Truyện ngắn - Tình trong biển tình
Lượt xem : |
c khi yêu. Nàng chỉ biết yêu nhiều đến thế, nếu như ai đó có thể dẫn nàng đến cõi cực lạc để mà không phải yêu thì thà nàng chọn ở lại cõi hồng trần để được đau khổ mãi.
Một buổi chiều thanh khiết với đám mây bồng hờ hững trên bầu trời, nàng lại lên chùa. Sau khi nghe giảng kinh, nàng đứng tựa vào cánh cửa đã cũ, nhìn ra xa phía mặt hồ mênh mông nói như thầm nhủ: "Có thể em sẽ chết dưới hồ kia, để hồn mình lửng lơ trước sân chùa hàng ngày nghe anh tụng kinh cho lòng nguôi nỗi nhớ". "Chết chỉ là một cách thức luân hồi". Nàng không nói gì, lặng lẽ bước ra phía bờ, nơi có cây si ngàn năm xanh mát ngả bóng. "Em sẽ làm như thế, nếu anh nhất quyết không thể yêu em". Ánh mắt nàng quyết liệt đến nỗi nhà sư không thể chỉ coi đó là một lời đùa cợt mang tính chất dọa dẫm được nữa, chàng chạy vội ra phía nàng, dơ tay cản lại: "Đan Bình, cô đừng làm thế, không thay đổi được gì đâu". Lần đầu tiên nàng nghe thấy chàng gọi tên mình, trong lòng cảm thấy hóa giải được phần nào niềm u uẩn. Nàng khẽ mỉm cười mãn nguyện: "Đã không thay đổi được gì, thì càng nên chết". Nói xong, nàng quay mình nhảy xuống nước...
Ngôi chùa có thể vì cảnh tượng hôm nay, rồi sẽ chỉ còn là chút mờ sương đọng lại trong ký ức khách vãng lai. Cuộc hành trình trong kiếp luân hồi dường như chỉ mới bắt đầu. Dù sao thì lá vẫn xanh, bầu trời vẫn toả sáng, và đời người thênh thang trong nẻo sống vẫn cứ phải ươm mầm cho bao chồi non khác ...
Dưới mặt đất lá vàng vẫn rơi rụng, ngày tiếp ngày hằn sâu thêm vóc dáng một đời người như cát bụi thời gian. Trò chơi nhân thế mãi loanh quanh bể khổ trần ai....
Tình yêu bao nhiêu là đủ, bao nhiêu là đầy, chẳng ai biết..
2.
Cô bé và cậu bé đứng trên lan can tầng 2, trước cửa lớp. Cô vân vê chiếc nơ trên cổ của chiếc áo đồng phục trường trung học.
"Cậu yêu tớ chứ".
Cậu bé đỏ mặt, khẽ gắt gỏng
"Không, tớ không yêu cậu đâu".
"Tớ cũng xinh đẹp, cũng học giỏi và ngoan, tại sao cậu từ chối tớ".
"Tớ không từ chối cậu, chỉ là tớ không yêu cậu mà thôi".
"Cậu nói thật chứ".
"Thật".
Cô bé leo lên lan can, đứng chơi vơi, vẻ mặt đau khổ đầy thách thức:
"Cậu nói lại lần nữa coi, tớ sẽ nhảy xuống đấy".
"Cậu là đồ ngốc".
Cậu bé nói thế rồi đi vào lớp, chẳng thèm đoái hoài đến lời dọa dẫm trẻ con của cô bé. Bỗng những tiếng kêu thất thanh vang lên ngoài hành lang, cậu vội vã chạy ra..
Dưới sân trường, cô bé nằm đó với chiếc áo đồng phục trắng đã nhuộm mầu đỏ, mãi tóc xóa bung ra..
Khi ấy là mùa thu, chỉ một tích tắc thôi, vài chiếc lá rời cành đã bay xuống đậu trên gò ngực đang thoi thóp trút hơi thở cuối cùng. Cô bé nhìn lên, thấy cậu bé gọi tên mình trong nỗi đau tuyệt vọng. Môi cô khẽ hé nở nụ cười...
Tình đơn giản là thế, khi người ta chẳng sợ cái chết, chỉ sợ chết đi mà người mình yêu không biết đến tình yêu của mình.
Càng lớn, cậu bé lại càng không thể quên được thời khắc ấy, trong đầu cậu luôn nghĩ "giá như..". Không phải là giá như cậu yêu cô bé, chỉ là giá như cậu không quay lưng để cô phải nhảy xuống tự vẫn..ký ức đau buồn như một mũi dao khoét sâu vào tim cậu...cho đến một ngày cậu đến ngôi chùa cổ và cậu ở lại..
Mọi ký ức tưởng đã lãng quên nơi cửa Phật bỗng chốc hiện về ào ạt khiến Thanh Phong không sao kiềm chế được. Ở ngoài dòng nước lạnh kia, Đan Bình đang chới với..
"Hãy nói đi lần cuối, anh có yêu em không?"
Quá khứ lặp lại ngay ở nơi chàng đang tìm quên quá khứ, thật trớ trêu thay.
Chàng không kịp nghĩ nhiều, vội vã nhảy xuống nước, hai cánh tay ôm lấy Đan Bình đã lả đi vì đuối nước. Chàng đưa nàng lên bờ khi toàn thân nàng ướt sũng run lên từng hồi.Vòng tay người con gái như hai mảnh lụa mỏng víu chặt lấy cổ chàng, hơi thở phập phồng qua gò ngực thanh xuân đang áp vào chiếc áo tu hành tựa không muốn rời.
Dưới tán cây si già, chàng ngồi bất động hai tay giữ chặt thân nàng như sợ nếu buông ra Đan Bình sẽ lại trẫm mình lần nữa...
Thời gian như nước chảy mây trôi, trăng đã lên cao, tán cây si như che chở cho tội lỗi phàm trần, họ như đôi tình nhân đang ôm ấp dưới trăng..
Đan Bình muốn kéo dài mãi phút giây đó, hoặc là nếu nàng được chết trong tư thế được chàng che chở. Chẳng phải nàng muốn chết đi, thậm chí nàng còn khao khát được sống dài lâu để được nhìn thấy người nàng yêu. Chẳng phải nàng có thể chết đuối dưới nước vì thậm chí nàng còn bơi rất giỏi. Chẳng qua vì tình nên nàng đành dùng khổ nhục kế đó thôi.
Nàng khẽ vòng tay ôm lấy thân chàng, xiết chặt tựa như muôn đời muôn kiếp cũng không chịu buông ra rồi ngủ thiếp đi trong giấc mơ hoa. Khi nàng tỉnh lại, Thanh Phong đã đặt nàng gối lên hai chân chàng đang xếp bằng, hai tay chàng chắp lại, miệng lầm rầm khấn vái "..nguyện cầu cho con xin được giải trừ nghiệp chướng tội lỗi của con từ vô thủy đến nay, từ vô lượng kiếp đến kiếp này, xin đức Phật từ bi khai minh khai sáng cho con được thoát khỏi u mê....".
Quần áo đã được hong khô trên hai thân thể ấm nóng, nàng cảm thấy đâu đây mùi hương nước từ phía hồ thoang thoảng bay gần lại. Mùi hương từ chiếc áo nâu chàng mặc cũng tỏa ra một niềm say đắm. Vòng tay kia rất gần, đôi môi kia cũng rất gần và thân thể chàng đang ở sát ngay bên. Nàng muốn đặt vào đôi môi ấy một nụ hôn hồng trần da diết nhất. Chỉ cần nụ hôn ấy thôi, sẽ kéo chàng ra khỏi kiếp tu hành khổ hạnh, chỉ một nụ hôn ấy thôi, chàng sẽ trở lại nhân gian để cùng nàng say đắm trong giấc mộng tình...
Khi ấy, Thanh Phong lòng đầy bấn loạn, tiếng niệm Phật của chàng mỗi lúc một nhanh và dồn dập hơn.
Đan Bình khẽ cựa mình, định hôn lên môi mắt ấy thì bỗng Thanh Phong đứng bật dậy, chắp tay cuí đầu:
"Cô tỉnh rồi à, giờ cũng đã muộn rồi, cô vào trong nghỉ tạm rồi sáng mai về nhà sớm". Ý định không thành, nàng tỏ ra tiếc nuối phút giây vừa qua. Đâu đây vầng trăng khuyết đã trôi về đỉnh núi báo hiệu đêm sắp rời đi..Nàng không chịu ngủ cũng không chịu về. Nàng vòng ra phía sau ôm lấy chàng, tựa vào lưng chàng như một loại phong lan hoang dại dựa vào thân cây cổ thụ để tiếp tục sống, tiếp tục nở hoa.
"Nhẹ nhàng thiếp hỏi Thánh Tăng.
Thiếp có đẹp chăng? Thiếp có đẹp chăng?
Nói gì quyền quý cao sang.
Sợ gì giới luật thanh quy
Chỉ mong mãi mãi, thiếp với chàng bên nhau
Yêu nhau yêu nhau, nguyện kiếp này mãi bên nhau"
Đan Bình khe khẽ hát lên khúc hát của Lương nữ Vương khi nàng trao gửi nỗi lòng với ngự đệ ca. Lời ca ấy nói lên câu chuyện của Lương Nữ vương, dù nàng đã đưa ra bao viễn cảnh tươi đẹp, quyền lực giàu sang, an nhàn êm ấm, mà Đường Tăng vẫn không xiêu lòng. Chỉ đến khi viện ra một chữ tình, mới thấy ánh mắt người đã tu hành thảng thốt..Đan Bình chỉ hy vọng, tình ý dạt dào, ánh nhìn mê đắm của nàng sẽ khiến Thanh Phong lay động, và quả nhiên, ánh mắt chàng dường như có chút ngơ ngẩn mông lung trước khi từ biệt.
Vài ngày sau, Đan Bình trở lại tìm Thanh Phong nhưng chàng đã đi. Nghe nói chàng phạm giới nên đã tự mình lên núi sống đơn độc. Sau khi hỏi được nơi ấy, nàng vội vã lên đường.
Mất một ngày đi xe đò lên phía Bắc, mất thêm một ngày đi bộ vào một bản làng xa xôi, và thêm một ngày leo lên đỉnh núi quanh năm mây phủ, nàng mới tìm thấy một túp lều.
Ở đây phong cảnh hữu tình, gần như lánh xa cõi trần gian. Sư Thanh Phong đang cuốc đất trồng rau vừa trông thấy Đan Bình, lòng chàng thảng thốt. "Sao cô lại tìm đến đây, mau về đi". Những
Một buổi chiều thanh khiết với đám mây bồng hờ hững trên bầu trời, nàng lại lên chùa. Sau khi nghe giảng kinh, nàng đứng tựa vào cánh cửa đã cũ, nhìn ra xa phía mặt hồ mênh mông nói như thầm nhủ: "Có thể em sẽ chết dưới hồ kia, để hồn mình lửng lơ trước sân chùa hàng ngày nghe anh tụng kinh cho lòng nguôi nỗi nhớ". "Chết chỉ là một cách thức luân hồi". Nàng không nói gì, lặng lẽ bước ra phía bờ, nơi có cây si ngàn năm xanh mát ngả bóng. "Em sẽ làm như thế, nếu anh nhất quyết không thể yêu em". Ánh mắt nàng quyết liệt đến nỗi nhà sư không thể chỉ coi đó là một lời đùa cợt mang tính chất dọa dẫm được nữa, chàng chạy vội ra phía nàng, dơ tay cản lại: "Đan Bình, cô đừng làm thế, không thay đổi được gì đâu". Lần đầu tiên nàng nghe thấy chàng gọi tên mình, trong lòng cảm thấy hóa giải được phần nào niềm u uẩn. Nàng khẽ mỉm cười mãn nguyện: "Đã không thay đổi được gì, thì càng nên chết". Nói xong, nàng quay mình nhảy xuống nước...
Ngôi chùa có thể vì cảnh tượng hôm nay, rồi sẽ chỉ còn là chút mờ sương đọng lại trong ký ức khách vãng lai. Cuộc hành trình trong kiếp luân hồi dường như chỉ mới bắt đầu. Dù sao thì lá vẫn xanh, bầu trời vẫn toả sáng, và đời người thênh thang trong nẻo sống vẫn cứ phải ươm mầm cho bao chồi non khác ...
Dưới mặt đất lá vàng vẫn rơi rụng, ngày tiếp ngày hằn sâu thêm vóc dáng một đời người như cát bụi thời gian. Trò chơi nhân thế mãi loanh quanh bể khổ trần ai....
Tình yêu bao nhiêu là đủ, bao nhiêu là đầy, chẳng ai biết..
2.
Cô bé và cậu bé đứng trên lan can tầng 2, trước cửa lớp. Cô vân vê chiếc nơ trên cổ của chiếc áo đồng phục trường trung học.
"Cậu yêu tớ chứ".
Cậu bé đỏ mặt, khẽ gắt gỏng
"Không, tớ không yêu cậu đâu".
"Tớ cũng xinh đẹp, cũng học giỏi và ngoan, tại sao cậu từ chối tớ".
"Tớ không từ chối cậu, chỉ là tớ không yêu cậu mà thôi".
"Cậu nói thật chứ".
"Thật".
Cô bé leo lên lan can, đứng chơi vơi, vẻ mặt đau khổ đầy thách thức:
"Cậu nói lại lần nữa coi, tớ sẽ nhảy xuống đấy".
"Cậu là đồ ngốc".
Cậu bé nói thế rồi đi vào lớp, chẳng thèm đoái hoài đến lời dọa dẫm trẻ con của cô bé. Bỗng những tiếng kêu thất thanh vang lên ngoài hành lang, cậu vội vã chạy ra..
Dưới sân trường, cô bé nằm đó với chiếc áo đồng phục trắng đã nhuộm mầu đỏ, mãi tóc xóa bung ra..
Khi ấy là mùa thu, chỉ một tích tắc thôi, vài chiếc lá rời cành đã bay xuống đậu trên gò ngực đang thoi thóp trút hơi thở cuối cùng. Cô bé nhìn lên, thấy cậu bé gọi tên mình trong nỗi đau tuyệt vọng. Môi cô khẽ hé nở nụ cười...
Tình đơn giản là thế, khi người ta chẳng sợ cái chết, chỉ sợ chết đi mà người mình yêu không biết đến tình yêu của mình.
Càng lớn, cậu bé lại càng không thể quên được thời khắc ấy, trong đầu cậu luôn nghĩ "giá như..". Không phải là giá như cậu yêu cô bé, chỉ là giá như cậu không quay lưng để cô phải nhảy xuống tự vẫn..ký ức đau buồn như một mũi dao khoét sâu vào tim cậu...cho đến một ngày cậu đến ngôi chùa cổ và cậu ở lại..
Mọi ký ức tưởng đã lãng quên nơi cửa Phật bỗng chốc hiện về ào ạt khiến Thanh Phong không sao kiềm chế được. Ở ngoài dòng nước lạnh kia, Đan Bình đang chới với..
"Hãy nói đi lần cuối, anh có yêu em không?"
Quá khứ lặp lại ngay ở nơi chàng đang tìm quên quá khứ, thật trớ trêu thay.
Chàng không kịp nghĩ nhiều, vội vã nhảy xuống nước, hai cánh tay ôm lấy Đan Bình đã lả đi vì đuối nước. Chàng đưa nàng lên bờ khi toàn thân nàng ướt sũng run lên từng hồi.Vòng tay người con gái như hai mảnh lụa mỏng víu chặt lấy cổ chàng, hơi thở phập phồng qua gò ngực thanh xuân đang áp vào chiếc áo tu hành tựa không muốn rời.
Dưới tán cây si già, chàng ngồi bất động hai tay giữ chặt thân nàng như sợ nếu buông ra Đan Bình sẽ lại trẫm mình lần nữa...
Thời gian như nước chảy mây trôi, trăng đã lên cao, tán cây si như che chở cho tội lỗi phàm trần, họ như đôi tình nhân đang ôm ấp dưới trăng..
Đan Bình muốn kéo dài mãi phút giây đó, hoặc là nếu nàng được chết trong tư thế được chàng che chở. Chẳng phải nàng muốn chết đi, thậm chí nàng còn khao khát được sống dài lâu để được nhìn thấy người nàng yêu. Chẳng phải nàng có thể chết đuối dưới nước vì thậm chí nàng còn bơi rất giỏi. Chẳng qua vì tình nên nàng đành dùng khổ nhục kế đó thôi.
Nàng khẽ vòng tay ôm lấy thân chàng, xiết chặt tựa như muôn đời muôn kiếp cũng không chịu buông ra rồi ngủ thiếp đi trong giấc mơ hoa. Khi nàng tỉnh lại, Thanh Phong đã đặt nàng gối lên hai chân chàng đang xếp bằng, hai tay chàng chắp lại, miệng lầm rầm khấn vái "..nguyện cầu cho con xin được giải trừ nghiệp chướng tội lỗi của con từ vô thủy đến nay, từ vô lượng kiếp đến kiếp này, xin đức Phật từ bi khai minh khai sáng cho con được thoát khỏi u mê....".
Quần áo đã được hong khô trên hai thân thể ấm nóng, nàng cảm thấy đâu đây mùi hương nước từ phía hồ thoang thoảng bay gần lại. Mùi hương từ chiếc áo nâu chàng mặc cũng tỏa ra một niềm say đắm. Vòng tay kia rất gần, đôi môi kia cũng rất gần và thân thể chàng đang ở sát ngay bên. Nàng muốn đặt vào đôi môi ấy một nụ hôn hồng trần da diết nhất. Chỉ cần nụ hôn ấy thôi, sẽ kéo chàng ra khỏi kiếp tu hành khổ hạnh, chỉ một nụ hôn ấy thôi, chàng sẽ trở lại nhân gian để cùng nàng say đắm trong giấc mộng tình...
Khi ấy, Thanh Phong lòng đầy bấn loạn, tiếng niệm Phật của chàng mỗi lúc một nhanh và dồn dập hơn.
Đan Bình khẽ cựa mình, định hôn lên môi mắt ấy thì bỗng Thanh Phong đứng bật dậy, chắp tay cuí đầu:
"Cô tỉnh rồi à, giờ cũng đã muộn rồi, cô vào trong nghỉ tạm rồi sáng mai về nhà sớm". Ý định không thành, nàng tỏ ra tiếc nuối phút giây vừa qua. Đâu đây vầng trăng khuyết đã trôi về đỉnh núi báo hiệu đêm sắp rời đi..Nàng không chịu ngủ cũng không chịu về. Nàng vòng ra phía sau ôm lấy chàng, tựa vào lưng chàng như một loại phong lan hoang dại dựa vào thân cây cổ thụ để tiếp tục sống, tiếp tục nở hoa.
"Nhẹ nhàng thiếp hỏi Thánh Tăng.
Thiếp có đẹp chăng? Thiếp có đẹp chăng?
Nói gì quyền quý cao sang.
Sợ gì giới luật thanh quy
Chỉ mong mãi mãi, thiếp với chàng bên nhau
Yêu nhau yêu nhau, nguyện kiếp này mãi bên nhau"
Đan Bình khe khẽ hát lên khúc hát của Lương nữ Vương khi nàng trao gửi nỗi lòng với ngự đệ ca. Lời ca ấy nói lên câu chuyện của Lương Nữ vương, dù nàng đã đưa ra bao viễn cảnh tươi đẹp, quyền lực giàu sang, an nhàn êm ấm, mà Đường Tăng vẫn không xiêu lòng. Chỉ đến khi viện ra một chữ tình, mới thấy ánh mắt người đã tu hành thảng thốt..Đan Bình chỉ hy vọng, tình ý dạt dào, ánh nhìn mê đắm của nàng sẽ khiến Thanh Phong lay động, và quả nhiên, ánh mắt chàng dường như có chút ngơ ngẩn mông lung trước khi từ biệt.
Vài ngày sau, Đan Bình trở lại tìm Thanh Phong nhưng chàng đã đi. Nghe nói chàng phạm giới nên đã tự mình lên núi sống đơn độc. Sau khi hỏi được nơi ấy, nàng vội vã lên đường.
Mất một ngày đi xe đò lên phía Bắc, mất thêm một ngày đi bộ vào một bản làng xa xôi, và thêm một ngày leo lên đỉnh núi quanh năm mây phủ, nàng mới tìm thấy một túp lều.
Ở đây phong cảnh hữu tình, gần như lánh xa cõi trần gian. Sư Thanh Phong đang cuốc đất trồng rau vừa trông thấy Đan Bình, lòng chàng thảng thốt. "Sao cô lại tìm đến đây, mau về đi". Những
Bài viết liên quan!