watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full

Lượt xem :
nên nói với anh không nhỉ? Nói không chừng đó là đối thủ cạnh tranh hoặc là kẻ thù của anh cũng không chừng.

“Ở trong này làm gì?” Giọng của Trần Diệu Thiên truyền đến, sao anh lại quay trở lại rồi. “À, vừa mới không cẩn thận bị trật chân, ngồi một chút sẽ hết!” “Đúng là con heo ngốc.” Anh nhíu mày, ngồi xổm xuống trước người tôi, nói xong lại nâng chân tôi lên. Tôi lập tức đứng lên, muốn trốn đi, “Không có gì đâu, đã bình thường rồi!”

Anh có chút cô đơn cười cười, đứng lên, kéo tay của tôi, “Không có việc gì thì bước đi đi!”

Bị anh đưa đến tầng năm, ở đây là một khu trò chơi bi- da được trang hoàng rất là lộng lẫy, những người khác đã muốn bắt đầu. Thấy hai chúng tôi đi tới, lập tức có người thét chói tay, “Anh Thiên đến chậm rồi! Nhanh lên, đại mĩ nhân này cô ấy rất mạnh, chúng tôi đấu không lại.”

Trần Diệu Thiên cầm lấy gậy bi – da, vẻ mặt đắc ý, “Kĩ thật của anh rất tốt, phải có cản trở chứ, bằng không thắng dễ quá không có ý nghĩa.” Anh liếc mắt đánh giá tôi một cái, nói “Xem cái hình dáng heo mập chậm chạp của em là biết rồi, thôi, ủy khuất chung một đội với em vậy.”

(╰_╯)# Ghét thật! Ai muốn chung một tổ với anh đâu. Tôi đi qua bên đội đối diện.

Trần Diệu Thiên đẩy Lưu Tuệ đang đến bên cạnh anh, “Em cùng Vương Khải một tổ đi, chúng ta bốn người đánh kép.”

“Heo, còn không lại đây!” Anh cứ như đại gia nhìn tôi hô to. Tôi lườm anh một cái, không tình nguyện đi lại chỗ anh. Không có biện pháp, tôi không thể trước mặt nhiều người làm Trần Diệu Thiên mất mặt được.

Nói ra thì thật đáng tiếc, tôi quả thật là đứa cản trở. Đối với môn đánh bi da, tôi hoàn toàn dốt đặc cán mai, đến cây gậy chơi bi da tôi cũng chưa sờ tới lần nào. Khi đến phiên Lưu Tuệ đánh, cô ấy cúi người, cổ áo khẽ trếch khiến cho chỗ da thịt trắng mịn trước ngực lộ xuống hơn một nữa. Vốn dĩ tôi cũng chăm chú nhìn cô ấy để học tập, nhìn cô ấy như thế tôi có chút ngượng ngùng vuốt vuốt tóc. Quét mắt sang chỗ khác, thấy mọi người hai mắt đều lòe lòe tỏa sáng.

………..Một đám dê xồm!

Xoay mặt nhìn về phía Trần Diệu Thiên, đang cùng anh bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt kia không hiểu sao làm cho tôi thật xấu hổ, tôi ho nhẹ hai tiếng, dời tầm mắt tìm đề tài nói chuyện, “Ai nha, tôi thật không chú ý một chút!”

“Em ngốc thật!” Anh đột nhiên giống như lưu manh nâng cằm của tôi lên, vẻ mặt đùa giỡn xấu xa, “Để anh đây tự mình đến, dạy em làm thế nào!”

“……Anh thật đáng ghét!” Tôi đẩy tay anh, phẫn uất dậm chân.

“Ừ.” Anh vẫn như cũ, cười chẳng biết xấu hổ, “Con gái đều là khẩu thị tâm phi, anh biết mà!”

“………” Tôi thật muốn phun ra một búng máu.

Lưu Tuệ lưu loát đánh cầu vào lỗ, mọi người vỗ tay không ngừng. Rồi, kì này tôi xong rồi, người ta thể thao toàn năng, chơi cái gì cũng giỏi. Tôi lại càng phục chính mình, định học người ta, học không được lại bị người khác đùa giỡn, đúng là làm kẻ khác hụt hơi!

Cô ấy buông gậy, đến lượt tôi!

Không biết từ khi nào, những người ở bàn khác cũng đến đây xem náo nhiệt. Phỏng chừng là vì Lưu đại mĩ nữ cảnh đẹp ý vui. Nhưng mà khi đổi thành tôi thì phiền toái rồi, được không? Trước mắt bao người như thế, tôi cầm gậy mà lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Tôi đến bên bàn bi- da, bắt chước bọn họ cũng cúi người xuống bàn, đang lúc làm tư thế chuẩn bị đẩy bóng, một đôi tay đã vững chắc ôm lấy thắt lưng tôi, tôi sửng sốt quay đầu nhìn lại, mĩ nhan của Trần Diệu Thiên gần trong gang tấc.

