Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
cũng có thể thuận buồm xuôi gió đến cùng, cũng chẳng có gì là xấu, cứ thế đi.
Lý Đồ lắc đầu, ngân nga như hát tuồng:
- Chị chỉ nghĩ một, mà không biết nghĩ mười. Chúng ta làm nghề thuốc, luôn có quan hệ với bệnh viện, chỗ chồng chị cũng là khách hàng lớn ở đây, thường xuyên qua lại. Em biết chị là người thế nào, không nói ra người ta cũng biết, chuyện này mà một đồn mười, mười đồn trăm, những lời khó nghe đến tai chồng chị, chị cũng không thấy sao à? Cho dù cây ngay không sợ chết đứng, chị thấy không sao, nhưng chồng chị ở bệnh viện còn có thể ngẩng đầu lên làm đàn ông được không? Đàn ông sợ nhất là gì? Sợ nhất trên đầu có hai cái sừng to. Cái sừng ấy là do quảng đại quần chúng dùng sức mạnh dư luận cực kỳ to lớn cắm vào giúp, cũng giống như vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, người thường không gỡ xuống được, cả đời này phải mang theo. Người ta thường nói làm phụ nữ khó, phụ nữ sợ bị thêm thắt đặt điều, thực ra đàn ông cũng thế thôi, chỉ có điều góc độ khác nhau.
Đồ Nhiễm cúi đầu nghĩ ngợi, cảm thấy lời này không phải là không có lý, bèn nói:
- Cậu cũng biết quan tâm, lo lắng nhỉ, không làm chủ tịch hội phụ nữ đúng là lãng phí nhân tài.
Lý Đồ lại chỉ vào cô:
- Vì sự ổn định đoàn kết của gia đình nhỏ, chị phải nghĩ cho người đàn ông của mình. Có những việc phải giải quyết cho gọn gàng, sạch sẽ, đừng để người ta bắt thóp, lại cũng không thể làm cho quan hệ trở nên cứng nhắc. Nhìn đi, ngay cả đứa chưa cưới vợ như em cũng biết, bình thường chị cũng tinh tế lắm mà, sao không có tính tự giác này nhỉ? – Cậu ta ngừng lại một lúc. – Dù sao em cảm thấy, chị vẫn chưa bước vào trạng thái đã kết hôn, đừng tưởng mỗi ngày tan sở lại tất bật về nhà đi chợ nấu cơm, nhưng cách suy nghĩ vấn đề vẫn giống như hồi còn độc thân. Như chuyện ăn cơm trưa nhé, xung quanh có bà cô, bà chị nào mở mồm ra là không nhắc đến chồng mình không? Chỉ có chị từ trước tới giờ chẳng hé răng câu nào, người không biết còn tưởng chị chưa lấy chồng, đến giờ đã có ai trong công ty mình nhìn thấy chồng chị mặt ngang mũi dọc ra sao chưa?
Đồ Nhiễm khẽ xua tay:
- Dào, tôi không quen nói chuyện gia đình ở nơi công cộng. Vấn đề thói quen thôi, thế cũng phải phê bình à?
Lý Đồ lắc lắc ngón tay:
- Sai, đây không phải chuyện thẹn thùng, quen hay không quen, mà nó cho thấy chị vẫn chưa coi hôn nhân là một phần cuộc sống hiện tại của chị, nếu tình yêu đã từ từ chuyển biến thành tình thân ruột rà máu mủ, đâu thể nào một chữ cũng chẳng nhắc tới? – Cậu ta nhoài tới như một bà tám lắm chuyện, vẻ mặt thần bí. – Chị với chồng chị sống với nhau thế nào? Anh ấy đối xử với chị tốt không? Không sao, có gì nói nấy, em chính là chỗ dựa bên ngoại của chị đây.
- Xéo! – Đồ Nhiễm đá nhẹ cậu ta một cú, cười cười. – Nói tràng giang đại hải cũng chỉ là muốn rình mò chuyện riêng của người ta.
- Ây da, em là người thế nào thì có sao, giày vừa chân hay không chỉ mình chị mới biết thôi… – Lý Đồ cười cười đứng dậy đi ra cửa, để lại một mình Đồ Nhiễm với nỗi muộn phiền.
