Tiểu thuyết - Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng
Lượt xem : |
lên rồi lao vào ôm chầm lấy anh không?
Mẹ Ngôn tuy rằng cũng khá kinh ngạc nhưng nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp cuộc gặp gỡ thông gia, hai bên vui mừng định ngày đính hôn, qua năm nữa sẽ kết hôn. Mẹ Ngôn dường như vẫn còn nghi ngờ, quay đầu sang hỏi chồng: “ Ông xem có phải tiểu tử của chúng ta đổi tính không? Tôi lúc đầu còn tưởng hắn chỉ gặp mặt cho lấy lệ, không ngờ giờ đã chuẩn bị kết hôn rồi\".
Cha Ngôn đang xem tạp chí kinh tế, nghe vậy ngẩng đầu lên chê cười vợ mình: “ Bà cũng thật là. Khi con nó còn chưa muốn thì bà lúc nào cũng thúc giục. Hoàng đế chưa vội thái giám đã lo. Nay nó nghiêm túc muốn kết hôn, bà lại trở nên nghi ngờ. Nói xem thực sự cuối cùng thì bà muốn thế nào?\"
Mẹ Ngôn nhìn mình qua gương, lắc đầu khó hiểu: “ Chính tôi cũng không biết. Có cảm giác dường như mọi chuyện quá thuận lợi nên lo lắng. Lần này sao con nó lại nghe lời chúng ta vậy?\". Cha Ngôn cười rộ lên, tháo cặp kính xuống: “ Có lẽ chính nó đã muốn kết hôn. Lần trước ăn cơm chẳng phải bà nói con của Lư Dịch Hằng đã một tuổi rồi sao. Từ khi trở về nước đến nay nó có lẽ thay đổi bạn gái cũng nhiều. Nếu không phải lúc nào cũng lao đầu vào công việc thì tôi đã sớm tìm hiểu rồi!\".
Mẹ Ngôn trừng mắt liếc chồng rồi tiếp: “ Hai năm trước để cho ông chăm sóc con. Ông còn nói cái gì mà tuổi trẻ không phong lưu thì thật uổng phí. Thế hồi trẻ ông như thế nào?\". Cha Ngôn nghe vậy biết mọi chuyện đã chuyển hướng sang phía mình liền vội lấy lòng vợ: “ Vợ ah, nói chuyện cũ làm gì. Hôm nay con đã muốn kết hôn, không phải thật đúng tâm nguyện của bậc làm cha mẹ như chúng ta sao. Sớm kết hôn một chút để có cháu bế là tốt rồi!\".
Mẹ Ngôn nghe vậy liền gật đầu tán thành: “ Cũng đúng thế!\". Nhớ tới một chuyện bà quay đầu sang phía chồng hỏi: “ Ông nói xem Sầm gia kia là có ý gì? Tại sao lại muốn hơn 1 năm sau mới kết hôn? Theo tôi thì tháng này làm tiếc đính hôn, hai tháng nữa chọn ngày kết hôn. Đến tháng thứ ba tổ chức lễ kết hôn là đẹp. Thật không biết bọn họ suy nghĩ gì nữa?\". Cha Ngôn chỉ đáp: “ Mỗi cây mỗi hoa. Mỗi nhà mỗi cảnh\".
Mẹ Ngôn đy tới bên giường, xốc chiếc chăn mỏng lên rồi nói: “ Nghe Lư Quế Chi nói mới nhớ thì hình như tài chính của Sầm gia dạo gần đây gặp vấn đề\". Lư Quế Chi tuy luôn tranh đấu với bà ở mọi mặt, nhưng nếu bên ngoài xã hội có chuyện gì thì người đầu tiên kể lại chính là bà. Mà bà cũng thế chứ khác gì đâu, nếu ra ngoài mà nghe thấy người khác nói không hay về Lư Quế Chi, bà sẽ lập tức lao đến mà chỉnh. Hai người tuy ngoài mặt thì hay tranh đấu, nhưng thật sự giữa họ có tồn tại một tình cảm thực tốt đẹp. Có lẽ nhiều năm qua chỉ là thói quen mà muốn tranh giành nhau mà thôi; nếu không như vậy liền cảm giác cuộc sống thật trống vắng.
Cha Ngôn buông tạp chí xuống, trầm ngâm một chút: “ Ý của bà là họ đưa ra điều kiện như vậy ---\", mẹ Ngôn tiếp lời ngay: “ Điều này cũng có thể hiểu được. Trước đó Khương gia cũng từng đặt ra điều kiện khi kết hôn, Sầm gia có lẽ là muốn chúng ta trợ giúp. Chẳng qua là tôi thật không quen nhìn bọn họ lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác.Vốn là nhà họ gả con gái, chúng ta cũng là thông gia; nhưng nếu là thừa dịp con trai ta cầu hôn mà đưa ra yêu cầu này, thực sự tôi cảm thấy nuốt không trôi!\".
Mẹ Ngôn vẫn tiếp tục: “ Bọn họ biết chúng ta chính là sớm muốn có cháu nội thế mà vẫn cố tình đặt ra điều kiện một năm sau mới kết hôn\". Cha Ngôn chỉ đáp: “ Việc bên ngoài đồn thổi cũng có thể không đúng. Mau đy ngủ đy\".
Tiệc đíh hôn cuối cùng cũng đến, được diễn ra tại biệt thự của Ngôn gia. Anh cũng rất bận với công việc nên chỉ có thể bảo thư ký dành ra nửa ngày để đưa Sầm Lạc Ly đy mua trang sức. Tại quầy sang sức BVLGARI, anh ngồi một bên chờ Lạc Ly chọn trang sức. Phụ nữ trời sinh yêu thích nhất là mua sắm, cho dù Sầm Lạc Ly có như thế nào cũng không phải là ngoại lệ. Ngồi xuống ghế đã hơn một giờ trôi qua.
\" Bách Nghiêu, tới đây giúp em nhìn xem, vài chiếc này có được không?\", Sầm Lạc Ly quay đầu hướng anh cười tươi. Vài chiếc nhẫn được bày ra trên bàn, nhưng tất cả đều là kim cương cả, chỉ khác kích cỡ mà thôi.
Giờ đây trong đầu anh chỉ hiện lên chiếc nhẫn bạch kim ở California. Chiếc nhẫn đó khá nhỏ vì tay cô rất thon và dài. Khi gặp lại ở đây, anh chưa từng có dịp nhìn qua đôi tay cô, phải biết rằng trước kia ngay cả đy tắm cô cũng không hề tháo nó ra. Chỉ sợ bây giờ đã không còn nữa rồi, bảo bối không còn, nhẫn không còn, chẳng còn gì nữa cả---
\" Bách Nghiêu, rốt cuộc anh có xem không thế?\". Sầm Lạc Ly đeo một chiếc nhẫn ở ngón tay áp út, chớp mắt nhìn anh, muốn lôi kéo sự chú ý của anh trở về. Anh khẽ mỉm cười: “ Cái nào cũng đẹp cả!\". Sầm Lạc Ly liếc mắt một cái nói: “ Nhưng vẫn phải chọn một cái mà?\". Anh quay đầu nhìn người quản lý, nói đơn giản: “ Đem ba chiếc nhẫn này cho vào hộp\".
Trước kia anh chưa từng cho cô những thứ tốt nhất. Thế nên hiện tại anh sẽ đem những thứ tốt đẹp nhất cho Sầm Lạc Ly. Anh sẽ đối với cô ta tốt nhất, khiến cho cô phải hiểu được rằng, việc rời xa anh là một lựa chọn ngu xuẩn đến mức nào.
Cô lúc này đang cầm một tờ tạp chí, liền biết việc anh sẽ đính hôn. Trước anh chưa từng nhận trả lời giới truyền thông, nhưng lần này là ngoại lệ, anh tiếp nhận lời mời phỏng vấn của một tạp chí thời trang -- chính là tạp chí ngày đó mà cô đã đọc ở sân golf -- cũng được chọn là gương mặt trang bìa. Trong bài phỏng vấn anh kể chuyện tình yêu của mình, rồi chuyện hai người khi nào thì đính hôn --- anh tin tưởng rằng cô chắc chắn sẽ biết được chuyện này.
Biệt thự nhà họ Ngôn được bao phủ trong một lớp ánh sáng nhàn nhạt, trong đó phát ra thứ âm nhạc dịu êm. Tuy chỉ muốn đơn giản là mời một ít bạn bè thân thiết cùng một vài đối tác làm ăn quan trọng, nhưng con số được mời vẫn thật đông.
Bà Vu đảo mắt xung quanh tìm kiếm Bách Thiên, tiểu tử này mới chớp mắt đã không biết là chạy đy đâu rồi. Quay đầu hỏi mẹ Ngôn: “ Chị có thấy tiểu tử nhà em đâu không? Hôm nay là ngày quan trọng mà lại không thấy mặt mũi nó đâu cả!\". Mẹ Ngôn đang tiếp khách, quay đầu trả lời nhanh: “ Vừa mới thấy mà. Chắc ở đâu đây thôi!\".
Ngôn Bách Nghiêu một thân tây trang đen sang trọng, tay vòng qua eo của Sầm Lạc Ly, dẫn đy chào hỏi những người thân đến chung vui. Lư Dịch Hằng đập vào tay anh một cái, mặt vui vẻ cười nói: “ Tốc độ của cậu quả khiến người ta kinh ngạc đó. Nói cho cậu biết là không cần cố gắng mà theo kịp tôi đâu, dù có làm gì thì cậu cũng không thể bắt kịp nổi\". Ngôn Bách Nghiêu cười đáp: “ Hiểu rồi, hiểu rồi. Tôi biết tính cậu thực hiếu thắng nên tôi nhường đó thôi\". Hai người từ khi còn mặc tã đã quen biết nhau, đến lớn thì cùng học trong suốt một thời gian dài, tự nhiên không cần nói nhiều lời mà sẽ hiểu người kia nghĩ gì. Đang nói chuyện, Lư Dịch Hằng nhìn xa xa liền phát hiện ra một bóng người, hình ảnh người này từng lướt qua tâm trí hắn, ngẩng đầu lên nói: “ Em họ cậu thế nào mà lại đy cùng với cô ta?\", trong ngữ khí vài phần ngạc nhiên.
Anh quay đầu lập tức ngẩn cả người ra. Bách Thiên đang tay trong tay với một cô gái dáng người tinh tế, cho dù khoảng cách có bao xa và ánh sáng mang vài phần ảm đạm thì anh vẫn có thể nhận ra, người con gái đó chính là Uông Thủy Mạt. Cô mặc lễ phục màu xanh thẫm, ở dưới ngọn đèn vàng làm tôn lên nước da trắng như tuyết và thật mềm mại, khiến người khác cảm thấy thật say mê. Mợ anh đứng bên cạnh cũng vô tình bắt gặp hình ảnh đó, miệng há hốc đến mức không thể khép lại.
Mới đó đã thấy Bách Thiên tiêu sái
Mẹ Ngôn tuy rằng cũng khá kinh ngạc nhưng nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp cuộc gặp gỡ thông gia, hai bên vui mừng định ngày đính hôn, qua năm nữa sẽ kết hôn. Mẹ Ngôn dường như vẫn còn nghi ngờ, quay đầu sang hỏi chồng: “ Ông xem có phải tiểu tử của chúng ta đổi tính không? Tôi lúc đầu còn tưởng hắn chỉ gặp mặt cho lấy lệ, không ngờ giờ đã chuẩn bị kết hôn rồi\".
Cha Ngôn đang xem tạp chí kinh tế, nghe vậy ngẩng đầu lên chê cười vợ mình: “ Bà cũng thật là. Khi con nó còn chưa muốn thì bà lúc nào cũng thúc giục. Hoàng đế chưa vội thái giám đã lo. Nay nó nghiêm túc muốn kết hôn, bà lại trở nên nghi ngờ. Nói xem thực sự cuối cùng thì bà muốn thế nào?\"
Mẹ Ngôn nhìn mình qua gương, lắc đầu khó hiểu: “ Chính tôi cũng không biết. Có cảm giác dường như mọi chuyện quá thuận lợi nên lo lắng. Lần này sao con nó lại nghe lời chúng ta vậy?\". Cha Ngôn cười rộ lên, tháo cặp kính xuống: “ Có lẽ chính nó đã muốn kết hôn. Lần trước ăn cơm chẳng phải bà nói con của Lư Dịch Hằng đã một tuổi rồi sao. Từ khi trở về nước đến nay nó có lẽ thay đổi bạn gái cũng nhiều. Nếu không phải lúc nào cũng lao đầu vào công việc thì tôi đã sớm tìm hiểu rồi!\".
Mẹ Ngôn trừng mắt liếc chồng rồi tiếp: “ Hai năm trước để cho ông chăm sóc con. Ông còn nói cái gì mà tuổi trẻ không phong lưu thì thật uổng phí. Thế hồi trẻ ông như thế nào?\". Cha Ngôn nghe vậy biết mọi chuyện đã chuyển hướng sang phía mình liền vội lấy lòng vợ: “ Vợ ah, nói chuyện cũ làm gì. Hôm nay con đã muốn kết hôn, không phải thật đúng tâm nguyện của bậc làm cha mẹ như chúng ta sao. Sớm kết hôn một chút để có cháu bế là tốt rồi!\".
