Truyện ngắn - Tình trong biển tình
Lượt xem : |
giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, đọng lại trên mi chàng khiến lòng nàng càng thêm yêu. Nàng chỉ muốn chạy lại ôm trầm lấy thân hình khổ hạnh ấy cho bao nhớ nhung vơi dần. "Nếu anh về cõi Trời thì em không theo được, chứ anh còn ở lại cõi hồng trần hay bị đày xuống địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh em cũng sẽ theo anh đến cùng".
"Cô còn trẻ, đừng vì chút tình riêng không thuận lòng trời mà tự đày đọa thân mình. Hãy nghĩ đến tương lai của cô, nghĩ đến cha mẹ cô, họ sẽ ra sao nếu mất cô".
Họ lại có dịp ngồi bên nhau trong khu rừng vắng, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua những tán lá thông, đánh rơi những điểm nắng tinh nghịch, nhẹ nhàng đung đưa trên lá tạo thành âm thanh xào xạc, như những lời thủ thỉ của người tình.
Sau một đêm chuyện trò dưới ánh lửa bập bùng, Thanh Phong khuyên nàng hãy trở về. Con đường xuống núi thật khó đi hay lòng người chẳng muốn về. Chân Đan Bình vì mấy ngày đi bộ đã phồng rộp lên, thậm chí chỉ đứng xuống đất là đã khiến nàng đau đớn chảy nước mắt. Dẫn nàng xuống núi được một quãng là đã không thể đi nổi. Mỗi khi Đan Bình nén chịu đau không được khẽ kêu lên là Thanh Phong lại cảm thấy đau xót trong lòng. Cuối cùng chàng nói: "Hãy để tôi cõng cô xuống núi". Chàng quỳ xuống, tự nhiên đưa cánh tay ra sau đỡ lấy nàng. Gục đầu trên vai chàng nghe tiếng róc rách của dòng suối chảy qua khe núi, nghe tiếng chim hót lanh lảnh giữa từng không, nàng cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện..
Nhưng yêu bao nhiêu là đủ, bao nhiều là đầy?
Lòng người vốn là vực sâu không đáy, nàng chẳng hề có ý định bỏ cuộc khi chưa có được người mình yêu, hoặc tình yêu đã quá đắm say, nếu không có chàng, cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa..
3.
Nửa tháng sau không thấy Đan Bình quay trở lại đỉnh núi xa xôi ấy, tâm của Thanh Phong phần nào đã tĩnh lại. Có lẽ nàng đã hiểu ra..
Nhưng mấy ngày sau, lại có một người đàn ông trung tuổi đến tìm Thanh Phong trên núi nói rằng: "Đan Bình hiện nay rất nguy kịch. Cô ấy đã có sẵn bệnh trong người, chỉ chờ ngày về chốn tuyền đài. Trước khi chết chỉ có tâm nguyện gặp lại nhà thầy lần cuối. Nhờ thầy trở về siêu độ cho cô ấy".
Không thể từ chối, Thanh Phong rời núi đi theo người đàn ông trở về mà lòng như có lửa. Nơi Đan Bình sống giống như một lâu đài cổ rộng rãi ở ngọai ô với những vệt rêu xanh trên tường vôi đã cũ. Phía bên trong rất tiện nghi, vắng vẻ. Chàng chợt hỏi người đàn ông kia: "Cô ấy ốm thập tử nhất sinh mà không có người chăm sóc ư? cha mẹ cô ấy đâu". "Cô ấy chỉ có một mình, vợ chồng tôi là người giúp việc. Cha mẹ cô ấy cũng không còn nữa". Trong lòng Thanh Phong dội lên một cảm giác khó tả. Nàng cô đơn quá.
Đan Bình đang nằm trong phòng, khuôn mặt nhợt nhạt như chìm nghỉm trong chiếc giường rộng mênh mông. Nàng vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở nhè nhẹ yếu ớt. Nàng như chiếc lá mong manh sợ bứt khỏi cành trước cơn gió nhẹ. Không cầm được lòng, chàng khẽ ngồi xuống bên cạnh,nắm lấy bàn tay xanh xao.
Một người phụ nữ bước ra, trên tay bưng cốc nước mát đưa cho Thanh Phong: "Mời thầy uống nước. Hãy đợi cô ấy tỉnh dậy". Chàng cảm ơn rồi cầm cốc nước lên uống, một tay vẫn nắm lấy tay Đan Bình như cố truyền cho nàng sự sống.
Bỗng chốc mắt chàng hoa lên, đầu óc quay cuồng. Chỉ một vài giây chàng gục xuống.
Đan Bình ngồi dậy, nhìn chàng mãn nguyện. Nàng nhan nhẹn bước ra khỏi giường, kêu người giúp việc dìu chàng lên chỗ nàng vừa nằm rồi bảo họ ra ngoài. Trong căn phòng rộng, ấm áp ngào ngạt hương thơm của ái tình chỉ còn hai người. Thanh Phong cố gắng mở mắt ra nhưng chàng vội nhắm mắt lại, trước mắt chàng, Đan Bình đã cởi bỏ quần áo khoe tấm thân vệ nữ. Tâm trí tuy tỉnh táo nhưng tác dụng của cốc nước có chứa thuốc mê và kích dục khiến chàng không thể điều khiển được tứ chi, đành nằm đó, cố kiềm chế dục vọng như cơn sóng gầm gào dội đến.
Đan Bình cởi chiếc áo nâu trên người chàng, khẽ hôn lên vầng ngực trần thơm ngát rồi nàng áp mặt vào đó, thấy thiên đường như đang sà xuống ôm lấy thân mình.
Lần này chàng đã mắc mưu, nàng rắp tâm không buông tha.
"Đan Bình, cô chọn tâm hồn tôi hay thân xác tôi?". Tiếng vị sư trẻ ngắt quãng qua từng hơi thở gấp.
Nàng đã lao tâm khổ tứ vì một chữ Tình, nàng đã không màng danh phận trăm phương nghìn kế dùng sắc dục rắp tâm chiếm đoạt người mình yêu, lẽ nào cho đến tận cùng cũng may ra chỉ có được thân xác chàng mà thôi.
Nghĩ đến đây, hai dòng nước mắt của nàng chợt tuôn rơi ướt đầm trên ngực chàng.
Tâm hồn hay thân xác? câu hỏi đó cứ vang lên nghẹn ngào trong tâm trí nàng, dường như giờ đây nó là câu hỏi giăng mắc, dùng dằng, nghịch lý nhất thế gian. Thân xác là thứ hư vô, có thể có hôm nay nhưng lại mất ngày mai. Tâm hồn thì như khiêm cung ẩn dấu vô thường...
Nàng rời tấm thân chàng, cài lại khuy áo cho chàng rồi mặc lái áo quần. Nàng kéo chăn đắp lên ngực chàng, khẽ vỗ về như ru chàng vào giấc ngủ bình yên. Chàng thiếp đi, khuôn mặt ấm áp trong sáng như tấm gương phản chiếu từ bi..
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em chỉ cần tình yêu của người là đủ. Dù tình yêu đó có câm lặng đến muôn đời, chỉ cần em biết và người cũng biết". Nàng hôn lên môi chàng lần cuối.
4.
Một ngày trời trong xanh như giọt lệ, nắng đẹp như hoa.
Nàng thả bộ trên bờ hồ trong lòng miên man một khối tình. Phía trong kia, dưới tán đa rợp bóng trăm năm, ngôi chùa cổ nằm thanh bình bên sóng nước, nơi đó có một người mà nàng yêu đến trọn đời, và nàng biết, trái tim ấy đã ôm trọn lấy tình nàng câm lặng.
Buổi chiều tà, nơi ấy vẫn vọng ra tiếng tụng kinh gõ mõ, âm thanh như vút trên trời cao làm cho cây cối, chim muông phải lắng nghe, cho cơn gió ngưng thổi ngang lưng trời.
Nàng đã hiểu ra, Hoàng cô Ngọc Anh vì yêu mà khiến Liễu Đạt phải tự thiêu đó thôi, Tây Lương Nữ Vương cũng đành phải ôm mối tình đơn phương trọn kiếp với Đường Tam Tạng. Có cuộc tình nào ở chốn tu hành mà tròn vẹn được đâu.
Khi thực sự yêu ai đó, thì ta không thể làm tổn hại người ta yêu. Ta phải biết nâng niu người ấy, phải biết tôn trọng người ấy cả thể xác lẫn tâm hồn, và tôn trọng cả những ước mơ, chí nguyện chân chính của người ấy nữa.
Nàng hướng mắt về phía ngôi chùa cổ, chắp tay lại khấn nguyện một lời sám hối trong ánh chiều tắt lịm. Thế nhưng nàng biết rằng ngày mai, khi vầng thái dương vừa tỏ rạng, thì cuộc sống mới sẽ tiếp diễn, tình yêu vẫn đầy ắp nhân gian.
