Tiểu thuyết Bà Xã, Em Không Ngoan-full
Lượt xem : |
h.
Mục Hàn mở tài liệu ra, không khỏi sửng sốt la lên: “Chết tiệt! Anh lấy thứ đồ chơi này ở đâu thế.”
Thứ A Đông đưa cho anh chính là tư liệu nghiên cứu của “Sleepless warrior”, hơn nữa còn có tư liệu của DARPA.
Mục Hàn xem qua một lần, phát hiện ra trong tư liệu này có số liệu nghiên cứu cùng thành phần bào chế loại thuốc này.
Nam Khôn nói: “Moda Fini có thể làm cho binh lính liên tục duy trì sự tỉnh táo trong 40h đồng hồ, nhưng CX717 lại có thể kéo dài đến 48h đồng hồ, hơn nữa tác dụng phụ so với loại trước kia còn rất nhỏ. Loại đầu tiên là do gia tộc Michelle cải tiến, loại sau là do DARPA cải tiến.”
Triển Du nói: “Xem ra DARPA vẫn không tin tưởng vào Frankie nha, bằng không làm gì phải che giấu như vậy.”
Nam Khôn: “Dã tâm của Frankie quá lớn, mục đích cung cấp kinh phí nghiên cứu cho DARPA cũng không hề đơn giản, cho nên bên đó nhất định sẽ đề phòng hắn ta, hiện giờ CX717 đã tiến vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, nghe nói tác dụng phụ duy nhất chỉ là sau khi uống thuốc sẽ khiến cho tinh thần hưng phấn.”
Triển Du bật cười: “Cũng tốt, còn có thể thay thế cho Viagra.”
Mục Hàn đầu đầy hắc tuyến bổ sung: “Trên báo cáo này có nói trạng thái này có thể sẽ kéo dài vài ngày đến nhiều tuần mà không biến mất.”
Bất kể là liên tục phát tiết vài tuần hay là chịu đựng vài tuần thì cũng làm cho người ta vô cùng khổ sở.
Triển Du bắt được móng vuốt đang tác quái bên hông mình, chợt nói: “Khó trách bọn họ không dám đưa cho binh lính sử dụng.”
Nam Khôn lại ôm lấy cô, nói: “Theo tôi biết thì lúc trước yêu cầu duy nhất để Jason đưa cách điều chế cho Frankie chính là hắn ta muốn nhóm thành phẩm đầu tiên. Quân chính quy không dám dùng nhưng tên súc sinh đã phát rồ như Jason thì không nhất định, huống chi hiện nay hắn ta đúng là đang thiếu sự trợ giúp.”
Mục Hàn nhướn mày nhìn về phía hắn: “Ý của anh là công bố tin tức này ra ngoài?”
Nam Khôn “ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục chủ đề: “Nhưng mà phải mượn tay người khác, chú của Frankie từ trước đến nay luôn đối đầu với hắn, tên kia dã tâm có thừa nhưng lại không đủ lực, tính cách lại bốc đồng, là một ứng cử viên tốt.”
Bởi như vậy, không chỉ có thể kìm chế được Frankie, nói không chừng còn có thể mau chóng dẫn Jason mắc câu.
Nhớ tới lời Triển Du nói lúc sáng, Nam Khôn đang đặc biệt hối hận vì lúc trước không để cho Sơn Lang giết thằng khốn nạn Jason kia!
Lúc này chỉ cần có bất cứ cơ hội nào hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Triển Du hiểu rõ tâm tư của hắn, thật sự rất tán thành cách này của hắn, đáp: “Chuyện này em sẽ bảo Hình Thiên xử lý.”
Nói xong cô lại hỏi: “Đúng rồi, lễ đính hôn của em họ anh đã định thời gian chưa?”
Nam Khôn gật gật đầu: “Thứ bảy tuần sau.” Đến lúc đó hắn cần phải trở về.
Mục Hàn cất tài liệu đi, “Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, Du nhi nhanh thay quần áo rồi còn theo anh về làm việc.”
“Vâng, chờ em với.” triển Du nói xong liền đứng dậy, nhưng mà Nam Khôn lại siết chặt lấy, giữ lấy eo cô sống chết không chịu buông ra.
Triển Du ra vẻ đau lòng vỗ vỗ mặt hắn, nói đùa: “Bạn học Nam Khôn, chị Du phải đi làm rồi, ngoan đi, chờ chị làm việc xong sẽ trở về tìm em cùng hưởng đêm xuân, buông tay ra nào.”
Trán Mục Hàn toát mồ hôi lạnh: “Đồng chí Triển Du, bệnh thiếu não có bị lây không thế? Rõ ràng Hình Thiên không có ở đây mà.”
“Hí hí! Chúng ta mau đi về nói cho Hình Thiên biết anh nói bậy sau lưng anh ấy thôi!”
Nói xong, Triển Du quay sang hôn lên khóe môi Nam Khôn một cái, đẩy tay của hắn ra rồi đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.
Sắc mặt Nam Khôn tăm tối ngồi một chỗ, giống như bị nhập, không hề nhúc nhích, sau nửa ngày mới thình lình ném ra một câu: “Tối nay tôi muốn đến chỗ các người ngủ.”
Mục Hàn vừa nhấp một ngụm trà, nghe vậy thì phun ra hết, lắp bắp nói: “Tứ gia, ngài hãy bỏ qua cho tôi đi mà.”
Tôi không có hứng thú xem truyền hình trực tiếp đâu.
Nam Khôn nghiêng đầu liếc nhìn anh, khinh bỉ nói: “Có một chuyên gia nói trong đầu trang bị quá nhiều hàng hiệu sẽ cản trở suy nghĩ, đột trưởng Mục mau về dùng nước bồn cầu mà rửa óc đi.” Tôi chỉ muốn đắp chăn bông nói chuyện trong sáng với Triển Du thôi mà, sao mà anh phải kích động như vậy hả?
Mục Hàn: “…”
Ba phút sau, Triển Du thay quần áo xong đi ra, ném một nụ hôn gió cho Nam Khôn: “Đồng chí Nam Khôn em đi đây, nhớ phải nghĩ tới em nha.”
“Tiểu tổ tông à đừng có sến quá trước mặt tôi chứ.” Mục Hàn gọn gàng linh hoạt đứng dậy, trả thù ôm Triển Du vào trong lòng đi ra.
Ánh mắt người nào đó quét tới, quả nhiên mặt trở nên lạnh lẽo: “Lấy cái tay của anh ra!”
Mục Hàn cũng không thèm liếc nhìn hắn, nghênh ngang ôm Triển Du ra ngoài, trên mặt là nụ cười đắc ý.
Triển Du không nói gì nhìn lên trời.
Hai ngày sau, tin tức DARPA cùng gia tộc Michelle đã hợp tác nghiên cứu ra CX717 bị lan rộng ra ngoài, làm dấy lên một làn sóng dư luận quốc tế, phê phán, ủng hộ, hâm mộ, cũng cực kì sợ hãi với chuyện này.
Gần đây tin đồn về Frankie bay khắp nơi, chuyện xấu liên tiếp kéo đến, chân trước vừa dẹp xong chuyện với phó thị trưởng, chân sâu đã bị quân đội đến hỏi chuyện, trên đường về suýt chút nữa đã bị giết. Đến khi tra ra “nội ứng”, còn chưa kịp đưa người ta ra thẩm vấn thì người đã tự sát mất.
Cứ giằng co như thế hơn một tuần lễ lại đến lễ đính hôn của con trai lớn của hắn.
Frankie còn có ý nghĩ mượn cơ hội này để thu phục lòng người, lôi kéo nhà quyến quý khắp nơi, thuận tiện cũng tẩy đi xui xẻo nhiều ngày nay.
Cho nên lễ đính hôn của thằng con lớn lần này còn long trọng hơn cả hôn lễ.
Phóng tầm mắt quét qua, khách xá đến dự không phải nhân vật giàu có nổi tiếng thì cũng là người nhà quyền quý.
Mục Hàn và Triển Du cũng tới dự.
Chùm đèn thủy tinh sáng chói lẳng lặng chiếu rọi căn phòng đầy xa hoa.
Những vị khách nói chuyện với nhau, khách sáo giữ lễ, rồi lại nói toàn những chuyện rỗng tuếch.
Mục Hàn đang trò chuyện rất vui vẻ cùng vài “đồng nghiệp có cùng sở thích”.
Triển Du cực kì nhàm chán, sau khi tìm được chỗ thì một mình ngồi xuống, quan sát khắp nơi, xa xa Nam Khôn đang trò chuyện cùng với một người đàn ông trung niên không biết tên, bộ vest được cắt may tỉ mỉ vây lấy thân thể cường tráng của hắn, không chút sơ hở nào toát lên vẻ khôn khéo cùng lão luyện trên người hắn. Ánh sáng màu vàng kim nhạt phủ xuống, toàn thân hắn tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, giống như thần tiên hạ phàm.
Triển Du thầm si mê trong lòng nhưng lại không dám đặt tầm mắt quá lâu trên người hắn.
Nghi thức đính hôn bắt đầu, người dẫn chương trình dùng ngôn ngữ khôi hài chọc cười khiến mặt mày các vị khách ai cũng hớn hở.
Bên cạnh Triển Du là Nam Trân, chẳng biết từ lúc nào người phụ nữ này đã ngồi xuống bên cạnh cô dùng tiếng Nhật bắt chuyện: “A Tuyết”
Lần này Nam Trân theo Nam Hiểu Văn sang Mĩ giải sầu, Nam Khôn nói cô ta đang mang thai.
Ban đầu Triển Du còn tưởng là của Đường Thiệu, về sau mới nghe nói người đàn ông của cô ta chỉ là bartender trong quán bar, không khỏi lấy làm kì lạ, loại thiên kim tiểu thư cao ngạo như Nam Trân lại vừa ý một người đàn ông đối với cô ta chỉ là hạng nghèo hèn, lại còn mang thai con của anh ta, càng khiến cho Triển Du kinh ngạc hơn là hiện giờ tính tình của cô ta đã thay đổi, vẻ ngang ngược tàn bạo b
Mục Hàn mở tài liệu ra, không khỏi sửng sốt la lên: “Chết tiệt! Anh lấy thứ đồ chơi này ở đâu thế.”
Thứ A Đông đưa cho anh chính là tư liệu nghiên cứu của “Sleepless warrior”, hơn nữa còn có tư liệu của DARPA.
Mục Hàn xem qua một lần, phát hiện ra trong tư liệu này có số liệu nghiên cứu cùng thành phần bào chế loại thuốc này.
Nam Khôn nói: “Moda Fini có thể làm cho binh lính liên tục duy trì sự tỉnh táo trong 40h đồng hồ, nhưng CX717 lại có thể kéo dài đến 48h đồng hồ, hơn nữa tác dụng phụ so với loại trước kia còn rất nhỏ. Loại đầu tiên là do gia tộc Michelle cải tiến, loại sau là do DARPA cải tiến.”
Triển Du nói: “Xem ra DARPA vẫn không tin tưởng vào Frankie nha, bằng không làm gì phải che giấu như vậy.”
Nam Khôn: “Dã tâm của Frankie quá lớn, mục đích cung cấp kinh phí nghiên cứu cho DARPA cũng không hề đơn giản, cho nên bên đó nhất định sẽ đề phòng hắn ta, hiện giờ CX717 đã tiến vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, nghe nói tác dụng phụ duy nhất chỉ là sau khi uống thuốc sẽ khiến cho tinh thần hưng phấn.”
Triển Du bật cười: “Cũng tốt, còn có thể thay thế cho Viagra.”
Mục Hàn đầu đầy hắc tuyến bổ sung: “Trên báo cáo này có nói trạng thái này có thể sẽ kéo dài vài ngày đến nhiều tuần mà không biến mất.”
Bất kể là liên tục phát tiết vài tuần hay là chịu đựng vài tuần thì cũng làm cho người ta vô cùng khổ sở.
Triển Du bắt được móng vuốt đang tác quái bên hông mình, chợt nói: “Khó trách bọn họ không dám đưa cho binh lính sử dụng.”
Nam Khôn lại ôm lấy cô, nói: “Theo tôi biết thì lúc trước yêu cầu duy nhất để Jason đưa cách điều chế cho Frankie chính là hắn ta muốn nhóm thành phẩm đầu tiên. Quân chính quy không dám dùng nhưng tên súc sinh đã phát rồ như Jason thì không nhất định, huống chi hiện nay hắn ta đúng là đang thiếu sự trợ giúp.”
Mục Hàn nhướn mày nhìn về phía hắn: “Ý của anh là công bố tin tức này ra ngoài?”
Nam Khôn “ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục chủ đề: “Nhưng mà phải mượn tay người khác, chú của Frankie từ trước đến nay luôn đối đầu với hắn, tên kia dã tâm có thừa nhưng lại không đủ lực, tính cách lại bốc đồng, là một ứng cử viên tốt.”
Bởi như vậy, không chỉ có thể kìm chế được Frankie, nói không chừng còn có thể mau chóng dẫn Jason mắc câu.
Nhớ tới lời Triển Du nói lúc sáng, Nam Khôn đang đặc biệt hối hận vì lúc trước không để cho Sơn Lang giết thằng khốn nạn Jason kia!
Lúc này chỉ cần có bất cứ cơ hội nào hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Triển Du hiểu rõ tâm tư của hắn, thật sự rất tán thành cách này của hắn, đáp: “Chuyện này em sẽ bảo Hình Thiên xử lý.”
Nói xong cô lại hỏi: “Đúng rồi, lễ đính hôn của em họ anh đã định thời gian chưa?”
Nam Khôn gật gật đầu: “Thứ bảy tuần sau.” Đến lúc đó hắn cần phải trở về.
Mục Hàn cất tài liệu đi, “Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, Du nhi nhanh thay quần áo rồi còn theo anh về làm việc.”
“Vâng, chờ em với.” triển Du nói xong liền đứng dậy, nhưng mà Nam Khôn lại siết chặt lấy, giữ lấy eo cô sống chết không chịu buông ra.
Triển Du ra vẻ đau lòng vỗ vỗ mặt hắn, nói đùa: “Bạn học Nam Khôn, chị Du phải đi làm rồi, ngoan đi, chờ chị làm việc xong sẽ trở về tìm em cùng hưởng đêm xuân, buông tay ra nào.”
Trán Mục Hàn toát mồ hôi lạnh: “Đồng chí Triển Du, bệnh thiếu não có bị lây không thế? Rõ ràng Hình Thiên không có ở đây mà.”
“Hí hí! Chúng ta mau đi về nói cho Hình Thiên biết anh nói bậy sau lưng anh ấy thôi!”
Nói xong, Triển Du quay sang hôn lên khóe môi Nam Khôn một cái, đẩy tay của hắn ra rồi đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.
Sắc mặt Nam Khôn tăm tối ngồi một chỗ, giống như bị nhập, không hề nhúc nhích, sau nửa ngày mới thình lình ném ra một câu: “Tối nay tôi muốn đến chỗ các người ngủ.”
Mục Hàn vừa nhấp một ngụm trà, nghe vậy thì phun ra hết, lắp bắp nói: “Tứ gia, ngài hãy bỏ qua cho tôi đi mà.”
Tôi không có hứng thú xem truyền hình trực tiếp đâu.
Nam Khôn nghiêng đầu liếc nhìn anh, khinh bỉ nói: “Có một chuyên gia nói trong đầu trang bị quá nhiều hàng hiệu sẽ cản trở suy nghĩ, đột trưởng Mục mau về dùng nước bồn cầu mà rửa óc đi.” Tôi chỉ muốn đắp chăn bông nói chuyện trong sáng với Triển Du thôi mà, sao mà anh phải kích động như vậy hả?
Mục Hàn: “…”
Ba phút sau, Triển Du thay quần áo xong đi ra, ném một nụ hôn gió cho Nam Khôn: “Đồng chí Nam Khôn em đi đây, nhớ phải nghĩ tới em nha.”
“Tiểu tổ tông à đừng có sến quá trước mặt tôi chứ.” Mục Hàn gọn gàng linh hoạt đứng dậy, trả thù ôm Triển Du vào trong lòng đi ra.
Ánh mắt người nào đó quét tới, quả nhiên mặt trở nên lạnh lẽo: “Lấy cái tay của anh ra!”
Mục Hàn cũng không thèm liếc nhìn hắn, nghênh ngang ôm Triển Du ra ngoài, trên mặt là nụ cười đắc ý.
Triển Du không nói gì nhìn lên trời.
Hai ngày sau, tin tức DARPA cùng gia tộc Michelle đã hợp tác nghiên cứu ra CX717 bị lan rộng ra ngoài, làm dấy lên một làn sóng dư luận quốc tế, phê phán, ủng hộ, hâm mộ, cũng cực kì sợ hãi với chuyện này.
Gần đây tin đồn về Frankie bay khắp nơi, chuyện xấu liên tiếp kéo đến, chân trước vừa dẹp xong chuyện với phó thị trưởng, chân sâu đã bị quân đội đến hỏi chuyện, trên đường về suýt chút nữa đã bị giết. Đến khi tra ra “nội ứng”, còn chưa kịp đưa người ta ra thẩm vấn thì người đã tự sát mất.
Cứ giằng co như thế hơn một tuần lễ lại đến lễ đính hôn của con trai lớn của hắn.
Frankie còn có ý nghĩ mượn cơ hội này để thu phục lòng người, lôi kéo nhà quyến quý khắp nơi, thuận tiện cũng tẩy đi xui xẻo nhiều ngày nay.
Cho nên lễ đính hôn của thằng con lớn lần này còn long trọng hơn cả hôn lễ.
Phóng tầm mắt quét qua, khách xá đến dự không phải nhân vật giàu có nổi tiếng thì cũng là người nhà quyền quý.
Mục Hàn và Triển Du cũng tới dự.
Chùm đèn thủy tinh sáng chói lẳng lặng chiếu rọi căn phòng đầy xa hoa.
Những vị khách nói chuyện với nhau, khách sáo giữ lễ, rồi lại nói toàn những chuyện rỗng tuếch.
Mục Hàn đang trò chuyện rất vui vẻ cùng vài “đồng nghiệp có cùng sở thích”.
Triển Du cực kì nhàm chán, sau khi tìm được chỗ thì một mình ngồi xuống, quan sát khắp nơi, xa xa Nam Khôn đang trò chuyện cùng với một người đàn ông trung niên không biết tên, bộ vest được cắt may tỉ mỉ vây lấy thân thể cường tráng của hắn, không chút sơ hở nào toát lên vẻ khôn khéo cùng lão luyện trên người hắn. Ánh sáng màu vàng kim nhạt phủ xuống, toàn thân hắn tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, giống như thần tiên hạ phàm.
Triển Du thầm si mê trong lòng nhưng lại không dám đặt tầm mắt quá lâu trên người hắn.
Nghi thức đính hôn bắt đầu, người dẫn chương trình dùng ngôn ngữ khôi hài chọc cười khiến mặt mày các vị khách ai cũng hớn hở.
Bên cạnh Triển Du là Nam Trân, chẳng biết từ lúc nào người phụ nữ này đã ngồi xuống bên cạnh cô dùng tiếng Nhật bắt chuyện: “A Tuyết”
Lần này Nam Trân theo Nam Hiểu Văn sang Mĩ giải sầu, Nam Khôn nói cô ta đang mang thai.
Ban đầu Triển Du còn tưởng là của Đường Thiệu, về sau mới nghe nói người đàn ông của cô ta chỉ là bartender trong quán bar, không khỏi lấy làm kì lạ, loại thiên kim tiểu thư cao ngạo như Nam Trân lại vừa ý một người đàn ông đối với cô ta chỉ là hạng nghèo hèn, lại còn mang thai con của anh ta, càng khiến cho Triển Du kinh ngạc hơn là hiện giờ tính tình của cô ta đã thay đổi, vẻ ngang ngược tàn bạo b
Bài viết liên quan!