Mẹ Ngôn nghe vậy liền gật đầu tán thành: “ Cũng đúng thế!\". Nhớ tới một chuyện bà quay đầu sang phía chồng hỏi: “ Ông nói xem Sầm gia kia là có ý gì? Tại sao lại muốn hơn 1 năm sau mới kết hôn? Theo tôi thì tháng này làm tiếc đính hôn, hai tháng nữa chọn ngày kết hôn. Đến tháng thứ ba tổ chức lễ kết hôn là đẹp. Thật không biết bọn họ suy nghĩ gì nữa?\". Cha Ngôn chỉ đáp: “ Mỗi cây mỗi hoa. Mỗi nhà mỗi cảnh\".
Mẹ Ngôn đy tới bên giường, xốc chiếc chăn mỏng lên rồi nói: “ Nghe Lư Quế Chi nói mới nhớ thì hình như tài chính của Sầm gia dạo gần đây gặp vấn đề\". Lư Quế Chi tuy luôn tranh đấu với bà ở mọi mặt, nhưng nếu bên ngoài xã hội có chuyện gì thì người đầu tiên kể lại chính là bà. Mà bà cũng thế chứ khác gì đâu, nếu ra ngoài mà nghe thấy người khác nói không hay về Lư Quế Chi, bà sẽ lập tức lao đến mà chỉnh. Hai người tuy ngoài mặt thì hay tranh đấu, nhưng thật sự giữa họ có tồn tại một tình cảm thực tốt đẹp. Có lẽ nhiều năm qua chỉ là thói quen mà muốn tranh giành nhau mà thôi; nếu không như vậy liền cảm giác cuộc sống thật trống vắng.
Cha Ngôn buông tạp chí xuống, trầm ngâm một chút: “ Ý của bà là họ đưa ra điều kiện như vậy ---\", mẹ Ngôn tiếp lời ngay: “ Điều này cũng có thể hiểu được. Trước đó Khương gia cũng từng đặt ra điều kiện khi kết hôn, Sầm gia có lẽ là muốn chúng ta trợ giúp. Chẳng qua là tôi thật không quen nhìn bọn họ lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác.Vốn là nhà họ gả con gái, chúng ta cũng là thông gia; nhưng nếu là thừa dịp con trai ta cầu hôn mà đưa ra yêu cầu này, thực sự tôi cảm thấy nuốt không trôi!\".
Mẹ Ngôn vẫn tiếp tục: “ Bọn họ biết chúng ta chính là sớm muốn có cháu nội thế mà vẫn cố tình đặt ra điều kiện một năm sau mới kết hôn\". Cha Ngôn chỉ đáp: “ Việc bên ngoài đồn thổi cũng có thể không đúng. Mau đy ngủ đy\".
Tiệc đíh hôn cuối cùng cũng đến, được diễn ra tại biệt thự của Ngôn gia. Anh cũng rất bận với công việc nên chỉ có thể bảo thư ký dành ra nửa ngày để đưa Sầm Lạc Ly đy mua trang sức. Tại quầy sang sức BVLGARI, anh ngồi một bên chờ Lạc Ly chọn trang sức. Phụ nữ trời sinh yêu thích nhất là mua sắm, cho dù Sầm Lạc Ly có như thế nào cũng không phải là ngoại lệ. Ngồi xuống ghế đã hơn một giờ trôi qua.
\" Bách Nghiêu, tới đây giúp em nhìn xem, vài chiếc này có được không?\", Sầm Lạc Ly quay đầu hướng anh cười tươi. Vài chiếc nhẫn được bày ra trên bàn, nhưng tất cả đều là kim cương cả, chỉ khác kích cỡ mà thôi.
Giờ đây trong đầu anh chỉ hiện lên chiếc nhẫn bạch kim ở California. Chiếc nhẫn đó khá nhỏ vì tay cô rất thon và dài. Khi gặp lại ở đây, anh chưa từng có dịp nhìn qua đôi tay cô, phải biết rằng trước kia ngay cả đy tắm cô cũng không hề tháo nó ra. Chỉ sợ bây giờ đã không còn nữa rồi, bảo bối không còn, nhẫn không còn, chẳng còn gì nữa cả---
\" Bách Nghiêu, rốt cuộc anh có xem không thế?\". Sầm Lạc Ly đeo một chiếc nhẫn ở ngón tay áp út, chớp mắt nhìn anh, muốn lôi kéo sự chú ý của anh trở về. Anh khẽ mỉm cười: “ Cái nào cũng đẹp cả!\". Sầm Lạc Ly liếc mắt một cái nói: “ Nhưng vẫn phải chọn một cái mà?\". Anh quay đầu nhìn người quản lý, nói đơn giản: “ Đem ba chiếc nhẫn này cho vào hộp\".
Trước kia anh chưa từng cho cô những thứ tốt nhất. Thế nên hiện tại anh sẽ đem những thứ tốt đẹp nhất cho Sầm Lạc Ly. Anh sẽ đối với cô ta tốt nhất, khiến cho cô phải hiểu được rằng, việc rời xa anh là một lựa chọn ngu xuẩn đến mức nào.
Cô lúc này đang cầm một tờ tạp chí, liền biết việc anh sẽ đính hôn. Trước anh chưa từng nhận trả lời giới truyền thông, nhưng lần này là ngoại lệ, anh tiếp nhận lời mời phỏng vấn của một tạp chí thời trang -- chính là tạp chí ngày đó mà cô đã đọc ở sân golf -- cũng được chọn là gương mặt trang bìa. Trong bài phỏng vấn anh kể chuyện tình yêu của mình, rồi chuyện hai người khi nào thì đính hôn --- anh tin tưởng rằng cô chắc chắn sẽ biết được chuyện này.
Biệt thự nhà họ Ngôn được bao phủ trong một lớp ánh sáng nhàn nhạt, trong đó phát ra thứ âm nhạc dịu êm. Tuy chỉ muốn đơn giản là mời một ít bạn bè thân thiết cùng một vài đối tác làm ăn quan trọng, nhưng con số được mời vẫn thật đông.
Bà Vu đảo mắt xung quanh tìm kiếm Bách Thiên, tiểu tử này mới chớp mắt đã không biết là chạy đy đâu rồi. Quay đầu hỏi mẹ Ngôn: “ Chị có thấy tiểu tử nhà em đâu không? Hôm nay là ngày quan trọng mà lại không thấy mặt mũi nó đâu cả!\". Mẹ Ngôn đang tiếp khách, quay đầu trả lời nhanh: “ Vừa mới thấy mà. Chắc ở đâu đây thôi!\".
Ngôn Bách Nghiêu một thân tây trang đen sang trọng, tay vòng qua eo của Sầm Lạc Ly, dẫn đy chào hỏi những người thân đến chung vui. Lư Dịch Hằng đập vào tay anh một cái, mặt vui vẻ cười nói: “ Tốc độ của cậu quả khiến người ta kinh ngạc đó. Nói cho cậu biết là không cần cố gắng mà theo kịp tôi đâu, dù có làm gì thì cậu cũng không thể bắt kịp nổi\". Ngôn Bách Nghiêu cười đáp: “ Hiểu rồi, hiểu rồi. Tôi biết tính cậu thực hiếu thắng nên tôi nhường đó thôi\". Hai người từ khi còn mặc tã đã quen biết nhau, đến lớn thì cùng học trong suốt một thời gian dài, tự nhiên không cần nói nhiều lời mà sẽ hiểu người kia nghĩ gì. Đang nói chuyện, Lư Dịch Hằng nhìn xa xa liền phát hiện ra một bóng người, hình ảnh người này từng lướt qua tâm trí hắn, ngẩng đầu lên nói: “ Em họ cậu thế nào mà lại đy cùng với cô ta?\", trong ngữ khí vài phần ngạc nhiên.
Anh quay đầu lập tức ngẩn cả người ra. Bách Thiên đang tay trong tay với một cô gái dáng người tinh tế, cho dù khoảng cách có bao xa và ánh sáng mang vài phần ảm đạm thì anh vẫn có thể nhận ra, người con gái đó chính là Uông Thủy Mạt. Cô mặc lễ phục màu xanh thẫm, ở dưới ngọn đèn vàng làm tôn lên nước da trắng như tuyết và thật mềm mại, khiến người khác cảm thấy thật say mê. Mợ anh đứng bên cạnh cũng vô tình bắt gặp hình ảnh đó, miệng há hốc đến mức không thể khép lại.
Mới đó đã thấy Bách Thiên tiêu sái
Bài viết liên quan!