Tiểu thuyết Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được-full
Lượt xem : |
i cùng tên công ty, anh lập tức mở miệng cắt đứt đối phương, “Tôi muốn tìm Trần Hoa Nghiên, chính là cô gái các cô hay gọi là Alice.”
Đối phương dừng một chút, rồi sau đó mới mở miệng, “Tiên sinh, rất xin lỗi, Alice hiện tại cũng không ở công ty, trên thực tế, cô cũng đã ba ngày chưa có tới công ty.”
“Cô ấy đi nơi nào, xuất ngoại sao?” Anh từng nghe nói qua giới người mẫu có chút công việc cũng cần xuất ngoại chụp ảnh, cũng có khả năng cần thêm thời gian mấy ngày, nhưng anh không dám chắc cô có phải đi chụp ngoại cảnh hay không rồi.
“Không phải vậy.”
Đối phương yên lặng một hồi lâu sau mới nói tiếp:
“Alice mấy ngày trước cùng ông chủ chúng tôi tranh cãi ầm ĩ một trận xong liền rời đi công ty, tới hôm nay vẫn không có người thấy cô, mà người đại diện của cô ấy chị Phương mấy ngày trước đã từ chức, cho nên hiện tại thật không có người biết Alice ở nơi nào. Tôi cũng gọi điện thoại cho cô ấy, mặc kệ là điện thoại di động hay điện thoại nhà đều không có ai nhận, nếu như anh tìm được cô ấy…, có thể nói với cô ấy gọi điện thoại lại cho tôi được không? Tôi tên là Dương Duệ Phàm, là đồng nghiệp của cô ấy.”
Nghe đến đó, Phương Lỗi đã sớm không thể suy nghĩ gì nữa rồi, rốt cuộc người đàn ông gọi là Dương Huệ Phàm này tại sao lại muốn cô ấy gọi điện thoại lại, càng không tâm tư suy nghĩ anh cùng Trần Hoa Nghiên rốt cuộc là quan hệ gì, tại sao phải quan tâm, lo lắng cô như vậy.
Chỉ vì tim của anh đang nghe được ước chừng ba ngày nay không ai liên lạc được với cô, cũng không có người nào biết cô đi đâu, càng không có người biết. Rốt cuộc cô có xảy ra bất trắc gì hay không?
Phương Lỗi không cách nào đợi tại phòng khám bệnh nữa, anh cầm lên này phần tư liệu đã bị anh lật vô số lần, bên trong ghi chép tài liệu cá nhân, tên, số tuổi, nghề nghiệp, số điện thoại di động, điện thoại nhà, điện thoại công ty cùng với địa chỉ của cô.
Rồi sau đó anh cầm chìa khóa xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Tâm Nhụy lao ra khỏi phòng khám bệnh.
Bằng tốc độ nhanh nhất lái vào trước nhà Trần Hoa Nghiên, Phương Lỗi không nói hai lời vung quyền, “Rầm rầm rầm” gõ cửa nhà cô, hoàn toàn quên trước của nhà cô thật ra thì còn có một cái gọi là chuông cửa.
Bên trong nhà Trần Hoa Nghiên bị một tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc làm tỉnh lại.
Cô đã không nhớ rõ mình ở trong nhà đã bao lâu, cô chỉ biết mấy ngày nay cô căn bản cũng không có biện pháp nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại cô sẽ gặp ác mộng.
Cô mơ thấy mình chụp những hình ảnh kia, vẻ mặt cha mẹ thất vọng cùng đau lòng, bạn bè gạt bỏ cô, còn có Phương Lỗikhông nhìn đến cô nữa…
Sau đó cô nằm mơ thấy mình đi chỉnh hình hoàn toàn, biến thành một người khác, người kia từ đầu đến chân không có bất kỳ một chỗ nào giống cô, thậm chí cô quên mình thì ra bộ dạng là thế nào, cô dùng một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, một thân phận xa lạ tiếp tục sống qua ngày, khi đó bên cạnh cô không có cha mẹ, không có bạn bè, cũng không có Phương Lỗi.
Cô không biết mình tại sao phải lặp đi lặp lại nhiều lần giấc mơ thấy Phương Lỗinhư vậy, cô cho là mấy ngày nay mình lúc nào cũng oán Phương Lỗi, cho nên mới càng không ngừng nằm mơ thấy anh.
Nhưng mặc kệ tại sao phải nằm mơ thấy anh, cô đều không muốn nằm mộng, những thứ mộng kia quá làm người tôi khó chịu, thật là làm cho người tôi khó qua. Trừ phi đến không thể không cho đôi mắt nghỉ ngơi, cô không muốn khép mắt ngủ.
Mới vừa rồi cô bởi vì quá mệt mỏi, trước mắt xuất hiện một đạo bạch quang, cô đi nằm ngủ, nhưng lập tức đã ngủ mất, nhưng là cô ngủ không được an ổn, những cảnh tượng kia lần nữa xuất hiện không để cho cô an tĩnh, cô muốn tỉnh lại, nhưng là cô quá mệt mỏi, mệt mỏi không cách nào từ những cảnh tượng kia tỉnh táo lại.
Cho đến khi một tiếng gõ cửa giống như đánh trống, giống như cứu mạng tựa như tiếng chuông làm cô tỉnh lại.
Cô sững sờ nhìn cánh cửa bị đánh trúng khẽ phát run, đoán không ra ở thời điểm ai sẽ tìm đến cô, hơn nữa còn dùng phương thức thô lỗ này sao.
Trần Hoa Nghiên lắc đầu, để cho đầu óc mờ mịt của mình tỉnh táo một chút, sau một hồi khá lâu, cô mới kéo bước chân như mềm đi về phía cửa chính.
Chương 5
Nhà Trần Hoa Nghiên không có mắt mèo cho nên anh cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo cửa ra.
Một quả đấm kinh hiểm xông tới trước mặt cô dừng lại ngay trước mũi, không có trực tiếp cắt đứt sống mũi, thấy thế cô bắt đầu sinh một cỗ oán niệm, oán quyền này sao không có lập tức cắt đứt sống mũi cô như vậy cô sẽ không phải chụp những hình ảnh ghê tởm kia.
Mí mắt nặng trĩu khẽ nâng lên, nhìn về phía bóng dáng cao lớn dưới ánh chiều tà kia, một hồi lâu sau cô mới nhận ra đó là Phương Lỗi, con mắt tròn tiều tụy trợn to, nhìn Phương Lỗi trước mắt đáng ra không nên xuất hiện ở đây.
“Anh…” Cô muốn hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở nơi này, lại bị tiếng hô hung ác của anh cắt đứt.
“Đáng chết! cô tại sao không nghe điện thoại? Còn cô nữa, đây là bộ dáng gì – Tại sao cô người không giống người, quỷ không giống quỷ vậy?” Phương Lỗi quả thật không dám tin tưởng những gì mình đang thấy trước mắt.
Chỉ ba ngày không thấy cô mà thôi, cô cư nhiên trở nên tiều tụy giống như già đi mười tuổi, đầu tóc rối bời, sắc mặt vàng vọt,
Đáy mắt tròn sáng ngời thêm một quầng thâm, giống như bộ dạng một kẻ đang lên cơn nghiện.
“Cô hút thuốc phiện?” Nghe nói không ít người mẫu có ham mê này, anh không biết cô có thể cũng dính vào cái thói quen này hay không, nhưng anh chân thành hi vọng cô không biết, bởi vì anh thật không muốn ép buộc cô đi chỗ cai nghiện, thể nghiệm chương trình cai nghiện làm cho người ta sống không bằng cái chết.
“Tôi…tôi không có…” Quá mức khiếp sợ, cô sững sờ trả lời vấn đề của anh.
“Chưa?” Nghe được câu trả lời của cô, Phương Lỗi thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh thật sự không ngờ cô sẽ trở nên tiêu tụy như vậy.
Trước khi đi mấy bước, anh đóng cửa lại, chặn ngay tất cả ánh mắt tò mò ngoài cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại biến thành bộ dáng này?” Anh gấp gáp hỏi, muốn biết từ lần trước cùng cô gặp mặt xong đã xảy ra chuyện gì, có chuyện gì làm cô đả kích đến như vậy, bô dạng đối với tương lai hoàn toàn tuyệt vọng?
Nhìn người đàn ông nóng nảy không dứt trước mắt này, Trần Hoa Nghiên phát hiện mình thế nhưng không thể đem anh ra mà mắng đến cẩu huyết xối đầu, chính là từ đáy lòng cô cũng biết cô rơi vào kết cục này thật ra thì cũng không phải là lỗi của người đàn ông này.
“Tôi không sao.” Từ tấm gương treo ở phòng khách cô lấy làm kinh hãi, ngay cả cô cũng không có nghĩ đến mình sẽ trở nên tiều tụy như vậy, bộ dáng kia mà nửa đêm đi ra ngoài nhất định sẽ dọa hỏng không ít người, cho nên cô vội vàng quay mặt sang không muốn để anh nhìn thấy hình ảnh của mình bây giờ.
“Bộ dạng này của cô làm sao có thể không có chuyện gì.” Phương Lỗi phiền não đưa tay vuốt mái tóc rũ xuống trên trán mình, trong giọng nói không cách nào che giấu được tức giận.
“Tôi không có nợ tiền khám bệnh của anh, hơn nữa giải phẫu vẫn chưa thực hiện nên tôi cũng không có nợ tiền anh, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe được trong giọng nói của anh không được bình tĩnh, trong lòng cô giống như bị kim đâm một cái, mơ hồ thấy đau ê ẩm, để cho ánh mắt của cô cảm giác cũng chua xót theo.
“Cô…” Lời của cô nghe rất chói tai, l
Đối phương dừng một chút, rồi sau đó mới mở miệng, “Tiên sinh, rất xin lỗi, Alice hiện tại cũng không ở công ty, trên thực tế, cô cũng đã ba ngày chưa có tới công ty.”
“Cô ấy đi nơi nào, xuất ngoại sao?” Anh từng nghe nói qua giới người mẫu có chút công việc cũng cần xuất ngoại chụp ảnh, cũng có khả năng cần thêm thời gian mấy ngày, nhưng anh không dám chắc cô có phải đi chụp ngoại cảnh hay không rồi.
“Không phải vậy.”
Đối phương yên lặng một hồi lâu sau mới nói tiếp:
“Alice mấy ngày trước cùng ông chủ chúng tôi tranh cãi ầm ĩ một trận xong liền rời đi công ty, tới hôm nay vẫn không có người thấy cô, mà người đại diện của cô ấy chị Phương mấy ngày trước đã từ chức, cho nên hiện tại thật không có người biết Alice ở nơi nào. Tôi cũng gọi điện thoại cho cô ấy, mặc kệ là điện thoại di động hay điện thoại nhà đều không có ai nhận, nếu như anh tìm được cô ấy…, có thể nói với cô ấy gọi điện thoại lại cho tôi được không? Tôi tên là Dương Duệ Phàm, là đồng nghiệp của cô ấy.”
Nghe đến đó, Phương Lỗi đã sớm không thể suy nghĩ gì nữa rồi, rốt cuộc người đàn ông gọi là Dương Huệ Phàm này tại sao lại muốn cô ấy gọi điện thoại lại, càng không tâm tư suy nghĩ anh cùng Trần Hoa Nghiên rốt cuộc là quan hệ gì, tại sao phải quan tâm, lo lắng cô như vậy.
Chỉ vì tim của anh đang nghe được ước chừng ba ngày nay không ai liên lạc được với cô, cũng không có người nào biết cô đi đâu, càng không có người biết. Rốt cuộc cô có xảy ra bất trắc gì hay không?
Phương Lỗi không cách nào đợi tại phòng khám bệnh nữa, anh cầm lên này phần tư liệu đã bị anh lật vô số lần, bên trong ghi chép tài liệu cá nhân, tên, số tuổi, nghề nghiệp, số điện thoại di động, điện thoại nhà, điện thoại công ty cùng với địa chỉ của cô.
Rồi sau đó anh cầm chìa khóa xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Tâm Nhụy lao ra khỏi phòng khám bệnh.
Bằng tốc độ nhanh nhất lái vào trước nhà Trần Hoa Nghiên, Phương Lỗi không nói hai lời vung quyền, “Rầm rầm rầm” gõ cửa nhà cô, hoàn toàn quên trước của nhà cô thật ra thì còn có một cái gọi là chuông cửa.
Bên trong nhà Trần Hoa Nghiên bị một tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc làm tỉnh lại.
Cô đã không nhớ rõ mình ở trong nhà đã bao lâu, cô chỉ biết mấy ngày nay cô căn bản cũng không có biện pháp nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại cô sẽ gặp ác mộng.
Cô mơ thấy mình chụp những hình ảnh kia, vẻ mặt cha mẹ thất vọng cùng đau lòng, bạn bè gạt bỏ cô, còn có Phương Lỗikhông nhìn đến cô nữa…
Sau đó cô nằm mơ thấy mình đi chỉnh hình hoàn toàn, biến thành một người khác, người kia từ đầu đến chân không có bất kỳ một chỗ nào giống cô, thậm chí cô quên mình thì ra bộ dạng là thế nào, cô dùng một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, một thân phận xa lạ tiếp tục sống qua ngày, khi đó bên cạnh cô không có cha mẹ, không có bạn bè, cũng không có Phương Lỗi.
Cô không biết mình tại sao phải lặp đi lặp lại nhiều lần giấc mơ thấy Phương Lỗinhư vậy, cô cho là mấy ngày nay mình lúc nào cũng oán Phương Lỗi, cho nên mới càng không ngừng nằm mơ thấy anh.
Nhưng mặc kệ tại sao phải nằm mơ thấy anh, cô đều không muốn nằm mộng, những thứ mộng kia quá làm người tôi khó chịu, thật là làm cho người tôi khó qua. Trừ phi đến không thể không cho đôi mắt nghỉ ngơi, cô không muốn khép mắt ngủ.
Mới vừa rồi cô bởi vì quá mệt mỏi, trước mắt xuất hiện một đạo bạch quang, cô đi nằm ngủ, nhưng lập tức đã ngủ mất, nhưng là cô ngủ không được an ổn, những cảnh tượng kia lần nữa xuất hiện không để cho cô an tĩnh, cô muốn tỉnh lại, nhưng là cô quá mệt mỏi, mệt mỏi không cách nào từ những cảnh tượng kia tỉnh táo lại.
Cho đến khi một tiếng gõ cửa giống như đánh trống, giống như cứu mạng tựa như tiếng chuông làm cô tỉnh lại.
Cô sững sờ nhìn cánh cửa bị đánh trúng khẽ phát run, đoán không ra ở thời điểm ai sẽ tìm đến cô, hơn nữa còn dùng phương thức thô lỗ này sao.
Trần Hoa Nghiên lắc đầu, để cho đầu óc mờ mịt của mình tỉnh táo một chút, sau một hồi khá lâu, cô mới kéo bước chân như mềm đi về phía cửa chính.
Chương 5
Nhà Trần Hoa Nghiên không có mắt mèo cho nên anh cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo cửa ra.
Một quả đấm kinh hiểm xông tới trước mặt cô dừng lại ngay trước mũi, không có trực tiếp cắt đứt sống mũi, thấy thế cô bắt đầu sinh một cỗ oán niệm, oán quyền này sao không có lập tức cắt đứt sống mũi cô như vậy cô sẽ không phải chụp những hình ảnh ghê tởm kia.
Mí mắt nặng trĩu khẽ nâng lên, nhìn về phía bóng dáng cao lớn dưới ánh chiều tà kia, một hồi lâu sau cô mới nhận ra đó là Phương Lỗi, con mắt tròn tiều tụy trợn to, nhìn Phương Lỗi trước mắt đáng ra không nên xuất hiện ở đây.
“Anh…” Cô muốn hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở nơi này, lại bị tiếng hô hung ác của anh cắt đứt.
“Đáng chết! cô tại sao không nghe điện thoại? Còn cô nữa, đây là bộ dáng gì – Tại sao cô người không giống người, quỷ không giống quỷ vậy?” Phương Lỗi quả thật không dám tin tưởng những gì mình đang thấy trước mắt.
Chỉ ba ngày không thấy cô mà thôi, cô cư nhiên trở nên tiều tụy giống như già đi mười tuổi, đầu tóc rối bời, sắc mặt vàng vọt,
Đáy mắt tròn sáng ngời thêm một quầng thâm, giống như bộ dạng một kẻ đang lên cơn nghiện.
“Cô hút thuốc phiện?” Nghe nói không ít người mẫu có ham mê này, anh không biết cô có thể cũng dính vào cái thói quen này hay không, nhưng anh chân thành hi vọng cô không biết, bởi vì anh thật không muốn ép buộc cô đi chỗ cai nghiện, thể nghiệm chương trình cai nghiện làm cho người ta sống không bằng cái chết.
“Tôi…tôi không có…” Quá mức khiếp sợ, cô sững sờ trả lời vấn đề của anh.
“Chưa?” Nghe được câu trả lời của cô, Phương Lỗi thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh thật sự không ngờ cô sẽ trở nên tiêu tụy như vậy.
Trước khi đi mấy bước, anh đóng cửa lại, chặn ngay tất cả ánh mắt tò mò ngoài cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại biến thành bộ dáng này?” Anh gấp gáp hỏi, muốn biết từ lần trước cùng cô gặp mặt xong đã xảy ra chuyện gì, có chuyện gì làm cô đả kích đến như vậy, bô dạng đối với tương lai hoàn toàn tuyệt vọng?
Nhìn người đàn ông nóng nảy không dứt trước mắt này, Trần Hoa Nghiên phát hiện mình thế nhưng không thể đem anh ra mà mắng đến cẩu huyết xối đầu, chính là từ đáy lòng cô cũng biết cô rơi vào kết cục này thật ra thì cũng không phải là lỗi của người đàn ông này.
“Tôi không sao.” Từ tấm gương treo ở phòng khách cô lấy làm kinh hãi, ngay cả cô cũng không có nghĩ đến mình sẽ trở nên tiều tụy như vậy, bộ dáng kia mà nửa đêm đi ra ngoài nhất định sẽ dọa hỏng không ít người, cho nên cô vội vàng quay mặt sang không muốn để anh nhìn thấy hình ảnh của mình bây giờ.
“Bộ dạng này của cô làm sao có thể không có chuyện gì.” Phương Lỗi phiền não đưa tay vuốt mái tóc rũ xuống trên trán mình, trong giọng nói không cách nào che giấu được tức giận.
“Tôi không có nợ tiền khám bệnh của anh, hơn nữa giải phẫu vẫn chưa thực hiện nên tôi cũng không có nợ tiền anh, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe được trong giọng nói của anh không được bình tĩnh, trong lòng cô giống như bị kim đâm một cái, mơ hồ thấy đau ê ẩm, để cho ánh mắt của cô cảm giác cũng chua xót theo.
“Cô…” Lời của cô nghe rất chói tai, l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1093/5227
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1093/5227
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt