Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Lượt xem : |
g Mộc trong nhà lại dùng cà phê……chỉ nghĩ thôi liền cảm thấy bụng như muốn nổ tung rồi!
Anh vốn còn muốn đi phòng bếp lấy chút súp điểm tâm cho tiểu thư uống, chẳng qua nếu như với tiểu thư đang nhức đầu mà nói….., có lẽ không chấp nhận uống súp đâu!
Vì hạnh phúc của cậu chủ, Cung Bổn chỉ đành phải buông tha cho sứ mạng bảo vệ đạo đức lịch sử, trầm giọng nói “Phân phó đi xuống, đi mua cà phê!”
Xin tổ tông Đằng Mộc nhất gia tộc tha thứ anh!
Ô ô……
“Dạ!” Kỷ Tử vội vàng muốn chạy đi mua cà phê .
“Từ từ!” Cung Bổn còn với gọi lại Kỷ Tử, vội vàng ra lệnh, “ Mua loại cà phê tốt nhất! Nhà Đằng Mộc chúng ta cũng không thể dùng thứ loại hai!”
“Vâng”
“Từ từ!” Cung Bổn lại gọi Kỷ Tử một lần nữa, tiếp tục ra lệnh, “Phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa sáng phù hợp với cà phê!”
“ Vâng!” Giống như sợ Cung Bổn lại nghĩ đến cái gì, Kỷ Tử liền vội vàng đáp ứng rồi chạy đi.
Sau khi Kỷ Tử rời đi, Cung Bổn một mình đứng tại chỗ, như có điều cần suy nghĩ? Anh làm thế nào để tiểu thư thấy rõ thân phận là người Nhật Bản là rất vinh quang đây?
Này giống như là khiêu chiến a……
Nghe Cung Bổn nói Đinh Tiểu Ưu sáng sớm liền nhức đầu muốn uống cà phê, Đằng Mộc Bác Nhất vội vàng động lòng, bỏ lại công việc chạy tới xem tình trạng của Đinh Tiểu Ưu.
Anh quên không suy nghĩ về tình trạng của cô đã trói cô đem đến Nhật Bản, chỉ mong Đinh Tiểu Ưu không phải là thuỷ thổ không hợp khiến cho cô ngã bệnh…..
Kết quả, khi anh chạy vào trong phòng, chỉ thấy được cô với tinh thần ủ rủ vùi ở bên cửa sổ, toàn thân dùng chăn bông bao lấy, nhằm cà phê mà thổi!
“Có khoẻ không?” Đằng Mộc Bác Nhất không biết vì Đinh Tiểu Ưu phải rời giường nên tức, chỉ sợ hôm qua bị lạnh.
“Ừ.” Đinh Tiểu Ưu hữu khí vô lực gật đầu, tiếp tục rót cà phê.
Ghét dậy sớm!
Ác mộng của cuộc sống a…….
“Ăn sáng rồi sao?” thấy Đinh Tiểu Ưu một chút cũng không để ý đến anh, chỉ làm một việc là ôm cà phê uống một hớp lớn, Đằng Mộc Bác Nhất cũng có chút bị hù dọa.
Cô đem cà phê xem như nước uống sao?
Anh chưa bao giờ biết Đinh Tiểu Ưu nghiện uống cà phê đến vậy!
Đinh Tiểu Ưu lắc đầu một cái.
“Anh để cho Kỷ Tử chuẩn bị một ít đồ ăn cho em nha! Cà phê uống như vậy rất không tốt cho sức khỏe.” Đằng Mộc Bác Nhất nhìn Đinh Tiểu Ưu không có tinh thần.
“Ừ….. Trước đừng nói chuyện cùng tôi, rời giường rất khó chịu”. Đinh Tiểu Ưu buồn bã ỉu xìu nói câu này, sau đó lại tiếp tục đổ vào miệng một lượng lớn cà phê.
“Tốt.” Biết cô chẳng qua là tức vì bị kêu rời giường, Đằng Mộc Bác Nhất tương đối yên tâm.
Đằng Mộc Bác Nhất thay Kỷ Tử đi lấy một ít đồ, sau đó liền lẳng lặng ngồi ở trong phòng ngủ, kiên nhẫn chờ Đinh Tiểu Ưu giảm bớt cơn tức.
