Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full
Lượt xem : |
ọn em làm hỏng xe!”
Lí Minh Ngôn cũng lau mồ hôi, cười cười nói, “Em vẫn là chăm chỉ học đi. Ngồi xe em lái quả thật rất kích thích .”
“Hắc hắc hắc. . . . . . Kích thích mới vui. . . . . .” Mắt thấy đèn xanh sáng lên, tôi mới vừa khởi động đã thấy đối diện có một chiếc xe tựa hồ không thể khống chế vọt lại đây, tôi hoảng hồn đạp chân ga, ngay tại thời điểm hai xe sắp chạm vào nhau, trong đầu tôi đã nảy ra vô số từ ngữ bi tráng, “Phanh!” một tiếng, chiếc xe bên cạnh bị đâm trúng. Tôi kinh ngạc nhìn một màn thần kỳ trước mắt .”Mẹ nó, mày có ý gì, sao lại chếch qua đụng tao!” Trên xe truyền đến tiếng nói hùng hùng hổ hổ. Kia chủ xe kia chạy xuống, chạy tới liên tục xin lỗi, “Thật xin lỗi, mong ngài thông cảm, chiếc Porsche Cayenne tôi mà đụng là chịu không nổi, chỉ có thể đổi xe khác rẻ hơn.”
Tôi thiếu chút nữa cười ha ha, thì ra chạy xe mắc tiền còn có chỗ tốt này nữa.
Vừa muốn chạy đi, bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc khuyên giải an ủi chủ xe đang nổi bão. Tôi quay đầu lại, thật sự là Lưu Tuệ. Mà cô ấy cũng đồng thời cũng nhìn đến tôi , lúc này đang đi tới chào hỏi. Vừa nghĩ đến bây giờ tôi là bạn gái của bạn trai cũ của cô ấy, tôi thật hận vì sao mà ông trời có duyên thế cơ chứ. Cái này là không ông trời đang tạo cơ hội gặp mặt cho bọn họ sao?!
Nửa giờ sau, hai người chúng tôi ngồi trong đại sảnh cơm Tây.Không lâu sau đó, Lưu Tuệ cùng một người đàn không khác cũng đến đây. Tôi cùng Lí Minh Ngôn xin lỗi nhưng anh ta tỏ vẻ quan tâm.
Tôi ở trong lòng mừng thầm không thôi, xem ra Lưu Tuệ đã có bạn trai khác, tốt lắm tốt lắm, về sau mọi người đều bình an rồi.
Lưu Tuệ cười cười nhìn tôi nói, “Nghe nói cậu bây giờ cũng chưa đi làm việc phải không? Công ty anh tớ gần đây đang tuyển nhân viên, nếu không cậu đi thử xem?”
” Công ty gì vậy?”
“Công ty truyền thông. Trước mắt mới vừa bắt đầu, bất quá công ty rất có tiềm lực phát triển.” Lưu Tuệ cười nói, “À quên, đây là anh họ tớ Lưu Lăng Vân.”
A. . . . . . Mừng cả nửa ngày thì ra là anh họ thôi! Trái tim thủy tinh của tôi cứ như vậy rầm một phát, tan nát.
“Xin chào, Lưu Lăng Vân.” Vị kia vươn tay với tôi.”Xin chào.” Tôi có chút vô lực bắt tay cùng anh ta.” Lưu Tuệ có nhắc tới em, nói em là một cô gái đáng yêu, vẫn muốn gặp một lần .” Anh ta nói, giống như là thấy tôi thì thật cao hứng.
Lưu Tuệ có nhắc tới tôi? Không lầm chứ. Lưu Tuệ cứ thấy tôi là chơi trò xa cách , cô ấy làm thế nào mà bắt đầu nhớ thương tôi rồi?
“Hôm nay vừa thấy, quả nhiên thật đáng yêu a, rõ ràng chính là loại hình tôi thích nhất.” Anh tiếp tục ca ngợi phóng đại. Được rồi, vuốt mông ngựa cũng không đòi tiền, chỉ cần vỗ vỗ thôi. Nhưng vì cái gì mà nhắm vào tôi? Muốn tìm người buôn bán thì nên nhắm vị tinh anh buôn bán tôi bên cạnh đi.
“Xin hỏi vị cô nương đáng yêu này, anh có thể theo đuổi em không?”
“. . . . . .” Cũng hên là tôi không uống nước, nếu không chắc tôi đã phun ra hết cả rồi!
Chương 27: Mặc cho anh làm như không thấy.
“Xin hỏi vị cô nương đáng yêu này, tôi có thể theo đuổi em không?”
“. . . . . .” Cũng hên là tôi không uống nước, nếu không chắc tôi đã phun ra hết cả rồi!
“Ngượng ngùng.” Lí Minh Ngôn thản nhiên tiếp lời nói, “Tôi là bạn trai cô ấy.” Tôi lập tức gật đầu theo như trống bỏi.
Lưu Lăng Vân vẫn ngốc như cũ, “Vậy chờ hai người chia tay, lúc đó cô nhớ suy nghĩ đến tôi nha.”
=__= Tôi nghẹn ngào không biết nói gì. Buông chiếc đũa, tôi cầm cánh tay Lí Minh Ngôn, mặt lúm đồng tiền cười như hoa, “Chúng tôi sẽ không chia tay .” Nói xong tôi quay đầu nhìn về phía Lí Minh Ngôn, trong mắt ánh lên mong đợi, “Em nói đúng hay không?” Đại ca, anh ngàn vạn lần đừng có lắc đầu nha, nếu không vở kịch này em diễn rất là dọa người đó.
Lí Minh Ngôn nhìn tôi cười cười, gật đầu.
Tôi vừa lòng .
Được rồi, tôi thừa nhận nói câu này là để cho Lưu Tuệ nghe. Tôi thật hy vọng cô ấy nhớ mình là bạn gái trước của anh, không cần luôn xuất hiện ở trước mặt Lí Minh Ngôn, lại càng không phải tích cực thân thiện với chúng tôi như vậy. Điều này làm cho tôi thật sự cảm thấy phiền.
Cơm nước xong đi ra là trời đã tối. Lưu Tuệ hỏi bọn tôi có kế hoạch gì không, Lí Minh Ngôn nắm vai tôi, cười nhẹ không nói. Bộ dáng này rõ ràng chính là thể hiện hai chúng tôi lén có hoạt động. Người thức thời là nên tự giác rời đi. Tôi chờ Lưu Tuệ nói cúi chào, cô ấy lại đột nhiên nói, “Minh Ngôn, em cần anh giúp một chut.”
Lí Minh Ngôn kinh ngạc nhìn cô ấy. Mặt cô ấy có chút u buồn dường như đang gặp chút phiền toái, còn có chút sâu xa hy vọng Lí Minh Ngôn có thể giúp cô ấy giải quyết. Với chuyện của cô ấy, một chút hứng thú tôi cũng không có, chỉ theo Lí Minh Ngôn chậm rãi bước đi .
Sau khi lên xe, tôi ngạc nhiên phát hiện Lưu Tuệ cũng lên đây. Cô ấy nhìn tôi cười cười, nói, “Ngượng ngùng, chiếm dụng bạn trai của cậu một lát.” Giọng nói cùng thái độ của cô ấy làm cho tôi cảm thấy cô ấy không có một chút ngượng ngùng nào cả.
“Anh đưa em về trước?” Lí Minh Ngôn quay qua … trưng cầu ý kiến của tôi.
“Không cần. Em cùng anh đi. Dù sao anh cũng không có việc gì làm.” Tôi cười cười nói.
Tôi có ngốc mới đi về trước! Cho hai người các anh cô nam quả nữ củi khô lửa bốc a, nghĩ đẹp lắm ha! !
Mấy chục phút sau, xe dừng lại trước một tòa nhà cổ kiến trúc hoa mỹ, trước sân khấu đại sảnh xanh vàng rực rỡ, có vài nữ tiếp viên thướt tha xếp thành hàng mà đứng, vừa thấy những người giàu có vào là vui đến quên cả trời đất a. Nếu không phải kéo tay Lí Minh Ngôn, tôi thật sợ là mình không vào nổi.
Trước khi lên lâu, Lưu Tuệ đột nhiên nói với tôi, “Cậu xuất hiện không tiện, cậu ở đây chờ chúng tôi đi.”
Lí Minh Ngôn nhìn về phía tôi, xoa xoa tóc tôi, mỉm cười nói, “Uhm. Vậy em ở đây chờ chút đi. Anh sẽ xuống nhanh thôi.”
