỏ trốn ông ngoại vẫn luôn cho người đi tìm mẹ, hơn một tháng trước vừa tìm thấy hiện tại đã bắt mẹ về đây rồi.
"Thạch Thảo..."
"Có những chuyện bây giờ tớ không thể nói ra được."
Đan Tâm hiểu, ai cũng có bí mật của riêng mình cô sẽ không hỏi gì cả.
Căn hộ mà Thạch Thảo sống ở tầng 9, mở cửa bước vào trong không khí đầy bụi.
Thạch Thảo để vali xuống, chán nản.
"Xem ra phải tổng vệ sinh rồi."
"Ừ, tớ sẽ giúp."
"Mà này bà và Lâm Thiên Vũ sao rồi?"
"Giống như bà nói có hiểu lầm."
"Giải thích chưa."
"Tính sáng nay nhưng bà gọi nên hoãn lại rồi."
Thạch Thảo giật chiếc khăn lau trên tay Đan Tâm ném vào chậu nước.
"Không lau nữa đi về giải thích với anh ta đi."
"Nhưng còn dọn nhà."
"Dọn nhà quan trọng hay tương lai sau này của bà quan trọng, mau đi đi."
Thạch Thảo đẩy Đan Tâm ra khỏi nhà, cuộc sống của cô rắc rối thì ít nhất con bạn thân của cô phải được yên bình.
Chương 35
Đan Tâm ba chân bốn cẳng chạy lên phòng làm việc, lúc này không giải thích thì còn đến lúc nào.
"Em cần nói chuyện với anh."
"Thư kí Trần tôi nghĩ giờ này cô phải ở nhà chuẩn bị đám cưới chứ nhỉ."
"Sẽ không có đám cưới nào hết. Cho em 30 phút."
"Ba giây cũng không."
Đối với người bị ghen tuông làm cho mờ mắt như Lâm Thiên Vũ năn nỉ không phải là thượng sách.
"Bây giờ anh có hai lựa chọn, nghe em giải thích hoặc em sẽ nói cho cả thế giới biết Lâm Thiên Vũ nhị thiếu của Lâm gia, phó tổng của tập đoàn DL từng là một hồn ma."
Đan Tâm nhìn thẳng vào mắt Lâm Thiên V, ý chí kiên cường bất khuất.Lâm Thiên Vũ thả cây bút xuống, dựa lưng vào ghế giọng nói lạnh lành.
"Thư kí Trần cô đang uy hiếp tôi?"
"Không sai, em chỉ muốn giả thích."
"Giải thích?"Lâm Thiên Vũ cười rộ lên, ánh mắt lộ rõ đau lòng cùng giận giữ.
"Cô có thể giải thích gì khi cho tôi hi vọng rồi nhẫn tâm đạp đổ. Buổi sáng cô nói yêu tôi nhưng chưa tới ba mươi phút sau lại đi nhận lời cầu hôn của Châu Tuấn Kiệt."
"Giữa em và anh Tuấn Kiệt không giông như anh nghĩ."
Đến nước này mà cô còn muốn lừa hắn.
"Không giống như tôi nghĩ? Tôi nên nghe theo lời cô nói hay tin vào những gì mà mình thấy."
"Tin lời em nói."
"Thật xin lỗi tôi không thể tin được, cô ra ngoài đi."
Đan Tâm đè nén ý nghĩ muốn đánh cho Lâm Thiên Vũ tỉnh ra, anh thường ngày rất biết lắng nghe lời người khác nói nhưng vào lúc cần thiết lại thành ra như vậy.
"Thiên Vũ anh đừng thử thách lòng kiên nhẫn của em nếu anh không nghe em giải thích em sẽ nói ra thật đấy."
"Nói ra một chuyện hoang đường như thế ai sẽ tin cô."
"Có hoang đường hay không anh là người rõ nhất. Anh đừng quên sau khi tỉnh dậy anh liền gọi cho Thạch Thảo hỏi tình hình của em, Dương Thừa Văn học tiếng Việt nên cũng biết anh gọi cho ai. Nếu bây giờ Thạch Thảo nói cho ba mẹ anh biết năm đó anh gọi điện tìm em cộng thêm những lời em nói anh nghĩ ba mẹ anh sẽ tin đó là chuyện hoang đường hay là sự thật. Sáng nay em vừa ra sân bay đón Thạch Thảo."
Hay lắm, một đường lùi cũng không cho hắn.
"Có chuyện gì thì nói ở đây đi."
"Không được, nhỡ ai nghe thấy thì cả em và anh đều không tốt."
"Vậy thì không cần giải thích nữa."
Máu nóng của Đan Tâm dồn hết lên não, tức chết cô mà.Lâm Thiên Vũ mọi chuyện thành ra như ngày hôm nay cũng không phải lỗi của mình em. Làm anh hiểu lầm là do em nhưng từ khi gặp lại em anh có bao giờ hỏi giữa em và anh Tuấn Kiệt có quan hệ gì không. Em không biết anh hiểu lầm thì làm sao có thể giải thích."Lâm Thiên Vũ im lặng hắn không phải không muốn nghe cô giải thích, hắn chỉ sợ những lời cô nói đều là dối trá, ngụy biện sau này khi phát hiện sẽ càng đau khổ hơn. Nhưng nếu hắn đang hiểu lầm cô thì phải làm sao đây, hắn yêu cô nên không thể chấp nhận được chuyện cô ở bên cạnh người đàn ông khác. Cho cô cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội.
"Cô muốn đi đâu."
"Tùy anh chọn."Lâm Thiên Vũ lấy áo khoác đi ra ngoài, Đan Tâm theo sau hai người duy trì một khoản cách nhất định để không làm người trong công ty nghi ngờ. Khống muốn ai nghe thấy về nhà hắn là an toàn nhất.
"Cô có thể nói được rồi."
"Trước khi em làm thư kí cho anh, anh đã gặp em từ trước đúng không?"
"Trong hậu viện trường đại học lúc đó Châu Tuấn Kiệt gọi cô là bảo bối còn tự nhận là bạn trai của cô."
Thảo nào anh hiểu lầm cũng không thể trách anh, người đáng trách là Châu Tuấn Kiệt hay nói bậy bạ, chỉ là giả vờ mà lúc nào cũng nói vậy.
"Anh Quân gọi em là gì anh có nhớ không?"
"Tâm Tâm bảo bối, cô hỏi vậy là có ý gì?"
Đan Tâm muốn ngất ý rõ ràng như vậy mà anh còn hỏi lại, trí thông minh của anh đi đâu hết rồi hả.
"Anh không thể vẫn dũng trí thông minh của mình để suy nghĩ sao?"
"Tôi lười suy nghĩ."
Có ai nói cho cô biết tại sao hồn ma của cô lại thành ra như vậy không, anh ghen không dễ thương chút nào.
"Anh Tuấn Kiệt không phải là bạn trai cũng chẳng phải chồng chưa cưới anh ấy là con của dì em, cháu của mẹ em và là anh họ của em."Trông Lâm Thiên Vũ bây giờ hơi ngờ nghệch cộng thêm một chút ... ngốc ngốc.
"Em đùa?"
"Trông mặt em giống đang đùa anh không?"
Tiêu hóa xong lời Đan Tâm nói Lâm Thiên Vũ đột nhiên nổi giận.
"Em... em làm sao có thể đem cùng một vở kịch đi diễn hai lần. Lúc trước là Đăng Quân bây giờ là Châu Tuấn Kiệt."
Đan Tâm ỉu xìu không làm như vậy thì làm sao cơn ác mộng của cô có thể kết thúc.
"Anh nghĩ em thích thế sao, còn không phải tại anh."
"Sao lại tại anh?"
"Hồi năm hai có một học huynh khóa trên theo đuổi em, em đi đâu anh ta theo đó em đã nói không thích nhưng anh ta vẫn đi theo em. Lên lớp học anh ta cũng đi theo ngồi cạnh còn mua chuộc luôn cả mấy đứa bạn cùng phòng ở kí túc xá. Em nhìn thấy anh ta như thấy quỷ, lúc ngủ còn mơ thấy cả ác mộng khi đó anh Tuấn Kiệt vừa mới chia tay với Linh Chi nhưng chị ta không chịu nên nhờ em giả làm bạn gái để chị ta không còn vọng tưởng.Mà học huynh đó không chịu buông tha cho em ngày càng bám riết thiếu điều muốn ở cùng phòng trong kí túc xá nữa thôi, nói là em còn chưa có bạn trai thì anh ta vẫn chưa bỏ cuộc. Lúc đó em biết anh còn sống nhưng không biết anh ở đâu dù nói em có bạn trai thì anh ta có tin không nên em mới đồng ý giả làm bạn gái của anh Tuấn Kiệt."
Không nhắc thì thôi hể nhắc lại là da gà nổi lên đầy người.
"Tên học huynh đó là gì?"
"Đổng Kì."
Cái tên này nghe quen quen.
"Là trợ lí ph
Bài viết liên quan!