Tiểu thuyết Bà Xã, Em Không Ngoan-full
Lượt xem : |
u môi, chỉ dùng hành động để khiến cho người khác cảm nhận được suy nghĩ của hắn, dù là người không thể sinh con dưỡng cái cho hắn như người phụ nữ bình thường, cùng hắn ngày ngày bên cạnh nhau, thậm chí không thể cho hắn một hôn lễ oanh oanh liệt liệt, nhưng hắn vẫn tình nguyện đứng trên lập trường của bạn mà lo lắng cho bạn, tất cả tất cả đều thay hắn nói lên, hắn yêu bạn, cho nên mới có thể bao dung tất cả cho bạn.
Triển Du yên lặng nhìn lên trần nhà một lúc lâu, lâu đến mức Nam Khôn cho rằng cô đã ngủ rồi mới nghe thấy cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng bằng giọng mũi đặc nghẹt như sắp khóc.
Chương 42: Thể dục buổi sáng
Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau chưa đến 6h30 thì đồng hồ sinh học của Triển Du đã vang lên.
Nam Khôn vẫn chưa dậy nhưng cánh tay lại bá đạo vòng qua lưng cô, Triển Du muốn thử dịch khỏi hắn, vừa mới cử động thì Nam Khôn đã vô thức siết chặt lại.
Triển Du bất đặc dĩ, gian nan xoay người lại, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu, em phải về rồi.”
Nam Khôn vẫn nhắm mắt hôn lung tung lên mặt cô: “Ngoan, ngủ với anh một lát nữa.”
“Nhưng mà em không ngủ được.” Triển Du vươn tay vuốt hàng mi đen như mực của hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt lạnh lùng cương nghị giờ phút này được đôi hàng mi dày rậm phụ trợ trở nên nhu hòa lạ thường, khóe miệng không ngừng mang theo nụ cười vui vẻ làm say lòng người.
Tình tứ ngọt ngào vô cùng, nhớ tới câu nói cuối cùng tối hôm qua Nam Khôn nói với cô, trong lòng Triển Du dâng lên nỗi cảm động cùng tình yêu khôn cùng, ánh mắt cũng không kìm được mà toát lên vẻ si mê, cô nói: “Tứ gia có phải anh đã hạ thuốc gì cho em không.” Bằng không sao em có thể thích anh như vậy chứ.
Trước khi gặp Nam Khôn cho tới giờ Triển Du đều không biết mình lại có thể si mê một người đàn ông như vậy, cô từng cho rằng sự yêu mến cùng hâm mộ của cô với Mục Hàn đã là cực hạn trong cuộc đời này của cô rồi, chỉ sợ người đàn ông khác không có khả năng làm cho cô sùng bái như vậy. Thật sự không ngờ có một ngày Nam Khôn lại như một viên đạn bọc đường uy lực lạ thường công thành chiếm đất, dễ dàng tấn công vào trái tim đã đóng chặt của cô.
Loại cảm giác này rất đẹp mà trong hai mươi năm cuộc đời cô chưa từng trải nghiệm, rất mới mẻ và kích thích.
Mình thích người đàn ông này từ khi nào ấy nhỉ?
Cho tới bây giờ Triển Du chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hình như trong lúc vô tình đã thích hắn, sau đó với tính cách quyết đoán dám yêu dám hận của cô dường như cũng không làm cho cô do dự quá lâu đã chấp nhận sự thật cô đã bị người đàn ông này hoàn toàn kích thích hormone tình yêu.
Nam Khôn vốn vẫn chưa mở mắt, nghe thấy câu nói vừa rồi của Triển Du mới đột nhiên mở to mắt ra, giữ im lặng nhìn cô rồi đột nhiên nở nụ cười: “Không ngủ được? Vậy làm một bài tập thể dục buổi sáng với anh đi.”
Nói xong hắn ôm lấy người trở mình, còn dùng thứ hung khí nóng bỏng hùng dũng oai vệ khí khách hiên ngang giữa hai chân cọ cọ vào đùi Triển Du.
Hai người không một mảnh vải che thân, lửa tình nóng bỏng truyền thẳng đến huyệt thái dương của Triển Du.
Cô nói: “Anh muốn em bị bại lộ thân phận thì anh cứ làm đi.”
Ai ngờ Nam Khôn lại không cho là đúng: “Anh có việc thương lượng với Mục Hàn, để anh gọi điện gọi anh ta tới, xong việc em sẽ về cùng anh ta, sẽ không ai nghi ngờ gì đâu, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, bọn em lại không đi làm, gấp cái gì?”
Tuần sau Vpbcs bắt đầu đưa vào sản xuất, công tác nghiên cứu của bọn họ cũng tạm thời ngừng lại, canh phòng của Tây Đảo so với Xích Thủy chỉ có hơn chứ không kém, ban ngày căn bản không có cơ hội “làm việc”, bây giờ Triển Du trở về cũng chỉ làm ổ trong phòng chơi máy tính.
Rất vất vả mới bắt được cơ hội như vậy, làm sao Nam Khôn cam lòng từ bỏ chứ, xấu xa đè lên như không cho ai đi.
Triển Du nhấc ngọn núi lớn trên người lên, bị hắn khơi gợi lòng hiếu kỳ, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nam Khôn nheo con ngươi đáng đánh đòn nói: “Cho anh ăn no rồi anh sẽ nói cho em biết.”
“…” Triển Du thật sự nghẹn lời, người nào đó chính là con mãnh thú không biết thỏa mãn, cho ăn thế nào cũng không no.
Da thịt mềm mại bóng loáng như tơ lụa của cô làm cho Nam Khôn không nhịn được muốn vuốt ve mãi, muốn ôm vào lòng hôn thật mạnh lên đôi môi.
Trong lòng xẹt qua một loại rung động khiến người ta run sợ, hắn vội vàng ngậm lấy đôi môi Triển Du, bắt đầu tinh tế nhấm nháp hương vị thơm ngọt trong miệng cô.
Triển Du ngoài miệng thì cứng nhắc, mỗi lần Nam Khôn muốn cô lại không nhịn được mà mỉa mai anh vài câu nhưng cuối cùng vẫn sẽ có cầu có cung với hắn, lần này cũng không ngoại lệ, nụ hôn tuyệt vời của Nam Khôn trằn trọc đến hai đầu nụ hoa của cô, ngậm lấy đỉnh nụ tinh tế mút vào, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ chúng, dưới sự trêu đùa cẩn thận lại thành thạo của Nam Khôn, thân dưới của Triển Du chẳng mấy chốc lại có phản ứng.
Khoái cảm quen thuộc đánh tới làm cho người ta lâng lâng trong bể tình dục.
Triển Du không tự chủ được cong người lên dâng mình lên miệng Nam Khôn, trong lòng khát vọng được thêm càng nhiều nụ hôn cùng sự vuốt ve của Nam Khôn.
Nam Khôn cười cười càng ra sức kích thích những điểm mẫn cảm trên người cô, tay cũng theo đường cong duyên dáng của Triển Du trượt từ vòng eo mượt mà đến giữa hai chân cô, kết quả sờ vào chưa tới hai giây thì người nào đó lại đột nhiên dừng mọi động tác lại.
Triển Du bị trêu chọc đang high, hắn dừng lại làm cho cô cảm thấy đang ăn được một nửa lại bị người ta giựt mất chén.
Thân thể nổi lên cảm giác trống rỗng, cô mở mắt ra, khó hiểu nhìn Nam Khôn: “Làm sao vậy?”
Nam Khôn hôn lên mặt cô một cái, giọng nói rất dịu dàng, hai đầu lông mày cất giấu vẻ nghiêm trọng: “Tối hôm qua anh quên mang mũ, không phải em đang trong thời kì nguy hiểm sao? Để anh bảo A Đông đi mua thuốc vậy.”
Tối hôm qua tuy không bắn ra ở trong nhưng lúc ấy hắn rất kích động, cuối cùng lúc muốn bắn lại bị Triển Du hút chặt vào khiến thiếu chút nữa hắn đã không chịu được, không biết có để lọt lướt đứa nào không, bây giờ Triển Du còn đang làm nhiệm vụ, ngộ nhỡ mang thai sẽ rất phiền toái, hắn không muốn để cho cô mạo hiểm như vậy.
Triển Du cũng không lo lắng sẽ mang thai nhưng lời nói của Nam Khôn đã nhắc nhở cô một chuyện.
Cô nói: “Tối hôm qua em chỉ gạt anh thôi, nhưng mà anh yêu này, có một chuyện không biết em có nên nói cho anh biết không, bác sĩ nói em rất khó mang thai.”
Thể chất của cô trời sinh đã có tính hàn, lúc trước khi huấn luyện thường xuyên bị thương, thật sự năm ngoái rơi vào tay Jason quả thật là cửu tử nhất sinh (chín chết một sống), trước đây cô thấy không cần phải nói cho Nam Khôn biết, hiện giờ cô lại sợ hãi mình sẽ không thể đáp ứng bất kì hy vọng nào của Nam Khôn.
Cho nên cô muốn tiêm một mũi dự phòng trước.
Chỉ là Nam Khôn lại tự động bỏ qua lời nói của cô, chỉ ân cần hỏi: “Là kẻ khác làm sao?”
Triển Du khẽ gật đầu, nói: “Năm ngoái bị một tay cấp dưới của Jason đá vào bụng, buồng trứng bị vỡ, lại bị nhốt trong nhà giam một ngày, về sau có làm phẫu thuật nhưng bác sĩ nói sau này tỷ lệ mang thai sẽ rất xa vời.”
Nam Khôn hít vào một ngụm khí lạnh, hắn vẫn nghĩ tại sao khi nhắc đến thằng khốn nạn Jason thì ngay cả Mục Hàn luôn bình tĩnh tỉnh táo cũng xúc động phẫn nộ như vậy.
Thì ra là vì vậy.
Trong phút chốc, Nam Khôn cảm thấy lòng mình
Triển Du yên lặng nhìn lên trần nhà một lúc lâu, lâu đến mức Nam Khôn cho rằng cô đã ngủ rồi mới nghe thấy cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng bằng giọng mũi đặc nghẹt như sắp khóc.
Chương 42: Thể dục buổi sáng
Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau chưa đến 6h30 thì đồng hồ sinh học của Triển Du đã vang lên.
Nam Khôn vẫn chưa dậy nhưng cánh tay lại bá đạo vòng qua lưng cô, Triển Du muốn thử dịch khỏi hắn, vừa mới cử động thì Nam Khôn đã vô thức siết chặt lại.
Triển Du bất đặc dĩ, gian nan xoay người lại, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu, em phải về rồi.”
Nam Khôn vẫn nhắm mắt hôn lung tung lên mặt cô: “Ngoan, ngủ với anh một lát nữa.”
“Nhưng mà em không ngủ được.” Triển Du vươn tay vuốt hàng mi đen như mực của hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt lạnh lùng cương nghị giờ phút này được đôi hàng mi dày rậm phụ trợ trở nên nhu hòa lạ thường, khóe miệng không ngừng mang theo nụ cười vui vẻ làm say lòng người.
Tình tứ ngọt ngào vô cùng, nhớ tới câu nói cuối cùng tối hôm qua Nam Khôn nói với cô, trong lòng Triển Du dâng lên nỗi cảm động cùng tình yêu khôn cùng, ánh mắt cũng không kìm được mà toát lên vẻ si mê, cô nói: “Tứ gia có phải anh đã hạ thuốc gì cho em không.” Bằng không sao em có thể thích anh như vậy chứ.
Trước khi gặp Nam Khôn cho tới giờ Triển Du đều không biết mình lại có thể si mê một người đàn ông như vậy, cô từng cho rằng sự yêu mến cùng hâm mộ của cô với Mục Hàn đã là cực hạn trong cuộc đời này của cô rồi, chỉ sợ người đàn ông khác không có khả năng làm cho cô sùng bái như vậy. Thật sự không ngờ có một ngày Nam Khôn lại như một viên đạn bọc đường uy lực lạ thường công thành chiếm đất, dễ dàng tấn công vào trái tim đã đóng chặt của cô.
Loại cảm giác này rất đẹp mà trong hai mươi năm cuộc đời cô chưa từng trải nghiệm, rất mới mẻ và kích thích.
Mình thích người đàn ông này từ khi nào ấy nhỉ?
Cho tới bây giờ Triển Du chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hình như trong lúc vô tình đã thích hắn, sau đó với tính cách quyết đoán dám yêu dám hận của cô dường như cũng không làm cho cô do dự quá lâu đã chấp nhận sự thật cô đã bị người đàn ông này hoàn toàn kích thích hormone tình yêu.
Nam Khôn vốn vẫn chưa mở mắt, nghe thấy câu nói vừa rồi của Triển Du mới đột nhiên mở to mắt ra, giữ im lặng nhìn cô rồi đột nhiên nở nụ cười: “Không ngủ được? Vậy làm một bài tập thể dục buổi sáng với anh đi.”
Nói xong hắn ôm lấy người trở mình, còn dùng thứ hung khí nóng bỏng hùng dũng oai vệ khí khách hiên ngang giữa hai chân cọ cọ vào đùi Triển Du.
Hai người không một mảnh vải che thân, lửa tình nóng bỏng truyền thẳng đến huyệt thái dương của Triển Du.
Cô nói: “Anh muốn em bị bại lộ thân phận thì anh cứ làm đi.”
Ai ngờ Nam Khôn lại không cho là đúng: “Anh có việc thương lượng với Mục Hàn, để anh gọi điện gọi anh ta tới, xong việc em sẽ về cùng anh ta, sẽ không ai nghi ngờ gì đâu, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, bọn em lại không đi làm, gấp cái gì?”
Tuần sau Vpbcs bắt đầu đưa vào sản xuất, công tác nghiên cứu của bọn họ cũng tạm thời ngừng lại, canh phòng của Tây Đảo so với Xích Thủy chỉ có hơn chứ không kém, ban ngày căn bản không có cơ hội “làm việc”, bây giờ Triển Du trở về cũng chỉ làm ổ trong phòng chơi máy tính.
Rất vất vả mới bắt được cơ hội như vậy, làm sao Nam Khôn cam lòng từ bỏ chứ, xấu xa đè lên như không cho ai đi.
Triển Du nhấc ngọn núi lớn trên người lên, bị hắn khơi gợi lòng hiếu kỳ, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nam Khôn nheo con ngươi đáng đánh đòn nói: “Cho anh ăn no rồi anh sẽ nói cho em biết.”
“…” Triển Du thật sự nghẹn lời, người nào đó chính là con mãnh thú không biết thỏa mãn, cho ăn thế nào cũng không no.
Da thịt mềm mại bóng loáng như tơ lụa của cô làm cho Nam Khôn không nhịn được muốn vuốt ve mãi, muốn ôm vào lòng hôn thật mạnh lên đôi môi.
Trong lòng xẹt qua một loại rung động khiến người ta run sợ, hắn vội vàng ngậm lấy đôi môi Triển Du, bắt đầu tinh tế nhấm nháp hương vị thơm ngọt trong miệng cô.
Triển Du ngoài miệng thì cứng nhắc, mỗi lần Nam Khôn muốn cô lại không nhịn được mà mỉa mai anh vài câu nhưng cuối cùng vẫn sẽ có cầu có cung với hắn, lần này cũng không ngoại lệ, nụ hôn tuyệt vời của Nam Khôn trằn trọc đến hai đầu nụ hoa của cô, ngậm lấy đỉnh nụ tinh tế mút vào, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ chúng, dưới sự trêu đùa cẩn thận lại thành thạo của Nam Khôn, thân dưới của Triển Du chẳng mấy chốc lại có phản ứng.
Khoái cảm quen thuộc đánh tới làm cho người ta lâng lâng trong bể tình dục.
Triển Du không tự chủ được cong người lên dâng mình lên miệng Nam Khôn, trong lòng khát vọng được thêm càng nhiều nụ hôn cùng sự vuốt ve của Nam Khôn.
Nam Khôn cười cười càng ra sức kích thích những điểm mẫn cảm trên người cô, tay cũng theo đường cong duyên dáng của Triển Du trượt từ vòng eo mượt mà đến giữa hai chân cô, kết quả sờ vào chưa tới hai giây thì người nào đó lại đột nhiên dừng mọi động tác lại.
Triển Du bị trêu chọc đang high, hắn dừng lại làm cho cô cảm thấy đang ăn được một nửa lại bị người ta giựt mất chén.
Thân thể nổi lên cảm giác trống rỗng, cô mở mắt ra, khó hiểu nhìn Nam Khôn: “Làm sao vậy?”
Nam Khôn hôn lên mặt cô một cái, giọng nói rất dịu dàng, hai đầu lông mày cất giấu vẻ nghiêm trọng: “Tối hôm qua anh quên mang mũ, không phải em đang trong thời kì nguy hiểm sao? Để anh bảo A Đông đi mua thuốc vậy.”
Tối hôm qua tuy không bắn ra ở trong nhưng lúc ấy hắn rất kích động, cuối cùng lúc muốn bắn lại bị Triển Du hút chặt vào khiến thiếu chút nữa hắn đã không chịu được, không biết có để lọt lướt đứa nào không, bây giờ Triển Du còn đang làm nhiệm vụ, ngộ nhỡ mang thai sẽ rất phiền toái, hắn không muốn để cho cô mạo hiểm như vậy.
Triển Du cũng không lo lắng sẽ mang thai nhưng lời nói của Nam Khôn đã nhắc nhở cô một chuyện.
Cô nói: “Tối hôm qua em chỉ gạt anh thôi, nhưng mà anh yêu này, có một chuyện không biết em có nên nói cho anh biết không, bác sĩ nói em rất khó mang thai.”
Thể chất của cô trời sinh đã có tính hàn, lúc trước khi huấn luyện thường xuyên bị thương, thật sự năm ngoái rơi vào tay Jason quả thật là cửu tử nhất sinh (chín chết một sống), trước đây cô thấy không cần phải nói cho Nam Khôn biết, hiện giờ cô lại sợ hãi mình sẽ không thể đáp ứng bất kì hy vọng nào của Nam Khôn.
Cho nên cô muốn tiêm một mũi dự phòng trước.
Chỉ là Nam Khôn lại tự động bỏ qua lời nói của cô, chỉ ân cần hỏi: “Là kẻ khác làm sao?”
Triển Du khẽ gật đầu, nói: “Năm ngoái bị một tay cấp dưới của Jason đá vào bụng, buồng trứng bị vỡ, lại bị nhốt trong nhà giam một ngày, về sau có làm phẫu thuật nhưng bác sĩ nói sau này tỷ lệ mang thai sẽ rất xa vời.”
Nam Khôn hít vào một ngụm khí lạnh, hắn vẫn nghĩ tại sao khi nhắc đến thằng khốn nạn Jason thì ngay cả Mục Hàn luôn bình tĩnh tỉnh táo cũng xúc động phẫn nộ như vậy.
Thì ra là vì vậy.
Trong phút chốc, Nam Khôn cảm thấy lòng mình
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1177/2013
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1177/2013
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt