Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full
Lượt xem : |
cả vạn vạn lần cũng không có cách nào đến gần anh, cho nên em chỉ có thể nhìn trộm anh, trộm nhớ thương anh… Vốn cũng chỉ là một loại tình cảm đơn thuần mình em theo đuổi, theo thời gian chúng ta lớn lên, cũng sẽ dần dần quên, đến một ngày đột nhiên nhớ đến lại cảm thấy, hoá ra khi mình còn trẻ cũng có những hành động bồng bột. Em vẫn chưa hề nghĩ có thể gặp lại anh…Anh vẫn như cũ, vẫn vĩ đại, vẫn toả hào quang lấp lánh, lần đầu gặp lại anh, em còn đặc biệt nhớ lại cảm xúc trước khia, có điều, so với trước đây còn mãnh liệt hơn… Bởi vì chúng ta đang hẹn hò, em lại càng không thể dừng ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp…” không biết từ lúc nào, nước mắt của tôi đã chảy ướt hai má.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Lí Minh Ngôn không nói gì, còn tôi, ngay cả mặt anh cũng không dám nhìn. Cổ họng tôi cảm thấy đau đớn, tiếp tục nói “Em nghĩ nhiều năm trôi qua, tất cả đã không còn như lúc trước. Có đôi khi em thậm chí còn tự hận bản thân mình, vì sao dù xa cách nhiều năm vậy mà em không cố gắng thay đổi bản thân, vì sao em không thể lột xác từ con vịt xấu xí thành con thiên nga xinh đẹp!” Giọng nói của tôi chuyển dần sang nghẹn nào, sự khó chịu trong lòng bắt đầu không còn khống chế được. “….Em chỉ có thể ngu ngốc ở phía sau anh… Nhắm mắt theo đuổi anh…Có đôi khi vui vẻ, có đôi khi khổ sở tưởng có thể chết đi… Mỗi lần em cố cho em hi vọng, anh lại một đường xoá đi… Em biết anh không yêu em, em cũng tự nói với lòng mình hãy dừng lại thôi, nhưng cuối cùng em vẫn ôm trong lòng ảo tưởng, có lẽ chỉ cần cố gắng thêm một chút thôi, chỉ cần cố gắng thêm một chút anh sẽ nhìn đến sự tồn tại của em… Anh sẽ phát hiện, em vẫn như vậy yêu anh…Nguyện ý vì anh vui vẻ và hạnh phúc… nguyện ý vì anh đau khổ và bi thương…”
Tôi nghẹn họng gần như không nói nên lời, đầu vẫn cúi thấp, tuỳ ý để tiếng khóc đi ra, đã mất mặt lắm rồi, mất mặt thêm chút nữa có là gì.
Khóc một lúc lâu, cuối cùng tâm trạng của tôi cũng cân bằng. Quả thật cũng không thể khác. Vẫn cảm thấy khó mở lời, không lẽ không nói gì, cứ thể đi ra sao.
Tôi dùng sức lau đi vẻ mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt anh “Nếu anh không thể yêu em, xin anh hãy nói cho em biết, em sẽ không níu kéo. Em không phải muốn một cuộc hôn nhân hình thức, em muốn có một người chồng yêu em thật lòng. Cuộc đời còn dài như vậy, nếu không có tình cảm mà cố sống với nhau sẽ chỉ cho nhau đau khổ. Chỉ cần anh đừng cho em hi vọng, một ngày nào đó em cũng sẽ quên anh, và yêu người khác.”
Chương 25: Làm bạn gái anh đi!!!
Nước mắt khiến tôi không nhìn thấy vẻ mặt Lí Minh Ngôn, tôi chỉ biết anh vươn người ôm lất tôi, lẳng lặng ôm tôi thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai tôi “Em là cô gái tốt.”
Tôi cười có chút giễu cợt “Anh không cần an ủi em, vì để ý anh em đã sớm tôi luyện bản thân có thể vượt qua thử thách.”
Lí Minh Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt thật dịu dàng. Tay anh khẽ vuốt khuôn mặt tôi, dịu dàng nói “Đầu tiên có thể làm bạn gái anh được không. Nếu cảm thấy anh không yêu em, em có thể chia tay.”
“Nếu cuối cùng anh vẫn không yêu em… em không phải càng thảm sao….” Không đợi anh trả lời, tôi nói luôn “Có điều, em nguyện ý nếm thử! Chỉ cần anh nguyện ý cố gắng yêu em.”
Anh lặng lẽ nhìn tôi, đột nhiên nở ra một nụ cười, độ cong của môi lần này rất sâu, thật mê người, giống như ngôi sao sáng lấp lánh vậy. Tay anh khẽ vuốt tóc tôi, cười nói “Có lẽ, em chính là món quà ông trời muốn bồi thường cho anh.” Không biết vì sao nhưng tôi lại nhìn thấy, nụ cười của anh phút chốc trở nên chua xót. {hana: Sún, đoạn này đã biết chưa nhỉ??? }
Sau khi xuống xe, anh vẫn nắm tay tối đến tận trước cửa nhà.
“Ngủ ngon.” Anh dịu dàng nói. Khi anh chuẩn bị quay người rời đi, tôi đột nhiên nắm tay anh kéo lại.
“Sao thế?” Anh khó hiểu nhìn tôi.
“Em….” Tôi vội buông tay anh, mặt đỏ ửng lên “Em chỉ là xuống xác nhận….chuyện kia… em hiện tại… là… bạn gái của anh sao….”
“Đúng.” Anh gật đầu, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười thật đẹp. Tôi nhìn khuôn mặt anh lưu luyến không muốn dời đi.
“Ai da, anh xem!” Tôi đột nhiên chỉ hướng bên kia, Lí Minh Ngôn quay mặt đi, trong nháy mắt tôi rướn người hôn lên má anh, sau đó mang theo trái tim đập loạn điên cuồng chạy một mạch về nhà.
Vào đến phòng mình tôi vẫn cảm thấy tim mình vẫn đang đập điên cuồng, không cách nào dừng lại. Tôi chui đầu vào chăn, nhịn không được cười thành tiếng. Tôi là bạn gái Lí Minh Ngôn…. Tôi chính là bạn gái của Lí Minh Ngôn! Tôi là bạn gái của Lí Minh Ngôn a! Trời ạ, điên rồi điên rồi… Tôi đã trở thành bạn gái anh…. Ha ha… tôi chính là bạn gái anh…
Tâm trạng phấn khích của tôi kéo dài quá nửa đêm, để bản thân bình tĩnh lại tôi quyết định đi tắm. Nhưng khi vừa cởi đồ, tôi liền đã nhìn thấy vai và ngực đều đã bị lưu lại dấu vết của Trần Diệu Thiên… Nhớ đến chuyện ở khách sạn mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
Tôi dùng sức lắc đầu, thật muốn mang hình ảnh kia quên sạch, nhưng đầu óc này giống như đang muốn trêu đùa tôi, càng không muốn nghĩ đến nó càng hiển hiện rõ ràng hơn. Tha thứ cho tôi khi nhiều năm trước tôi cũng đã trộm nhìn qua mấy cái hình xx, thật đúng là quá kích thích. Hơn nữa, giừo nghĩ đến, khi anh hôn tôi, chạm vào tôi trong người tôi bỗng có cảm giác vô cùng mãnh liệt và kỳ quái…
Chết tiệt! Máu mũi đều muốn chảy ra.
Lí Minh Ngôn Lí Minh Ngôn Lí Minh Ngôn… tôi muốn Lí Minh Ngôn… Lí Minh Ngôn là bạn trai tôi… Lí Minh Ngôn là bạn trai tôi… Tôi sau lưng anh sao có thể nghĩ về một người đàn ông khác chứa, chuyện này đúng là quá xấu xa… tôi rất xấu xa!
Đúng, chỉ là do đây là lần đầu tôi gặp loại chuyện này, trái tim yếu đuối thuần khiết mới bị đả kích tơi bời.
Khi tôi đã quay trở lại ổ của mình, mới nghĩ đến giấc mơ thành sự thật tôi không nhịn được mà ngây ngô cười rộ lên. Thật may ba già mấy ngày nay đi công tác, mẹ già lại cũng bạn ra ngoài đánh mạt trượt, không có ai quấy rầy cũng như đến tìm tôi nói chuyện, khiến cho tôi một mình quận trongg chăn lăn qua lăn lại, ha ha hi hi cười đùa.
Tôi hưng phấn lăn trái lăn phải, chạy tới bàn lấy cái gương, sau đó lên giường nằm tự mình ngắm mình.
“Chậc chậc, ai là người được cô gái xinh đẹp này yêu nhỉ?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là Lí Đại soái ca chứ còn ai!”
Hắc hắc! Hắc hắc hắc… Hắc hắc hắc hắc……
Thật muốn nghĩ đến lúc đi họp lớp, tôi nhất định phải kéo Lí Minh Ngôn đi cùng, nhất định hù chết bọn họ ha ha ha ha!
Đột nhiên tiếng điện thoại làm đứt đoạn thế giới cá nhân của tôi, tôi bò lên thấy có cuộc gọi đến, Trần Diệu Thiên… khóe môi đang cười bỗng chốc khép vội, tâm tình tôi đột nhiên cảm thấy tụt dốc. Nghĩ một chút, tôi nhấn nút cúp máy, nó vang lên một lần tôi tắt một lần. Đương nhiên đến lần thứ ba vang lên, không biết vì sao tôi lại nhấc máy.
“….Dám tắt điện thoại! Mẹ nó, em không muốn sống nữa phải không!” Đầu kia truyền đến giọng hét giận dữ của Trần Diệu Thiên, có điều giọng anh khàn khàn, giống như không tỉnh táo.
Tôi không nói gì.
“Nói chuyện!” Anh lại quát “… mẹ nó, em mau nói chuyện!!”
Tôi há miệng nhưng hoàn toàn không biết nóigì!
“Em bị điếc à! Nói chuyện đi!” Giọng anh càng lúc càng ấm ức “Nói chuyện đi!”
“…Nói gì được không… Tiểu Trư…. để cho anh nghe được giọng em….” Giọng anh khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào “…Anh chỉ là muốn nghe giọng em một chút… Tiểu Trư… Đừng
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Lí Minh Ngôn không nói gì, còn tôi, ngay cả mặt anh cũng không dám nhìn. Cổ họng tôi cảm thấy đau đớn, tiếp tục nói “Em nghĩ nhiều năm trôi qua, tất cả đã không còn như lúc trước. Có đôi khi em thậm chí còn tự hận bản thân mình, vì sao dù xa cách nhiều năm vậy mà em không cố gắng thay đổi bản thân, vì sao em không thể lột xác từ con vịt xấu xí thành con thiên nga xinh đẹp!” Giọng nói của tôi chuyển dần sang nghẹn nào, sự khó chịu trong lòng bắt đầu không còn khống chế được. “….Em chỉ có thể ngu ngốc ở phía sau anh… Nhắm mắt theo đuổi anh…Có đôi khi vui vẻ, có đôi khi khổ sở tưởng có thể chết đi… Mỗi lần em cố cho em hi vọng, anh lại một đường xoá đi… Em biết anh không yêu em, em cũng tự nói với lòng mình hãy dừng lại thôi, nhưng cuối cùng em vẫn ôm trong lòng ảo tưởng, có lẽ chỉ cần cố gắng thêm một chút thôi, chỉ cần cố gắng thêm một chút anh sẽ nhìn đến sự tồn tại của em… Anh sẽ phát hiện, em vẫn như vậy yêu anh…Nguyện ý vì anh vui vẻ và hạnh phúc… nguyện ý vì anh đau khổ và bi thương…”
Tôi nghẹn họng gần như không nói nên lời, đầu vẫn cúi thấp, tuỳ ý để tiếng khóc đi ra, đã mất mặt lắm rồi, mất mặt thêm chút nữa có là gì.
Khóc một lúc lâu, cuối cùng tâm trạng của tôi cũng cân bằng. Quả thật cũng không thể khác. Vẫn cảm thấy khó mở lời, không lẽ không nói gì, cứ thể đi ra sao.
Tôi dùng sức lau đi vẻ mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt anh “Nếu anh không thể yêu em, xin anh hãy nói cho em biết, em sẽ không níu kéo. Em không phải muốn một cuộc hôn nhân hình thức, em muốn có một người chồng yêu em thật lòng. Cuộc đời còn dài như vậy, nếu không có tình cảm mà cố sống với nhau sẽ chỉ cho nhau đau khổ. Chỉ cần anh đừng cho em hi vọng, một ngày nào đó em cũng sẽ quên anh, và yêu người khác.”
Chương 25: Làm bạn gái anh đi!!!
Nước mắt khiến tôi không nhìn thấy vẻ mặt Lí Minh Ngôn, tôi chỉ biết anh vươn người ôm lất tôi, lẳng lặng ôm tôi thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai tôi “Em là cô gái tốt.”
Tôi cười có chút giễu cợt “Anh không cần an ủi em, vì để ý anh em đã sớm tôi luyện bản thân có thể vượt qua thử thách.”
Lí Minh Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt thật dịu dàng. Tay anh khẽ vuốt khuôn mặt tôi, dịu dàng nói “Đầu tiên có thể làm bạn gái anh được không. Nếu cảm thấy anh không yêu em, em có thể chia tay.”
“Nếu cuối cùng anh vẫn không yêu em… em không phải càng thảm sao….” Không đợi anh trả lời, tôi nói luôn “Có điều, em nguyện ý nếm thử! Chỉ cần anh nguyện ý cố gắng yêu em.”
Anh lặng lẽ nhìn tôi, đột nhiên nở ra một nụ cười, độ cong của môi lần này rất sâu, thật mê người, giống như ngôi sao sáng lấp lánh vậy. Tay anh khẽ vuốt tóc tôi, cười nói “Có lẽ, em chính là món quà ông trời muốn bồi thường cho anh.” Không biết vì sao nhưng tôi lại nhìn thấy, nụ cười của anh phút chốc trở nên chua xót. {hana: Sún, đoạn này đã biết chưa nhỉ??? }
Sau khi xuống xe, anh vẫn nắm tay tối đến tận trước cửa nhà.
“Ngủ ngon.” Anh dịu dàng nói. Khi anh chuẩn bị quay người rời đi, tôi đột nhiên nắm tay anh kéo lại.
“Sao thế?” Anh khó hiểu nhìn tôi.
“Em….” Tôi vội buông tay anh, mặt đỏ ửng lên “Em chỉ là xuống xác nhận….chuyện kia… em hiện tại… là… bạn gái của anh sao….”
“Đúng.” Anh gật đầu, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười thật đẹp. Tôi nhìn khuôn mặt anh lưu luyến không muốn dời đi.
“Ai da, anh xem!” Tôi đột nhiên chỉ hướng bên kia, Lí Minh Ngôn quay mặt đi, trong nháy mắt tôi rướn người hôn lên má anh, sau đó mang theo trái tim đập loạn điên cuồng chạy một mạch về nhà.
Vào đến phòng mình tôi vẫn cảm thấy tim mình vẫn đang đập điên cuồng, không cách nào dừng lại. Tôi chui đầu vào chăn, nhịn không được cười thành tiếng. Tôi là bạn gái Lí Minh Ngôn…. Tôi chính là bạn gái của Lí Minh Ngôn! Tôi là bạn gái của Lí Minh Ngôn a! Trời ạ, điên rồi điên rồi… Tôi đã trở thành bạn gái anh…. Ha ha… tôi chính là bạn gái anh…
Tâm trạng phấn khích của tôi kéo dài quá nửa đêm, để bản thân bình tĩnh lại tôi quyết định đi tắm. Nhưng khi vừa cởi đồ, tôi liền đã nhìn thấy vai và ngực đều đã bị lưu lại dấu vết của Trần Diệu Thiên… Nhớ đến chuyện ở khách sạn mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
Tôi dùng sức lắc đầu, thật muốn mang hình ảnh kia quên sạch, nhưng đầu óc này giống như đang muốn trêu đùa tôi, càng không muốn nghĩ đến nó càng hiển hiện rõ ràng hơn. Tha thứ cho tôi khi nhiều năm trước tôi cũng đã trộm nhìn qua mấy cái hình xx, thật đúng là quá kích thích. Hơn nữa, giừo nghĩ đến, khi anh hôn tôi, chạm vào tôi trong người tôi bỗng có cảm giác vô cùng mãnh liệt và kỳ quái…
Chết tiệt! Máu mũi đều muốn chảy ra.
Lí Minh Ngôn Lí Minh Ngôn Lí Minh Ngôn… tôi muốn Lí Minh Ngôn… Lí Minh Ngôn là bạn trai tôi… Lí Minh Ngôn là bạn trai tôi… Tôi sau lưng anh sao có thể nghĩ về một người đàn ông khác chứa, chuyện này đúng là quá xấu xa… tôi rất xấu xa!
Đúng, chỉ là do đây là lần đầu tôi gặp loại chuyện này, trái tim yếu đuối thuần khiết mới bị đả kích tơi bời.
Khi tôi đã quay trở lại ổ của mình, mới nghĩ đến giấc mơ thành sự thật tôi không nhịn được mà ngây ngô cười rộ lên. Thật may ba già mấy ngày nay đi công tác, mẹ già lại cũng bạn ra ngoài đánh mạt trượt, không có ai quấy rầy cũng như đến tìm tôi nói chuyện, khiến cho tôi một mình quận trongg chăn lăn qua lăn lại, ha ha hi hi cười đùa.
Tôi hưng phấn lăn trái lăn phải, chạy tới bàn lấy cái gương, sau đó lên giường nằm tự mình ngắm mình.
“Chậc chậc, ai là người được cô gái xinh đẹp này yêu nhỉ?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là Lí Đại soái ca chứ còn ai!”
Hắc hắc! Hắc hắc hắc… Hắc hắc hắc hắc……
Thật muốn nghĩ đến lúc đi họp lớp, tôi nhất định phải kéo Lí Minh Ngôn đi cùng, nhất định hù chết bọn họ ha ha ha ha!
Đột nhiên tiếng điện thoại làm đứt đoạn thế giới cá nhân của tôi, tôi bò lên thấy có cuộc gọi đến, Trần Diệu Thiên… khóe môi đang cười bỗng chốc khép vội, tâm tình tôi đột nhiên cảm thấy tụt dốc. Nghĩ một chút, tôi nhấn nút cúp máy, nó vang lên một lần tôi tắt một lần. Đương nhiên đến lần thứ ba vang lên, không biết vì sao tôi lại nhấc máy.
“….Dám tắt điện thoại! Mẹ nó, em không muốn sống nữa phải không!” Đầu kia truyền đến giọng hét giận dữ của Trần Diệu Thiên, có điều giọng anh khàn khàn, giống như không tỉnh táo.
Tôi không nói gì.
“Nói chuyện!” Anh lại quát “… mẹ nó, em mau nói chuyện!!”
Tôi há miệng nhưng hoàn toàn không biết nóigì!
“Em bị điếc à! Nói chuyện đi!” Giọng anh càng lúc càng ấm ức “Nói chuyện đi!”
“…Nói gì được không… Tiểu Trư…. để cho anh nghe được giọng em….” Giọng anh khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào “…Anh chỉ là muốn nghe giọng em một chút… Tiểu Trư… Đừng
Bài viết liên quan!