Hai tiếng trôi qua, Đinh Tiểu Ưu mới từ từ có chút tinh thần.
“Sao, anh vẫn còn ở đây ah?” cà phê đã uống đủ, lý trí đã trở lại, Đinh Tiểu Ưu lúc này mới chú ý tới một người vẫn ở trong phòng – Đằng Mộc Bác Nhất. Cũng lâu như thế rồi, thế mà người đàn ông này vẫn còn ở trong phòng?
“Em thân thể không thoải mái, anh bỏ đi thì làm sao yên tâm được?” Đằng Mộc Bác Nhất chợt nhẹ nhàng nói “ Này…..”
Cô không nghe lầm chứ? Anh lo lắng cho cô?
Cô cho rằng anh là người hoàn toàn độc đoán, chỉ cậy mạnh, không quan tâm cảm thụ của cô, bây giờ lại đang lo lắng cho sức khỏe của cô?
Trong lòng có một cảm giác ấm áp chảy qua, Đinh Tiểu Ưu không nhịn được khẩu khí mềm hẳn “Chẳng qua là rời giường thì thấy bực tức mà thôi, tiếng Anh là morningblue….. anh hiểu không?”
Sợ Đằng Mộc Bác Nhất vừa nghe không hiểu, Đinh Tiểu Ưu dùng tiếng Anh nói tiếp, thanh âm cũng phá lệ êm ái.
Đằng Mộc Bác Nhất nhịn không được cười lên, “Tiểu Ưu, chúng ta luôn nói chuyện bằng tiếng Trung a, chẳng lẽ em không có phát hiện sao?”
Không nghĩ tới thoạt nhìn Đinh Tiểu Ưu thông minh lại mơ hồ như thế? Sự phát hiện này làm cho Đằng Mộc Bác Nhất có cảm giác cô càng thêm đáng yêu.
“Cái gì?” Đinh Tiểu Ưu ngẩn người, rất kinh ngạc phát hiện mình thật đúng là dùng tiếng Trung nói chuyện với Đằng Mộc Bác Nhất.
Người đàn ông này đã học tiếng Trung rồi?! Mới hai năm mà anh đã nói tiếng Trung tốt như vậy?
Trời ạ…….
“Anh đã nói sẽ nói tiếng Trung rồi, Tiểu Ưu bảo bối.”
Nhìn bộ dáng giai nhân giật mình kinh ngạc, Đằng Mộc Bác Nhất cười một tiếng nói.
“Tại sao?” Không tự chủ được, Đinh Tiểu Ưu hỏi ra vấn đề.
Cô không hiểu, tại sao người đàn ông này lại muốn học tiếng Trung đây?
Mấy ngày gần đây, cô quan sát được Đằng Mộc Bác Nhất rất có tiền, hơn nữa trẻ tuổi anh tuấn; lấy điều kiện của anh, đủ để cho rất nhiều phụ nữ vì anh mà học tiếng Nhật.
Trước kia cô thật quá xem thường người ta…..
“Vì em.” Đằng Mộc Bác Nhất thâm tình nhìn Đinh Tiểu Ưu nói với cô.
“Tại sao?” không tự chủ được Đinh Tiểu Ưu lần nữa hỏi cho ra vấn đề.
Bất quá lần này vấn đề ngay cả cô cũng cảm thấy rất ngu ngốc!
Trời ơi…..cô cư nhiên hỏi một người đàn ông đang tỏ tình với cô rằng anh tại sao muốn học tiếng Trung vì cô?
Cô thật sự là ngu ngốc……
Đằng Mộc Bác Nhất vẫn ung dung nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự khát vọng đoạt lấy cùng không thể bỏ qua, bình tĩnh đối với cô nói : “ Tiểu Ưu, nguyên nhân chắc là trong lòng em đã rất rõ ràng rồi.”
Oành một tiếng, ở nơi này vốn đang bình tĩnh như nước mặt hồ sáng sớm, Đinh Tiểu Ưu đột nhiên cảm thấy giống như có người ở trong lòng cô thả một viên đạn thật to!
Anh yêu cô!
Nhưng….. cô yêu anh sao?
Cô không ghét Đằng Mộc Bác Nhất hôn – mặc dù cô luôn làm bộ rất ghét.
Cô không cảm thấy ghê tởm Đằng Mộc Bác Nhất vuốt ve – mặc dù cô còn không xác định đó có phải là tình yêu không.
Cùng người đàn ông này cùng giường chung gối, cảm giác như vậy bình yên, thoải mái. Từ trước giờ cô đã quen ngủ một mình, chưa ngủ cùng bất cứ ai lại có thể ngay cả ngày lẫn đêm đều ngủ ngon.
Mà …. Đây coi như là yêu sao?
Nhưng mà, anh là người Nhật Bản, cô ghét nhất Nhật Bản rồi! Đinh Tiểu Ưu trong lòng đột nhiên toát ra cái ý niệm này.
“Tôi không biết…..” Hôm nay chấn động quá nhiều, cô căn bản là không có cách nào suy nghĩ rõ ràng –
“ A a a a a a a a”
Nâng cao hai chân của Đinh Tiểu Ưu gác ở trên vai của mình, Đằng Mộc Bác Nhất cúi đầu, đầu tựa vào hai chân của cô, miệng lưỡi liếm láp hoa hạch, làm nơi đó như nổ tung, ướt át, để cho tư vị mất hồn lần nữa quanh quẩn trong lòng cô.
“Tiểu bảo bối, em thật không biết sao?” Môi mỏng khẽ giương lên, anh ngẩng đầu lên đối với giai nhân lộ ra nụ cười tà mị, câu hỏi cuồng vọng mà bá đạo kèm theo gió buổi sáng, ở cô bên tai trầm thấp.
Người phụ nữ này lại dám trả lời không biết với anh?! Đằng Mộc Bác Nhất trong lòng giận dữ không dứt. Chẳng lẽ mấy ngày nay cùng nơi này, cô còn không hiểu lòng của anh sao?
“A….”Đinh Tiểu Ưu quên cả mình, la lên, nhanh chóng bị ép điên rồi. “Không nên như vậy….. Kỷ Tử sẽ nghe thấy …… bây giờ là ban ngày a….”
Nào có người như vậy? Vì trả lời một câu “ Không biết”, một giây kế tiếp liền lại đem cô đè ở phía dưới rồi!
Anh vốn còn muốn đi phòng bếp lấy chút súp điểm tâm cho tiểu thư uống, chẳng qua nếu như với tiểu thư đang nhức đầu mà nói….., có lẽ không chấp nhận uống súp đâu!
Vì hạnh phúc của cậu chủ, Cung Bổn chỉ đành phải buông tha cho sứ mạng bảo vệ đạo đức lịch sử, trầm giọng nói “Phân phó đi xuống, đi mua cà phê!”
Xin tổ tông Đằng Mộc nhất gia tộc tha thứ anh!
Ô ô……
“Dạ!” Kỷ Tử vội vàng muốn chạy đi mua cà phê .
“Từ từ!” Cung Bổn còn với gọi lại Kỷ Tử, vội vàng ra lệnh, “ Mua loại cà phê tốt nhất! Nhà Đằng Mộc chúng ta cũng không thể dùng thứ loại hai!”
“Vâng”
“Từ từ!” Cung Bổn lại gọi Kỷ Tử một lần nữa, tiếp tục ra lệnh, “Phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa sáng phù hợp với cà phê!”
“ Vâng!” Giống như sợ Cung Bổn lại nghĩ đến cái gì, Kỷ Tử liền vội vàng đáp ứng rồi chạy đi.
Sau khi Kỷ Tử rời đi, Cung Bổn một mình đứng tại chỗ, như có điều cần suy nghĩ? Anh làm thế nào để tiểu thư thấy rõ thân phận là người Nhật Bản là rất vinh quang đây?
Này giống như là khiêu chiến a……
Nghe Cung Bổn nói Đinh Tiểu Ưu sáng sớm liền nhức đầu muốn uống cà phê, Đằng Mộc Bác Nhất vội vàng động lòng, bỏ lại công việc chạy tới xem tình trạng của Đinh Tiểu Ưu.
Anh quên không suy nghĩ về tình trạng của cô đã trói cô đem đến Nhật Bản, chỉ mong Đinh Tiểu Ưu không phải là thuỷ thổ không hợp khiến cho cô ngã bệnh…..
Kết quả, khi anh chạy vào trong phòng, chỉ thấy được cô với tinh thần ủ rủ vùi ở bên cửa sổ, toàn thân dùng chăn bông bao lấy, nhằm cà phê mà thổi!
“Có khoẻ không?” Đằng Mộc Bác Nhất không biết vì Đinh Tiểu Ưu phải rời giường nên tức, chỉ sợ hôm qua bị lạnh.
“Ừ.” Đinh Tiểu Ưu hữu khí vô lực gật đầu, tiếp tục rót cà phê.
Ghét dậy sớm!
Ác mộng của cuộc sống a…….
“Ăn sáng rồi sao?” thấy Đinh Tiểu Ưu một chút cũng không để ý đến anh, chỉ làm một việc là ôm cà phê uống một hớp lớn, Đằng Mộc Bác Nhất cũng có chút bị hù dọa.
Cô đem cà phê xem như nước uống sao?
Anh chưa bao giờ biết Đinh Tiểu Ưu nghiện uống cà phê đến vậy!
Đinh Tiểu Ưu lắc đầu một cái.
“Anh để cho Kỷ Tử chuẩn bị một ít đồ ăn cho em nha! Cà phê uống như vậy rất không tốt cho sức khỏe.” Đằng Mộc Bác Nhất nhìn Đinh Tiểu Ưu không có tinh thần.
“Ừ….. Trước đừng nói chuyện cùng tôi, rời giường rất khó chịu”. Đinh Tiểu Ưu buồn bã ỉu xìu nói câu này, sau đó lại tiếp tục đổ vào miệng một lượng lớn cà phê.
“Tốt.” Biết cô chẳng qua là tức vì bị kêu rời giường, Đằng Mộc Bác Nhất tương đối yên tâm.
Đằng Mộc Bác Nhất thay Kỷ Tử đi lấy một ít đồ, sau đó liền lẳng lặng ngồi ở trong phòng ngủ, kiên nhẫn chờ Đinh Tiểu Ưu giảm bớt cơn tức.
Hai tiếng trôi qua, Đinh Tiểu Ưu mới từ từ có chút tinh thần.
“Sao, anh vẫn còn ở đây ah?” cà phê đã uống đủ, lý trí đã trở lại, Đinh Tiểu Ưu lúc này mới chú ý tới một người vẫn ở trong phòng – Đằng Mộc Bác Nhất. Cũng lâu như thế rồi, thế mà người đàn ông này vẫn còn ở trong phòng?
“Em thân thể không thoải mái, anh bỏ đi thì làm sao yên tâm được?” Đằng Mộc Bác Nhất chợt nhẹ nhàng nói “ Này…..”
Cô không nghe lầm chứ? Anh lo lắng cho cô?
Cô cho rằng anh là người hoàn toàn độc đoán, chỉ cậy mạnh, không quan tâm cảm thụ của cô, bây giờ lại đang lo lắng cho sức khỏe của cô?
Trong lòng có một cảm giác ấm áp chảy qua, Đinh Tiểu Ưu không nhịn được khẩu khí mềm hẳn “Chẳng qua là rời giường thì thấy bực tức mà thôi, tiếng Anh là morningblue….. anh hiểu không?”
Sợ Đằng Mộc Bác Nhất vừa nghe không hiểu, Đinh Tiểu Ưu dùng tiếng Anh nói tiếp, thanh âm cũng phá lệ êm ái.
Đằng Mộc Bác Nhất nhịn không được cười lên, “Tiểu Ưu, chúng ta luôn nói chuyện bằng tiếng Trung a, chẳng lẽ em không có phát hiện sao?”
Không nghĩ tới thoạt nhìn Đinh Tiểu Ưu thông minh lại mơ hồ như thế? Sự phát hiện này làm cho Đằng Mộc Bác Nhất có cảm giác cô càng thêm đáng yêu.
“Cái gì?” Đinh Tiểu Ưu ngẩn người, rất kinh ngạc phát hiện mình thật đúng là dùng tiếng Trung nói chuyện với Đằng Mộc Bác Nhất.
Người đàn ông này đã học tiếng Trung rồi?! Mới hai năm mà anh đã nói tiếng Trung tốt như vậy?
Trời ạ…….
“Anh đã nói sẽ nói tiếng Trung rồi, Tiểu Ưu bảo bối.”
Nhìn bộ dáng giai nhân giật mình kinh ngạc, Đằng Mộc Bác Nhất cười một tiếng nói.
“Tại sao?” Không tự chủ được, Đinh Tiểu Ưu hỏi ra vấn đề.
Cô không hiểu, tại sao người đàn ông này lại muốn học tiếng Trung đây?
Mấy ngày gần đây, cô quan sát được Đằng Mộc Bác Nhất rất có tiền, hơn nữa trẻ tuổi anh tuấn; lấy điều kiện của anh, đủ để cho rất nhiều phụ nữ vì anh mà học tiếng Nhật.
Trước kia cô thật quá xem thường người ta…..
“Vì em.” Đằng Mộc Bác Nhất thâm tình nhìn Đinh Tiểu Ưu nói với cô.
“Tại sao?” không tự chủ được Đinh Tiểu Ưu lần nữa hỏi cho ra vấn đề.
Bất quá lần này vấn đề ngay cả cô cũng cảm thấy rất ngu ngốc!
Trời ơi…..cô cư nhiên hỏi một người đàn ông đang tỏ tình với cô rằng anh tại sao muốn học tiếng Trung vì cô?
Cô thật sự là ngu ngốc……
Đằng Mộc Bác Nhất vẫn ung dung nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự khát vọng đoạt lấy cùng không thể bỏ qua, bình tĩnh đối với cô nói : “ Tiểu Ưu, nguyên nhân chắc là trong lòng em đã rất rõ ràng rồi.”
Oành một tiếng, ở nơi này vốn đang bình tĩnh như nước mặt hồ sáng sớm, Đinh Tiểu Ưu đột nhiên cảm thấy giống như có người ở trong lòng cô thả một viên đạn thật to!
Anh yêu cô!
Nhưng….. cô yêu anh sao?
Cô không ghét Đằng Mộc Bác Nhất hôn – mặc dù cô luôn làm bộ rất ghét.
Cô không cảm thấy ghê tởm Đằng Mộc Bác Nhất vuốt ve – mặc dù cô còn không xác định đó có phải là tình yêu không.
Cùng người đàn ông này cùng giường chung gối, cảm giác như vậy bình yên, thoải mái. Từ trước giờ cô đã quen ngủ một mình, chưa ngủ cùng bất cứ ai lại có thể ngay cả ngày lẫn đêm đều ngủ ngon.
Mà …. Đây coi như là yêu sao?
Nhưng mà, anh là người Nhật Bản, cô ghét nhất Nhật Bản rồi! Đinh Tiểu Ưu trong lòng đột nhiên toát ra cái ý niệm này.
“Tôi không biết…..” Hôm nay chấn động quá nhiều, cô căn bản là không có cách nào suy nghĩ rõ ràng –
“ A a a a a a a a”
Nâng cao hai chân của Đinh Tiểu Ưu gác ở trên vai của mình, Đằng Mộc Bác Nhất cúi đầu, đầu tựa vào hai chân của cô, miệng lưỡi liếm láp hoa hạch, làm nơi đó như nổ tung, ướt át, để cho tư vị mất hồn lần nữa quanh quẩn trong lòng cô.
“Tiểu bảo bối, em thật không biết sao?” Môi mỏng khẽ giương lên, anh ngẩng đầu lên đối với giai nhân lộ ra nụ cười tà mị, câu hỏi cuồng vọng mà bá đạo kèm theo gió buổi sáng, ở cô bên tai trầm thấp.
Người phụ nữ này lại dám trả lời không biết với anh?! Đằng Mộc Bác Nhất trong lòng giận dữ không dứt. Chẳng lẽ mấy ngày nay cùng nơi này, cô còn không hiểu lòng của anh sao?
“A….”Đinh Tiểu Ưu quên cả mình, la lên, nhanh chóng bị ép điên rồi. “Không nên như vậy….. Kỷ Tử sẽ nghe thấy …… bây giờ là ban ngày a….”
Nào có người như vậy? Vì trả lời một câu “ Không biết”, một giây kế tiếp liền lại đem cô đè ở phía dưới rồi!
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1769/5903
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1769/5903
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt