Tiểu thuyết - Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh
Lượt xem : |
o hắn giận nhất là khi hắn sức cùng lực kiệt, không còn hơi sức để trở về phòng, xin nàng cho hắn ở lại Ngọc Trúc Hiên một đêm nàng vẫn cây ngay không sợ chết đứng mắng ầm lên, còn nói hắn cố ý phá hỏng thanh danh của nàng mới ghê chứ! Cái này từ đâu ra vậy? Nếu như là trước kia còn chưa biết đến bản tính đáng sợ của nàng cùng nàng sống chung dưới một mái hiên, hắn còn có thể không cẩn thận, không cố ý mà phá hỏng danh tiết của nàng, nhưng hôm nay có đánh chết hắn cũng không làm! Còn nữa, hắn cũng chưa quên lúc ở Quan Nguyệt Hồ nàng còn hào phóng để cho hắn ôm lên đình, hiện tại chỉ xin ở lại một đêm thì sẽ chết sao? Vì thế nàng rất không có lương tâm để mặc hắn một đêm ngủ ở bên ngoài hứng gió lạnh—trong bụng hắn không biết đã mắng đến mấy ngàn, mấy vạn lần nhưng hắn cũng không dám nói ra miệng, có câu nói rất hay ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’, đạo lý này hắn vẫn còn hiểu được.
Kỳ Nhi đổ thuốc bột ra thật cẩn thận thoa lên vết thương dọc từ gáy xuống tới thắt lưng chợt nàng dừng lại, xem ra vết thương kéo dài tới tận mông, chân cũng có, nàng rất tự nhiên nói: “A Vân, cởi quần ra.”
“Cái gì?” Nhất thời hắn không hiểu được ý của nàng.
“Ngươi không cởi quần sao ta có thể giúp ngươi bôi thuốc chứ?” Vết thương kéo dài từ lưng xuống còn có thể nhìn thấy phần mông cùng chân cũng không thoát khỏi thảm cảnh bị mặt trời thiêu đốt, muốn thoa thuốc dĩ nhiên cũng phải bôi toàn bộ chứ, không lẽ chỉ bôi phần trên cứ mặc kệ phía dưới cho nó loét ra hay sao? Nàng rất tự nhiên nghĩ. Thấy hắn chậm chạp không cởi nàng mất kiên nhẫn nói: “Nhanh cởi quần ra đi, thời gian của ta có hạn đấy.” Nàng cũng không có quên là phải đi tìm Mạc đại ca, ngoài ý muốn gặp phải Mạc Tương Vân, vừa nói vừa đưa tay kéo trung y của hắn muốn nhanh giúp hắn cởi.
Mạc Tương Vân quả nhiên là bị dọa, vội nắm chặt trung y của mình nhảy lên. “Ngươi—ngươi không nên động thủ, ngươi” thật sự—hắn không nói được thành lời, nàng muốn một đại nam nhân như hắn ở trước mặt nàng cởi quần sao? Đây là dạng nữ nhân gì vậy chứ? Thật sự là quá táo bạo rồi! Hắn thề có chết cũng phải giữ lại quần của mình—
“Ngươi sao lại lề mề như vậy, cởi quần một chút cũng không có chết đâu.” Nàng lại động thủ giúp hắn, Mạc Tương Vân liều chết chống cự, ngay lập tức hai người liền ở thế giằng co, ngay lúc Kỳ Nhi sắp thực hiện được kế hoạch thì có một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.
“Hai ngươi đang làm gì vậy!”
Mạc Tương Vân cùng Kỳ Nhi đều ngẩn người, cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Tịch Thiên mặt mày xanh mét đứng ở hành lang, trong mắt lửa cháy hừng hực nhìn chằm chằm vào hành động vô cùng mờ ám của bọn họ.
Kỳ Nhi thấy hắn lập tức buông tha Mạc Tương Vân, vui vẻ kêu lên: “Mạc đại ca, ta đang muốn tìm huynh đây.” Nàng trực tiếp nhào vào lòng hắn, không hề phát hiện thấy hắn đang tức giận, dứt khoát ôm tay hắn.
Nhưng là Mạc Tương Vân lại không có lá gan to như nàng, thấy được vẻ mặt giận dữ của Mạc Tịch Thiên, hắn đã sớm bị dọa sợ hết hồn vía rồi, chưa từng thấy qua đại ca nổi giận, lúc này mới được tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn là đại hỏa hoạn đó! Hắn bất an kêu một tiếng: “Đại ca.” Hắn thậm chí còn không biết mình đã làm sai điều gì đây.
Sau khi trở về từ Tượng viện Mạc Tịch Thiên buồn bực liền nhốt mình trong phòng, đến khi thấy được sắc trời đã tối sợ Kỳ Nhi vẫn còn ở lại Tượng viện quấn quýt cùng Nhan Chân Khanh liền không cam lòng lập tức muốn đi bắt nàng về cho dù nàng có muốn hay không, dù sao hắn cũng không cho phép nàng cùng tên Nhan Chân Khanh kia ở cùng một chỗ. Ai ngờ vừa bước ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy Kỳ Nhi ở trong vườn liền mừng thầm trong lòng, đợi đến lúc hắn tới gần thì trông thấy nàng cùng Mạc Tương Vân quần áo xộc xệch đang ôm nhau, hai người lôi kéo nhau rất thân mật khiến cho lý trí của hắn gần như biến mất hoàn toàn, hắn dùng một tia lý trí còn sót lại ngăn mình bạo phát lửa giận, thâm trầm lên tiếng cắt ngang ‘chuyện tốt’ của bọn họ.
Kỳ Nhi nhào vào trong lòng hắn cảm thấy thân mình hắn nóng rực cùng cứng nhắc, đẩy hắn ra nhìn kỹ khuôn mặt cứng đờ của hắn, khó hiểu hỏi: “Mạc đại ca, huynh làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Kiễng mũi chân, tay sờ sờ lên trán hắn, cũng không có gì khác thường nha.
Hắn rất nhanh nắm tay nàng kéo xuống, hiện tại hắn không có tâm tình vui đùa cùng nàng, hắn chỉ muốn nghe lời giải thích của nàng!
“Mới vừa rồi hai người đang làm cái gì vậy?” Vẻ mặt hắn phức tạp cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi hỏi, ánh mắt càng thêm sắc bén liếc Mạc Tương Vân một cái, dọa hắn sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nín thở chờ nàng trả lời, cảm thấy tim như bị xiết chặt, nhưng nếu nàng trả lời là—bảo hắn sao có thể chịu được.....(tội nghiệp huynh quá >)
“Ta đang giúp A Vân bôi thuốc nha.” Nàng nhìn tay bị kéo xuống, trong lòng không hiểu sao lại có chút không vui, hắn không muốn nàng gần gũi hắn sao? Theo trực giác nàng buông tay hắn ra, lui lại từng bước, nụ cười cũng không còn rạng rỡ nữa.
“Bôi thuốc?” Hắn nheo mắt lại nhìn về phía Mạc Tương Vân.
Mạc Tương Vân liên tục gật đầu, vội vàng đem vết thương trên lưng cho hắn xem, mới phát hiện lửa giận trong mắt Mạc Tịch Thiên dần biến mất.
Chuông báo động trong lòng Mạc Tương Vân ngay lập tức vang lên. Thì ra lời đồn trong bảo hoàn toàn là sự thật! Đại ca thật sự coi trọng Kỳ Nhi.....Tiểu ác ma đáng sợ này! Không còn gì để nghi ngờ, hắn cũng chưa từng gặp qua đại ca tức giận như thế, quá thất lễ—đại ca quanh năm giống như một khối băng cuối cùng cũng thông suốt. Nhưng tại sao đối tượng lại là Kỳ Nhi chứ? Có một đại tẩu ác ma như nàng, cuộc sống sau này của hắn sẽ rất thê thảm nha! Mới quen biết không bao lâu, hắn đã bị nàng chỉnh cho thảm thương như vậy, một khi nàng lên làm đại tẩu của mình, không bị nàng lột da mới lạ đó, nếu thật sự nàng tiến vào Mạc gia hắn còn có thể sống sót sao? Nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà rùng mình. Nhìn lại dáng vẻ của đại ca....Rõ ràng đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, không thể thoát ra được, như thế nào cũng không cứu được hắn.........(haha...đừng có động vào nàng ấy là được)
Mạc Tịch Thiên nhìn vết thương trên lưng hắn, nhẹ nhíu mày lại nhìn qua bình thuốc trong tay Kỳ Nhi, nhất thời liền cảm thấy thoải mái, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa nhưng lông mày cũng chưa hoàn toàn buông lỏng, nói: “Vậy cũng đâu cần phải lôi lôi kéo kéo chứ, còn ra thể thống gì nữa!”
“Đó là Kỳ Nhi nàng—” lời còn chưa dứt, Mạc Tương Vân đã kịp lúc che miệng lại, hoàn hảo! Nếu nói cho đại ca biết Kỳ Nhi muốn cởi quần của hắn, khi đó cho dù hắn là người bị hại cố sức chống cự cũng sợ rằng cuộc sống sau này cũng không yên bình.
Nhưng rõ ràng là hắn đã vui mừng quá sớm, hắn không ngờ rằng Kỳ Nhi đứng ở một bên tiếp lời hắn: “Là ta muốn hắn cởi quần nhưng hắn không chịu, nhưng nếu không cởi quần thì sao có thể bôi thuốc chứ? Ta còn suýt nữa động thủ cởi giúp hắn.”
Mạc Tương Vân kêu thảm thiết, Kỳ Nhi là đồ ngốc sao?
“Cái gì? Nàng muốn cởi giúp nó?” Mạc Tịch Thiên nghe xong giống như bị chọc tức, nắm chặt bả vai của nàng, híp mắt đầy nguy hiểm hỏi lại nàng.
“Đúng vậy a......Ta nếu muốn bôi thuốc giúp hắn thì đương nhiên phải.....” Tim nàng suýt chút nữa ngừng đập, lực đạo của hắn ở trên vai khiến cho nàng cảm nhận được rõ ràng hắn đang tức giận, nàng chưa từng thấy hắn đáng sợ như thế. Nàng không biết mình đã làm gì sai khiến cho hắn tức giận
Kỳ Nhi đổ thuốc bột ra thật cẩn thận thoa lên vết thương dọc từ gáy xuống tới thắt lưng chợt nàng dừng lại, xem ra vết thương kéo dài tới tận mông, chân cũng có, nàng rất tự nhiên nói: “A Vân, cởi quần ra.”
“Cái gì?” Nhất thời hắn không hiểu được ý của nàng.
“Ngươi không cởi quần sao ta có thể giúp ngươi bôi thuốc chứ?” Vết thương kéo dài từ lưng xuống còn có thể nhìn thấy phần mông cùng chân cũng không thoát khỏi thảm cảnh bị mặt trời thiêu đốt, muốn thoa thuốc dĩ nhiên cũng phải bôi toàn bộ chứ, không lẽ chỉ bôi phần trên cứ mặc kệ phía dưới cho nó loét ra hay sao? Nàng rất tự nhiên nghĩ. Thấy hắn chậm chạp không cởi nàng mất kiên nhẫn nói: “Nhanh cởi quần ra đi, thời gian của ta có hạn đấy.” Nàng cũng không có quên là phải đi tìm Mạc đại ca, ngoài ý muốn gặp phải Mạc Tương Vân, vừa nói vừa đưa tay kéo trung y của hắn muốn nhanh giúp hắn cởi.
Mạc Tương Vân quả nhiên là bị dọa, vội nắm chặt trung y của mình nhảy lên. “Ngươi—ngươi không nên động thủ, ngươi” thật sự—hắn không nói được thành lời, nàng muốn một đại nam nhân như hắn ở trước mặt nàng cởi quần sao? Đây là dạng nữ nhân gì vậy chứ? Thật sự là quá táo bạo rồi! Hắn thề có chết cũng phải giữ lại quần của mình—
“Ngươi sao lại lề mề như vậy, cởi quần một chút cũng không có chết đâu.” Nàng lại động thủ giúp hắn, Mạc Tương Vân liều chết chống cự, ngay lập tức hai người liền ở thế giằng co, ngay lúc Kỳ Nhi sắp thực hiện được kế hoạch thì có một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.
“Hai ngươi đang làm gì vậy!”
Mạc Tương Vân cùng Kỳ Nhi đều ngẩn người, cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Tịch Thiên mặt mày xanh mét đứng ở hành lang, trong mắt lửa cháy hừng hực nhìn chằm chằm vào hành động vô cùng mờ ám của bọn họ.
Kỳ Nhi thấy hắn lập tức buông tha Mạc Tương Vân, vui vẻ kêu lên: “Mạc đại ca, ta đang muốn tìm huynh đây.” Nàng trực tiếp nhào vào lòng hắn, không hề phát hiện thấy hắn đang tức giận, dứt khoát ôm tay hắn.
Nhưng là Mạc Tương Vân lại không có lá gan to như nàng, thấy được vẻ mặt giận dữ của Mạc Tịch Thiên, hắn đã sớm bị dọa sợ hết hồn vía rồi, chưa từng thấy qua đại ca nổi giận, lúc này mới được tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn là đại hỏa hoạn đó! Hắn bất an kêu một tiếng: “Đại ca.” Hắn thậm chí còn không biết mình đã làm sai điều gì đây.
Sau khi trở về từ Tượng viện Mạc Tịch Thiên buồn bực liền nhốt mình trong phòng, đến khi thấy được sắc trời đã tối sợ Kỳ Nhi vẫn còn ở lại Tượng viện quấn quýt cùng Nhan Chân Khanh liền không cam lòng lập tức muốn đi bắt nàng về cho dù nàng có muốn hay không, dù sao hắn cũng không cho phép nàng cùng tên Nhan Chân Khanh kia ở cùng một chỗ. Ai ngờ vừa bước ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy Kỳ Nhi ở trong vườn liền mừng thầm trong lòng, đợi đến lúc hắn tới gần thì trông thấy nàng cùng Mạc Tương Vân quần áo xộc xệch đang ôm nhau, hai người lôi kéo nhau rất thân mật khiến cho lý trí của hắn gần như biến mất hoàn toàn, hắn dùng một tia lý trí còn sót lại ngăn mình bạo phát lửa giận, thâm trầm lên tiếng cắt ngang ‘chuyện tốt’ của bọn họ.
Kỳ Nhi nhào vào trong lòng hắn cảm thấy thân mình hắn nóng rực cùng cứng nhắc, đẩy hắn ra nhìn kỹ khuôn mặt cứng đờ của hắn, khó hiểu hỏi: “Mạc đại ca, huynh làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Kiễng mũi chân, tay sờ sờ lên trán hắn, cũng không có gì khác thường nha.
Hắn rất nhanh nắm tay nàng kéo xuống, hiện tại hắn không có tâm tình vui đùa cùng nàng, hắn chỉ muốn nghe lời giải thích của nàng!
“Mới vừa rồi hai người đang làm cái gì vậy?” Vẻ mặt hắn phức tạp cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi hỏi, ánh mắt càng thêm sắc bén liếc Mạc Tương Vân một cái, dọa hắn sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nín thở chờ nàng trả lời, cảm thấy tim như bị xiết chặt, nhưng nếu nàng trả lời là—bảo hắn sao có thể chịu được.....(tội nghiệp huynh quá >)
“Ta đang giúp A Vân bôi thuốc nha.” Nàng nhìn tay bị kéo xuống, trong lòng không hiểu sao lại có chút không vui, hắn không muốn nàng gần gũi hắn sao? Theo trực giác nàng buông tay hắn ra, lui lại từng bước, nụ cười cũng không còn rạng rỡ nữa.
“Bôi thuốc?” Hắn nheo mắt lại nhìn về phía Mạc Tương Vân.
Mạc Tương Vân liên tục gật đầu, vội vàng đem vết thương trên lưng cho hắn xem, mới phát hiện lửa giận trong mắt Mạc Tịch Thiên dần biến mất.
Chuông báo động trong lòng Mạc Tương Vân ngay lập tức vang lên. Thì ra lời đồn trong bảo hoàn toàn là sự thật! Đại ca thật sự coi trọng Kỳ Nhi.....Tiểu ác ma đáng sợ này! Không còn gì để nghi ngờ, hắn cũng chưa từng gặp qua đại ca tức giận như thế, quá thất lễ—đại ca quanh năm giống như một khối băng cuối cùng cũng thông suốt. Nhưng tại sao đối tượng lại là Kỳ Nhi chứ? Có một đại tẩu ác ma như nàng, cuộc sống sau này của hắn sẽ rất thê thảm nha! Mới quen biết không bao lâu, hắn đã bị nàng chỉnh cho thảm thương như vậy, một khi nàng lên làm đại tẩu của mình, không bị nàng lột da mới lạ đó, nếu thật sự nàng tiến vào Mạc gia hắn còn có thể sống sót sao? Nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà rùng mình. Nhìn lại dáng vẻ của đại ca....Rõ ràng đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, không thể thoát ra được, như thế nào cũng không cứu được hắn.........(haha...đừng có động vào nàng ấy là được)
Mạc Tịch Thiên nhìn vết thương trên lưng hắn, nhẹ nhíu mày lại nhìn qua bình thuốc trong tay Kỳ Nhi, nhất thời liền cảm thấy thoải mái, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa nhưng lông mày cũng chưa hoàn toàn buông lỏng, nói: “Vậy cũng đâu cần phải lôi lôi kéo kéo chứ, còn ra thể thống gì nữa!”
“Đó là Kỳ Nhi nàng—” lời còn chưa dứt, Mạc Tương Vân đã kịp lúc che miệng lại, hoàn hảo! Nếu nói cho đại ca biết Kỳ Nhi muốn cởi quần của hắn, khi đó cho dù hắn là người bị hại cố sức chống cự cũng sợ rằng cuộc sống sau này cũng không yên bình.
Nhưng rõ ràng là hắn đã vui mừng quá sớm, hắn không ngờ rằng Kỳ Nhi đứng ở một bên tiếp lời hắn: “Là ta muốn hắn cởi quần nhưng hắn không chịu, nhưng nếu không cởi quần thì sao có thể bôi thuốc chứ? Ta còn suýt nữa động thủ cởi giúp hắn.”
Mạc Tương Vân kêu thảm thiết, Kỳ Nhi là đồ ngốc sao?
“Cái gì? Nàng muốn cởi giúp nó?” Mạc Tịch Thiên nghe xong giống như bị chọc tức, nắm chặt bả vai của nàng, híp mắt đầy nguy hiểm hỏi lại nàng.
“Đúng vậy a......Ta nếu muốn bôi thuốc giúp hắn thì đương nhiên phải.....” Tim nàng suýt chút nữa ngừng đập, lực đạo của hắn ở trên vai khiến cho nàng cảm nhận được rõ ràng hắn đang tức giận, nàng chưa từng thấy hắn đáng sợ như thế. Nàng không biết mình đã làm gì sai khiến cho hắn tức giận
Bài viết liên quan!