Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi
Lượt xem : |
. Từ thời điểm đó, một tổ chức sát thủ tên Tuyệt Mệnh môn đã tan rã, trên giới thương trường xuất hiện một nghiệp đoàn có tên Ủng Phong, tuy mới thành lập, nhưng cửa hiệu đã mở khắp nơi, chuyên mua bán sản xuất các loại mặt hàng vũ khí. Vũ khí của Ủng Phong làm ra khá đa dạng, ngoài ra còn được cải tiến không ít khiến các binh sĩ có thể sử dụng linh hoạt và hiệu quả hơn.
Cách làm vũ khí của Ủng Phong cũng vô cùng chuyên nghiệp và tinh xảo. Chỉ 1 tháng từ khi xuất hiện, nghiệp đoàn Ủng Phong đã nhận làm vũ khí cho không biết bao nhiêu nhân sĩ trên giang hồ, tiếng tăm vang xa vạn dặm.
Hồ Hiểu Minh từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại vũ khí từ Đông sang Tây, kiến thức về vũ khí vô cùng sâu rộng nên nàng quyết định kinh doanh loại mặt hàng này. Bên cạnh đó, nàng vẫn tiếp tục duy trì hoạt động tình báo của Tuyệt Mệnh môn thông qua chuỗi tửu lâu rải khắp Lạc Thiên quốc cũng như các nước lân cận. Toàn bộ hoạt động của Ủng Phong đều nằm dưới sự kiểm soát của nàng thông qua Nhạc quân sư. Nàng vẫn yên lặng ẩn mình trong Phượng phủ, mỗi ngày lại dành ra vài canh giờ sau khi trị độc cho Phụng Phi Vũ cùng Nhạc quân sư ngồi xuống bàn bạc, giải quyết mọi chuyện của Ủng Phong.
Vị Nhạc quân sư này võ công vô cùng cao thâm, nhất là khinh công, hắn đến và đi Phượng phủ chẳng khác gì chỗ không người. Đến cả đội ám quan luôn ẩn mình cùng Song Hổ cũng không hề phát hiện hằng đêm có một người khác xuất hiện trong tiểu viện của Hồ Hiểu Minh.
Hồ Hiểu Minh bàn bạc chuyện kinh doanh của Ủng Phong suốt một đêm cùng Nhạc quân sư, sau khi hắn đi rồi liền đọc thêm ít sách y dược mà hắn mang đến, mãi đến khi trời sáng rỡ từ lâu mới chịu buông sách. Dạo này, vì Phụng Phi Vũ nàng liền lệnh cho Nhạc quân sư tìm các loại sách y dược từ cổ chí kim đến cho nàng, lại còn tận lực học chữ, đọc đến hoa mắt váng đầu vẫn chưa tìm được có cách nào nhanh chóng giải độc cho Phụng Phi Vũ trước thời hạn, hoặc ít nhất giảm bớt đau đớn cùng biến chứng cho hắn.
Quyển sách hôm nay Nhạc quân sư mang đến lại đúng lúc có một trang nhắc đến Bách Độc, nhưng khi đọc đến phần giải độc thì chỉ có khúc đầu, phần cuối đã bị mối mọt ăn hết. Hồ Hiểu Minh ngồi thần người bên bàn, bâng quơ nhìn ra màn mưa bên ngoài. Lòng rối loạn không ngừng. Cách giải cuối cùng cũng có, nhưng về phần giải xong sẽ có những hậu quả gì thì lại không đọc được, nàng vừa vui lại vừa buồn. Nghĩ đến cách giải độc thì lại càng đau đầu hơn. Xem ra ngày nàng phải ra đi đã đến rất gần.
Mãi nghĩ, nàng không để ý đến tiếng bước chân đang đến gần, đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Bạch Hổ thì mới vội vàng giấu quyển sách đã ố vàng cũ kỹ kia đi, vẻ mặt ngây thơ tinh nghịch liền hồi phục, giơ tay chào.
“Bạch Hổ đại ca.”
“Hồ công tử, Vương gia cho gọi công tử.”
“Phượng huynh đã tỉnh rồi sao?”
Nàng giật mình hỏi, liếc mắt nhìn sắc trời u ám bên ngoài khiến bản thân cũng không biết mình đã ngồi ngốc được bao lâu rồi. Nàng vỗ vỗ lên đầu, bảo Bạch Hổ về trước, sau đó vội vàng rửa mặt thay đồ, nhanh chóng đến thư phòng của Phụng Phi Vũ.
Hôm nay dường như hắn đang rất vui, khi nàng đến đã thấy hắn ngồi nói chuyện cùng một nữ tử mặt áo xanh đơn giản, chuyện trò vô cùng thân mật. Hình ảnh kia khiến nàng hơi khựng lại, nữ tử kia phải như thế nào mới khiến người có thành kiến với nữ nhân như Phụng Phi Vũ chịu mở miệng.
Phụng Phi Vũ vừa thấy Hồ Hiểu Minh đến đã liền ngẩng lên, trong ánh mắt quả thật có chút vui vẻ khác thường. Hắn đưa tay bảo nàng ngồi vào chiếc ghế đối diện, nữ tử kia cũng quay ra nhìn nàng, ánh mắt đầy thưởng thức cùng tò mò không hề che giấu.
“Phượng huynh.”
“Hồ đệ, đến đây.”
“Vũ ca ca, đây chính là người huynh nói.”
Nữ tử không chờ Phụng Phi Vũ giới thiệu đã liền đứng lên, bước quanh ghế Hồ Hiểu Minh đang ngồi một vòng, ánh mắt quét lên xuống đánh giá một lượt chẳng khác thẩm định một mặt hàng. Hồ Hiểu Minh cũng không vừa, đưa mắt nhìn lại nàng. Nữ tử áo xanh có khuôn mặt mỹ lệ, ngũ quan tinh tế hài hòa, nước da hơi rám nắng khỏe mạnh cho thấy nàng rất thường xuyên bôn ba bên ngoài, đôi mắt linh động ánh lên vẻ ranh ma, láu cá, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện một chút kiêu ngạo của những kẻ bề trên.
“Người này… thật thú vị!”
Nàng đi một vòng, nhìn đã mắt rồi quay về chỗ ngồi, hơi nghiêng đầu nhìn Hồ Hiểu Minh rồi buông ra một câu đánh giá đầy ẩn ý. Hồ Hiểu Minh bị nhìn mãi cũng đủ chán, quay sang nhìn Phụng Phi Vũ hỏi.
“Phượng huynh, đây là…”
“Đây là… hoàng muội của ta, Phụng Thụy Thành.”
Hồ Hiểu Minh há hốc mồm nhìn sang nữ tử áo xanh đang ngồi đối diện, lòng thầm nghi hoặc, chẳng phải Phụng Thụy Thành trên đường rước dâu đã qua đời rồi sao? Nhưng rất nhanh nàng liền hiểu mọi việc, kế kim thiền thoát xác, một cái chết đánh đổi lấy tự do cả đời, chuyện này e rằng đã được huynh đệ Phụng gia đây bắt tay với Tuyệt Mệnh môn dàn dựng nên, mối giao tình giữa ngoại tổ của nàng và hoàng thất rõ ràng không phải chỉ là vật trang trí a. Nàng nghĩ thông suốt liền ngay lập tức bật dậy, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Thảo dân Hồ Hiểu Minh ra mắt công chúa…”
Phụng Thụy Thành không để nàng nói hết câu đã nhảy khỏi ghế, nắm tay nàng kéo dậy, mặt đầy chán ghét phẩy phẩy tay.
“Đừng có công chúa công công gì hết. Cái chức danh chó má đó… ta bây giờ là Hải Nguyệt…”
“Hải… Nguyệt…?”
Cái tên kia lại khiến Hồ Hiểu Minh thêm một phen chấn động. Nàng đảo mắt hết nhìn Phụng Phi Vũ lại nhìn vị công chúa ăn nói thô lỗ kia, khó khăn nói.
“Là… thần y… Hải Nguyệt sao?”
“Thần y chó má gì chứ, đến độc của Vũ ca ca ta còn không giải được, thì còn xưng thần y cái con khỉ gì.”
Hồ Hiểu Minh dở khóc dở cười nhìn nữ tử đứng trước mặt ăn nói chẳng khác gì người trong giang hồ, lại nghĩ đến chuyện cái chết giả của vị này trong sổ sách của Tuyệt Mệnh môn lại không hề nhắc đến, chẳng phải là do vị này động tay động chân sao. Bởi vì thần y Hải Nguyệt vốn là một thành viên cao cấp của Tuyệt Mệnh môn, quanh năm hành tẩu giang hồ, hành tung bí ẩn khó đoán, một năm may lắm cũng chỉ xuất hiện ở Tuyệt Mệnh môn một, hai lần, nổi danh là kẻ ăn bám của Tuyệt Mệnh môn, vì làm thì chẳng chịu làm nhưng vẫn mặt dày đòi ngân lượng. Nếu không phải nhờ Nhạc quân sư bảo lãnh cùng cái danh thần y cứu vớt có lẽ đã bị đá đít đi từ lâu lắm rồi.
Hồ Hiểu Minh nàng từ ngày nhận chức môn chủ cũng một tháng, giờ mới thấy mặt vị này lại còn biết được cái thân phận cao quý đáng kinh ngạc thực sự của nàng, nói kinh ngạc là còn chưa đủ để hình dung tâm trạng của nàng bây giờ. Tâm tình có chút mơ hồ, không hiểu nàng ta xuất hiện ở đây là đến thăm hoàng huynh hay đến gặp mặt môn chủ là nàng đây.
Hải Nguyệt nói chuyện với Phụng Phi Vũ thêm vài ba câu, sau đó lấy cớ thích thú với cách chữa trị của Hồ Hiểu Minh, một mực đòi kéo nàng ra một góc riêng chuyện trò.
Trong căn phòng dành riêng cho Hải Nguyệt nằm ở một góc khá xa so với khu nhà chính, Hồ Hiểu Minh cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ, từ lúc bước chân vào, cả hai vẫn một mực im lặng quan sát đối phương. Cuối cùng, Hải Nguyệt cười lớn một tiếng, chậm rãi quỳ xuống thi lễ.
“Hải Nguyệt ra mắt môn chủ!”
“Nhạc quân sư bảo ngươi đến đây?”
Hồ Hiểu Minh không chút giật mình, nhàn nhạt lên tiếng, không có ý cho nàng đứng dậy. Hải Nguyệt cũng chẳng chút ngại ng
Cách làm vũ khí của Ủng Phong cũng vô cùng chuyên nghiệp và tinh xảo. Chỉ 1 tháng từ khi xuất hiện, nghiệp đoàn Ủng Phong đã nhận làm vũ khí cho không biết bao nhiêu nhân sĩ trên giang hồ, tiếng tăm vang xa vạn dặm.
Hồ Hiểu Minh từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại vũ khí từ Đông sang Tây, kiến thức về vũ khí vô cùng sâu rộng nên nàng quyết định kinh doanh loại mặt hàng này. Bên cạnh đó, nàng vẫn tiếp tục duy trì hoạt động tình báo của Tuyệt Mệnh môn thông qua chuỗi tửu lâu rải khắp Lạc Thiên quốc cũng như các nước lân cận. Toàn bộ hoạt động của Ủng Phong đều nằm dưới sự kiểm soát của nàng thông qua Nhạc quân sư. Nàng vẫn yên lặng ẩn mình trong Phượng phủ, mỗi ngày lại dành ra vài canh giờ sau khi trị độc cho Phụng Phi Vũ cùng Nhạc quân sư ngồi xuống bàn bạc, giải quyết mọi chuyện của Ủng Phong.
Vị Nhạc quân sư này võ công vô cùng cao thâm, nhất là khinh công, hắn đến và đi Phượng phủ chẳng khác gì chỗ không người. Đến cả đội ám quan luôn ẩn mình cùng Song Hổ cũng không hề phát hiện hằng đêm có một người khác xuất hiện trong tiểu viện của Hồ Hiểu Minh.
Hồ Hiểu Minh bàn bạc chuyện kinh doanh của Ủng Phong suốt một đêm cùng Nhạc quân sư, sau khi hắn đi rồi liền đọc thêm ít sách y dược mà hắn mang đến, mãi đến khi trời sáng rỡ từ lâu mới chịu buông sách. Dạo này, vì Phụng Phi Vũ nàng liền lệnh cho Nhạc quân sư tìm các loại sách y dược từ cổ chí kim đến cho nàng, lại còn tận lực học chữ, đọc đến hoa mắt váng đầu vẫn chưa tìm được có cách nào nhanh chóng giải độc cho Phụng Phi Vũ trước thời hạn, hoặc ít nhất giảm bớt đau đớn cùng biến chứng cho hắn.
Quyển sách hôm nay Nhạc quân sư mang đến lại đúng lúc có một trang nhắc đến Bách Độc, nhưng khi đọc đến phần giải độc thì chỉ có khúc đầu, phần cuối đã bị mối mọt ăn hết. Hồ Hiểu Minh ngồi thần người bên bàn, bâng quơ nhìn ra màn mưa bên ngoài. Lòng rối loạn không ngừng. Cách giải cuối cùng cũng có, nhưng về phần giải xong sẽ có những hậu quả gì thì lại không đọc được, nàng vừa vui lại vừa buồn. Nghĩ đến cách giải độc thì lại càng đau đầu hơn. Xem ra ngày nàng phải ra đi đã đến rất gần.
Mãi nghĩ, nàng không để ý đến tiếng bước chân đang đến gần, đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Bạch Hổ thì mới vội vàng giấu quyển sách đã ố vàng cũ kỹ kia đi, vẻ mặt ngây thơ tinh nghịch liền hồi phục, giơ tay chào.
“Bạch Hổ đại ca.”
“Hồ công tử, Vương gia cho gọi công tử.”
“Phượng huynh đã tỉnh rồi sao?”
Nàng giật mình hỏi, liếc mắt nhìn sắc trời u ám bên ngoài khiến bản thân cũng không biết mình đã ngồi ngốc được bao lâu rồi. Nàng vỗ vỗ lên đầu, bảo Bạch Hổ về trước, sau đó vội vàng rửa mặt thay đồ, nhanh chóng đến thư phòng của Phụng Phi Vũ.
Hôm nay dường như hắn đang rất vui, khi nàng đến đã thấy hắn ngồi nói chuyện cùng một nữ tử mặt áo xanh đơn giản, chuyện trò vô cùng thân mật. Hình ảnh kia khiến nàng hơi khựng lại, nữ tử kia phải như thế nào mới khiến người có thành kiến với nữ nhân như Phụng Phi Vũ chịu mở miệng.
Phụng Phi Vũ vừa thấy Hồ Hiểu Minh đến đã liền ngẩng lên, trong ánh mắt quả thật có chút vui vẻ khác thường. Hắn đưa tay bảo nàng ngồi vào chiếc ghế đối diện, nữ tử kia cũng quay ra nhìn nàng, ánh mắt đầy thưởng thức cùng tò mò không hề che giấu.
“Phượng huynh.”
“Hồ đệ, đến đây.”
“Vũ ca ca, đây chính là người huynh nói.”
Nữ tử không chờ Phụng Phi Vũ giới thiệu đã liền đứng lên, bước quanh ghế Hồ Hiểu Minh đang ngồi một vòng, ánh mắt quét lên xuống đánh giá một lượt chẳng khác thẩm định một mặt hàng. Hồ Hiểu Minh cũng không vừa, đưa mắt nhìn lại nàng. Nữ tử áo xanh có khuôn mặt mỹ lệ, ngũ quan tinh tế hài hòa, nước da hơi rám nắng khỏe mạnh cho thấy nàng rất thường xuyên bôn ba bên ngoài, đôi mắt linh động ánh lên vẻ ranh ma, láu cá, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện một chút kiêu ngạo của những kẻ bề trên.
“Người này… thật thú vị!”
Nàng đi một vòng, nhìn đã mắt rồi quay về chỗ ngồi, hơi nghiêng đầu nhìn Hồ Hiểu Minh rồi buông ra một câu đánh giá đầy ẩn ý. Hồ Hiểu Minh bị nhìn mãi cũng đủ chán, quay sang nhìn Phụng Phi Vũ hỏi.
“Phượng huynh, đây là…”
“Đây là… hoàng muội của ta, Phụng Thụy Thành.”
Hồ Hiểu Minh há hốc mồm nhìn sang nữ tử áo xanh đang ngồi đối diện, lòng thầm nghi hoặc, chẳng phải Phụng Thụy Thành trên đường rước dâu đã qua đời rồi sao? Nhưng rất nhanh nàng liền hiểu mọi việc, kế kim thiền thoát xác, một cái chết đánh đổi lấy tự do cả đời, chuyện này e rằng đã được huynh đệ Phụng gia đây bắt tay với Tuyệt Mệnh môn dàn dựng nên, mối giao tình giữa ngoại tổ của nàng và hoàng thất rõ ràng không phải chỉ là vật trang trí a. Nàng nghĩ thông suốt liền ngay lập tức bật dậy, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Thảo dân Hồ Hiểu Minh ra mắt công chúa…”
Phụng Thụy Thành không để nàng nói hết câu đã nhảy khỏi ghế, nắm tay nàng kéo dậy, mặt đầy chán ghét phẩy phẩy tay.
“Đừng có công chúa công công gì hết. Cái chức danh chó má đó… ta bây giờ là Hải Nguyệt…”
“Hải… Nguyệt…?”
Cái tên kia lại khiến Hồ Hiểu Minh thêm một phen chấn động. Nàng đảo mắt hết nhìn Phụng Phi Vũ lại nhìn vị công chúa ăn nói thô lỗ kia, khó khăn nói.
“Là… thần y… Hải Nguyệt sao?”
“Thần y chó má gì chứ, đến độc của Vũ ca ca ta còn không giải được, thì còn xưng thần y cái con khỉ gì.”
Hồ Hiểu Minh dở khóc dở cười nhìn nữ tử đứng trước mặt ăn nói chẳng khác gì người trong giang hồ, lại nghĩ đến chuyện cái chết giả của vị này trong sổ sách của Tuyệt Mệnh môn lại không hề nhắc đến, chẳng phải là do vị này động tay động chân sao. Bởi vì thần y Hải Nguyệt vốn là một thành viên cao cấp của Tuyệt Mệnh môn, quanh năm hành tẩu giang hồ, hành tung bí ẩn khó đoán, một năm may lắm cũng chỉ xuất hiện ở Tuyệt Mệnh môn một, hai lần, nổi danh là kẻ ăn bám của Tuyệt Mệnh môn, vì làm thì chẳng chịu làm nhưng vẫn mặt dày đòi ngân lượng. Nếu không phải nhờ Nhạc quân sư bảo lãnh cùng cái danh thần y cứu vớt có lẽ đã bị đá đít đi từ lâu lắm rồi.
Hồ Hiểu Minh nàng từ ngày nhận chức môn chủ cũng một tháng, giờ mới thấy mặt vị này lại còn biết được cái thân phận cao quý đáng kinh ngạc thực sự của nàng, nói kinh ngạc là còn chưa đủ để hình dung tâm trạng của nàng bây giờ. Tâm tình có chút mơ hồ, không hiểu nàng ta xuất hiện ở đây là đến thăm hoàng huynh hay đến gặp mặt môn chủ là nàng đây.
Hải Nguyệt nói chuyện với Phụng Phi Vũ thêm vài ba câu, sau đó lấy cớ thích thú với cách chữa trị của Hồ Hiểu Minh, một mực đòi kéo nàng ra một góc riêng chuyện trò.
Trong căn phòng dành riêng cho Hải Nguyệt nằm ở một góc khá xa so với khu nhà chính, Hồ Hiểu Minh cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ, từ lúc bước chân vào, cả hai vẫn một mực im lặng quan sát đối phương. Cuối cùng, Hải Nguyệt cười lớn một tiếng, chậm rãi quỳ xuống thi lễ.
“Hải Nguyệt ra mắt môn chủ!”
“Nhạc quân sư bảo ngươi đến đây?”
Hồ Hiểu Minh không chút giật mình, nhàn nhạt lên tiếng, không có ý cho nàng đứng dậy. Hải Nguyệt cũng chẳng chút ngại ng
Bài viết liên quan!