Truyện tình yêu - Yêu thương dẫn lỗi về
Lượt xem : |
g đủ dũng cảm lang thang cả ngày cùng anh đi chọn đồ cho người con gái anh yêu.
Nhưng anh biết không? Em càng không có đủ dũng khí khi nghĩ tới một ngày nào đó không còn được nghe tiếng anh nói, không còn được nghe tiếng anh cười, không còn được nhìn thấy nụ cười của anh, không còn được nghe thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc từ anh.
Em không dám nghĩ tới một ngày anh không còn đi bên cạnh em nữa!
***
Would you wait for me forever?
Will you wait for me forever?
- Em xuống nhà đi, anh chờ.
Cái nắng sớm đông xuyên qua đám sương mai yếu ớt xô đẩy hình dáng Nhã Lam càng thêm hanh hao, xiêu vẹo, chới với.
- Đi với anh!
- Đi đâu ạ?
Anh không nói, đôi mắt đỏ hoe, mùi thuốc phảng phất trong gió, khiến lòng cô bỗng thấy dịu nhẹ:
- Anh lại hút thuốc à?
- Một chút thôi…
Ánh nắng yếu ớt của mùa đông khẽ chạm lên bờ vai anh, giống như lần đầu tiên cô gặp anh. Vẫn đôi mắt đỏ hoe, vẫn hình dáng hanh hao ấy, vẫn là những tia nắng yếu ớt khẽ chạm trên bờ vai anh.
- Em là Đan Linh phải không?
- Có chuyện gì không ạ?
- Anh là anh trai của Nhật Minh.
- Có chuyện gì không ạ?
- Đây là kỉ vật của Nhật Minh…
Kỉ vật? Là sao chứ? chẳng phải Nhật Minh đang đi du học sao? Chẳng phải Nhật Minh vừa nhắn tin bảo với cô là bên ấy tuyết đang rơi lạnh gấp mấy bên mình? chẳng phải Nhật Minh đã nói khi nào về sẽ mua tặng cô socola của nước Mỹ đó sao? Sao giờ đây lại đưa cho cô kỉ vật là sao chứ?
Cô không biết mình đã thiếp đi như thế nào, đã thiếp đi bao lâu, khi tỉnh dậy cũng không còn thấy Nhã Lam bên cạnh, chỉ còn lại kỉ vật của Nhật Minh. Là chiếc khăn màu trắng, màu trắng tinh khôi mà anh và cô đã chọn.
Ngày đưa tiễn Nhật Minh, trời đổ mưa, mưa nhẹ thôi nhưng vai cô ướt đẫm. Ngày đưa tiễn Nhật Minh cô không khóc, cô không vật vã gọi tên anh như mọi người nghĩ, cô không cảm thấy mắt mình cay cay, không cảm thấy tim mình nhói đau. Cô không cảm thấy gì hết.
- Nếu muốn khóc hãy khóc đi em, như vậy Nhật Minh mới có thể yên tâm mà đi được.
- Cậu ấy chỉ đang mải chơi thôi, khi nào cậu ấy chơi chán sẽ về thôi…em sẽ đợi…
Đợi một người cần bao lâu, cô không biết và cũng chẳng muốn biết. Người ta vẫn bảo với nhau rằng, đợi một người không có gì là khủng khiếp chỉ là không biết phải đợi bao lâu mới thực sự là điều đáng sợ. Cô không thấy đáng sợ, chỉ cần là anh bao lâu cô vẫn có thể chờ.
***
Xe chạy xa dần những tòa nhà cao tầng, bỏ lại đằng sau sự ồn ào của những bước chân vội vã, bỏ lại đằng sau nhịp sống ồn ào của thành phố mờ sương. Đan Linh hạ cửa xe, hơi lạnh chưa kịp tan trong sương sớm ùa vào khẽ vờn lên mái tóc cô. Ánh nắng ban mai quện chặt hơi sương vấn vương phả lên gương mặt Đan Linh tinh khôi huyền ảo rất gần chỉ cần chạm tay là với tới nhưng lại cứ xa dần xa mãi chẳng thể nào nắm bắt lấy được.
Cô đã quen với những chuyến đi không cần biết trước đích đến, chỉ cần có anh bên cạnh, chỉ cần là Nhã Lam anh sẽ không bao giờ để cô phải rơi lệ.
Khoảnh khắc xe dừng lại trái tim cô như bị bóp nghẹt, đôi chân cô không muốn dịch chuyển, đôi mắt cô cay xè, cô chới với tìm lấy một điểm tựa.
Nhật Minh đang mỉm cười với cô, nụ cười tỏa nắng của anh khiến trái tim cô chỉ muốn thắt lại.
- Nhật Minh, hôm nay anh đưa Đan Linh tới thăm em…
Từ ngày Nhật Minh thực sự rời xa, chưa ai nói với cô về anh, chưa ai nhắc về anh với cô. Không, Nhật Minh chỉ là chàng trai ham chơi, đang mải miết trên hành trình của riêng mình mà thôi, rồi cậu ấy sẽ về thôi.
- Không, cậu ấy chỉ đang mải chơi thôi, chỉ cần em có thể chờ thì cậu ấy sẽ về…
- Đan Linh, Nhật Minh chết rồi.
Nhật Minh nói rằng Đan Linh là cô gái mạnh mẽ nhất định sẽ vượt qua được, chỉ cần cho cô ấy thời gian, chỉ cần Nhã Lam đừng buông tay. Nhã Lam không buông tay nhưng anh cũng chẳng thể nào nắm chặt được tay cô, chỉ cần anh chạm nhẹ thêm một bước cô lại tự động lùi lại, co mình vào. Nhã Lam có rất nhiều thời gian để chờ cô, nhưng anh không đủ lạnh lùng nhìn cô mãi chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình.
- Nhật Minh đã rời bỏ chúng ta rồi…Đan Linh…em tỉnh lại đi.
- Không….không! Anh không thấy anh ấy đang cười với em sao…Anh không nhìn thấy anh ấy đang cười với chúng ta sao? Anh là anh trai của anh ấy cơ mà, sao anh có thể tàn nhẫn với anh ấy như thế được chứ
Đôi chân cô chuệnh choạng không còn đủ mạnh mẽ để giúp cô đứng vững, trái tim cô không còn đủ sức để ôm chặt nỗi đau cho riêng mình, khóe mắt cô không còn đủ lạnh lùng để ngăn dòng lệ rơi, toàn thân cô run rẩy, chơi vơi, vỡ òa. Sự thật cô cố gắng tự lừa dối bản thân, nỗi đau cô cố kìm nén cuối cùng cũng bỏ cô mà đi.
- Khóc đi em…
Cô bé mùa đông của anh!
Cô bé đã tự nguyện từ bỏ màu đen huyền bí của mình để yêu màu xanh dịu dàng của anh!
Em biết không? Khi em khoác lên màu xanh dịu dàng ấy em như thiên thần bé nhỏ mang lại sự bình an cho người đối diện.
Lần đầu tiên gặp, anh đã yêu nụ cười tỏa nắng của em, anh đã tự nhủ với lòng mình, phải nắm thật chặt bàn tay cô bé ấy đi trọn con đường yêu thương mà cuộc sống đã ban tặng cho mình.
Cô bé ngốc của anh!
Khi vui thì cứ hồn nhiên mà cười, khi buồn cứ an nhiên mà khóc. Khi không thích thì đừng cố gượng cười, em có biết là nụ cười gượng gạo của em buồn cười lắm không?
Sau này, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ với người yêu mình em nhé. Nếu thích có thể nói là thích, nếu không thích có thể không trả lời, đừng bao giờ dối lòng mình. Em có biết là trình nói dối của em dở tệ lắm không?
Cô gái bé nhỏ của anh!
Đã biết trước rằng chẳng thể nào cùng nắm tay nhau đi trọn con đường, anh chẳng thể nào giữ mãi màu xanh dịu dàng cho riêng mình nữa.
Đã biết chẳng thể nào cùng nắm tay em đi trọn con đường, anh chẳng thể nào ích kỉ giữ em bên cạnh anh dù chỉ là một khoảnh khắc thôi.
Đã biết chẳng thể nào cùng nắm tay em đi trọn con đường yêu thương, anh chẳng đủ dũng cảm, chẳng đủ ích kỉ để giữ em bên cạnh, anh chẳng thể nào cho phép bản thân mình yêu em thêm nữa. Anh chỉ có thể để em tự nguyện lựa chọn rời xa anh, anh chỉ có thể để em oán trách anh, anh chỉ có thể để em hận anh.
Khi anh đi rồi hãy cứ oán hận anh, hãy cứ khóc thật to, đến mức anh có thể nghe thấy được em nhé. Để anh có thể an lòng rằng em sẽ ổn thôi, rằng em sẽ đủ mạnh mẽ để bước tiếp dù không có anh bên cạnh.
Tại sao? Tại sao anh lại lừa dối em? Tại sao anh lại nhẫn tâm bỏ em lại một mình mà đi được chứ? Tại sao lại không cho phép em yêu anh? Tại sao lại một mình chống chọi với bệnh tật mà không cho em bên cạnh? Những tháng ngày đó chắc anh mệt mỏi lắm phải không? Những tháng ngày đó chắc anh đau đớn lắm phải không?
Anh bảo em đừng dối lòng mình nhưng từ đầu anh đã lừa dối em? Anh bảo em cứ oán hận anh nhưng anh chẳng cho em tư cách mà oán hận, anh anh bảo em phải làm sao, phải làm sao đây? Làm sao em có thể nghe lời anh đây?
Vị mặn chát bủa vây lấy cơ thể cô, ánh nắng xuyên qua đám lá xé toang sương đông, soi rọi lên nụ cười Nhật Minh. Trái tim cô mệt nhoài với những nhịp đập bình thường đã trở về vội vã, về nhịp yêu thương. Nhật Minh anh có giận em không? Anh có giận em sao lâu vậy rồi em mới tới thăm anh không?
- Hãy để Nhật Minh yên lòng trên hành trình của riêng mình, để cậu ấy tự do là hạt bụi cuốn bay trong gió, là ngọn gió rong ruổi khắp mọi nơi, là ngôi sao trên bầu của mình.
Bàn tay Đan Linh an bình nằm trong tay Nhã Lam, hình dáng bé nhỏ của cô e ấp bên hình dáng trải dài của anh.
Nhật Minh! Em không biết có kiếp sau hay không nhưng nếu có kiếp sau anh vẫn sẽ đợi em chứ? Anh có lần đã hỏi em “Quên một người cần bao lâu” em đã rất
Nhưng anh biết không? Em càng không có đủ dũng khí khi nghĩ tới một ngày nào đó không còn được nghe tiếng anh nói, không còn được nghe tiếng anh cười, không còn được nhìn thấy nụ cười của anh, không còn được nghe thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc từ anh.
Em không dám nghĩ tới một ngày anh không còn đi bên cạnh em nữa!
***
Would you wait for me forever?
Will you wait for me forever?
- Em xuống nhà đi, anh chờ.
Cái nắng sớm đông xuyên qua đám sương mai yếu ớt xô đẩy hình dáng Nhã Lam càng thêm hanh hao, xiêu vẹo, chới với.
- Đi với anh!
- Đi đâu ạ?
Anh không nói, đôi mắt đỏ hoe, mùi thuốc phảng phất trong gió, khiến lòng cô bỗng thấy dịu nhẹ:
- Anh lại hút thuốc à?
- Một chút thôi…
Ánh nắng yếu ớt của mùa đông khẽ chạm lên bờ vai anh, giống như lần đầu tiên cô gặp anh. Vẫn đôi mắt đỏ hoe, vẫn hình dáng hanh hao ấy, vẫn là những tia nắng yếu ớt khẽ chạm trên bờ vai anh.
- Em là Đan Linh phải không?
- Có chuyện gì không ạ?
- Anh là anh trai của Nhật Minh.
- Có chuyện gì không ạ?
- Đây là kỉ vật của Nhật Minh…
Kỉ vật? Là sao chứ? chẳng phải Nhật Minh đang đi du học sao? Chẳng phải Nhật Minh vừa nhắn tin bảo với cô là bên ấy tuyết đang rơi lạnh gấp mấy bên mình? chẳng phải Nhật Minh đã nói khi nào về sẽ mua tặng cô socola của nước Mỹ đó sao? Sao giờ đây lại đưa cho cô kỉ vật là sao chứ?
Cô không biết mình đã thiếp đi như thế nào, đã thiếp đi bao lâu, khi tỉnh dậy cũng không còn thấy Nhã Lam bên cạnh, chỉ còn lại kỉ vật của Nhật Minh. Là chiếc khăn màu trắng, màu trắng tinh khôi mà anh và cô đã chọn.
Ngày đưa tiễn Nhật Minh, trời đổ mưa, mưa nhẹ thôi nhưng vai cô ướt đẫm. Ngày đưa tiễn Nhật Minh cô không khóc, cô không vật vã gọi tên anh như mọi người nghĩ, cô không cảm thấy mắt mình cay cay, không cảm thấy tim mình nhói đau. Cô không cảm thấy gì hết.
- Nếu muốn khóc hãy khóc đi em, như vậy Nhật Minh mới có thể yên tâm mà đi được.
- Cậu ấy chỉ đang mải chơi thôi, khi nào cậu ấy chơi chán sẽ về thôi…em sẽ đợi…
Đợi một người cần bao lâu, cô không biết và cũng chẳng muốn biết. Người ta vẫn bảo với nhau rằng, đợi một người không có gì là khủng khiếp chỉ là không biết phải đợi bao lâu mới thực sự là điều đáng sợ. Cô không thấy đáng sợ, chỉ cần là anh bao lâu cô vẫn có thể chờ.
***
Xe chạy xa dần những tòa nhà cao tầng, bỏ lại đằng sau sự ồn ào của những bước chân vội vã, bỏ lại đằng sau nhịp sống ồn ào của thành phố mờ sương. Đan Linh hạ cửa xe, hơi lạnh chưa kịp tan trong sương sớm ùa vào khẽ vờn lên mái tóc cô. Ánh nắng ban mai quện chặt hơi sương vấn vương phả lên gương mặt Đan Linh tinh khôi huyền ảo rất gần chỉ cần chạm tay là với tới nhưng lại cứ xa dần xa mãi chẳng thể nào nắm bắt lấy được.
Cô đã quen với những chuyến đi không cần biết trước đích đến, chỉ cần có anh bên cạnh, chỉ cần là Nhã Lam anh sẽ không bao giờ để cô phải rơi lệ.
Khoảnh khắc xe dừng lại trái tim cô như bị bóp nghẹt, đôi chân cô không muốn dịch chuyển, đôi mắt cô cay xè, cô chới với tìm lấy một điểm tựa.
Nhật Minh đang mỉm cười với cô, nụ cười tỏa nắng của anh khiến trái tim cô chỉ muốn thắt lại.
- Nhật Minh, hôm nay anh đưa Đan Linh tới thăm em…
Từ ngày Nhật Minh thực sự rời xa, chưa ai nói với cô về anh, chưa ai nhắc về anh với cô. Không, Nhật Minh chỉ là chàng trai ham chơi, đang mải miết trên hành trình của riêng mình mà thôi, rồi cậu ấy sẽ về thôi.
- Không, cậu ấy chỉ đang mải chơi thôi, chỉ cần em có thể chờ thì cậu ấy sẽ về…
- Đan Linh, Nhật Minh chết rồi.
Nhật Minh nói rằng Đan Linh là cô gái mạnh mẽ nhất định sẽ vượt qua được, chỉ cần cho cô ấy thời gian, chỉ cần Nhã Lam đừng buông tay. Nhã Lam không buông tay nhưng anh cũng chẳng thể nào nắm chặt được tay cô, chỉ cần anh chạm nhẹ thêm một bước cô lại tự động lùi lại, co mình vào. Nhã Lam có rất nhiều thời gian để chờ cô, nhưng anh không đủ lạnh lùng nhìn cô mãi chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình.
- Nhật Minh đã rời bỏ chúng ta rồi…Đan Linh…em tỉnh lại đi.
- Không….không! Anh không thấy anh ấy đang cười với em sao…Anh không nhìn thấy anh ấy đang cười với chúng ta sao? Anh là anh trai của anh ấy cơ mà, sao anh có thể tàn nhẫn với anh ấy như thế được chứ
Đôi chân cô chuệnh choạng không còn đủ mạnh mẽ để giúp cô đứng vững, trái tim cô không còn đủ sức để ôm chặt nỗi đau cho riêng mình, khóe mắt cô không còn đủ lạnh lùng để ngăn dòng lệ rơi, toàn thân cô run rẩy, chơi vơi, vỡ òa. Sự thật cô cố gắng tự lừa dối bản thân, nỗi đau cô cố kìm nén cuối cùng cũng bỏ cô mà đi.
- Khóc đi em…
Cô bé mùa đông của anh!
Cô bé đã tự nguyện từ bỏ màu đen huyền bí của mình để yêu màu xanh dịu dàng của anh!
Em biết không? Khi em khoác lên màu xanh dịu dàng ấy em như thiên thần bé nhỏ mang lại sự bình an cho người đối diện.
Lần đầu tiên gặp, anh đã yêu nụ cười tỏa nắng của em, anh đã tự nhủ với lòng mình, phải nắm thật chặt bàn tay cô bé ấy đi trọn con đường yêu thương mà cuộc sống đã ban tặng cho mình.
Cô bé ngốc của anh!
Khi vui thì cứ hồn nhiên mà cười, khi buồn cứ an nhiên mà khóc. Khi không thích thì đừng cố gượng cười, em có biết là nụ cười gượng gạo của em buồn cười lắm không?
Sau này, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ với người yêu mình em nhé. Nếu thích có thể nói là thích, nếu không thích có thể không trả lời, đừng bao giờ dối lòng mình. Em có biết là trình nói dối của em dở tệ lắm không?
Cô gái bé nhỏ của anh!
Đã biết trước rằng chẳng thể nào cùng nắm tay nhau đi trọn con đường, anh chẳng thể nào giữ mãi màu xanh dịu dàng cho riêng mình nữa.
Đã biết chẳng thể nào cùng nắm tay em đi trọn con đường, anh chẳng thể nào ích kỉ giữ em bên cạnh anh dù chỉ là một khoảnh khắc thôi.
Đã biết chẳng thể nào cùng nắm tay em đi trọn con đường yêu thương, anh chẳng đủ dũng cảm, chẳng đủ ích kỉ để giữ em bên cạnh, anh chẳng thể nào cho phép bản thân mình yêu em thêm nữa. Anh chỉ có thể để em tự nguyện lựa chọn rời xa anh, anh chỉ có thể để em oán trách anh, anh chỉ có thể để em hận anh.
Khi anh đi rồi hãy cứ oán hận anh, hãy cứ khóc thật to, đến mức anh có thể nghe thấy được em nhé. Để anh có thể an lòng rằng em sẽ ổn thôi, rằng em sẽ đủ mạnh mẽ để bước tiếp dù không có anh bên cạnh.
Tại sao? Tại sao anh lại lừa dối em? Tại sao anh lại nhẫn tâm bỏ em lại một mình mà đi được chứ? Tại sao lại không cho phép em yêu anh? Tại sao lại một mình chống chọi với bệnh tật mà không cho em bên cạnh? Những tháng ngày đó chắc anh mệt mỏi lắm phải không? Những tháng ngày đó chắc anh đau đớn lắm phải không?
Anh bảo em đừng dối lòng mình nhưng từ đầu anh đã lừa dối em? Anh bảo em cứ oán hận anh nhưng anh chẳng cho em tư cách mà oán hận, anh anh bảo em phải làm sao, phải làm sao đây? Làm sao em có thể nghe lời anh đây?
Vị mặn chát bủa vây lấy cơ thể cô, ánh nắng xuyên qua đám lá xé toang sương đông, soi rọi lên nụ cười Nhật Minh. Trái tim cô mệt nhoài với những nhịp đập bình thường đã trở về vội vã, về nhịp yêu thương. Nhật Minh anh có giận em không? Anh có giận em sao lâu vậy rồi em mới tới thăm anh không?
- Hãy để Nhật Minh yên lòng trên hành trình của riêng mình, để cậu ấy tự do là hạt bụi cuốn bay trong gió, là ngọn gió rong ruổi khắp mọi nơi, là ngôi sao trên bầu của mình.
Bàn tay Đan Linh an bình nằm trong tay Nhã Lam, hình dáng bé nhỏ của cô e ấp bên hình dáng trải dài của anh.
Nhật Minh! Em không biết có kiếp sau hay không nhưng nếu có kiếp sau anh vẫn sẽ đợi em chứ? Anh có lần đã hỏi em “Quên một người cần bao lâu” em đã rất
Bài viết liên quan!