Những ám chỉ hay công khai của Cố Viễn Hàng với cô chất cao như núi, cô chỉ vờ như không biết. Con người Cố Viễn Hàng đâu chịu bị người ta coi như kẻ ngốc mà qua mặt, cho dù chỉ khiến cô được lợi một chút xíu, cũng sẽ phải đòi lại cả vốn lẫn lời, dù gì cũng là tính cách của người làm ăn. Lần này đi công tác lại khiến người ta hoài nghi, đến thăm khách hàng ở một thành phố cơ sở đâu cần phải tổng giám đốc đích thân xuất trận?
Nhưng, những diễn biến tiếp theo lại khiến cô cảm thấy mình đã lo nghĩ quá nhiều.
Khi nhóm Đồ Nhiễm đến nơi đã là buổi trưa, Cố Viễn Hàng đưa bọn họ đi ăn cơm cùng trưởng chi nhánh và ông chủ của mấy hãng thuốc lớn, vừa ăn vừa đĩnh đạc bàn bạc vấn đề bảo hộ thị trường và quy hoạch lâu dài của công ty, hai bên ăn uống, cười nói vui vẻ, thiện cảm lại tăng thêm một phần. Đồ Nhiễm không thể không thừa nhận sức hấp dẫn riêng của Cố Viễn Hàng khi làm việc. Con người này không chỉ biết cách ăn nói mà đầu óc lại nhanh nhạy, từ trước tới nay, chỉ có anh ta khiến người khác phải xoay vòng vòng quanh mình, không ai bì được.
Buổi chiều lại cùng với hai vị tổng giám đốc và người đại diện OTC[14"> tới thăm từng nhà thuốc một, khảo sát tỉ lệ lên quầy và tình hình tiêu thụ của sản phẩm, gần đến giờ cơm tối mới tới một công ty trong đó để tuyên truyền cho sản phẩm mới. Cả ngày lịch trình kín mít, sau khi về khách sạn lại càng không lúc nào nhàn rỗi, người ngựa đều mệt nhoài, ai về phòng nấy, hoặc lập kế hoạch, hoặc soạn thảo hợp đồng đại lý, bận rộn xong cũng đã là nửa đêm, ngả đầu ngủ vùi.
[14"> OTC 0: Thuốc không cần ghi toa, tức những loại thuốc có thể sử dụng an toàn và hiệu quả mà không cần đến sự chỉ dẫn hay theo dõi của bác sĩ.
Lịch trình ngày thứ hai cũng tương tự, đi thăm nơi tiêu thụ cuối, thăm các công ty, phát tài liệu, thương lượng đại lý, buổi tối trở về chỉnh sửa tư liệu, phân tích số liệu… rõ ràng, rành mạch, đâu ra đấy, ngay cả Đồ Nhiễm cũng phải tâm phục khẩu phục. Tuy cô làm việc với Cố Viễn Hàng đã lâu, nhưng vẫn luôn học hỏi được những điều mới mẻ từ anh ta.
Bận rộn tất bật tới tận chiều ngày thứ ba mới được nghỉ ngơi.
Rảnh rỗi không có việc gì, Đồ Nhiễm muốn ra ngoài đi dạo, xem xem có thể mua đặc sản gì mang về không. Khi gần xuống lầu, thấy một đồng nghiệp kéo va li từ phòng đi ra, cô lấy làm lạ, vội chạy tới hỏi thăm.
Đồng nghiệp nói:
- Tôi và Tiểu Chu đều là người ở đây, đã đến đây rồi thì đương nhiên sẽ muốn về nhà xem sao. Cố Tổng đã duyệt rồi, còn cho bọn tôi nghỉ thêm một ngày, liền với cuối tuần, vậy là được nghỉ những ba ngày.
Đồ Nhiễm lại hỏi:
- Thế Tiểu Chu đâu, đã đi chưa?
Đồng nghiệp nói:
- Buổi chiều Tiểu Chu còn phải làm việc, tối mới đi, nhưng Cố Tổng cũng đã đồng ý rồi, dù sao cũng sẽ đi.
Tim Đồ Nhiễm thót lại, nhưng không để lộ ra ngoài, chỉ cười nói:
- Hy vọng mọi người chơi vui vẻ, tuần sau gặp lại ở công ty.
Cô quay người về phòng, suy đi tính lại bèn gọi điện thoại cho Lý Đồ.
Lý Đồ cười một cách quái dị rõ lâu:
- Chị tìm em thì ích gì, chẳng lẽ bảo em đi bắt gian, em có phải chồng chị đâu. Hay là chị kiếm cớ đánh bài chuồn luôn cho xong.
Đồ Nhiễm cúp máy, thầm nghĩ: Cái trò mèo vờn chuột này còn định kéo dài đến bao giờ đây, trốn được hôm nay cũng chẳng trốn được ngày mai, chi bằng giải quyết dứt điểm cho chuyện này chấm dứt tại đây, ít ra còn có thể bịt được mồm người khác.
Chọn một thời điểm thích hợp, cô lại gọi điện cho Lục Trình Vũ.
Lần này anh lại bắt máy, lòng cô thấp thỏm, nhưng miệng vẫn nũng nịu:
- Chồng ơi, anh quên hôm nay là sinh nhật em à?
Cô đoán chắc đối phương không nhớ.
Lục Trình Vũ quả nhiên chỉ “ừ” một tiếng, thoáng chút hoài nghi.
Cô không khỏi cười thầm trong lòng, hỏi anh:
- Anh định tặng em gì nào?
Anh hỏi ngược lại:
- Em muốn gì?
Cô hạ nhỏ giọng, chậm rãi nói:
- Em muốn một lần… hoàn mỹ.
Mấy chữ ở giữa lí nhí như muỗi kêu.
Người kia bắt đầu lấy làm kỳ lạ, lập tức bật cười khẽ, rõ ràng là đã nghe rõ, nhưng vẫn hỏi lại một cách gian tà:
- Cái gì hoàn mỹ cơ?
Cô đỏ mặt tía tai, cũng may anh không nhìn thấy, hít một hơi nói dứt khoát “***!”. Có những
Lý Đồ lắc đầu, ngân nga như hát tuồng:
- Chị chỉ nghĩ một, mà không biết nghĩ mười. Chúng ta làm nghề thuốc, luôn có quan hệ với bệnh viện, chỗ chồng chị cũng là khách hàng lớn ở đây, thường xuyên qua lại. Em biết chị là người thế nào, không nói ra người ta cũng biết, chuyện này mà một đồn mười, mười đồn trăm, những lời khó nghe đến tai chồng chị, chị cũng không thấy sao à? Cho dù cây ngay không sợ chết đứng, chị thấy không sao, nhưng chồng chị ở bệnh viện còn có thể ngẩng đầu lên làm đàn ông được không? Đàn ông sợ nhất là gì? Sợ nhất trên đầu có hai cái sừng to. Cái sừng ấy là do quảng đại quần chúng dùng sức mạnh dư luận cực kỳ to lớn cắm vào giúp, cũng giống như vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, người thường không gỡ xuống được, cả đời này phải mang theo. Người ta thường nói làm phụ nữ khó, phụ nữ sợ bị thêm thắt đặt điều, thực ra đàn ông cũng thế thôi, chỉ có điều góc độ khác nhau.
Đồ Nhiễm cúi đầu nghĩ ngợi, cảm thấy lời này không phải là không có lý, bèn nói:
- Cậu cũng biết quan tâm, lo lắng nhỉ, không làm chủ tịch hội phụ nữ đúng là lãng phí nhân tài.
Lý Đồ lại chỉ vào cô:
- Vì sự ổn định đoàn kết của gia đình nhỏ, chị phải nghĩ cho người đàn ông của mình. Có những việc phải giải quyết cho gọn gàng, sạch sẽ, đừng để người ta bắt thóp, lại cũng không thể làm cho quan hệ trở nên cứng nhắc. Nhìn đi, ngay cả đứa chưa cưới vợ như em cũng biết, bình thường chị cũng tinh tế lắm mà, sao không có tính tự giác này nhỉ? – Cậu ta ngừng lại một lúc. – Dù sao em cảm thấy, chị vẫn chưa bước vào trạng thái đã kết hôn, đừng tưởng mỗi ngày tan sở lại tất bật về nhà đi chợ nấu cơm, nhưng cách suy nghĩ vấn đề vẫn giống như hồi còn độc thân. Như chuyện ăn cơm trưa nhé, xung quanh có bà cô, bà chị nào mở mồm ra là không nhắc đến chồng mình không? Chỉ có chị từ trước tới giờ chẳng hé răng câu nào, người không biết còn tưởng chị chưa lấy chồng, đến giờ đã có ai trong công ty mình nhìn thấy chồng chị mặt ngang mũi dọc ra sao chưa?
Đồ Nhiễm khẽ xua tay:
- Dào, tôi không quen nói chuyện gia đình ở nơi công cộng. Vấn đề thói quen thôi, thế cũng phải phê bình à?
Lý Đồ lắc lắc ngón tay:
- Sai, đây không phải chuyện thẹn thùng, quen hay không quen, mà nó cho thấy chị vẫn chưa coi hôn nhân là một phần cuộc sống hiện tại của chị, nếu tình yêu đã từ từ chuyển biến thành tình thân ruột rà máu mủ, đâu thể nào một chữ cũng chẳng nhắc tới? – Cậu ta nhoài tới như một bà tám lắm chuyện, vẻ mặt thần bí. – Chị với chồng chị sống với nhau thế nào? Anh ấy đối xử với chị tốt không? Không sao, có gì nói nấy, em chính là chỗ dựa bên ngoại của chị đây.
- Xéo! – Đồ Nhiễm đá nhẹ cậu ta một cú, cười cười. – Nói tràng giang đại hải cũng chỉ là muốn rình mò chuyện riêng của người ta.
- Ây da, em là người thế nào thì có sao, giày vừa chân hay không chỉ mình chị mới biết thôi… – Lý Đồ cười cười đứng dậy đi ra cửa, để lại một mình Đồ Nhiễm với nỗi muộn phiền.
Những ám chỉ hay công khai của Cố Viễn Hàng với cô chất cao như núi, cô chỉ vờ như không biết. Con người Cố Viễn Hàng đâu chịu bị người ta coi như kẻ ngốc mà qua mặt, cho dù chỉ khiến cô được lợi một chút xíu, cũng sẽ phải đòi lại cả vốn lẫn lời, dù gì cũng là tính cách của người làm ăn. Lần này đi công tác lại khiến người ta hoài nghi, đến thăm khách hàng ở một thành phố cơ sở đâu cần phải tổng giám đốc đích thân xuất trận?
Nhưng, những diễn biến tiếp theo lại khiến cô cảm thấy mình đã lo nghĩ quá nhiều.
Khi nhóm Đồ Nhiễm đến nơi đã là buổi trưa, Cố Viễn Hàng đưa bọn họ đi ăn cơm cùng trưởng chi nhánh và ông chủ của mấy hãng thuốc lớn, vừa ăn vừa đĩnh đạc bàn bạc vấn đề bảo hộ thị trường và quy hoạch lâu dài của công ty, hai bên ăn uống, cười nói vui vẻ, thiện cảm lại tăng thêm một phần. Đồ Nhiễm không thể không thừa nhận sức hấp dẫn riêng của Cố Viễn Hàng khi làm việc. Con người này không chỉ biết cách ăn nói mà đầu óc lại nhanh nhạy, từ trước tới nay, chỉ có anh ta khiến người khác phải xoay vòng vòng quanh mình, không ai bì được.
Buổi chiều lại cùng với hai vị tổng giám đốc và người đại diện OTC[14"> tới thăm từng nhà thuốc một, khảo sát tỉ lệ lên quầy và tình hình tiêu thụ của sản phẩm, gần đến giờ cơm tối mới tới một công ty trong đó để tuyên truyền cho sản phẩm mới. Cả ngày lịch trình kín mít, sau khi về khách sạn lại càng không lúc nào nhàn rỗi, người ngựa đều mệt nhoài, ai về phòng nấy, hoặc lập kế hoạch, hoặc soạn thảo hợp đồng đại lý, bận rộn xong cũng đã là nửa đêm, ngả đầu ngủ vùi.
[14"> OTC 0: Thuốc không cần ghi toa, tức những loại thuốc có thể sử dụng an toàn và hiệu quả mà không cần đến sự chỉ dẫn hay theo dõi của bác sĩ.
Lịch trình ngày thứ hai cũng tương tự, đi thăm nơi tiêu thụ cuối, thăm các công ty, phát tài liệu, thương lượng đại lý, buổi tối trở về chỉnh sửa tư liệu, phân tích số liệu… rõ ràng, rành mạch, đâu ra đấy, ngay cả Đồ Nhiễm cũng phải tâm phục khẩu phục. Tuy cô làm việc với Cố Viễn Hàng đã lâu, nhưng vẫn luôn học hỏi được những điều mới mẻ từ anh ta.
Bận rộn tất bật tới tận chiều ngày thứ ba mới được nghỉ ngơi.
Rảnh rỗi không có việc gì, Đồ Nhiễm muốn ra ngoài đi dạo, xem xem có thể mua đặc sản gì mang về không. Khi gần xuống lầu, thấy một đồng nghiệp kéo va li từ phòng đi ra, cô lấy làm lạ, vội chạy tới hỏi thăm.
Đồng nghiệp nói:
- Tôi và Tiểu Chu đều là người ở đây, đã đến đây rồi thì đương nhiên sẽ muốn về nhà xem sao. Cố Tổng đã duyệt rồi, còn cho bọn tôi nghỉ thêm một ngày, liền với cuối tuần, vậy là được nghỉ những ba ngày.
Đồ Nhiễm lại hỏi:
- Thế Tiểu Chu đâu, đã đi chưa?
Đồng nghiệp nói:
- Buổi chiều Tiểu Chu còn phải làm việc, tối mới đi, nhưng Cố Tổng cũng đã đồng ý rồi, dù sao cũng sẽ đi.
Tim Đồ Nhiễm thót lại, nhưng không để lộ ra ngoài, chỉ cười nói:
- Hy vọng mọi người chơi vui vẻ, tuần sau gặp lại ở công ty.
Cô quay người về phòng, suy đi tính lại bèn gọi điện thoại cho Lý Đồ.
Lý Đồ cười một cách quái dị rõ lâu:
- Chị tìm em thì ích gì, chẳng lẽ bảo em đi bắt gian, em có phải chồng chị đâu. Hay là chị kiếm cớ đánh bài chuồn luôn cho xong.
Đồ Nhiễm cúp máy, thầm nghĩ: Cái trò mèo vờn chuột này còn định kéo dài đến bao giờ đây, trốn được hôm nay cũng chẳng trốn được ngày mai, chi bằng giải quyết dứt điểm cho chuyện này chấm dứt tại đây, ít ra còn có thể bịt được mồm người khác.
Chọn một thời điểm thích hợp, cô lại gọi điện cho Lục Trình Vũ.
Lần này anh lại bắt máy, lòng cô thấp thỏm, nhưng miệng vẫn nũng nịu:
- Chồng ơi, anh quên hôm nay là sinh nhật em à?
Cô đoán chắc đối phương không nhớ.
Lục Trình Vũ quả nhiên chỉ “ừ” một tiếng, thoáng chút hoài nghi.
Cô không khỏi cười thầm trong lòng, hỏi anh:
- Anh định tặng em gì nào?
Anh hỏi ngược lại:
- Em muốn gì?
Cô hạ nhỏ giọng, chậm rãi nói:
- Em muốn một lần… hoàn mỹ.
Mấy chữ ở giữa lí nhí như muỗi kêu.
Người kia bắt đầu lấy làm kỳ lạ, lập tức bật cười khẽ, rõ ràng là đã nghe rõ, nhưng vẫn hỏi lại một cách gian tà:
- Cái gì hoàn mỹ cơ?
Cô đỏ mặt tía tai, cũng may anh không nhìn thấy, hít một hơi nói dứt khoát “***!”. Có những
Bài viết liên quan!