Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full
Lượt xem : |
út bất đắc dĩ, giọng nói như phát ra từ nơi sâu nhất trong cổ anh “anh thật sự không thể buông tha em.”
Chương 26: Nếu điều này cũng không tính là yêu
“Tiểu Trư. . . . . .” Ánh mắt anh có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói, “Anh thật sự không thể buông tay em mà.” Tôi rất không tự nhiên hỏi, “Vì sao anh thích tôi?” Anh tôi muốn tìm con gái dạng gì mà không có, vì cái gì lại phải là tôi?
Anh cười cười, không đáp hỏi lại, “Vậy em vì sao thích Lí Minh Ngôn?”
Hỏi đến vấn đề này tôi thật cũng mơ màng. Bởi vì tôi thật không thể nói rõ là mình vì sao thích anh ấy. Vì thế tôi cẩn thận nghĩ nghĩ đến các ưu điểm của Lí Minh Ngôn, sau đó nói, “Bởi vì anh ấy đẹp trai, bởi vì anh ấy có tiền, bởi vì anh ấy ôn nhu, bởi vì anh ấy trầm ổn, bởi vì anh ấy có ý vị nam nhân.”
“Anh không đẹp trai? Anh không có tiền? Anh không ôn nhu? Anh không trầm ổn? Anh không ý vị nam nhân?” Trần Diệu Thiên ném cho tôi một câu hỏi, thái độ rất là không cam lòng.
“Cái này. . . . . . anh thật sự cũng rất tuấn tú, nhưng anh với Lí Minh Ngôn là hai dạng khác nhau, anh ấy gầy hơn anh, anh rắn chắc hơn anh ấy.” Nói xong ánh mắt của tôi đảo trên thân anh, thật là có cơ bắp, tràn ngập cảm giác hấp dẫn. Nhưng mà tôi thích là dạng giống như Lí Minh Ngôn, gầy gầy, làm cho người tôi có cảm giác độc lập nho nhã, giống như thư sinh.
“Nói về diện mạo đi, anh ấy trắng nõn thanh tú, rất tuấn tú, anh thì tuấn mỹ hơn nhưng làm cho người tôi có cảm giác hoang dã. Hai người các anh cảm giác hoàn toàn không giống nhau.” Tôi dừng một chút, quyết định to gan đem sự khác biệt nhất của hai người bạn họ nói ra, “Còn nữa. . . . . . Người tôi vừa thấy là biết dòng dõi thư hương quý công tử, mà anh tựa như một tên chỉ biết là ăn chơi đàng điếm trác táng.”
“Sao? Khinh bỉ anh à?” Anh lạnh lạnh cười, lé mắt nhìn tôi, “Anh làm thế nào mà có học cao đâu, mới có bằng cấp sơ trung, một tên thất học mà.”
“Sao cơ? Anh làm thế nào mà đã sớm không đi học nữa rồi?” Tôi kinh ngạc, cũng không trách anh ăn nói châm chọc.
“Không có tiền thôi.” Anh thuận miệng trả lời, thái độ vẫn cà lơ phất phơ như cũ. Nhưng tôi nghe thì không thoải mái. Không có tiền. . . . . . Khi còn nhỏ tôi cũng không biết cái gì kêu là giàu nghèo, chỉ biết là Lí Minh Ngôn mặc một bộ đồ đồng phục mới tinh xinh đẹp thoạt nhìn rất anh tuấn đẹp trai, mà Trần Diệu Thiên cả ngày mặc một bộ đồ vừa cũ lại vừa dơ là đáng khinh uất ức. Bây giờ lớn rồi mới cảm nhận được ý nghĩa cùng tầm quan trọng của tiền tài, lại một lần nữa nhớ lại trước kia mới hiểu được chênh lệch giàu nghèo làm cho người ta bi ai cùng bất đắc dĩ.
Tôi cúi đầu xuống, thấp giọng nói, “Bây giờ anh tốt như vậy. Ông trời đối với anh vẫn là không tồi .”
“Tốt?” Anh hỏi lại, đột nhiên cười rất là trào phúng, “Nhưng cô gái anh thích lại một lòng nhớ thương người đàn ông khác, anh có thể tốt được sao?”
