Tiểu thuyết Cưới Sau Một Đêm-full
Lượt xem : |
nhà thôi.”
Những lời này giống như một đạo thánh chỉ, thuận lợi cưỡng chế tôi phải di dời khỏi chỗ. Sau đó sáu cô gái rất ăn ý đi xuống sân bóng, tới bên cạnh người đàn ông của mình. Mấy người này đánh đến mệt mỏi, thi nhau nằm trên mặt đất thở dốc, trên mặt ai cũng thỏa mãn, vui vẻ, hết sức sảng khoái.
Tôi đứng bên cạnh Hàn Lỗi, im lặng nhìn vẻ mặt của anh. Hàn Lỗi liền cười làm nũng với tôi một tiếng, tôi quả quyết quay đi không thèm nhìn.
Sáu cô gái tạm biệt nhau rồi khiêng mấy tên đàn ông về nhà, tôi hết sức khó khăn khiêng Hàn Lỗi quă trên cái giường lớn ở nhà. Sau đó, tôi cầm lấy cái khăn mặt ẩm ướt giúp anh lau hết bụi bẩn trên mặt, phát hiện gương mặt của anh hóa ra chẳng bị gì, trừ khóe miệng.
Nhìn ra nghi vấn của tôi, Hàn Lỗi cười rạng rỡ, dùng giọng nói đắc ý hết sức trẻ con trả lời: “Đây là qui định của bọn anh, không thể công kích gương mặt tuấn tú của đối phương và nơi yếu hại, cho nên chúng ta đều là nội thương không nhìn ra được cả, thế nào, tình hữu nghị của bọn anh rất thần kỳ, rất đặc biệt đi.”
Tôi hừ lạnh.
Đặc biệt? Thần kỳ? Căn bản là biến thái ấy chứ, nếu không làm gì có ai ra cái ước hẹn mỗi năm một lần đến bồi dưỡng tình cảm theo cách này?!
Quả nhiên là hạng người thế nào thì người chơi cùng cũng thế ấy, rõ ràng thoạt nhìn đều bình thường như nhau, thế mà hết lần này đến lần khác…
Cái này gọi là vật họp theo loài đúng không nhỉ?
“Bảo bối, em tức giận à?” Hàn Lỗi đột nhiên nhỏ giọng sợ hãi hỏi.
Tôi nhìn thoáng qua kẻ đang lộ ra bộ mặt vô tội kia, nở một nụ cười hết sức ôn nhu nói: “Em làm sao có thể tức giận được với anh a?!”
“Đừng... Em cười như vậy…anh thấy hơi sợ…”
Tôi thu hồi nụ cười, mắt lạnh nhìn anh.
“Không bằng...” Hàn Lỗi đột nhiên cười đến là sáng lạn. “Chúng ta chơi trò hôn nhẹ đi!”
Tôi nhìn xuống khóe miệng của anh, mọi người nói xem rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì chứ, miệng rách ra đến nơi rồi mà vẫn còn không quên chơi hôn nhẹ.
Thấy tôi không thèm để ý đến mình, Hàn Lỗi liền làm nũng nói: “Tới đây đi mà!”
Làm nũng cũng vô dụng.
“Không muốn ngủ phải không?” Tôi một lần nữa cười với anh, sau đó khẽ đè lên bụng của anh
Một tiếng kêu đau đớn phát ra, Hàn Lỗi biết điều một chút dùng sức nhắm mắt lại, tỏ vẻ anh bây giờ đang muốn đi ngủ ngay lập tức.
Hừ, không nghĩ tới tôi sẽ chạm vào chỗ trọng thương của mình sao, haha, dĩ nhiên tôi sẽ làm, bởi vì tôi đã tận mắt nhìn thấy anh bị người đàn ông đến mời rượu đá cho một cái mà~~~
Ai bảo anh không cho tôi chạm cốc cùng mĩ nam a---
Chương 23: Thằng nhóc tới sống nhờ
Mẹ tôi nói: Biết con thích thưởng thức mĩ nam nên tặng cho một đứa để vui đùa, thích chứ? Kích động chứ, nói yêu mẹ đi nào!!!
Sau tháng bảy sẽ là tháng tám nóng bức, mặt trời công công nhiệt tình nóng rát như lửa luôn chịu khó đeo bám trên trời, thật là kẻ khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Nhắc tới tháng tám thì không thể không liên tưởng đến nghỉ hè, đó là một khoảng thời gian sung sướng biết bao đã rời xa tôi mãi.
Nhưng mà năm nay, nhờ có phúc của bà mẹ già trốn nhà đi đã mấy năm, tôi lại may mắn có được hơi thở của kỳ nghỉ hè, nguyên do là vì cần phải chiếu cố một thằng nhóc đến đây nghỉ hè, lại một lần nữa cho tôi thực hiện chính sách “ba cùng”: cùng cười, cùng chơi và cùng đấu võ mồm.
Đầu tiên, tôi muốn nói rõ một chút quan hệ tình cảm của tôi cùng lão mẹ bây giờ.
Mọi người hẳn là cũng biết, năm tôi mới vừa lên cấp hai thì mẹ già đã bỏ đi, nhưng việc này cũng không có nghĩa là xảy ra chuyện lãnh đạm tình cảm mẹ con, thật ra là ngược lại, khoảng cách giữa hai người càng xa thì tình cảm càng tốt, đừng hỏi tôi là vì sao, chính tôi cũng tìm không ra nguyên do đây này.
Mặc dù cả hai không ở bên cạnh nhau nhưng mẹ già cũng biết tôi thích thưởng thức mỹ nam giống như tôi cũng biết bà thích được cha đuổi theo, tìm kiếm đằng sau vậy.
Tình cảm của chúng tôi nói là giữa mẹ con ruột thịt không bằng ví như tình cảm bạn bè hoặc chị em thân thiết còn đúng hơn, hoàn toàn không có trở ngại về tuổi tác, tư tưởng hay sự ăn ý, nhuần nhuyễn hết.
Vì vậy, cha tôi đã đưa ra một cái kết luận hết sức sâu sắc: Hạ Anh là một đứa trẻ ngoan có giáo dục, thích hợp để chăn dê ăn cỏ.
Nói đến chuyện “tâm linh tương thông” giữa tôi và mẹ, mọi người đừng có cho là thật nha, mặc dù bà là mẹ ruột tôi nhưng điều này sao có thể chứ, hai người cách xa nhau tới tận vạn dặm, hai quả tim cũng chẳng thể kết nối được với nhau, cho nên, chúng tôi là sử dụng những phương tiện kỹ thuật hiện đại của thế giới bây giờ– máy vi tính và điện thoại để liên lạc cùng nắm giữ tình trạng của đối phương a.
Nói ví dụ như, thông qua E-mail, mẹ tôi ngay lập tức biết được việc tôi đã có chồng; thông qua QQ*, bà cùng Hàn Lỗi hoàn thành xuất sắc cuộc gặp mặt thế kỉ giữa mẹ vợ nương nương và con rể gian trá; thông qua điện thoại, tôi biết được rằng mẹ cùng với người thân đang ở chỗ nào đó hết sức an toàn.
(*QQ: Mạng xã hội mà giới trẻ Trung Quốc hay dùng, tựa như Yahoo! Việt Nam của chúng ta vậy ấy >”
Đã nhiều năm như vậy, mẹ vẫn tiêu sái hành tẩu du ngoạn ở các quốc gia, các thành phố lớn khác nhau, thứ duy nhất không biến đổi là thông lệ gọi cho nhau ba bốn cuộc điện thoại mỗi tháng, ít nhất một tuần phải trò chuyện một lần vào ngày đầu tiên để xác định đối phương còn sống không, đồng thời tám chuyện, trêu chọc lẫn nhau và nói linh tinh đủ thứ.
Cho nên, ở buổi tối đầu tiên của tháng tám, điện thoại di động của tôi đúng lúc đúng giờ vang lên, đợi nó vang ba tiếng xong, tôi nhìn cũng không thèm nhìn đến cái tên hiển thị mà không chút do dự nhấn phím tiếp nhận.
“Con yêu dấu, nhớ mẹ sao? Mong nhận được điện thoại của mẹ lắm à?!” Đầu bên kia di động truyền đến giọng nói đặc biệt cùng tinh thần dị thường của mẹ già nhà tôi.
“Nói thật”, tôi bình tĩnh nói, “Ở năm đầu tiên lúc mẹ rời đi, mỗi ngày c mong nhận được điện thoại từ mẹ, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, thật xin lỗi cho con nói thật, con chẳng còn mong đợi gì, cũng không biết có nên đề nghị chúng ta đổi thành một tháng một lần gọi điện hay không nữa–”
“Thật đúng là một đứa trẻ không đáng yêu mà!” Mẹ tôi oán trách trong điện thoại nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có ý mắng mỏ mà là làm nũng nhiều hơn.
“Mẹ lần này tìm tới là muốn nhờ sự giúp đỡ của con.” Bà dùng giọng điệu như thể đang dâng hiến vật quý nói. “Ngày mai con nhớ đàng hoàng một chút, đến phi trường đón một người đàn ông tên là Âu Dương Suất cho mẹ, anh ta muốn sống nhờ ở nhà hai đứa, mà con thì cần phải chăm sóc anh ta một tháng. Haha, biết khẩu vị con nặng rồi, lần này mỹ sắc tuyệt đối hợp với con nha.”
Oan uổng quá, oan uổng quá, cái gì gọi là khẩu vị nặng chứ, người ta cũng chỉ là thích thưởng thức mỹ nam mà thôi, sao lại nói người ta như là sắc nữ thế, hơn nữa, để cho một người phụ nữ có chồng đi chăm sóc một người đàn ông, chuyện này sao có thể chứ?
Hơn nữa, kẻ này cần người chăm sóc mình, chẳng lẽ anh ta tàn tật, mù lòa, mất trí hay là động kinh à?
“Ừm…”
Tôi còn đang định phân tích cùng mẹ tình hình thực tế của Hàn Lỗi nhà chúng tôi và bộ mặt thật của anh, ai dè bà đã sớm cắt đứt lời tôi thật nhanh gọn, dứt khoát.
Những lời này giống như một đạo thánh chỉ, thuận lợi cưỡng chế tôi phải di dời khỏi chỗ. Sau đó sáu cô gái rất ăn ý đi xuống sân bóng, tới bên cạnh người đàn ông của mình. Mấy người này đánh đến mệt mỏi, thi nhau nằm trên mặt đất thở dốc, trên mặt ai cũng thỏa mãn, vui vẻ, hết sức sảng khoái.
Tôi đứng bên cạnh Hàn Lỗi, im lặng nhìn vẻ mặt của anh. Hàn Lỗi liền cười làm nũng với tôi một tiếng, tôi quả quyết quay đi không thèm nhìn.
Sáu cô gái tạm biệt nhau rồi khiêng mấy tên đàn ông về nhà, tôi hết sức khó khăn khiêng Hàn Lỗi quă trên cái giường lớn ở nhà. Sau đó, tôi cầm lấy cái khăn mặt ẩm ướt giúp anh lau hết bụi bẩn trên mặt, phát hiện gương mặt của anh hóa ra chẳng bị gì, trừ khóe miệng.
Nhìn ra nghi vấn của tôi, Hàn Lỗi cười rạng rỡ, dùng giọng nói đắc ý hết sức trẻ con trả lời: “Đây là qui định của bọn anh, không thể công kích gương mặt tuấn tú của đối phương và nơi yếu hại, cho nên chúng ta đều là nội thương không nhìn ra được cả, thế nào, tình hữu nghị của bọn anh rất thần kỳ, rất đặc biệt đi.”
Tôi hừ lạnh.
Đặc biệt? Thần kỳ? Căn bản là biến thái ấy chứ, nếu không làm gì có ai ra cái ước hẹn mỗi năm một lần đến bồi dưỡng tình cảm theo cách này?!
Quả nhiên là hạng người thế nào thì người chơi cùng cũng thế ấy, rõ ràng thoạt nhìn đều bình thường như nhau, thế mà hết lần này đến lần khác…
Cái này gọi là vật họp theo loài đúng không nhỉ?
“Bảo bối, em tức giận à?” Hàn Lỗi đột nhiên nhỏ giọng sợ hãi hỏi.
Tôi nhìn thoáng qua kẻ đang lộ ra bộ mặt vô tội kia, nở một nụ cười hết sức ôn nhu nói: “Em làm sao có thể tức giận được với anh a?!”
“Đừng... Em cười như vậy…anh thấy hơi sợ…”
Tôi thu hồi nụ cười, mắt lạnh nhìn anh.
“Không bằng...” Hàn Lỗi đột nhiên cười đến là sáng lạn. “Chúng ta chơi trò hôn nhẹ đi!”
Tôi nhìn xuống khóe miệng của anh, mọi người nói xem rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì chứ, miệng rách ra đến nơi rồi mà vẫn còn không quên chơi hôn nhẹ.
Thấy tôi không thèm để ý đến mình, Hàn Lỗi liền làm nũng nói: “Tới đây đi mà!”
Làm nũng cũng vô dụng.
“Không muốn ngủ phải không?” Tôi một lần nữa cười với anh, sau đó khẽ đè lên bụng của anh
Một tiếng kêu đau đớn phát ra, Hàn Lỗi biết điều một chút dùng sức nhắm mắt lại, tỏ vẻ anh bây giờ đang muốn đi ngủ ngay lập tức.
Hừ, không nghĩ tới tôi sẽ chạm vào chỗ trọng thương của mình sao, haha, dĩ nhiên tôi sẽ làm, bởi vì tôi đã tận mắt nhìn thấy anh bị người đàn ông đến mời rượu đá cho một cái mà~~~
Ai bảo anh không cho tôi chạm cốc cùng mĩ nam a---
Chương 23: Thằng nhóc tới sống nhờ
Mẹ tôi nói: Biết con thích thưởng thức mĩ nam nên tặng cho một đứa để vui đùa, thích chứ? Kích động chứ, nói yêu mẹ đi nào!!!
Sau tháng bảy sẽ là tháng tám nóng bức, mặt trời công công nhiệt tình nóng rát như lửa luôn chịu khó đeo bám trên trời, thật là kẻ khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Nhắc tới tháng tám thì không thể không liên tưởng đến nghỉ hè, đó là một khoảng thời gian sung sướng biết bao đã rời xa tôi mãi.
Nhưng mà năm nay, nhờ có phúc của bà mẹ già trốn nhà đi đã mấy năm, tôi lại may mắn có được hơi thở của kỳ nghỉ hè, nguyên do là vì cần phải chiếu cố một thằng nhóc đến đây nghỉ hè, lại một lần nữa cho tôi thực hiện chính sách “ba cùng”: cùng cười, cùng chơi và cùng đấu võ mồm.
Đầu tiên, tôi muốn nói rõ một chút quan hệ tình cảm của tôi cùng lão mẹ bây giờ.
Mọi người hẳn là cũng biết, năm tôi mới vừa lên cấp hai thì mẹ già đã bỏ đi, nhưng việc này cũng không có nghĩa là xảy ra chuyện lãnh đạm tình cảm mẹ con, thật ra là ngược lại, khoảng cách giữa hai người càng xa thì tình cảm càng tốt, đừng hỏi tôi là vì sao, chính tôi cũng tìm không ra nguyên do đây này.
Mặc dù cả hai không ở bên cạnh nhau nhưng mẹ già cũng biết tôi thích thưởng thức mỹ nam giống như tôi cũng biết bà thích được cha đuổi theo, tìm kiếm đằng sau vậy.
Tình cảm của chúng tôi nói là giữa mẹ con ruột thịt không bằng ví như tình cảm bạn bè hoặc chị em thân thiết còn đúng hơn, hoàn toàn không có trở ngại về tuổi tác, tư tưởng hay sự ăn ý, nhuần nhuyễn hết.
Vì vậy, cha tôi đã đưa ra một cái kết luận hết sức sâu sắc: Hạ Anh là một đứa trẻ ngoan có giáo dục, thích hợp để chăn dê ăn cỏ.
Nói đến chuyện “tâm linh tương thông” giữa tôi và mẹ, mọi người đừng có cho là thật nha, mặc dù bà là mẹ ruột tôi nhưng điều này sao có thể chứ, hai người cách xa nhau tới tận vạn dặm, hai quả tim cũng chẳng thể kết nối được với nhau, cho nên, chúng tôi là sử dụng những phương tiện kỹ thuật hiện đại của thế giới bây giờ– máy vi tính và điện thoại để liên lạc cùng nắm giữ tình trạng của đối phương a.
Nói ví dụ như, thông qua E-mail, mẹ tôi ngay lập tức biết được việc tôi đã có chồng; thông qua QQ*, bà cùng Hàn Lỗi hoàn thành xuất sắc cuộc gặp mặt thế kỉ giữa mẹ vợ nương nương và con rể gian trá; thông qua điện thoại, tôi biết được rằng mẹ cùng với người thân đang ở chỗ nào đó hết sức an toàn.
(*QQ: Mạng xã hội mà giới trẻ Trung Quốc hay dùng, tựa như Yahoo! Việt Nam của chúng ta vậy ấy >”
Đã nhiều năm như vậy, mẹ vẫn tiêu sái hành tẩu du ngoạn ở các quốc gia, các thành phố lớn khác nhau, thứ duy nhất không biến đổi là thông lệ gọi cho nhau ba bốn cuộc điện thoại mỗi tháng, ít nhất một tuần phải trò chuyện một lần vào ngày đầu tiên để xác định đối phương còn sống không, đồng thời tám chuyện, trêu chọc lẫn nhau và nói linh tinh đủ thứ.
Cho nên, ở buổi tối đầu tiên của tháng tám, điện thoại di động của tôi đúng lúc đúng giờ vang lên, đợi nó vang ba tiếng xong, tôi nhìn cũng không thèm nhìn đến cái tên hiển thị mà không chút do dự nhấn phím tiếp nhận.
“Con yêu dấu, nhớ mẹ sao? Mong nhận được điện thoại của mẹ lắm à?!” Đầu bên kia di động truyền đến giọng nói đặc biệt cùng tinh thần dị thường của mẹ già nhà tôi.
“Nói thật”, tôi bình tĩnh nói, “Ở năm đầu tiên lúc mẹ rời đi, mỗi ngày c mong nhận được điện thoại từ mẹ, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, thật xin lỗi cho con nói thật, con chẳng còn mong đợi gì, cũng không biết có nên đề nghị chúng ta đổi thành một tháng một lần gọi điện hay không nữa–”
“Thật đúng là một đứa trẻ không đáng yêu mà!” Mẹ tôi oán trách trong điện thoại nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có ý mắng mỏ mà là làm nũng nhiều hơn.
“Mẹ lần này tìm tới là muốn nhờ sự giúp đỡ của con.” Bà dùng giọng điệu như thể đang dâng hiến vật quý nói. “Ngày mai con nhớ đàng hoàng một chút, đến phi trường đón một người đàn ông tên là Âu Dương Suất cho mẹ, anh ta muốn sống nhờ ở nhà hai đứa, mà con thì cần phải chăm sóc anh ta một tháng. Haha, biết khẩu vị con nặng rồi, lần này mỹ sắc tuyệt đối hợp với con nha.”
Oan uổng quá, oan uổng quá, cái gì gọi là khẩu vị nặng chứ, người ta cũng chỉ là thích thưởng thức mỹ nam mà thôi, sao lại nói người ta như là sắc nữ thế, hơn nữa, để cho một người phụ nữ có chồng đi chăm sóc một người đàn ông, chuyện này sao có thể chứ?
Hơn nữa, kẻ này cần người chăm sóc mình, chẳng lẽ anh ta tàn tật, mù lòa, mất trí hay là động kinh à?
“Ừm…”
Tôi còn đang định phân tích cùng mẹ tình hình thực tế của Hàn Lỗi nhà chúng tôi và bộ mặt thật của anh, ai dè bà đã sớm cắt đứt lời tôi thật nhanh gọn, dứt khoát.
Bài viết liên quan!