Tiểu thuyết Bà Xã, Em Không Ngoan-full
Lượt xem : |
>
Bóng đêm như mực, bốn phía đều vắng lặng không tiếng động.
Vốn Frankie cố ý mời Nam Khôn ở lại biệt thự nhưng Nam Khôn trời sinh đã không thích chỗ phồn hoa, chỉ thích nơi yên lặng nên lịch sự từ chối nhã ý của Frankie, chọn tầng hai của một ngôi biệt thự nằm trong khu sinh hoạt phía tây gần cơ sở nghiên cứu. Vốn cảnh vệ ở bên kia không nhiều, Nam Khôn tự dẫn theo vệ sĩ của mình, Frankie vì để tôn trọng hắn nên đã rút hết vệ sĩ của mình đi.
Trong ánh sáng nhàn nhạt, Triển Du lách người đi rất nhanh, chưa đầy năm phút đã đến nơi.
Vệ sĩ thấy người tới là cô nên khẽ gật đầu với cô, hoàn toàn không có ý ngăn lại.
Triển Du ở bên ngoài cửa phòng ngủ của Nam Khôn gặp A Đông vừa đi ra, trong lòng kinh hãi, hỏi: “Nam Khôn bị sao thế?”
Vẻ mặt A Đông hơi khó hiểu: “Không sao cả mà.”
Hàng chân mày Triển Du nhíu chặt lại, chẳng muốn hỏi nhiều, đi qua anh ta mở cửa đi thẳng vào.
Nam Khôn vừa tắm xong bước ra, tóc vẫn còn nước, từng giọt nước trong suốt chảy xuống, trượt xuống cổ chảy dài uốn lượn trước khuôn ngực cường tráng, cuối cùng biến mất trong lớp khăn tắm dưới hông hắn, vô cùng gợi cảm, khiến cho người ta mơ màng vô hạn.
Triển Du định thần lại, ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn tỏa sáng, không hề có vẻ gì là không thoải mái.
“Mẹ kiếp! Lão đại chết tiệt, dám gạt em!” Triển Du mắng một tiếng, xoay người bỏ đi.
Nam Khôn vội vàng bước tới ôm lấy chặn ngang cô lại, cười nhẹ nói: “Em yêu, đến cũng đã đến rồi, sao phải vội vã thế.”
Tay Triển Du cầm nắm cửa nhưng lại không vặn được! Cô xoay người lại thật mạnh, hung dữ trừng mắt nhìn Nam Khôn, chế nhạo: “Không phải anh thấy không thoải mái sao?! Không thoải mái chỗ nào hửm? Em thấy anh ngứa da mất rồi, hay là em gãi cho anh nhỉ?!”
Nam Khôn cười ha ha, ôm cô vào trong lòng, hài hước nói: “Anh đúng là không thoải mái mà, lòng anh ngứa ngáy nửa tháng nay rồi.”
Triển Du liếc hắn, mỉa mai: “Tim anh toàn một ổ trùng, mau đi lấy thuốc trừ sâu mà diệt đi, nếu thuốc hiệu quả thì bao anh tiền thuốc luôn.”
Nam Khôn bật cười: “Từ 800 năm trước anh đã luyện một bộ bách độc bất xâm rồi, đừng nói là diệt trùng, thuốc trừ sâu DDVD cũng không dùng được, phương thuốc duy nhất có tác dụng chỉ có em thôi, thế nào? Ha ha.”
“Diệt cái đầu anh…ưm!”
Nụ hôn nặng nề rơi trên môi Triển Du, đầu lưỡi linh hoạt của Nam Khôn không cho cô thời gian chống trả, bỗng nhiên cạy mở môi cô ra, đuổi theo đầu lưỡi của cô, trằn trọc triền miên, dần dần không còn kiêng nể gì cả.
Triển Du trừng mắt liếc hắn, hơi tránh né hắn, còn chưa kịp nói gì thì đôi môi đã bị hắn chiếm mất.
Không thể kháng cự nụ hôn phách đạo mang theo vẻ dịu dàng cùng sủng ái, trằn trọc xâm nhập, một cảm giác choáng váng xuất hiện trong đầu, thân thể Triển Du run rẩy, tất cả kháng cự đều bị sự trêu đùa tuyệt hảo của người đàn ông này dần dần hóa thành tiếng thở dốc.
Đến khi Nam Khôn chịu buông cô ra, Triển Du chỉ cảm thấy mình đang lên cơn sốt, thiêu cháy khiến toàn thân cô khô nóng.
Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Được rồi, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, anh đã không còn việc gì nữa, em phải về đây.”
Đêm nay nếu thật sự ở lại đây, ngày mai nhất định sẽ bị cái miệng rộng của Hình Thiên rủa cho chết.
Nam Khôn cũng không nghĩ nhiều như vậy, mạnh mẽ ôm lấy cô, khẽ cười nói: “Em yêu, vẫn chưa đến hừng đông mà.” Đừng có mà mơ mộng hão huyền.
Chương 41: Nhanh như hổ đói vồ mồi
Triển Du bị Nam Khôn ném lên giường, mới ngóc dậy được một chút đã bị hắn ép trở lại nhanh như hổ vồ mồi, không khỏi tức giận: “Mẹ kiếp! Họ Nam kia, muốn đánh nhau phải không?!”
Nam Khôn cũng không thèm chấp, hai tay vẫn ghìm cổ tay cô lại đè xuống gối, trêu chọc: “Cơn tức lớn như vậy, không phải là cũng bị nghẹn chứ hả? Ngoan nào, để vi phu dập cho, lửa giận của em có thế nào cũng sẽ biến mất.”
“A em nhổ vào! Anh càng ngày càng không biết xấu hổ. Tránh ra, em thật sự phải về!”
Chuyện phong ba của tên Bernd nhỏ kia đến nay vẫn chưa dẹp xong, cô không muốn lại xuất hiện thêm ngã rẽ nào nữa.
Nhưng trước giờ Nam Khôn lại không biết chữ “sợ” viết thế nào, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, chua chát nói: “Mục Hàn nói với anh đêm nay bọn em không có việc gì xử lý, em về gấp vậy là sợ một mình anh ta ngủ sẽ cô đơn à?”
Triển Du không nói gì liếc hắn: “Đồng chí Nam Khôn, đêm nay anh theo chân bọn họ ra ngoài không phải là để uống rượu mà là uống dấm chua sao?”
Nam Khôn không để ý tới lời châm chọc của cô, hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng an ủi: “Bên này sẽ không có ai tới đâu.”
Triển Du là người thích mềm không thích cứng, giọng nói của Nam Khôn mềm nhũn, lại còn dùng cặp mắt đen sâu thẳm kia phóng điện với cô nên lòng của cô cũng mềm nhũn theo, trầm ngâm một lát rồi kiếm cớ nói: “Mấy ngày nay em đang trong thời kì nguy hiểm.”
“Vừa đúng lúc, tối hôm qua Hình Thiên đưa cho anh một hộp mũ, vẫn còn nguyên chưa mở ra, em thích loại vân tay hay là viên bi?”
Nụ hôn của hắn lên tai Triển Du trằn trọc như kiến bò, giọng nói khàn khàn hàa với hơi nóng chui vào trong tai Triển Du, khuôn mặt Triển Du đỏ bừng: “Buồn nôn, tên lưu manh nào cũng có khả năng chẳng biết xấu hổ trời phú, đồng chí Nam Khôn, chúc mừng anh cuối cùng cũng trở thành một tên lưu manh.”
Nam Khôn bị cô chọc cho phì cười, ngậm lấy vành tai cô khẽ cắn một cái, giọng khàn khàn nói: “Đêm nay ở lại được không?”
Ánh mắt Triển Du lộ ra vẻ do dự, nhưng ngoài miệng vẫn cao giọng: “Không được, em phải về.”
Nam Khôn ngẩng đầu dùng đôi mắt trông mong nhìn cô, ra vẻ đáng thương nói: “Em yêu nghẹn sẽ không tốt, em thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
Trong lúc Triển Du tỏ ra vô cùng khổ sở cùng đấu tranh thì giọng điệu lại mang theo hương vị làm nũng: “Nếu ở lại ngày mai em sẽ bị lão đại và Hình Thiên cười chết.” tên Hình Thiên lưu manh còn đang chờ mình nhảy vào hầm của anh ta đây, đêm nay mà không về thì ngày mai thể nào cũng bị anh ta dìm thành căn bã.
Thì ra là đang lo lắng cái này, Nam Khôn mỉm cười, nhẹ lời trấn an: “Bọn họ sẽ không chọc em đâu.”
Mắt Triển Du hơi nheo lại, hoài nghi nhìn hắn: “Vì sao?”
Cho tới bây giờ Mục Hàn vẫn luôn đứng về phe cô, lần trước ở Xích Thủy vì muốn lấy lòng cô mà người nào đó đã mang khẩu súng ngắm SVD Mục Hàn thích nhất đi hối lộ anh nhưng không thành công, đêm nay anh lại bắt tay với người nào đó lừa gạt mình, chẳng lẽ anh có chuyện gì đó muốn che giấu bị Nam Khôn biết được sao?
Nam Khôn lại không có ý định nói cho cô biết, chỉ nói: “Em cứ tin là được rồi.”
Triển Du lại càng hiếu kỳ: “Em nói này, có phải anh ấy có chuyện gì che giấu lại bị anh biết được không?”
“Em yêu em thật là thông minh, vi phu quyết định thưởng cho em môi thơm cùng vô số lòng trắng trứng đầy dinh dưỡng để bày tỏ lòng quan tâm và tán thưởng đến em.” (lòng trắng trứng là cái gì mn tự hỉu @@)
“Mẹ kiếp!!! Trên đời này sao lại có người như anh chứ…ưm!”
Nửa câu mỉa mai sau bị Nam Khôn chôn vùi bằng một nụ hôn nóng bỏng. Lửa tình lan xuống phía dưới, rốt cuộc Nam Khôn cũng buông lỏng hai tay cô ra, hai cánh tay đầy lực ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, mang theo lực đạo không để cho cô giãy giụa.
Triển Du trừng mắt liếc hắn một cái nhưng lại không vùng vẫy, sau một lát cũng bắt đầu không kìm lòng được mà đáp lại
Bóng đêm như mực, bốn phía đều vắng lặng không tiếng động.
Vốn Frankie cố ý mời Nam Khôn ở lại biệt thự nhưng Nam Khôn trời sinh đã không thích chỗ phồn hoa, chỉ thích nơi yên lặng nên lịch sự từ chối nhã ý của Frankie, chọn tầng hai của một ngôi biệt thự nằm trong khu sinh hoạt phía tây gần cơ sở nghiên cứu. Vốn cảnh vệ ở bên kia không nhiều, Nam Khôn tự dẫn theo vệ sĩ của mình, Frankie vì để tôn trọng hắn nên đã rút hết vệ sĩ của mình đi.
Trong ánh sáng nhàn nhạt, Triển Du lách người đi rất nhanh, chưa đầy năm phút đã đến nơi.
Vệ sĩ thấy người tới là cô nên khẽ gật đầu với cô, hoàn toàn không có ý ngăn lại.
Triển Du ở bên ngoài cửa phòng ngủ của Nam Khôn gặp A Đông vừa đi ra, trong lòng kinh hãi, hỏi: “Nam Khôn bị sao thế?”
Vẻ mặt A Đông hơi khó hiểu: “Không sao cả mà.”
Hàng chân mày Triển Du nhíu chặt lại, chẳng muốn hỏi nhiều, đi qua anh ta mở cửa đi thẳng vào.
Nam Khôn vừa tắm xong bước ra, tóc vẫn còn nước, từng giọt nước trong suốt chảy xuống, trượt xuống cổ chảy dài uốn lượn trước khuôn ngực cường tráng, cuối cùng biến mất trong lớp khăn tắm dưới hông hắn, vô cùng gợi cảm, khiến cho người ta mơ màng vô hạn.
Triển Du định thần lại, ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn tỏa sáng, không hề có vẻ gì là không thoải mái.
“Mẹ kiếp! Lão đại chết tiệt, dám gạt em!” Triển Du mắng một tiếng, xoay người bỏ đi.
Nam Khôn vội vàng bước tới ôm lấy chặn ngang cô lại, cười nhẹ nói: “Em yêu, đến cũng đã đến rồi, sao phải vội vã thế.”
Tay Triển Du cầm nắm cửa nhưng lại không vặn được! Cô xoay người lại thật mạnh, hung dữ trừng mắt nhìn Nam Khôn, chế nhạo: “Không phải anh thấy không thoải mái sao?! Không thoải mái chỗ nào hửm? Em thấy anh ngứa da mất rồi, hay là em gãi cho anh nhỉ?!”
Nam Khôn cười ha ha, ôm cô vào trong lòng, hài hước nói: “Anh đúng là không thoải mái mà, lòng anh ngứa ngáy nửa tháng nay rồi.”
Triển Du liếc hắn, mỉa mai: “Tim anh toàn một ổ trùng, mau đi lấy thuốc trừ sâu mà diệt đi, nếu thuốc hiệu quả thì bao anh tiền thuốc luôn.”
Nam Khôn bật cười: “Từ 800 năm trước anh đã luyện một bộ bách độc bất xâm rồi, đừng nói là diệt trùng, thuốc trừ sâu DDVD cũng không dùng được, phương thuốc duy nhất có tác dụng chỉ có em thôi, thế nào? Ha ha.”
“Diệt cái đầu anh…ưm!”
Nụ hôn nặng nề rơi trên môi Triển Du, đầu lưỡi linh hoạt của Nam Khôn không cho cô thời gian chống trả, bỗng nhiên cạy mở môi cô ra, đuổi theo đầu lưỡi của cô, trằn trọc triền miên, dần dần không còn kiêng nể gì cả.
Triển Du trừng mắt liếc hắn, hơi tránh né hắn, còn chưa kịp nói gì thì đôi môi đã bị hắn chiếm mất.
Không thể kháng cự nụ hôn phách đạo mang theo vẻ dịu dàng cùng sủng ái, trằn trọc xâm nhập, một cảm giác choáng váng xuất hiện trong đầu, thân thể Triển Du run rẩy, tất cả kháng cự đều bị sự trêu đùa tuyệt hảo của người đàn ông này dần dần hóa thành tiếng thở dốc.
Đến khi Nam Khôn chịu buông cô ra, Triển Du chỉ cảm thấy mình đang lên cơn sốt, thiêu cháy khiến toàn thân cô khô nóng.
Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Được rồi, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, anh đã không còn việc gì nữa, em phải về đây.”
Đêm nay nếu thật sự ở lại đây, ngày mai nhất định sẽ bị cái miệng rộng của Hình Thiên rủa cho chết.
Nam Khôn cũng không nghĩ nhiều như vậy, mạnh mẽ ôm lấy cô, khẽ cười nói: “Em yêu, vẫn chưa đến hừng đông mà.” Đừng có mà mơ mộng hão huyền.
Chương 41: Nhanh như hổ đói vồ mồi
Triển Du bị Nam Khôn ném lên giường, mới ngóc dậy được một chút đã bị hắn ép trở lại nhanh như hổ vồ mồi, không khỏi tức giận: “Mẹ kiếp! Họ Nam kia, muốn đánh nhau phải không?!”
Nam Khôn cũng không thèm chấp, hai tay vẫn ghìm cổ tay cô lại đè xuống gối, trêu chọc: “Cơn tức lớn như vậy, không phải là cũng bị nghẹn chứ hả? Ngoan nào, để vi phu dập cho, lửa giận của em có thế nào cũng sẽ biến mất.”
“A em nhổ vào! Anh càng ngày càng không biết xấu hổ. Tránh ra, em thật sự phải về!”
Chuyện phong ba của tên Bernd nhỏ kia đến nay vẫn chưa dẹp xong, cô không muốn lại xuất hiện thêm ngã rẽ nào nữa.
Nhưng trước giờ Nam Khôn lại không biết chữ “sợ” viết thế nào, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, chua chát nói: “Mục Hàn nói với anh đêm nay bọn em không có việc gì xử lý, em về gấp vậy là sợ một mình anh ta ngủ sẽ cô đơn à?”
Triển Du không nói gì liếc hắn: “Đồng chí Nam Khôn, đêm nay anh theo chân bọn họ ra ngoài không phải là để uống rượu mà là uống dấm chua sao?”
Nam Khôn không để ý tới lời châm chọc của cô, hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng an ủi: “Bên này sẽ không có ai tới đâu.”
Triển Du là người thích mềm không thích cứng, giọng nói của Nam Khôn mềm nhũn, lại còn dùng cặp mắt đen sâu thẳm kia phóng điện với cô nên lòng của cô cũng mềm nhũn theo, trầm ngâm một lát rồi kiếm cớ nói: “Mấy ngày nay em đang trong thời kì nguy hiểm.”
“Vừa đúng lúc, tối hôm qua Hình Thiên đưa cho anh một hộp mũ, vẫn còn nguyên chưa mở ra, em thích loại vân tay hay là viên bi?”
Nụ hôn của hắn lên tai Triển Du trằn trọc như kiến bò, giọng nói khàn khàn hàa với hơi nóng chui vào trong tai Triển Du, khuôn mặt Triển Du đỏ bừng: “Buồn nôn, tên lưu manh nào cũng có khả năng chẳng biết xấu hổ trời phú, đồng chí Nam Khôn, chúc mừng anh cuối cùng cũng trở thành một tên lưu manh.”
Nam Khôn bị cô chọc cho phì cười, ngậm lấy vành tai cô khẽ cắn một cái, giọng khàn khàn nói: “Đêm nay ở lại được không?”
Ánh mắt Triển Du lộ ra vẻ do dự, nhưng ngoài miệng vẫn cao giọng: “Không được, em phải về.”
Nam Khôn ngẩng đầu dùng đôi mắt trông mong nhìn cô, ra vẻ đáng thương nói: “Em yêu nghẹn sẽ không tốt, em thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
Trong lúc Triển Du tỏ ra vô cùng khổ sở cùng đấu tranh thì giọng điệu lại mang theo hương vị làm nũng: “Nếu ở lại ngày mai em sẽ bị lão đại và Hình Thiên cười chết.” tên Hình Thiên lưu manh còn đang chờ mình nhảy vào hầm của anh ta đây, đêm nay mà không về thì ngày mai thể nào cũng bị anh ta dìm thành căn bã.
Thì ra là đang lo lắng cái này, Nam Khôn mỉm cười, nhẹ lời trấn an: “Bọn họ sẽ không chọc em đâu.”
Mắt Triển Du hơi nheo lại, hoài nghi nhìn hắn: “Vì sao?”
Cho tới bây giờ Mục Hàn vẫn luôn đứng về phe cô, lần trước ở Xích Thủy vì muốn lấy lòng cô mà người nào đó đã mang khẩu súng ngắm SVD Mục Hàn thích nhất đi hối lộ anh nhưng không thành công, đêm nay anh lại bắt tay với người nào đó lừa gạt mình, chẳng lẽ anh có chuyện gì đó muốn che giấu bị Nam Khôn biết được sao?
Nam Khôn lại không có ý định nói cho cô biết, chỉ nói: “Em cứ tin là được rồi.”
Triển Du lại càng hiếu kỳ: “Em nói này, có phải anh ấy có chuyện gì che giấu lại bị anh biết được không?”
“Em yêu em thật là thông minh, vi phu quyết định thưởng cho em môi thơm cùng vô số lòng trắng trứng đầy dinh dưỡng để bày tỏ lòng quan tâm và tán thưởng đến em.” (lòng trắng trứng là cái gì mn tự hỉu @@)
“Mẹ kiếp!!! Trên đời này sao lại có người như anh chứ…ưm!”
Nửa câu mỉa mai sau bị Nam Khôn chôn vùi bằng một nụ hôn nóng bỏng. Lửa tình lan xuống phía dưới, rốt cuộc Nam Khôn cũng buông lỏng hai tay cô ra, hai cánh tay đầy lực ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, mang theo lực đạo không để cho cô giãy giụa.
Triển Du trừng mắt liếc hắn một cái nhưng lại không vùng vẫy, sau một lát cũng bắt đầu không kìm lòng được mà đáp lại
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1994/2830
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1994/2830
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt