Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full
Lượt xem : |
ai để vào mắt.
“Cược thế này không tốt,” Lí Minh Ngôn cười cười, “Chuyện của Chân Tâm hẳn là để cô ấy tự quyết định đi!”
“Chuyện của cô ấy, tôi quyết định!” Trần Diệu Thiên khẽ nhếch miệng cười, “Bởi vì tôi sẽ thắng cậu!”
“Thử xem sẽ biết!” Lí Minh Ngôn cười lạnh lùng, vẻ mặt chắc chắn.
Tiếng ồn ào trong đại sảnh không biết khi nào cũng đã trở nên im lặng, chỉ có tiếng bước chân của Lí Minh Ngôn khẽ vang lên.
“Woa, nhìn thấy Quách Chân Tâm chưa, hồng nhan là kẻ gây tai họa!” Lưu Tuệ đột nhiên cười nói, phá vỡ sự im lặng trong đại sảnh, dường như mọi ánh mắt oán hận đều hướng lại đây.
Phục vụ đã mang cầu ra, hai người cầm lấy hai chiếc gậy khác nhau.
Tôi rất là quẫn bách, yên lặng đứng ở phía sau Lí Minh Ngôn. Chuyện này tựa hồ liên quan với tôi, mà ngay cả quyền lên tiếng tôi cũng không có, mỗi khi có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía tôi, cả người tôi thật không tự nhiên chút nào.
Từ xưa đến giờ, tôi chỉ có thói quen đứng ở trong góc, an phận làm người xem. Bây giờ tự nhiên tôi lại biến thành diễn viên, loại cảm giác này thật sự rất khó mà tích ứng. Tôi ngoại trừ xấu hổ chính là khó chịu, hoàn toàn không cảm nhận được cái gì gọi là yêu thích và ngưỡng mộ như những cô gái khác khi được làm diễn viên. Càng làm cho tôi cảm thấy khó chịu hơn là có người trên mặt rõ ràng viết, không biết hai chàng trai kia mắt có bị mù hay không.
Lí Minh Ngôn phát cầu trước, tư thế của anh chuẩn cực kì, cũng đẹp cực kì. Tiếng đánh trầm ổn, quả cầu đụng vào năm sáu quả cầu khác, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay. Anh tiếp tục đánh, lần thứ hai đánh trúng. Tiếp tục, lại trúng. Vài sợi tóc lòa xòa che ở mi mắt của anh, trong ánh mắt xưa nay ôn nhuận ánh lên vài tia nhìn sắc bén. Tôi chưa từng thấy qua anh với vẻ mặt sắc bén như vậy, giống như là khi thợ săn nhìn thấy con mồi của mình rồi.
Mắt thấy anh xong lượt rồi, rốt cuộc cũng đến lượt Trần Diệu Thiên, “Anh Thiên bộc lộ tài năng!” “Anh Thiên cố lên…….”, còn chưa có đấu mà đã có người ủng hộ anh ta. Lí Minh Ngôn đứng lên, ánh mắt sắc nhọn đột nhiên biến mất, vẫn như cũ là nụ cười tao nhã, thanh thản đứng ở một bên.
Trần Diệu Thiên cúi người đánh cầu, vẻ mặt không chút để ý mà phát nào cũng đúng. Anh đánh liên tiếp mấy cái, có khi trúng hai quả cầu, có khi trúng ba quả cầu, không tới chốc loát, toàn bộ cầu của anh dương như gần bằng của Lí Minh Ngôn rồi. Người vây xem kích động, tôi lại càng khẩn trương hơn. Ngàn vạn lần đừng để bị anh ta vượt qua nha.
“Không vào không vào không vào………..” Tôi yên lặng niệm chú ở trong miệng, gắt gao nhìn chằm chằm quả cầu đang lăn.
Trần Diệu Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh làm tôi run run.
Đáng tiếc quả cầu không theo ước nguyện của tôi, vững vàng mà lăn vào trong góc. Khi Trần Diệu Thiên đánh lần thứ hai, tôi nhìn theo tay anh, tiếp tục niệm chú, “Không vào không vào không vào, ngàn vạn lần đừng vào………..”
Cái này thì anh thật đúng là chưa đụng đến cầu, anh đứng dậy, ánh mắt liếc về phía tôi lạnh, lạnh hơn cả lúc nãy, lạnh đến nỗi làm cho tôi muốn nứt ra.
Lại đến lượt Lí Minh Ngôn, tôi xiết chặt nắm tay vì anh tiếp tục thấp giọng hò hét, “……….Cố lên! Cố lên!”, Lí Minh Ngôn quay đầu, nhìn tôi cười cười. Anh đánh liên tục mấy lần, lần nào cũng một kích đều trúng. Tôi hưng phấn, nhất định là thắng rồi!
“Không chơi!” Trần Diệu Thiên đột nhiên quăng cây gậy lên bàn bi-da, bởi vì dùng sức quá lớn cho nên mấy quả cầu nhất thời bị đẩy xuống đất, một quả cầu bắn qua sát bên người tôi, cũng may là tôi tránh đúng lúc. Trần Diệu Thiên sắc mặt khó coi cực kì, cả phòng bi-da bị khí áp của anh bao phủ giống như thành vùng cấm. Anh vung tay, xoay người bước đi.
Nhìn bóng dáng anh tức giận rời đi, trong lòng tôi sao cũng cảm thấy không thoải mái chút nào, giống như là mình làm sai chuyện gì đuối lý vậy. Một chàng trai đứng ở một bên, thấp giọng nói, “Diệu Thiên làm sao thế nhỉ? Trước kia không có cảm xúc giống như vầy mà……”
Lí Minh Ngôn ôm vai tôi, dương như không có việc gì, cười, “Anh đưa em trở về!”
“Minh Ngôn, anh đưa em đến, đương nhiên cũng phải đưa em trả về nha!” Lưu Tuệ bước lên nói.
“Được.” Lí Minh Ngôn ôn hòa cười, nhưng mà trong lòng tôi không thoải mái a, anh còn nói, “Anh gọi tài xế của anh đến chở em.” Anh lấy điện thoại ra, “Alo, Tiểu Vương, lập tức đến X, chở giúp anh một người bạn.”
“Cùng nhau xuống không?” Anh quay lại hỏi Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ hình như có chút mất hứng, nhưng không thể hiện thái độ quá phận, vẫn như cũ má lúm đồng tiền như hoa, “Thật sự là làm phiền Lí tổng chúng ta.”
Lí Minh Ngôn nắm tay tôi, không lâu sau tài xế của anh đã lái xe đến đây, chiếc xe này tôi rất có ấn tượng, là chiếc Audi Q7 lúc ban đầu anh đến sân bay đón tôi. Lưu Tuệ trước khi lên xe, bình tĩnh liếc mắt nhìn tôi một cái, sao đó ngồi vào trong xe.
Tôi cùng Lí Minh Ngôn lên xe, tôi thuận miệng cảm thán, “Xe mới thật là tốt!” Anh cười cười, “Chờ em thi được bằng lái xe anh mua một chiếc tặng em!” “A! Không phải đâu! Anh nói thật? Tốt như vậy!” “Uhm!” Anh cười cười gật đầu “ Chery QQ, thế nào?” “……Keo kiệt!” “Ha ha……gả cho anh thì cho em tùy ý mua!” Tiếng cười dễ nghe vang vọng khắp xe.
Anh nắm tay tôi, tôi cứ nghĩ là anh muốn nói gì, nhưng anh vẫn cứ như vậy nắm tay tôi, không nói tiếng nào.
Về tới cửa nhà, anh buông tay ra, dừng xe.
“Vâng, em trở về, ngủ ngon!” Đang chuẩn bị xuống xe, anh đột nhiên nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nói, “Em xem ai tới!” Tôi quay qua nhìn theo ánh mắt của anh, bỗng nhiên, anh quay đầu hôn môi tôi. Tim tôi ‘bùm bùm’ đập loạn.
…………Người này, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông!
Tôi khẩn trương, trái tim dường như muốn nhảy ra ngoài, nhưng anh lại không có ý dường lại. Anh một tay ôm thắt lưng của tôi, tay kia thì nâng mặt của tôi. Lúc tôi đang lo sợ không biết phải làm sao thì đầu lưỡi anh đã ở trong miệng tôi.
Này. . . . . . Này. . . . . . Hôn môi. . . . . . Anh. . . . . . Anh hôn môi tôi. . . . . .
Lòng tôi kích động, đầu lưỡi lại cứng ngắc không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cánh tay của anh ông tôi càng chặt, đầu lưỡi quấn quít lấy lưỡi của tôi, lực mút vào lớn làm tôi có chút đau. Trong không gian nhỏ hẹp u ám thế này, tôi vừa kích động vừa run run lại vừa có chút sợ hãi, tôi hô hấp khó khăn, hoàn toàn không biết làm sao. Tôi chỉ cảm thấy Lí Minh Ngôn giờ phút này đang hôn tôi không phải là Lí Minh Ngôn không phải như tôi quen biết.
Trước ngực truyền đến một cảm giác khô nóng………. Tay anh khi nào thì luồn vào trong quần áo của tôi rồi?! Nhưng may mắn là anh chỉ vuốt ve cách nội y. Nhưng mà cảm giác khác thường này làm cho tôi run rẩy không thôi. Tôi vừa định đẩy tay anh ra, anh đột nhiên lại đẩy nội y của tôi lên trên, bàn tay trực tiếp nắm vào nơi mềm mại của tôi. Hô hấp bỗng nhiên tăng lên, cảm giác này làm tôi vô thức “Uhm” ra tiếng, cả người khô nóng không chịu nổi, “Anh đừng….. đừng làm như vậy……” Anh tì vào bả vai của tôi, tôi ngồi phịch vào trên ghế, thở hào hển.
………………..Chẳng lẽ nói chuyện yêu đương là như vậy sao? Những chàng trai kia đối với bạn gái mình cũng như vậy?
Trời ạ. . . . . . hình như tôi tiểu ra quần . . . . . . >__
“Anh đừng….. đừng như vậy……được không…….” Tôi run rẩy, trong giọng nói mang theo nức nở.
Nếu nói chuyện yêu đương là như vậy, tôi làm sao ngăn cản được hưng trí của anh? Nhưng m
“Cược thế này không tốt,” Lí Minh Ngôn cười cười, “Chuyện của Chân Tâm hẳn là để cô ấy tự quyết định đi!”
“Chuyện của cô ấy, tôi quyết định!” Trần Diệu Thiên khẽ nhếch miệng cười, “Bởi vì tôi sẽ thắng cậu!”
“Thử xem sẽ biết!” Lí Minh Ngôn cười lạnh lùng, vẻ mặt chắc chắn.
Tiếng ồn ào trong đại sảnh không biết khi nào cũng đã trở nên im lặng, chỉ có tiếng bước chân của Lí Minh Ngôn khẽ vang lên.
“Woa, nhìn thấy Quách Chân Tâm chưa, hồng nhan là kẻ gây tai họa!” Lưu Tuệ đột nhiên cười nói, phá vỡ sự im lặng trong đại sảnh, dường như mọi ánh mắt oán hận đều hướng lại đây.
Phục vụ đã mang cầu ra, hai người cầm lấy hai chiếc gậy khác nhau.
Tôi rất là quẫn bách, yên lặng đứng ở phía sau Lí Minh Ngôn. Chuyện này tựa hồ liên quan với tôi, mà ngay cả quyền lên tiếng tôi cũng không có, mỗi khi có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía tôi, cả người tôi thật không tự nhiên chút nào.
Từ xưa đến giờ, tôi chỉ có thói quen đứng ở trong góc, an phận làm người xem. Bây giờ tự nhiên tôi lại biến thành diễn viên, loại cảm giác này thật sự rất khó mà tích ứng. Tôi ngoại trừ xấu hổ chính là khó chịu, hoàn toàn không cảm nhận được cái gì gọi là yêu thích và ngưỡng mộ như những cô gái khác khi được làm diễn viên. Càng làm cho tôi cảm thấy khó chịu hơn là có người trên mặt rõ ràng viết, không biết hai chàng trai kia mắt có bị mù hay không.
Lí Minh Ngôn phát cầu trước, tư thế của anh chuẩn cực kì, cũng đẹp cực kì. Tiếng đánh trầm ổn, quả cầu đụng vào năm sáu quả cầu khác, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay. Anh tiếp tục đánh, lần thứ hai đánh trúng. Tiếp tục, lại trúng. Vài sợi tóc lòa xòa che ở mi mắt của anh, trong ánh mắt xưa nay ôn nhuận ánh lên vài tia nhìn sắc bén. Tôi chưa từng thấy qua anh với vẻ mặt sắc bén như vậy, giống như là khi thợ săn nhìn thấy con mồi của mình rồi.
Mắt thấy anh xong lượt rồi, rốt cuộc cũng đến lượt Trần Diệu Thiên, “Anh Thiên bộc lộ tài năng!” “Anh Thiên cố lên…….”, còn chưa có đấu mà đã có người ủng hộ anh ta. Lí Minh Ngôn đứng lên, ánh mắt sắc nhọn đột nhiên biến mất, vẫn như cũ là nụ cười tao nhã, thanh thản đứng ở một bên.
Trần Diệu Thiên cúi người đánh cầu, vẻ mặt không chút để ý mà phát nào cũng đúng. Anh đánh liên tiếp mấy cái, có khi trúng hai quả cầu, có khi trúng ba quả cầu, không tới chốc loát, toàn bộ cầu của anh dương như gần bằng của Lí Minh Ngôn rồi. Người vây xem kích động, tôi lại càng khẩn trương hơn. Ngàn vạn lần đừng để bị anh ta vượt qua nha.
“Không vào không vào không vào………..” Tôi yên lặng niệm chú ở trong miệng, gắt gao nhìn chằm chằm quả cầu đang lăn.
Trần Diệu Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh làm tôi run run.
Đáng tiếc quả cầu không theo ước nguyện của tôi, vững vàng mà lăn vào trong góc. Khi Trần Diệu Thiên đánh lần thứ hai, tôi nhìn theo tay anh, tiếp tục niệm chú, “Không vào không vào không vào, ngàn vạn lần đừng vào………..”
Cái này thì anh thật đúng là chưa đụng đến cầu, anh đứng dậy, ánh mắt liếc về phía tôi lạnh, lạnh hơn cả lúc nãy, lạnh đến nỗi làm cho tôi muốn nứt ra.
Lại đến lượt Lí Minh Ngôn, tôi xiết chặt nắm tay vì anh tiếp tục thấp giọng hò hét, “……….Cố lên! Cố lên!”, Lí Minh Ngôn quay đầu, nhìn tôi cười cười. Anh đánh liên tục mấy lần, lần nào cũng một kích đều trúng. Tôi hưng phấn, nhất định là thắng rồi!
“Không chơi!” Trần Diệu Thiên đột nhiên quăng cây gậy lên bàn bi-da, bởi vì dùng sức quá lớn cho nên mấy quả cầu nhất thời bị đẩy xuống đất, một quả cầu bắn qua sát bên người tôi, cũng may là tôi tránh đúng lúc. Trần Diệu Thiên sắc mặt khó coi cực kì, cả phòng bi-da bị khí áp của anh bao phủ giống như thành vùng cấm. Anh vung tay, xoay người bước đi.
Nhìn bóng dáng anh tức giận rời đi, trong lòng tôi sao cũng cảm thấy không thoải mái chút nào, giống như là mình làm sai chuyện gì đuối lý vậy. Một chàng trai đứng ở một bên, thấp giọng nói, “Diệu Thiên làm sao thế nhỉ? Trước kia không có cảm xúc giống như vầy mà……”
Lí Minh Ngôn ôm vai tôi, dương như không có việc gì, cười, “Anh đưa em trở về!”
“Minh Ngôn, anh đưa em đến, đương nhiên cũng phải đưa em trả về nha!” Lưu Tuệ bước lên nói.
“Được.” Lí Minh Ngôn ôn hòa cười, nhưng mà trong lòng tôi không thoải mái a, anh còn nói, “Anh gọi tài xế của anh đến chở em.” Anh lấy điện thoại ra, “Alo, Tiểu Vương, lập tức đến X, chở giúp anh một người bạn.”
“Cùng nhau xuống không?” Anh quay lại hỏi Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ hình như có chút mất hứng, nhưng không thể hiện thái độ quá phận, vẫn như cũ má lúm đồng tiền như hoa, “Thật sự là làm phiền Lí tổng chúng ta.”
Lí Minh Ngôn nắm tay tôi, không lâu sau tài xế của anh đã lái xe đến đây, chiếc xe này tôi rất có ấn tượng, là chiếc Audi Q7 lúc ban đầu anh đến sân bay đón tôi. Lưu Tuệ trước khi lên xe, bình tĩnh liếc mắt nhìn tôi một cái, sao đó ngồi vào trong xe.
Tôi cùng Lí Minh Ngôn lên xe, tôi thuận miệng cảm thán, “Xe mới thật là tốt!” Anh cười cười, “Chờ em thi được bằng lái xe anh mua một chiếc tặng em!” “A! Không phải đâu! Anh nói thật? Tốt như vậy!” “Uhm!” Anh cười cười gật đầu “ Chery QQ, thế nào?” “……Keo kiệt!” “Ha ha……gả cho anh thì cho em tùy ý mua!” Tiếng cười dễ nghe vang vọng khắp xe.
Anh nắm tay tôi, tôi cứ nghĩ là anh muốn nói gì, nhưng anh vẫn cứ như vậy nắm tay tôi, không nói tiếng nào.
Về tới cửa nhà, anh buông tay ra, dừng xe.
“Vâng, em trở về, ngủ ngon!” Đang chuẩn bị xuống xe, anh đột nhiên nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nói, “Em xem ai tới!” Tôi quay qua nhìn theo ánh mắt của anh, bỗng nhiên, anh quay đầu hôn môi tôi. Tim tôi ‘bùm bùm’ đập loạn.
…………Người này, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông!
Tôi khẩn trương, trái tim dường như muốn nhảy ra ngoài, nhưng anh lại không có ý dường lại. Anh một tay ôm thắt lưng của tôi, tay kia thì nâng mặt của tôi. Lúc tôi đang lo sợ không biết phải làm sao thì đầu lưỡi anh đã ở trong miệng tôi.
Này. . . . . . Này. . . . . . Hôn môi. . . . . . Anh. . . . . . Anh hôn môi tôi. . . . . .
Lòng tôi kích động, đầu lưỡi lại cứng ngắc không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cánh tay của anh ông tôi càng chặt, đầu lưỡi quấn quít lấy lưỡi của tôi, lực mút vào lớn làm tôi có chút đau. Trong không gian nhỏ hẹp u ám thế này, tôi vừa kích động vừa run run lại vừa có chút sợ hãi, tôi hô hấp khó khăn, hoàn toàn không biết làm sao. Tôi chỉ cảm thấy Lí Minh Ngôn giờ phút này đang hôn tôi không phải là Lí Minh Ngôn không phải như tôi quen biết.
Trước ngực truyền đến một cảm giác khô nóng………. Tay anh khi nào thì luồn vào trong quần áo của tôi rồi?! Nhưng may mắn là anh chỉ vuốt ve cách nội y. Nhưng mà cảm giác khác thường này làm cho tôi run rẩy không thôi. Tôi vừa định đẩy tay anh ra, anh đột nhiên lại đẩy nội y của tôi lên trên, bàn tay trực tiếp nắm vào nơi mềm mại của tôi. Hô hấp bỗng nhiên tăng lên, cảm giác này làm tôi vô thức “Uhm” ra tiếng, cả người khô nóng không chịu nổi, “Anh đừng….. đừng làm như vậy……” Anh tì vào bả vai của tôi, tôi ngồi phịch vào trên ghế, thở hào hển.
………………..Chẳng lẽ nói chuyện yêu đương là như vậy sao? Những chàng trai kia đối với bạn gái mình cũng như vậy?
Trời ạ. . . . . . hình như tôi tiểu ra quần . . . . . . >__
“Anh đừng….. đừng như vậy……được không…….” Tôi run rẩy, trong giọng nói mang theo nức nở.
Nếu nói chuyện yêu đương là như vậy, tôi làm sao ngăn cản được hưng trí của anh? Nhưng m
Bài viết liên quan!