Tôi cắn môi, không nói tiếng nào. Kỳ thật rõ ràng không phải như thế, tôi làm thế nào mà có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
“Nhớ lại căn nhà ở lúc xưa, trời mưa là lụt, bên ngoài mưa to, trong nhà anh mưa nhỏ, anh cùng ba buổi tối trốn ở dưới sàn ngủ. Trong nhà nghèo quá, ba vì cho đóng tiền học phí cho anh mà bán máu để lấy tiền. Cứ như vậy anh học đến sơ trung, không tồi .” Trần Diệu Thiên thản nhiên cười.
“. . . . . .” Tôi há mồm, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Mẹ anh bởi vì chịu không nổi bần hàn trong nhà, bỏ đi cùng người đàn ông khác.”
“. . . . . .” Tôi quyết định phải chấm dứt cuộc nói chuyện phiếm này, cứ như vầy càng nghe trong lòng càng thấy có lỗi. Tôi đứng lên, nhẹ giọng nói, ” Chuyện trước kia đều đã qua đi, bây giờ anh rất tốt. Đã khuya , ngủ đi. Tôi cũng đi ngủ.”
Vừa mới quay qua anh lại kéo tay tôi. Anh nắm tay tôi trong lòng bàn tay của anh, một hồi lâu mới nói, “Em không phải hỏi anh vì sao thích em sao?”
“Hỏi.” Tôi quay đầu lại. Tôi quả thật tò mò.
Anh cười xấu xa, “Ở lại ngủ với anh, anh sẽ nói cho em biết.”
“. . . . . . Chết đi!” Tôi dùng sức bỏ tay anh ra nhưng nửa ngày cũng không bỏ ra được. Tôi có chút mất hứng nói, “Được rồi, tôi cũng không thích nghe. Tôi muốn đi ngủ thôi.”
Anh đứng lên, đi đến trước mặt tôi, hai tay ấn bả vai, cúi đầu xuống nhìn tôi, tấm tắc nói, “Xem vẻ mặt không kiên nhẫn này này, sao em không tò mò nhỉ? Tâm trạng anh không tốt em không thể giả bộ tri tâm tỷ tỷ để nghe anh nói chuyện sao?
“Phụt. . . . . . Tri tâm tỷ tỷ. . . . . .” Tôi nhịn không được cười rộ lên.
“Theo giúp anh đi.” Trần Diệu Thiên đột nhiên ôm tôi vào trong lòng ngực, đầu tôi bị ấn vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, bên tai truyền đến tiếng tim đập rõ ràng hữu lực của anh, của tôi mặt không khỏi đỏ lên. Muốn đẩy anh ra, anh lại ôm tôi càng chặc, nhưng giọng nói mang theo chút khẩn cầu, “Anh cam đoan không khi dễ em. Theo giúp anh đi, Tiểu Trư.”
Tôi cảm thấy loại tình huống này rất là không tốt, thật sự thật rất không tốt. Tôi rõ ràng là bạn gái Lí Minh Ngôn, lại bị một người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, cái này tính là gì a? Hơn nữa nhìn tư thế này của anh, giống như hoàn toàn coi tôi là bạn gái của anh.
Tôi phải chấm dứt.
Tôi biết thể lực của tôi không kháng cự nổi anh, đành phải dùng ngữ khí lạnh không thể lạnh hơn để nói chuyện, “Tôi không có nghĩa vụ theo giúp anh. Hơn nữa tôi đã là bạn gái Lí Minh Ngôn, nếu anh ấy biết hai chúng ta như vậy sẽ rất không cao hứng .”
Tay ông tôi cứng đờ, thật lâu sau, anh nâng mặt tôi, khóe miệng đột nhiên cười khiến người ta phát lạnh, anh nhẹ nhàng từ từ nói, “Tiểu Trư, nói thật cho em biết, anh không phải là người tốt. Nếu em còn kích thích anh như vậy, nói không chừng anh sẽ trả thù em cùng họ Lý kia.”
Nụ cười cùng ngữ khí của anh làm cho tôi cả người cứng đơ, còn có ánh mắt kia, tôi thấy mình trong đáy mắt anh, rùng mình. Tôi cúi đầu, ra vẻ cứng rắng nói, “Tùy anh thôi. Khi dễ một cô gái cũng chẳng có gì hay.”