Anh đã mở miệng thì tôi có thể nói thế nào nữa đây. Đi đến sô pha trong đại sảnh tôi ngồi xuống, nhìn hai người bọn họ cùng nhau sánh bước bước đi, thân hình tương xướng, khí chất tương tự, tôi càng nhìn lại càng thấy khổ sở.
Phía bên phải sô pha có một chiếc hồ cá nhân tạo rất to ngăn cách đại sảnh bên ngoài với nội sảnh nghỉ ngơi ở bên trong. Trong hồ cá có nhiều con cá đủ loại màu sắc hình dạng bơi qua bơi lại, dưới ngọn đèn, chiếc hồ cá này đẹp đến mức làm cho người ta nín thở.
Vì dời đi lực chú ý, tôi tập trung nhìn vào mấy con cá đang phe phẩy bơi trong hồ. Giật mình, tôi phát hiện ở bên kia hồ có một thân ảnh quen thuộc….. là Trần Diệu Thiên.
Giống như cách đại dương mênh mông, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Khi nào thì trong tầm mắt tôi lại xuất hiện một thân ảnh màu trắng? Tôi cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu.
Anh đột nhiên xoay người……… hình như là đi qua đây.
“Sao lại một mình ở trong đây?” Anh đứng trước mặt tôi, hỏi, giọng nói trầm thấp, ngữ khí thản nhiên, không thể nói rõ là cao hứng hay là mất hứng.
Tôi thật ngượng ngùng nếu nói là tôi đứng đây chờ người, ngượng ngùng hơn nữa là chờ Lí Minh Ngôn giảng hòa với bạn gái cũ. Tôi bĩu môi, thấp giọng nói: “Chờ người!”
“Chờ ai?” Anh dựa vào vách thủy tinh làm hồ cá, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tôi. Không biết tại sao khí thế của anh làm cho tôi cảm giác rất áp bách.
“À…. Tôi thấy anh ấy còn có việc trong chốc lát, tôi đi trước!” Tôi nói xong vội vàng đứng dậy chuẩn bị chuồn đi. Khi tôi đi qua người anh, anh
Lí Minh Ngôn cũng lau mồ hôi, cười cười nói, “Em vẫn là chăm chỉ học đi. Ngồi xe em lái quả thật rất kích thích .”
“Hắc hắc hắc. . . . . . Kích thích mới vui. . . . . .” Mắt thấy đèn xanh sáng lên, tôi mới vừa khởi động đã thấy đối diện có một chiếc xe tựa hồ không thể khống chế vọt lại đây, tôi hoảng hồn đạp chân ga, ngay tại thời điểm hai xe sắp chạm vào nhau, trong đầu tôi đã nảy ra vô số từ ngữ bi tráng, “Phanh!” một tiếng, chiếc xe bên cạnh bị đâm trúng. Tôi kinh ngạc nhìn một màn thần kỳ trước mắt .”Mẹ nó, mày có ý gì, sao lại chếch qua đụng tao!” Trên xe truyền đến tiếng nói hùng hùng hổ hổ. Kia chủ xe kia chạy xuống, chạy tới liên tục xin lỗi, “Thật xin lỗi, mong ngài thông cảm, chiếc Porsche Cayenne tôi mà đụng là chịu không nổi, chỉ có thể đổi xe khác rẻ hơn.”
Tôi thiếu chút nữa cười ha ha, thì ra chạy xe mắc tiền còn có chỗ tốt này nữa.
Vừa muốn chạy đi, bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc khuyên giải an ủi chủ xe đang nổi bão. Tôi quay đầu lại, thật sự là Lưu Tuệ. Mà cô ấy cũng đồng thời cũng nhìn đến tôi , lúc này đang đi tới chào hỏi. Vừa nghĩ đến bây giờ tôi là bạn gái của bạn trai cũ của cô ấy, tôi thật hận vì sao mà ông trời có duyên thế cơ chứ. Cái này là không ông trời đang tạo cơ hội gặp mặt cho bọn họ sao?!
Nửa giờ sau, hai người chúng tôi ngồi trong đại sảnh cơm Tây.Không lâu sau đó, Lưu Tuệ cùng một người đàn không khác cũng đến đây. Tôi cùng Lí Minh Ngôn xin lỗi nhưng anh ta tỏ vẻ quan tâm.
Tôi ở trong lòng mừng thầm không thôi, xem ra Lưu Tuệ đã có bạn trai khác, tốt lắm tốt lắm, về sau mọi người đều bình an rồi.
Lưu Tuệ cười cười nhìn tôi nói, “Nghe nói cậu bây giờ cũng chưa đi làm việc phải không? Công ty anh tớ gần đây đang tuyển nhân viên, nếu không cậu đi thử xem?”
” Công ty gì vậy?”
“Công ty truyền thông. Trước mắt mới vừa bắt đầu, bất quá công ty rất có tiềm lực phát triển.” Lưu Tuệ cười nói, “À quên, đây là anh họ tớ Lưu Lăng Vân.”
A. . . . . . Mừng cả nửa ngày thì ra là anh họ thôi! Trái tim thủy tinh của tôi cứ như vậy rầm một phát, tan nát.
“Xin chào, Lưu Lăng Vân.” Vị kia vươn tay với tôi.”Xin chào.” Tôi có chút vô lực bắt tay cùng anh ta.” Lưu Tuệ có nhắc tới em, nói em là một cô gái đáng yêu, vẫn muốn gặp một lần .” Anh ta nói, giống như là thấy tôi thì thật cao hứng.
Lưu Tuệ có nhắc tới tôi? Không lầm chứ. Lưu Tuệ cứ thấy tôi là chơi trò xa cách , cô ấy làm thế nào mà bắt đầu nhớ thương tôi rồi?
“Hôm nay vừa thấy, quả nhiên thật đáng yêu a, rõ ràng chính là loại hình tôi thích nhất.” Anh tiếp tục ca ngợi phóng đại. Được rồi, vuốt mông ngựa cũng không đòi tiền, chỉ cần vỗ vỗ thôi. Nhưng vì cái gì mà nhắm vào tôi? Muốn tìm người buôn bán thì nên nhắm vị tinh anh buôn bán tôi bên cạnh đi.
“Xin hỏi vị cô nương đáng yêu này, anh có thể theo đuổi em không?”
“. . . . . .” Cũng hên là tôi không uống nước, nếu không chắc tôi đã phun ra hết cả rồi!
Chương 27: Mặc cho anh làm như không thấy.
“Xin hỏi vị cô nương đáng yêu này, tôi có thể theo đuổi em không?”
“. . . . . .” Cũng hên là tôi không uống nước, nếu không chắc tôi đã phun ra hết cả rồi!
“Ngượng ngùng.” Lí Minh Ngôn thản nhiên tiếp lời nói, “Tôi là bạn trai cô ấy.” Tôi lập tức gật đầu theo như trống bỏi.
Lưu Lăng Vân vẫn ngốc như cũ, “Vậy chờ hai người chia tay, lúc đó cô nhớ suy nghĩ đến tôi nha.”
=__= Tôi nghẹn ngào không biết nói gì. Buông chiếc đũa, tôi cầm cánh tay Lí Minh Ngôn, mặt lúm đồng tiền cười như hoa, “Chúng tôi sẽ không chia tay .” Nói xong tôi quay đầu nhìn về phía Lí Minh Ngôn, trong mắt ánh lên mong đợi, “Em nói đúng hay không?” Đại ca, anh ngàn vạn lần đừng có lắc đầu nha, nếu không vở kịch này em diễn rất là dọa người đó.
Lí Minh Ngôn nhìn tôi cười cười, gật đầu.
Tôi vừa lòng .
Được rồi, tôi thừa nhận nói câu này là để cho Lưu Tuệ nghe. Tôi thật hy vọng cô ấy nhớ mình là bạn gái trước của anh, không cần luôn xuất hiện ở trước mặt Lí Minh Ngôn, lại càng không phải tích cực thân thiện với chúng tôi như vậy. Điều này làm cho tôi thật sự cảm thấy phiền.
Cơm nước xong đi ra là trời đã tối. Lưu Tuệ hỏi bọn tôi có kế hoạch gì không, Lí Minh Ngôn nắm vai tôi, cười nhẹ không nói. Bộ dáng này rõ ràng chính là thể hiện hai chúng tôi lén có hoạt động. Người thức thời là nên tự giác rời đi. Tôi chờ Lưu Tuệ nói cúi chào, cô ấy lại đột nhiên nói, “Minh Ngôn, em cần anh giúp một chut.”
Lí Minh Ngôn kinh ngạc nhìn cô ấy. Mặt cô ấy có chút u buồn dường như đang gặp chút phiền toái, còn có chút sâu xa hy vọng Lí Minh Ngôn có thể giúp cô ấy giải quyết. Với chuyện của cô ấy, một chút hứng thú tôi cũng không có, chỉ theo Lí Minh Ngôn chậm rãi bước đi .
Sau khi lên xe, tôi ngạc nhiên phát hiện Lưu Tuệ cũng lên đây. Cô ấy nhìn tôi cười cười, nói, “Ngượng ngùng, chiếm dụng bạn trai của cậu một lát.” Giọng nói cùng thái độ của cô ấy làm cho tôi cảm thấy cô ấy không có một chút ngượng ngùng nào cả.
“Anh đưa em về trước?” Lí Minh Ngôn quay qua … trưng cầu ý kiến của tôi.
“Không cần. Em cùng anh đi. Dù sao anh cũng không có việc gì làm.” Tôi cười cười nói.
Tôi có ngốc mới đi về trước! Cho hai người các anh cô nam quả nữ củi khô lửa bốc a, nghĩ đẹp lắm ha! !
Mấy chục phút sau, xe dừng lại trước một tòa nhà cổ kiến trúc hoa mỹ, trước sân khấu đại sảnh xanh vàng rực rỡ, có vài nữ tiếp viên thướt tha xếp thành hàng mà đứng, vừa thấy những người giàu có vào là vui đến quên cả trời đất a. Nếu không phải kéo tay Lí Minh Ngôn, tôi thật sợ là mình không vào nổi.
Trước khi lên lâu, Lưu Tuệ đột nhiên nói với tôi, “Cậu xuất hiện không tiện, cậu ở đây chờ chúng tôi đi.”
Lí Minh Ngôn nhìn về phía tôi, xoa xoa tóc tôi, mỉm cười nói, “Uhm. Vậy em ở đây chờ chút đi. Anh sẽ xuống nhanh thôi.”
Anh đã mở miệng thì tôi có thể nói thế nào nữa đây. Đi đến sô pha trong đại sảnh tôi ngồi xuống, nhìn hai người bọn họ cùng nhau sánh bước bước đi, thân hình tương xướng, khí chất tương tự, tôi càng nhìn lại càng thấy khổ sở.
Phía bên phải sô pha có một chiếc hồ cá nhân tạo rất to ngăn cách đại sảnh bên ngoài với nội sảnh nghỉ ngơi ở bên trong. Trong hồ cá có nhiều con cá đủ loại màu sắc hình dạng bơi qua bơi lại, dưới ngọn đèn, chiếc hồ cá này đẹp đến mức làm cho người ta nín thở.
Vì dời đi lực chú ý, tôi tập trung nhìn vào mấy con cá đang phe phẩy bơi trong hồ. Giật mình, tôi phát hiện ở bên kia hồ có một thân ảnh quen thuộc….. là Trần Diệu Thiên.
Giống như cách đại dương mênh mông, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Khi nào thì trong tầm mắt tôi lại xuất hiện một thân ảnh màu trắng? Tôi cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu.
Anh đột nhiên xoay người……… hình như là đi qua đây.
“Sao lại một mình ở trong đây?” Anh đứng trước mặt tôi, hỏi, giọng nói trầm thấp, ngữ khí thản nhiên, không thể nói rõ là cao hứng hay là mất hứng.
Tôi thật ngượng ngùng nếu nói là tôi đứng đây chờ người, ngượng ngùng hơn nữa là chờ Lí Minh Ngôn giảng hòa với bạn gái cũ. Tôi bĩu môi, thấp giọng nói: “Chờ người!”
“Chờ ai?” Anh dựa vào vách thủy tinh làm hồ cá, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tôi. Không biết tại sao khí thế của anh làm cho tôi cảm giác rất áp bách.
“À…. Tôi thấy anh ấy còn có việc trong chốc lát, tôi đi trước!” Tôi nói xong vội vàng đứng dậy chuẩn bị chuồn đi. Khi tôi đi qua người anh, anh
Bài viết liên quan!