Lúc này lòng nàng mới cảm nhận hết sự thanh thản bình yên trong ánh đạo từ bi luôn rộng mở.
Phạm Bảo Thoa
"Cô còn trẻ, đừng vì chút tình riêng không thuận lòng trời mà tự đày đọa thân mình. Hãy nghĩ đến tương lai của cô, nghĩ đến cha mẹ cô, họ sẽ ra sao nếu mất cô".
Họ lại có dịp ngồi bên nhau trong khu rừng vắng, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua những tán lá thông, đánh rơi những điểm nắng tinh nghịch, nhẹ nhàng đung đưa trên lá tạo thành âm thanh xào xạc, như những lời thủ thỉ của người tình.
Sau một đêm chuyện trò dưới ánh lửa bập bùng, Thanh Phong khuyên nàng hãy trở về. Con đường xuống núi thật khó đi hay lòng người chẳng muốn về. Chân Đan Bình vì mấy ngày đi bộ đã phồng rộp lên, thậm chí chỉ đứng xuống đất là đã khiến nàng đau đớn chảy nước mắt. Dẫn nàng xuống núi được một quãng là đã không thể đi nổi. Mỗi khi Đan Bình nén chịu đau không được khẽ kêu lên là Thanh Phong lại cảm thấy đau xót trong lòng. Cuối cùng chàng nói: "Hãy để tôi cõng cô xuống núi". Chàng quỳ xuống, tự nhiên đưa cánh tay ra sau đỡ lấy nàng. Gục đầu trên vai chàng nghe tiếng róc rách của dòng suối chảy qua khe núi, nghe tiếng chim hót lanh lảnh giữa từng không, nàng cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện..
Nhưng yêu bao nhiêu là đủ, bao nhiều là đầy?
Lòng người vốn là vực sâu không đáy, nàng chẳng hề có ý định bỏ cuộc khi chưa có được người mình yêu, hoặc tình yêu đã quá đắm say, nếu không có chàng, cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa..
3.
Nửa tháng sau không thấy Đan Bình quay trở lại đỉnh núi xa xôi ấy, tâm của Thanh Phong phần nào đã tĩnh lại. Có lẽ nàng đã hiểu ra..
Nhưng mấy ngày sau, lại có một người đàn ông trung tuổi đến tìm Thanh Phong trên núi nói rằng: "Đan Bình hiện nay rất nguy kịch. Cô ấy đã có sẵn bệnh trong người, chỉ chờ ngày về chốn tuyền đài. Trước khi chết chỉ có tâm nguyện gặp lại nhà thầy lần cuối. Nhờ thầy trở về siêu độ cho cô ấy".
Không thể từ chối, Thanh Phong rời núi đi theo người đàn ông trở về mà lòng như có lửa. Nơi Đan Bình sống giống như một lâu đài cổ rộng rãi ở ngọai ô với những vệt rêu xanh trên tường vôi đã cũ. Phía bên trong rất tiện nghi, vắng vẻ. Chàng chợt hỏi người đàn ông kia: "Cô ấy ốm thập tử nhất sinh mà không có người chăm sóc ư? cha mẹ cô ấy đâu". "Cô ấy chỉ có một mình, vợ chồng tôi là người giúp việc. Cha mẹ cô ấy cũng không còn nữa". Trong lòng Thanh Phong dội lên một cảm giác khó tả. Nàng cô đơn quá.
Đan Bình đang nằm trong phòng, khuôn mặt nhợt nhạt như chìm nghỉm trong chiếc giường rộng mênh mông. Nàng vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở nhè nhẹ yếu ớt. Nàng như chiếc lá mong manh sợ bứt khỏi cành trước cơn gió nhẹ. Không cầm được lòng, chàng khẽ ngồi xuống bên cạnh,nắm lấy bàn tay xanh xao.
Một người phụ nữ bước ra, trên tay bưng cốc nước mát đưa cho Thanh Phong: "Mời thầy uống nước. Hãy đợi cô ấy tỉnh dậy". Chàng cảm ơn rồi cầm cốc nước lên uống, một tay vẫn nắm lấy tay Đan Bình như cố truyền cho nàng sự sống.
Bỗng chốc mắt chàng hoa lên, đầu óc quay cuồng. Chỉ một vài giây chàng gục xuống.
Đan Bình ngồi dậy, nhìn chàng mãn nguyện. Nàng nhan nhẹn bước ra khỏi giường, kêu người giúp việc dìu chàng lên chỗ nàng vừa nằm rồi bảo họ ra ngoài. Trong căn phòng rộng, ấm áp ngào ngạt hương thơm của ái tình chỉ còn hai người. Thanh Phong cố gắng mở mắt ra nhưng chàng vội nhắm mắt lại, trước mắt chàng, Đan Bình đã cởi bỏ quần áo khoe tấm thân vệ nữ. Tâm trí tuy tỉnh táo nhưng tác dụng của cốc nước có chứa thuốc mê và kích dục khiến chàng không thể điều khiển được tứ chi, đành nằm đó, cố kiềm chế dục vọng như cơn sóng gầm gào dội đến.
Đan Bình cởi chiếc áo nâu trên người chàng, khẽ hôn lên vầng ngực trần thơm ngát rồi nàng áp mặt vào đó, thấy thiên đường như đang sà xuống ôm lấy thân mình.
Lần này chàng đã mắc mưu, nàng rắp tâm không buông tha.
"Đan Bình, cô chọn tâm hồn tôi hay thân xác tôi?". Tiếng vị sư trẻ ngắt quãng qua từng hơi thở gấp.
Nàng đã lao tâm khổ tứ vì một chữ Tình, nàng đã không màng danh phận trăm phương nghìn kế dùng sắc dục rắp tâm chiếm đoạt người mình yêu, lẽ nào cho đến tận cùng cũng may ra chỉ có được thân xác chàng mà thôi.
Nghĩ đến đây, hai dòng nước mắt của nàng chợt tuôn rơi ướt đầm trên ngực chàng.
Tâm hồn hay thân xác? câu hỏi đó cứ vang lên nghẹn ngào trong tâm trí nàng, dường như giờ đây nó là câu hỏi giăng mắc, dùng dằng, nghịch lý nhất thế gian. Thân xác là thứ hư vô, có thể có hôm nay nhưng lại mất ngày mai. Tâm hồn thì như khiêm cung ẩn dấu vô thường...
Nàng rời tấm thân chàng, cài lại khuy áo cho chàng rồi mặc lái áo quần. Nàng kéo chăn đắp lên ngực chàng, khẽ vỗ về như ru chàng vào giấc ngủ bình yên. Chàng thiếp đi, khuôn mặt ấm áp trong sáng như tấm gương phản chiếu từ bi..
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em chỉ cần tình yêu của người là đủ. Dù tình yêu đó có câm lặng đến muôn đời, chỉ cần em biết và người cũng biết". Nàng hôn lên môi chàng lần cuối.
4.
Một ngày trời trong xanh như giọt lệ, nắng đẹp như hoa.
Nàng thả bộ trên bờ hồ trong lòng miên man một khối tình. Phía trong kia, dưới tán đa rợp bóng trăm năm, ngôi chùa cổ nằm thanh bình bên sóng nước, nơi đó có một người mà nàng yêu đến trọn đời, và nàng biết, trái tim ấy đã ôm trọn lấy tình nàng câm lặng.
Buổi chiều tà, nơi ấy vẫn vọng ra tiếng tụng kinh gõ mõ, âm thanh như vút trên trời cao làm cho cây cối, chim muông phải lắng nghe, cho cơn gió ngưng thổi ngang lưng trời.
Nàng đã hiểu ra, Hoàng cô Ngọc Anh vì yêu mà khiến Liễu Đạt phải tự thiêu đó thôi, Tây Lương Nữ Vương cũng đành phải ôm mối tình đơn phương trọn kiếp với Đường Tam Tạng. Có cuộc tình nào ở chốn tu hành mà tròn vẹn được đâu.
Khi thực sự yêu ai đó, thì ta không thể làm tổn hại người ta yêu. Ta phải biết nâng niu người ấy, phải biết tôn trọng người ấy cả thể xác lẫn tâm hồn, và tôn trọng cả những ước mơ, chí nguyện chân chính của người ấy nữa.
Nàng hướng mắt về phía ngôi chùa cổ, chắp tay lại khấn nguyện một lời sám hối trong ánh chiều tắt lịm. Thế nhưng nàng biết rằng ngày mai, khi vầng thái dương vừa tỏ rạng, thì cuộc sống mới sẽ tiếp diễn, tình yêu vẫn đầy ắp nhân gian.
Lúc này lòng nàng mới cảm nhận hết sự thanh thản bình yên trong ánh đạo từ bi luôn rộng mở.
Phạm Bảo Thoa
Bài viết liên quan!