Anh trầm mặc thật lâu, tựa hồ là ở lẳng lặng nhìn tôi. Đột nhiên, tay anh vuốt mặt tôi, “Em là một cái đầu heo ngốc nghếch.”
“Ai nha, anh chán ghét!” Tôi nhíu mi đẩy tay anh ra, lập tức đi ra ngoài, “Không để ý tới anh, tôi đi ngủ.”
Đang muốn đi ra cửa phòng, di động trên bàn lại vang . Tôi lập tức quay trở lại đến trước bàn học, nhưng Trần Diệu Thiên đã đến trước tôi một bước cầm lấy di động, “Ai như vậy khuya mà còn tìm em thế?!”
“Trả điện thoại cho tôi!” Tôi vội vàng nhào đến giật lại, anh lại đưa di động lên cao, thật đáng ghét nói, “Anh xem trước.” “Dựa vào cái gì chứ! Anh trả lại cho tôi!” Tôi gấp đến độ nhảy dựng lên giành lấy nhưng hận một nỗi là chiều cao anh hơn hẳn tôi nhiều lắm .”My love. . . . . .” Vẻ mặt anh đột nhiên lạnh đi, cánh tay cầm điện thoại ở giữa không trung cứng đờ ra một lát, cười lạnh ra tiếng, “Tên thật thân thiết nhỉ.”
“Anh có thấy phiền hay không Trần Diệu Thiên! Trả di động lại cho tôi! Tin nhắn của tôi anh dựa vào cái gì mà xem! Anh có tật xấu à!” Tôi không giành được di động, tức giận không ngừng đánh anh. Anh đột nhiên đặt di động lại trên bàn, “Thì xem một chút thôi.” “Hừ!” Tôi cầm lấy di động xoay người bước đi. Anh đi theo phía sau tôi đi ra.
“Làm gì?” Tôi cảnh giác theo dõi anh, nhưng anh căn bản không để ý tới tôi, tự mình đi xuống lầu. Đồ thần kinh! Tôi âm thầm mắng, đi đến phòng mẹ tôi.
Tôi bò vào trong chăn, mở di động.
Tôi mở đến tin nhắn mà Lí Minh Ngôn vừa gửi tới: “Ngủ ngon.” Tuy rằng
Chương 26: Nếu điều này cũng không tính là yêu
“Tiểu Trư. . . . . .” Ánh mắt anh có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói, “Anh thật sự không thể buông tay em mà.” Tôi rất không tự nhiên hỏi, “Vì sao anh thích tôi?” Anh tôi muốn tìm con gái dạng gì mà không có, vì cái gì lại phải là tôi?
Anh cười cười, không đáp hỏi lại, “Vậy em vì sao thích Lí Minh Ngôn?”
Hỏi đến vấn đề này tôi thật cũng mơ màng. Bởi vì tôi thật không thể nói rõ là mình vì sao thích anh ấy. Vì thế tôi cẩn thận nghĩ nghĩ đến các ưu điểm của Lí Minh Ngôn, sau đó nói, “Bởi vì anh ấy đẹp trai, bởi vì anh ấy có tiền, bởi vì anh ấy ôn nhu, bởi vì anh ấy trầm ổn, bởi vì anh ấy có ý vị nam nhân.”
“Anh không đẹp trai? Anh không có tiền? Anh không ôn nhu? Anh không trầm ổn? Anh không ý vị nam nhân?” Trần Diệu Thiên ném cho tôi một câu hỏi, thái độ rất là không cam lòng.
“Cái này. . . . . . anh thật sự cũng rất tuấn tú, nhưng anh với Lí Minh Ngôn là hai dạng khác nhau, anh ấy gầy hơn anh, anh rắn chắc hơn anh ấy.” Nói xong ánh mắt của tôi đảo trên thân anh, thật là có cơ bắp, tràn ngập cảm giác hấp dẫn. Nhưng mà tôi thích là dạng giống như Lí Minh Ngôn, gầy gầy, làm cho người tôi có cảm giác độc lập nho nhã, giống như thư sinh.
“Nói về diện mạo đi, anh ấy trắng nõn thanh tú, rất tuấn tú, anh thì tuấn mỹ hơn nhưng làm cho người tôi có cảm giác hoang dã. Hai người các anh cảm giác hoàn toàn không giống nhau.” Tôi dừng một chút, quyết định to gan đem sự khác biệt nhất của hai người bạn họ nói ra, “Còn nữa. . . . . . Người tôi vừa thấy là biết dòng dõi thư hương quý công tử, mà anh tựa như một tên chỉ biết là ăn chơi đàng điếm trác táng.”
“Sao? Khinh bỉ anh à?” Anh lạnh lạnh cười, lé mắt nhìn tôi, “Anh làm thế nào mà có học cao đâu, mới có bằng cấp sơ trung, một tên thất học mà.”
“Sao cơ? Anh làm thế nào mà đã sớm không đi học nữa rồi?” Tôi kinh ngạc, cũng không trách anh ăn nói châm chọc.
“Không có tiền thôi.” Anh thuận miệng trả lời, thái độ vẫn cà lơ phất phơ như cũ. Nhưng tôi nghe thì không thoải mái. Không có tiền. . . . . . Khi còn nhỏ tôi cũng không biết cái gì kêu là giàu nghèo, chỉ biết là Lí Minh Ngôn mặc một bộ đồ đồng phục mới tinh xinh đẹp thoạt nhìn rất anh tuấn đẹp trai, mà Trần Diệu Thiên cả ngày mặc một bộ đồ vừa cũ lại vừa dơ là đáng khinh uất ức. Bây giờ lớn rồi mới cảm nhận được ý nghĩa cùng tầm quan trọng của tiền tài, lại một lần nữa nhớ lại trước kia mới hiểu được chênh lệch giàu nghèo làm cho người ta bi ai cùng bất đắc dĩ.
Tôi cúi đầu xuống, thấp giọng nói, “Bây giờ anh tốt như vậy. Ông trời đối với anh vẫn là không tồi .”
“Tốt?” Anh hỏi lại, đột nhiên cười rất là trào phúng, “Nhưng cô gái anh thích lại một lòng nhớ thương người đàn ông khác, anh có thể tốt được sao?”
Tôi cắn môi, không nói tiếng nào. Kỳ thật rõ ràng không phải như thế, tôi làm thế nào mà có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
“Nhớ lại căn nhà ở lúc xưa, trời mưa là lụt, bên ngoài mưa to, trong nhà anh mưa nhỏ, anh cùng ba buổi tối trốn ở dưới sàn ngủ. Trong nhà nghèo quá, ba vì cho đóng tiền học phí cho anh mà bán máu để lấy tiền. Cứ như vậy anh học đến sơ trung, không tồi .” Trần Diệu Thiên thản nhiên cười.
“. . . . . .” Tôi há mồm, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Mẹ anh bởi vì chịu không nổi bần hàn trong nhà, bỏ đi cùng người đàn ông khác.”
“. . . . . .” Tôi quyết định phải chấm dứt cuộc nói chuyện phiếm này, cứ như vầy càng nghe trong lòng càng thấy có lỗi. Tôi đứng lên, nhẹ giọng nói, ” Chuyện trước kia đều đã qua đi, bây giờ anh rất tốt. Đã khuya , ngủ đi. Tôi cũng đi ngủ.”
Vừa mới quay qua anh lại kéo tay tôi. Anh nắm tay tôi trong lòng bàn tay của anh, một hồi lâu mới nói, “Em không phải hỏi anh vì sao thích em sao?”
“Hỏi.” Tôi quay đầu lại. Tôi quả thật tò mò.
Anh cười xấu xa, “Ở lại ngủ với anh, anh sẽ nói cho em biết.”
“. . . . . . Chết đi!” Tôi dùng sức bỏ tay anh ra nhưng nửa ngày cũng không bỏ ra được. Tôi có chút mất hứng nói, “Được rồi, tôi cũng không thích nghe. Tôi muốn đi ngủ thôi.”
Anh đứng lên, đi đến trước mặt tôi, hai tay ấn bả vai, cúi đầu xuống nhìn tôi, tấm tắc nói, “Xem vẻ mặt không kiên nhẫn này này, sao em không tò mò nhỉ? Tâm trạng anh không tốt em không thể giả bộ tri tâm tỷ tỷ để nghe anh nói chuyện sao?
“Phụt. . . . . . Tri tâm tỷ tỷ. . . . . .” Tôi nhịn không được cười rộ lên.
“Theo giúp anh đi.” Trần Diệu Thiên đột nhiên ôm tôi vào trong lòng ngực, đầu tôi bị ấn vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, bên tai truyền đến tiếng tim đập rõ ràng hữu lực của anh, của tôi mặt không khỏi đỏ lên. Muốn đẩy anh ra, anh lại ôm tôi càng chặc, nhưng giọng nói mang theo chút khẩn cầu, “Anh cam đoan không khi dễ em. Theo giúp anh đi, Tiểu Trư.”
Tôi cảm thấy loại tình huống này rất là không tốt, thật sự thật rất không tốt. Tôi rõ ràng là bạn gái Lí Minh Ngôn, lại bị một người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, cái này tính là gì a? Hơn nữa nhìn tư thế này của anh, giống như hoàn toàn coi tôi là bạn gái của anh.
Tôi phải chấm dứt.
Tôi biết thể lực của tôi không kháng cự nổi anh, đành phải dùng ngữ khí lạnh không thể lạnh hơn để nói chuyện, “Tôi không có nghĩa vụ theo giúp anh. Hơn nữa tôi đã là bạn gái Lí Minh Ngôn, nếu anh ấy biết hai chúng ta như vậy sẽ rất không cao hứng .”
Tay ông tôi cứng đờ, thật lâu sau, anh nâng mặt tôi, khóe miệng đột nhiên cười khiến người ta phát lạnh, anh nhẹ nhàng từ từ nói, “Tiểu Trư, nói thật cho em biết, anh không phải là người tốt. Nếu em còn kích thích anh như vậy, nói không chừng anh sẽ trả thù em cùng họ Lý kia.”
Nụ cười cùng ngữ khí của anh làm cho tôi cả người cứng đơ, còn có ánh mắt kia, tôi thấy mình trong đáy mắt anh, rùng mình. Tôi cúi đầu, ra vẻ cứng rắng nói, “Tùy anh thôi. Khi dễ một cô gái cũng chẳng có gì hay.”
Anh trầm mặc thật lâu, tựa hồ là ở lẳng lặng nhìn tôi. Đột nhiên, tay anh vuốt mặt tôi, “Em là một cái đầu heo ngốc nghếch.”
“Ai nha, anh chán ghét!” Tôi nhíu mi đẩy tay anh ra, lập tức đi ra ngoài, “Không để ý tới anh, tôi đi ngủ.”
Đang muốn đi ra cửa phòng, di động trên bàn lại vang . Tôi lập tức quay trở lại đến trước bàn học, nhưng Trần Diệu Thiên đã đến trước tôi một bước cầm lấy di động, “Ai như vậy khuya mà còn tìm em thế?!”
“Trả điện thoại cho tôi!” Tôi vội vàng nhào đến giật lại, anh lại đưa di động lên cao, thật đáng ghét nói, “Anh xem trước.” “Dựa vào cái gì chứ! Anh trả lại cho tôi!” Tôi gấp đến độ nhảy dựng lên giành lấy nhưng hận một nỗi là chiều cao anh hơn hẳn tôi nhiều lắm .”My love. . . . . .” Vẻ mặt anh đột nhiên lạnh đi, cánh tay cầm điện thoại ở giữa không trung cứng đờ ra một lát, cười lạnh ra tiếng, “Tên thật thân thiết nhỉ.”
“Anh có thấy phiền hay không Trần Diệu Thiên! Trả di động lại cho tôi! Tin nhắn của tôi anh dựa vào cái gì mà xem! Anh có tật xấu à!” Tôi không giành được di động, tức giận không ngừng đánh anh. Anh đột nhiên đặt di động lại trên bàn, “Thì xem một chút thôi.” “Hừ!” Tôi cầm lấy di động xoay người bước đi. Anh đi theo phía sau tôi đi ra.
“Làm gì?” Tôi cảnh giác theo dõi anh, nhưng anh căn bản không để ý tới tôi, tự mình đi xuống lầu. Đồ thần kinh! Tôi âm thầm mắng, đi đến phòng mẹ tôi.
Tôi bò vào trong chăn, mở di động.
Tôi mở đến tin nhắn mà Lí Minh Ngôn vừa gửi tới: “Ngủ ngon.” Tuy rằng
Bài viết liên quan!