Tôi muốn nhường chồng cho người khác!
Lượt xem : |
Tôi nhẹ nhàng đặt tờ đơn li dị lên bàn và bỏ về nhà mẹ đẻ trong nỗi đau nghẹn ngào. Tôi biết, ngoài việc làm một người vợ đảm đang và tốt bụng, vì chồng vì con tôi chưa biết làm điều gì để chồng hài lòng.
Chồng tôi không cờ bạc, không rượu chè, chơi bời, anh là mẫu người lý tưởng mà ai cũng phải ngưỡng mộ và khen ngợi.
Chồng tôi hiền lành, tốt tính, đối xử lương thiện với tất cả mọi người kể cả những người qua đường nên tôi rất tự hào về anh.
Tôi yêu chồng tôi bằng tình yêu chân thành, bằng tất cả những gì tôi có trong tim, bằng tình yêu nguyên vẹn như thuở nào. Nhưng...tôi lại để mất anh.
Tôi để mất anh không phải vì tôi không còn yêu anh nữa, không phải vì anh thay lòng đổi dạ mà bởi vì tôi là một người phụ nữ không tốt, một người nhu nhược và nhút nhát, không dám đối diện với sự thật, không dám giành lại những thứ là của mình.
Có lẽ chồng tôi không thích một người vợ quá mẫu mực đến như vậy, mẫu mực đến nỗi giống như một cái máy đang làm việc, thậm chí như một người giúp việc trung thành.
Tôi nhận lỗi về mình, tất cả sự việc ngày hôm nay là do tôi gây ra. Tôi chỉ biết làm một người vợ chung thành như thư ký bên người chủ, chỉ biết làm việc quần quật, nấu nướng giặt giũ, chăm chồng chăm con từ bữa ăn, giấc ngủ nhưng không hiểu cảm giác của chồng, không biết chồng muốn ăn gì, chồng thích đi đâu, thích được vợ quan tâm như thế nào. Tôi ít cười, ít nói, lúc nào cũng nhu mì và hiền lành, không biết pha trò trong bữa ăn, đặc biệt trước mặt bạn bè của chồng tôi. Lúc nào tôi cũng tỏ ra khá nghiêm túc và chỉn chu, không biểu hiện sắc thái khi ai đó nói qua, nói lại hài hước.
Có lẽ chồng tôi không thích một người vợ quá mẫu mực đến như vậy, mẫu mực đến nỗi giống như một cái máy đang làm việc, thậm chí như một người giúp việc trung thành.
Chưa một lần chồng gắt gỏng với tôi, anh cũng không tỏ ra khó chịu quá đáng nhưng tôi hiểu hết cõi lòng anh vì lâu nay anh đã không còn cười với tôi nhiều như trước nữa. Lúc bạn bè đến chơi hoặc đi đâu đó, anh cười nói vui vẻ nhưng khi đối diện với vợ con, với gia đình, anh trở thành người đàn ông điềm tĩnh, ít nói và nghiêm túc. Có lẽ, cả hai chúng tôi đang đóng vai những người cha, người mẹ, người con quá mẫu mực.
Chồng tôi quyết đoán và có khả năng lo toan, tính toán tốt mọi điều nhưng anh ít khi làm việc gì đó mà không hỏi ý kiến tôi. Anh là người biết tôn trọng người khác, biết sống vì người khác. Anh luôn luôn lo lắng làm sao để vợ con không phải thiếu thốn bất cứ điều gì nhất là vật chất nhưng tôi không thấy anh vui...Tất cả chỉ giống như trách nhiệm mà anh phải làm cho gia đình. Khi anh hỏi xin ý kiến tôi, tôi chỉ lặng lẽ gật đầu và nói rằng, anh làm sao thì em nghe đấy. Chồng tôi lại thở dài ngao ngán không nói gì. Có lẽ cái chồng cần không phải là sự im lặng hay nhường nhịn của tôi nhưng một người vợ như tôi lại hoàn toàn không hiểu được điều đó.
Hôm nay, tôi khóc nức nở khi nằm bên cạnh chồng vì tôi biết, chồng có người phụ nữ khác. Cô ấy giỏi giang, có cá tính, biết chăm sóc chu đáo cho người khác và cũng là người biết kiếm tiền. Cô ấy không phải người chỉ biết dăm dắp nghe lời chồng như tôi nhưng cái cách ấy khiến cô ấy được bạn bè nể trọng và đàn ông mê muội dù rằng không còn trẻ nữa. Và chồng tôi cũng nằm trong số đó. Chồng thú nhận rằng đã có rung động với người đàn bà ấy và muốn chia tay với tôi.
Hôm nay, tôi khóc nức nở khi nằm bên cạnh chồng vì tôi biết, chồng có người phụ nữ khác.
Tôi không nói gì, im lặng. Chồng tôi cũng im lặng kèm theo tiếng thở dại não nề và quay lưng lại phía tôi. Chưa bao giờ tôi thấy một khoảng trống mênh mông đến thế. Tôi định bỏ chồng để nhường anh về với người đàn bà khác, để anh có quyền lựa chọn cuộc sống riêng của mình.
Tôi nhẹ nhàng đặt tờ đơn li dị lên bàn và bỏ về nhà mẹ đẻ trong nỗi đau nghẹn ngào. Tôi biết, ngoài việc làm một người vợ đảm đang và tốt bụng, vì chồng vì con tôi chưa biết làm điều gì để chồng hài lòng. Ngay cả việc giữ chồng ra sao tôi cũng không thể, cũng không dám giành giật lại thứ vốn là của mình. Tôi nhu nhược đến nỗi phải nhường chồng cho người khác chăm sóc vì nghĩ mình không có đủ bản lĩnh để giữ anh. Tôi là một người vợ như thế.
Hàng tuần sau không thấy chồng gọi điện, nhắn tin hay đến nhà mẹ đẻ của tôi, cũng không thấy anh nói chuyện ly hôn. Tôi về nhà lấy nốt số quần áo còn lại, nhìn lên tờ giấy ly hôn, mặt sau anh viết rõ: “Anh không phải đã hết yêu em nhưng thứ anh cần là một người vợ biết lên tiếng, một người vợ đáng được anh tôn trọng, không phải là người lúc nào cũng sợ hãi anh, cũng chỉ biết nghe lời anh. Sự nhu mỳ của em làm cho anh cảm thấy mệt mỏi, anh không thấy có một sự tương tác nào trong cuộc sống của hai ta. Chúng ta cần nhìn lại cách sống của mình. Em hãy thay đổi bản thân để làm cho em hạnh phúc hơn, làm gia đình ta vui vẻ hơn và hãy biết bảo vệ những gì là của em, đừng dễ dàng đánh mất hạnh phúc. Chúng ta còn nhiều cơ hội để làm lại, được không em?”.
Tôi cầm lá đơn mà dưng dưng nước mắt, tôi hiểu anh còn yêu tôi nhiều lắm. Vậy mà tôi lại dễ dàng bỏ cuộc, dễ dàng nhường anh cho người đàn bà khác. Thật là tôi đã không xứng đáng làm vợ của anh. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng sẽ cố gắng để trở thành một người vợ hoàn hảo trong mắt của chồng.
Theo eva.vn
Bài viết liên quan!