Tay anh nắm lấy tay tôi đặt lên trên bàn, cố định vị trí sao đó cầm tay tôi. Đang lúc tôi cảm thấy không biết như vậy có thân thiết quá không thì anh cúi đầu, ở bên tai tôi khẽ nói, “Ngắm quả cầu đỏ kia kìa, thả lỏng, tay phải ổn, không cần cứng ngắc, khi đánh cần ra chút lực.” Tôi hết sức chăm chú nghe sự chỉ huy của anh, cuối cùng anh lại đột nhiên ở bên tai tôi khẽ nói, “Thật là muốn ăn luôn cái tay trắng noãn của Tiểu Trư!” Hai chân tôi mềm nhũn, mặt đỏ tai hồng, cây gậy cứ như vậy bị đánh lung tung.

“Bang” Một âm thanh vang lên, quả cầu đỏ bị đánh trúng rồi.

“……….Woa! Trúng rồi, trúng rồi!” Cảm giác đánh phát đầu tiên đã trúng này quá tuyệt vời, tôi quên xấu hổ mới vừa nãy, hưng phấn kêu lên.

“Không tồi. Thưởng cho một cái!” Trần Diệu Thiên cười nói, đột nhiên mút vào cổ tôi, một cảm giác đau đớn rất nhỏ truyền đến. Anh ngẩng đầu, trong mắt là nụ cười tà ác, “Môi nhỏ mê người, có thích không?” Gáy tôi nóng lên, khí huyết toàn thân dâng lên đỉnh đầu, “Anh……không biết xấu hổ! Đồ lưu manh! Chết đi! Đừng giỡn với tôi!” Hoảng hốt qua đi, tôi tức giận giẫm chân anh, nghiến răng nghiến lợi chửi nhỏ.

“Tiểu Trư không ngoan rồi!” Trần Diệu Thiên vẫn như cũ cười cười ôm tôi, tôi phát hiện chân anh cứ như làm bằng thiết, giẫm thế mà chẳng chút sứt mẻ.

Vạn phần quẩn bách, tôi lại phát hiện hai tay của anh ôm hết thắt lưng của tôi, mà tôi thì dường như hoàn toàn tựa vào trong lòng ngực của anh. Anh cười vẻ mặt xuân tình rộn rạo, mà những người khác xem xung quanh cũng cười cười, nói đen tối bao nhiêu là có đen tối bấy nhiêu. Bị vây trong lòng ngực của anh, thái độ của tôi càng ngày càng cứng ngắc, mãi đến khi cả người gần như hóa đá.

Trong lòng những người này rốt cuộc là nghĩ gì thế? Có thể cảm thấy tôi ngốc lắm không?

. . . . . . Nếu Lí Minh Ngôn đột nhiên đến đây, thấy một màn như vậy tôi không phải nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao?

Tôi có chút chột dạ ngắm hướng Lưu Tuệ, quả nhiên, trong mắt cô ấy là sắc bén cùng châm chọc không chút nào che dấu.

Chương 28: Nụ hôn bối rối
“A, anh buông ra!” Tôi cắn răng thấp giọng nói với Trần Diệu Thiên, “Đừng đùa nữa!”

“Anh không dạy em, em làm sao đánh được cầu!” Anh nói cứ như là đương nhiên, “Tiểu Trư, em hẳn là phải cảm thấy vinh dự mới đúng!”

“Chân Tâm, chơi có mệt không?!” Giọng nói của Lí Minh Ngôn đột nhiên vang lên. Trời ạ, anh đến khi nào vậy?! Mà tôi sợ cái gì mà sợ a!

Tim tôi rung lên, cứng ngắc quay đầu lại. Anh ngọc thụ lâm phong đứng ở một bên, vươn tay với tôi, cười, “Đến đây, anh đưa em trở về.” Anh đột nhiên bắt lấy tay kéo mạnh tôi ra khỏi lòng ngực của Trần Diệu Thiên. Tôi theo quán tính ngã vào trong lòng anh.

Tôi có chút hốt hoảng nhìn Lí Minh Ngôn, không biết nên giải thích tình huống vừa rồi như thế nào. Vẻ mặt anh vẫn như cũng ôn hòa mà lạnh nhạt, nếu không phải tay anh vẫn còn đang nắm lấy cổ tay tôi, tôi dường như mơ hồ hành vi anh mới vừa kéo tay tôi là ảo giác.

Lí Minh Ngôn giống như dỗ con nít, xoa xoa tóc tôi cười nói với tôi, “ Đi thôi!”

“Mọi người cứ tiếp tục chơ, chúng tôi đi trước!” Anh chào những người khác.

“Còn chưa chơi gì đã đi rồi?” Giọng nói lạnh lùng của Trần Diệu Thiên truyền đến, “Chúng ta cược một ván, thế nào?”

“Không chơi, tớ đưa cô ấy trở về trước!” Lí Minh Ngôn khách khí trả lời, nói xong dắt tay của tôi bước đi.

Trần Diệu Thiên châm một điếu thuốc, ngồi vào trên bàn bi-da, vừa thở khói vừa cười cười, bộ dáng khinh bỉ lại trào phúng, “Sao, sợ thua à?”

Lí Minh Ngôn dừng bước, xoay người, thản nhiên mỉm cười, “Cậu muốn cược như thế nào?”

“Cậu thắng thì được đưa Quách Chân Tâm đi, nếu cậu thua thì để cô ấy lại chơi với đại gia ta đây!” Anh cười cười thuận tay cầm lấy một ly rượu, uống một ngụm, vẻ mặt cực kì kiêu ngạo nhưng không đem bất c
<<1 ... 3839404142 ... 62>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
41/7364
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT