Truyện tình yêu - Sống như những vì sao
Lượt xem : |
a mình sẽ tốt lên.”
Em quay qua nhìn chàng trai đang chăm chú lắng nghe mình: “Đến nỗi em chẳng nhớ nỗi ngày mà mình hãy còn khỏe mạnh là khi nào. Và giờ em cũng chẳng biết mình muốn gì. Em không kỳ vọng gì nữa. Vì em chẳng thể nào khỏe lại.”
“Sao em lại suy nghĩ như thế? Chẳng phải em đang chờ thay tim đó sao…”
“Em phải chờ đến bao giờ? Sẽ có bao nhiêu người ra đi và người thân của họ chấp nhận hiến đi trái tim? Và có bao nhiêu phần trăm cơ hội may mắn trái tim ấy sẽ hợp với em?”
Chàng trai im lặng. Cô cảm thấy mình thật vô duyên khi tự nhiên trút nỗi bực dọc lên anh ta. Cô lên tiếng hỏi: “Còn anh, em chưa bao giờ hỏi về bệnh của anh…”
“Anh có một vết thương trên não… Nó là nguyên nhân khiến anh vẫn thường ngủ li bì mỗi ngày. Và dù cho vị trí đau có hơi khác nhau, nhưng anh nghĩ anh hiểu những cơn đau bất chợt khiến em phiền phức như thế nào.”
“Vậy… khi khỏe lại, anh muốn làm gì?”
“Anh muốn … sống.” – Đôi mắt chàng trai hướng về phía những vì sao xa xăm.
Cô im lặng. Cô hiểu chứ. Cuộc sống này của cô và anh chỉ toàn là nỗi buồn và đau đớn. Hạnh phúc đã bỏ cả hai ra đi từ lâu lắm rồi.
Những cuộc hẹn vẫn tiếp tục cho đến lần cô gần như gục ngã khi bước xuống giường. Cô cảm thấy không khí như đang bị ai đó hút hết đi, tim cô đập yếu ớt và thoi thóp. Hình như sự sống như đang lìa khỏi cô. Xung quanh cô suốt ngày là những bóng áo trắng của bác sĩ và y tá. Họ đến đặt cái ống nghe lạnh ngắt vào người cô, hoặc dùng cái ống tiêm chích vào cô đau nhói, có lúc họ còn chuẩn bị sẵn cả máy xung điện đề phòng tim cô ngừng đập hẳn.
Khi cô tỉnh lại trong cơn mê man, cô thấy ba mẹ đang ngồi bên cạnh mình. Họ nhìn cô mừng rỡ mà mắt cứ rơm rớm. Chắc họ lại vừa khóc. Đôi lúc cô nghĩ liệu mình tỉnh lại có thực sự là tin vui không? Hay thà cứ để cô nhắm mắt lại mãi mãi, để ba mẹ cô không phải nơm nớp lo sợ chờ một lần khóc khác?
Mấy ngày nằm trong phòng hồi sức. Cô không thể đi đâu ngoài nhìn ra phía cửa sổ. Cô nghe thấy tiếng con chim sẻ. Chắc hẳn rằng nó làm tổ đâu đó phía trên cái cửa sổ đó. Cô đã từng đến phòng hồi sức này không dưới chục lần. Lần nào cô cũng nghe tiếng con chim ấy ríu rít mỗi sáng. Thế mà cô chẳng bao giờ được ngắm nhìn thấy nó một lần nào cả. Vì khi nào đến phòng hồi sức là cô lại trong tình trạng mới cấp cứu xong. Khi ấy cô chẳng thể nào bước đi nổi. Sẽ đến một ngày mà cô mất đi khi chưa kịp nhìn thấy con chim sẻ đó. Nghĩ đến thế thôi là nước mắt cô lại chảy dài.
Rồi sức khỏe của cô cũng dần dần khỏe lại, dù cô vẫn cảm thấy mình có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Một đêm, khi đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, cô lại ra chỗ hẹn kiếm chàng trai. Cô đã không đến đây hơn hai tuần, có khi chàng trai tưởng cô đã rời viện rồi cũng nên. Ra đến khu vườn của bệnh viện, cô thấy anh ta đã ngồi chờ từ lúc nào. Nhìn sắc mặt chàng trai có vẻ không ổn lắm, hình như anh ốm đi khá nhiều.
“Chào em, em khỏe hơn rồi chứ?”
Cô ngạc nhiên là anh lại biết chuyện của cô. Anh nói không thấy cô ghé đây mấy hôm nên có hỏi thăm các cô y tá và biết chuyện. Anh có ghé qua thăm cô vào buổi sáng hôm nào đó, nhưng chắc lúc ấy cô đã ngủ nên không biết.
Cô kể anh nghe về chuyện phẫu thuật. Bệnh viện đã tìm được một mẫu tim thích hợp. Tim từ một bệnh nhân đã nằm ở đây rất lâu. Bệnh nhân này sau ca phẫu thuật thì không tỉnh lại nữa. Cuộc sống thực vật kéo dài cũng đã ba năm. Các bác sĩ nói cơ hội tỉnh dậy của người này là rất thấp vì não đã không thể hoạt động trở lại, chỉ còn tim giữ cho các hoạt động sống cơ bản. Gia đình quyết định là sẽ để anh ra đi. Trước đó người này đã xin hiến tặng các bộ phận khác của mình cho xã hội. Các bác sĩ đã nghĩ ngay đến cô. Như một sự tình cờ ngẫu nhiên hiếm có, mọi xét nghiệm cho thấy tim của người này hoàn toàn phù hợp với cô.
Anh vui mừng đến nỗi hét toáng lên: “Vậy thì hay quá, ngày em chờ đã đến rồi đó!” Anh nắm lấy tay cô thật chặt: “Anh mừng cho em lắm!” Cô hơi ngượng trước sự vui mừng của anh. Cô nói mọi chuyện cũng còn quá sớm để kết luận. Sau ca thay tim, cô còn phải được quan sát một thời gian để xem cơ thể có thích ứng với tim mới được hay không.
Anh ôm chầm lấy cô. Quá bất ngờ, cô không biết phản ứng như thế nào nữa. Chàng trai nói với cô: “Em nhất định sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc.” Cô ngập ngừng rồi hỏi anh: “Sau khi em phẫu thuật … anh sẽ ghé qua thăm em chứ?”
“Anh sẽ đến thăm em, nhất định như thế.”
Mọi chuyện sau đó trôi qua rất nhanh. Cô tiến hành những thủ tục và một loạt các xét nghiệm. Rồi ngày phẫu thuật cũng đến. Cô nằm hôn mê đến ba ngày sau mới tỉnh lại. Sức khỏe cô ổn định. Gia đình cô, người thân cho đến các bác sỹ đều vui mừng. Bản thân cô cũng không thể tin vào phép màu kỳ diệu này.
Những ngày đầu vẫn còn mệt, cô hay thiếp đi. Khi ấy, cô luôn có cảm giác là anh đến thăm mình. Nhưng tỉnh dậy, cô hỏi lại y tá hay ba mẹ thì họ lại bảo chẳng có ai. Rồi những lần thăm viếng của bạn bè người quen, rồi những cuộc xét nghiệm và theo dõi cuốn cô đi. Ba tháng sau ngày phẫu thuật, tình trạng của cô đã thực sự ổn định. Cô quyết định sáng hôm ấy sẽ đến khu C đển thăm anh. Nếu anh ngủ, cô sẽ ngồi đấy và ngắm anh ngủ, đợi đến khi anh tỉnh dậy và bất ngờ nhảy cẫng lên khi nhìn thấy cô…
Cô đi mãi dọc theo những dãy phòng bệnh vẫn không tìm thấy phòng của anh. Lần này cô đã đủ sức để đi hết cả khu phòng ấy mà vẫn không tìm được anh. Khi cô đang định quay về thì nghe thấy tiếng gọi mình. Cô quay lại, là một người phụ nữ trung niên trông rất phúc hậu.
Người phụ nữ ấy là mẹ của chàng trai. Bà và cô đi bộ dọc theo đường dẫn ra khu vườn của bệnh viện. Suốt đoạn đường bà im lặng không nói gì. Khi cả hai đã ngồi xuống tại nơi mà chàng trai và cô hay ngồi, bà lấy ra một cái hộp và đưa cho cô: “Đây là album hình mà nó đã chụp khi đi du lịch khắp nơi. Nó muốn bác gửi tặng lại cho con, nó nói con có thể tham khảo những ghi chú của nó và chuẩn bị cho chuyến đi của mình.” Cô rất phấn khích cầm lấy cuốn album và cám ơn mẹ anh: “Dạ, con cám ơn bác. Vậy anh ấy đã xuất viện lâu chưa?”
Người phụ nữ im lặng và nhìn cô thật lâu. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô nhìn bà tỏ vẻ khó hiểu. Bỗng nhiên một dòng nước mắt tuôn chảy trên mặt bà, cô nghe từng lời bà nói trong nghẹn ngào mà không thể tin vào tai mình nữa: “Nó đã mất cách đây ba tháng rồi. Nó chính là người hiến tim cho con.”
Toàn thân cô rụng rời. Cô run rẩy để rơi cuốn album: “Bác nói sao cơ… anh ấy… không, không thể nào, con vẫn nói chuyện với anh ấy mỗi đêm…”
Người phụ nữ vẫn tiếp tục khóc và lắc đầu. “Khối u ở não của nó phát triển quá nhanh… Cái thằng ấy… nó lạc quan lắm, nó còn khuyên lại cả bác và ba nó… sau đó nó quyết định tranh thủ đi du lịch khắp nơi…, nó nói muốn được nhìn thế giới một lần… trước khi làm phẫu thuật, nhưng không ngờ… đó cũng là lần cuối. Nó không tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật đó nữa…”
Cô nghe đầu óc mình ong ong, mắt cô đã nhòe đi từ khi nào không biết. Tim cô thắt lại sau mỗi lời nói của mẹ anh. Cô đưa nắm tay lên khẽ chạm vào ngực của mình. Trái tim của cô. Trái tim của anh, cả hai đang hòa chung một nhịp đập nức nở…
“Bác không biết phải nói với con như thế nào… bác cũng không tin… nhưng quả thật đêm hôm ấy… khi bác nằm kế bên nó… nó đã tỉnh dậy, nó khuyên bác đừng buồn. Nó nói cuộc sống ngắn dài không quan trọng bằng việc người ta có sống hạnh phúc hay không. Và nó đã mãn nguyện lắm rồi… Nó cứ dặn dò bác phải gặp con, phải đưa cho con cuốn album. Không hiểu sao nó lại biết con dù suốt thời gian đó nó chưa bao giờ tỉnh dậy để gặp b
Em quay qua nhìn chàng trai đang chăm chú lắng nghe mình: “Đến nỗi em chẳng nhớ nỗi ngày mà mình hãy còn khỏe mạnh là khi nào. Và giờ em cũng chẳng biết mình muốn gì. Em không kỳ vọng gì nữa. Vì em chẳng thể nào khỏe lại.”
“Sao em lại suy nghĩ như thế? Chẳng phải em đang chờ thay tim đó sao…”
“Em phải chờ đến bao giờ? Sẽ có bao nhiêu người ra đi và người thân của họ chấp nhận hiến đi trái tim? Và có bao nhiêu phần trăm cơ hội may mắn trái tim ấy sẽ hợp với em?”
Chàng trai im lặng. Cô cảm thấy mình thật vô duyên khi tự nhiên trút nỗi bực dọc lên anh ta. Cô lên tiếng hỏi: “Còn anh, em chưa bao giờ hỏi về bệnh của anh…”
“Anh có một vết thương trên não… Nó là nguyên nhân khiến anh vẫn thường ngủ li bì mỗi ngày. Và dù cho vị trí đau có hơi khác nhau, nhưng anh nghĩ anh hiểu những cơn đau bất chợt khiến em phiền phức như thế nào.”
“Vậy… khi khỏe lại, anh muốn làm gì?”
“Anh muốn … sống.” – Đôi mắt chàng trai hướng về phía những vì sao xa xăm.
Cô im lặng. Cô hiểu chứ. Cuộc sống này của cô và anh chỉ toàn là nỗi buồn và đau đớn. Hạnh phúc đã bỏ cả hai ra đi từ lâu lắm rồi.
Những cuộc hẹn vẫn tiếp tục cho đến lần cô gần như gục ngã khi bước xuống giường. Cô cảm thấy không khí như đang bị ai đó hút hết đi, tim cô đập yếu ớt và thoi thóp. Hình như sự sống như đang lìa khỏi cô. Xung quanh cô suốt ngày là những bóng áo trắng của bác sĩ và y tá. Họ đến đặt cái ống nghe lạnh ngắt vào người cô, hoặc dùng cái ống tiêm chích vào cô đau nhói, có lúc họ còn chuẩn bị sẵn cả máy xung điện đề phòng tim cô ngừng đập hẳn.
Khi cô tỉnh lại trong cơn mê man, cô thấy ba mẹ đang ngồi bên cạnh mình. Họ nhìn cô mừng rỡ mà mắt cứ rơm rớm. Chắc họ lại vừa khóc. Đôi lúc cô nghĩ liệu mình tỉnh lại có thực sự là tin vui không? Hay thà cứ để cô nhắm mắt lại mãi mãi, để ba mẹ cô không phải nơm nớp lo sợ chờ một lần khóc khác?
Mấy ngày nằm trong phòng hồi sức. Cô không thể đi đâu ngoài nhìn ra phía cửa sổ. Cô nghe thấy tiếng con chim sẻ. Chắc hẳn rằng nó làm tổ đâu đó phía trên cái cửa sổ đó. Cô đã từng đến phòng hồi sức này không dưới chục lần. Lần nào cô cũng nghe tiếng con chim ấy ríu rít mỗi sáng. Thế mà cô chẳng bao giờ được ngắm nhìn thấy nó một lần nào cả. Vì khi nào đến phòng hồi sức là cô lại trong tình trạng mới cấp cứu xong. Khi ấy cô chẳng thể nào bước đi nổi. Sẽ đến một ngày mà cô mất đi khi chưa kịp nhìn thấy con chim sẻ đó. Nghĩ đến thế thôi là nước mắt cô lại chảy dài.
Rồi sức khỏe của cô cũng dần dần khỏe lại, dù cô vẫn cảm thấy mình có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Một đêm, khi đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, cô lại ra chỗ hẹn kiếm chàng trai. Cô đã không đến đây hơn hai tuần, có khi chàng trai tưởng cô đã rời viện rồi cũng nên. Ra đến khu vườn của bệnh viện, cô thấy anh ta đã ngồi chờ từ lúc nào. Nhìn sắc mặt chàng trai có vẻ không ổn lắm, hình như anh ốm đi khá nhiều.
“Chào em, em khỏe hơn rồi chứ?”
Cô ngạc nhiên là anh lại biết chuyện của cô. Anh nói không thấy cô ghé đây mấy hôm nên có hỏi thăm các cô y tá và biết chuyện. Anh có ghé qua thăm cô vào buổi sáng hôm nào đó, nhưng chắc lúc ấy cô đã ngủ nên không biết.
Cô kể anh nghe về chuyện phẫu thuật. Bệnh viện đã tìm được một mẫu tim thích hợp. Tim từ một bệnh nhân đã nằm ở đây rất lâu. Bệnh nhân này sau ca phẫu thuật thì không tỉnh lại nữa. Cuộc sống thực vật kéo dài cũng đã ba năm. Các bác sĩ nói cơ hội tỉnh dậy của người này là rất thấp vì não đã không thể hoạt động trở lại, chỉ còn tim giữ cho các hoạt động sống cơ bản. Gia đình quyết định là sẽ để anh ra đi. Trước đó người này đã xin hiến tặng các bộ phận khác của mình cho xã hội. Các bác sĩ đã nghĩ ngay đến cô. Như một sự tình cờ ngẫu nhiên hiếm có, mọi xét nghiệm cho thấy tim của người này hoàn toàn phù hợp với cô.
Anh vui mừng đến nỗi hét toáng lên: “Vậy thì hay quá, ngày em chờ đã đến rồi đó!” Anh nắm lấy tay cô thật chặt: “Anh mừng cho em lắm!” Cô hơi ngượng trước sự vui mừng của anh. Cô nói mọi chuyện cũng còn quá sớm để kết luận. Sau ca thay tim, cô còn phải được quan sát một thời gian để xem cơ thể có thích ứng với tim mới được hay không.
Anh ôm chầm lấy cô. Quá bất ngờ, cô không biết phản ứng như thế nào nữa. Chàng trai nói với cô: “Em nhất định sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc.” Cô ngập ngừng rồi hỏi anh: “Sau khi em phẫu thuật … anh sẽ ghé qua thăm em chứ?”
“Anh sẽ đến thăm em, nhất định như thế.”
Mọi chuyện sau đó trôi qua rất nhanh. Cô tiến hành những thủ tục và một loạt các xét nghiệm. Rồi ngày phẫu thuật cũng đến. Cô nằm hôn mê đến ba ngày sau mới tỉnh lại. Sức khỏe cô ổn định. Gia đình cô, người thân cho đến các bác sỹ đều vui mừng. Bản thân cô cũng không thể tin vào phép màu kỳ diệu này.
Những ngày đầu vẫn còn mệt, cô hay thiếp đi. Khi ấy, cô luôn có cảm giác là anh đến thăm mình. Nhưng tỉnh dậy, cô hỏi lại y tá hay ba mẹ thì họ lại bảo chẳng có ai. Rồi những lần thăm viếng của bạn bè người quen, rồi những cuộc xét nghiệm và theo dõi cuốn cô đi. Ba tháng sau ngày phẫu thuật, tình trạng của cô đã thực sự ổn định. Cô quyết định sáng hôm ấy sẽ đến khu C đển thăm anh. Nếu anh ngủ, cô sẽ ngồi đấy và ngắm anh ngủ, đợi đến khi anh tỉnh dậy và bất ngờ nhảy cẫng lên khi nhìn thấy cô…
Cô đi mãi dọc theo những dãy phòng bệnh vẫn không tìm thấy phòng của anh. Lần này cô đã đủ sức để đi hết cả khu phòng ấy mà vẫn không tìm được anh. Khi cô đang định quay về thì nghe thấy tiếng gọi mình. Cô quay lại, là một người phụ nữ trung niên trông rất phúc hậu.
Người phụ nữ ấy là mẹ của chàng trai. Bà và cô đi bộ dọc theo đường dẫn ra khu vườn của bệnh viện. Suốt đoạn đường bà im lặng không nói gì. Khi cả hai đã ngồi xuống tại nơi mà chàng trai và cô hay ngồi, bà lấy ra một cái hộp và đưa cho cô: “Đây là album hình mà nó đã chụp khi đi du lịch khắp nơi. Nó muốn bác gửi tặng lại cho con, nó nói con có thể tham khảo những ghi chú của nó và chuẩn bị cho chuyến đi của mình.” Cô rất phấn khích cầm lấy cuốn album và cám ơn mẹ anh: “Dạ, con cám ơn bác. Vậy anh ấy đã xuất viện lâu chưa?”
Người phụ nữ im lặng và nhìn cô thật lâu. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô nhìn bà tỏ vẻ khó hiểu. Bỗng nhiên một dòng nước mắt tuôn chảy trên mặt bà, cô nghe từng lời bà nói trong nghẹn ngào mà không thể tin vào tai mình nữa: “Nó đã mất cách đây ba tháng rồi. Nó chính là người hiến tim cho con.”
Toàn thân cô rụng rời. Cô run rẩy để rơi cuốn album: “Bác nói sao cơ… anh ấy… không, không thể nào, con vẫn nói chuyện với anh ấy mỗi đêm…”
Người phụ nữ vẫn tiếp tục khóc và lắc đầu. “Khối u ở não của nó phát triển quá nhanh… Cái thằng ấy… nó lạc quan lắm, nó còn khuyên lại cả bác và ba nó… sau đó nó quyết định tranh thủ đi du lịch khắp nơi…, nó nói muốn được nhìn thế giới một lần… trước khi làm phẫu thuật, nhưng không ngờ… đó cũng là lần cuối. Nó không tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật đó nữa…”
Cô nghe đầu óc mình ong ong, mắt cô đã nhòe đi từ khi nào không biết. Tim cô thắt lại sau mỗi lời nói của mẹ anh. Cô đưa nắm tay lên khẽ chạm vào ngực của mình. Trái tim của cô. Trái tim của anh, cả hai đang hòa chung một nhịp đập nức nở…
“Bác không biết phải nói với con như thế nào… bác cũng không tin… nhưng quả thật đêm hôm ấy… khi bác nằm kế bên nó… nó đã tỉnh dậy, nó khuyên bác đừng buồn. Nó nói cuộc sống ngắn dài không quan trọng bằng việc người ta có sống hạnh phúc hay không. Và nó đã mãn nguyện lắm rồi… Nó cứ dặn dò bác phải gặp con, phải đưa cho con cuốn album. Không hiểu sao nó lại biết con dù suốt thời gian đó nó chưa bao giờ tỉnh dậy để gặp b
Bài viết liên quan!