Truyện tình yêu - Sống như những vì sao
Lượt xem : |
Cuộc sống ngắn dài không quan trọng bằng việc người ta có sống hạnh phúc hay không.
***
“Sao em ngồi đây khóc thế?” – Giọng một chàng trai vang lên
Cô giật mình lau vội nước mắt rồi ngẩng đầu nhìn về hướng giọng nói. Chàng trai đang cầm trên tay một tờ khăn giấy và đưa về phía cô. Anh ta nở một nụ cười hiền từ. Cô cúi gằm đầu lí nhí cám ơn. Cô lau khô những dòng nước mắt vẫn còn đang ướt trên mặt. Chàng trai ngồi xuống băng ghế đá ngay bên cạnh cô. Chàng trai nhìn cô rất lâu rồi hỏi: “Sao lại ngồi đây khóc một mình?”
Cô vân vê góc áo bộ đồ bệnh nhân, ngại ngùng không muốn nói chuyện với chàng trai lắm. Dẫu sao đây cũng là người lạ, mà cô lại ngồi giữa bệnh viện đêm hôm vắng vẻ đến thế. Chàng trai gác hai tay ra sau băng ghế, ngẩng đầu lên nhìn trời rồi cười nói: “Hôm nay trời đẹp quá em nhỉ?”
Wap đọc truyện ngắn tình yêu hay
Cô ngẩng đầu lên trời. Nãy giờ cứ mãi gục đầu mà khóc, cô đâu hay biết hôm nay trên bầu trời khuya lại đính đầy nhiều vì sao lấp lánh đến thế. Mảnh trăng cong màu ngà buông chút ánh sáng hiền dịu rồi lan tỏa dần ra xung quanh. Giờ này cô mới để ý là chàng trai cũng mặc đồng phục bệnh nhân như cô:
“Anh cũng là bệnh nhân ở đây?”
“Ừ, anh ở đây chắc hẳn là lâu hơn em rồi đó.”
Cô định hỏi tiếp chàng trai bệnh gì nhưng lại thôi. Nếu cô hỏi tiếp thì chắc chắn anh ta sẽ hỏi lại cô, mà cô thì không muốn nói đến căn bệnh của mình. Người ta thường không muốn nhắc đến những câu chuyện buồn và bế tắc, dẫu vẫn phải đối mặt với nó hàng ngày. Cô và chàng trai ngồi im lặng bên nhau, ngẩng đầu nhìn những vì sao.
Chàng trai cất tiếng. “Có một lần anh bị lạc trong rừng và mất dấu những người đi chung. Đêm xuống rất nhanh và xung quanh anh chỉ còn bóng đêm bao phủ. Anh chẳng biết làm gì ngoài đứng lại, vì mọi con đường đều chỉ là một màn đêm đen đặc chẳng biết sẽ dẫn anh đến đâu. Trong khi sương đêm đã xuống rất đậm và lạnh cóng.”
“Vậy anh có sợ không?” – Cô bị cuốn hút vào câu chuyện của chàng trai lạ mặt.
“Anh chỉ hơi hoang mang thôi. Anh nghĩ nếu mình mà chết ở đây, chắc hẳn là báo chí sẽ được dịp đưa tin một chàng trai trẻ quá vô dụng, đi lạc rừng, đèn thì hết pin, điện thoại không sóng, lương thực lại không có, chết cóng co ro vì không nghĩ mình sẽ phải cắm trại qua đêm trong rừng nên quên đem theo áo ấm.” – Chàng trai cười nhìn cô rồi tiếp tục. “Sau một hồi suy nghĩ rất lâu mà vẫn chẳng được gì, anh bỗng nhìn thấy lờ mờ những đốm sáng dưới chân mình khi nghe tiếng gió xào xạc. Ngẩng đầu lên thì anh nhìn thấy những vì sao qua những khe hở của đám lá. Những ngôi sao đó gần lắm, cứ như là nếu anh trèo lên được ngọn cây cao và vươn tay ra là sẽ chạm đến chúng. Chạm vào cái đốm sáng ấm áp và hiền dịu ấy, một cảm giác rất thật”
“Rồi sao nữa?” Cô tiếp tục hỏi. Chàng trai hơi nghiêng đầu và nheo mắt nhìn lên bầu trời: “Anh nghĩ rằng đó chính là chỉ dẫn cho mình, vì khi mọi thứ xung quanh đều biến thành bóng tối thì anh lại nhìn thấy những vì sao. Anh cứ theo hướng những ngôi sao sáng mà đi, dẫu anh biết nhiều khi nó chẳng dẫn mình đến đâu, nhưng không phải cuộc sống này luôn xuất hiện những phép màu khi con người theo đuổi những cảm giác của họ đó sao? Và anh tin vào cảm giác khi ấy của mình. Cuối cùng nhờ mò mẫm mà anh lại kiếm được một hốc đá, thế là anh trú trong ấy, tránh được cái lạnh của sương đêm hay đụng độ đám thú rừng hung dữ, và anh chỉ việc chờ đến khi trời sáng,”
Cô im lặng lắng nghe chàng trai nói: “Nên mỗi khi anh nhìn thấy những vì sao, anh luôn có một cảm giác an toàn.”
Vậy là cô ngồi đến tận khuya, chỉ để nghe chàng trai kể về những chuyến du lịch của anh ta. Những bãi biển nước trong đến tận đáy, những luống hoa muôn màu khoe sắc dưới bình minh, những dãi mây bao phủ cả ngọn núi, những cung đường mênh mang trong sương mù hay những hoàng hôn đỏ lừ như người say rượu. Mỗi nơi anh đi qua lại có vô vàn những điều tuyệt đẹp và kỳ diệu. Những nơi mà cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đi đến.
Chàng trai đó thật kỳ lạ. Sáng hôm sau đầu óc cô cứ lảng vảng mãi hình ảnh và những câu chuyện của anh ta. Đêm qua khi chia tay, chàng trai hỏi cô ở khu nào rồi lại còn hẹn gặp lần sau nữa. Làm sao anh ta biết cô sẽ còn ở lại hay không? Hay vì bộ đồng phục bệnh nhân của cô? Nếu thế thì chàng trai đó cũng giống như cô, là một bệnh nhân lưu viện thường trú.
Cô thử đi lòng vòng qua các khu phòng bệnh hy vọng tìm được chàng trai lạ mặt, nhưng bệnh viện này không hề nhỏ, chỉ mới đi được một đoạn thôi mà cô gần như đứt hơi. Tim cô mệt. Nó không chịu nổi những hoạt động như người thường. Cô ngồi thở dốc, tay nắm lấy phần áo trước ngực. Thôi thì đành để tối nay lại gặp anh ta vậy.
Cô lại ngồi ở băng ghế quen thuộc. Cô ngước đầu nhìn bầu trời và ngồi đếm sao… Cô nhớ đến ngày xưa người ta thường nói, mỗi khi một người nào đó mất đi trên thế giới này thì bầu trời sẽ lại thắp lên thêm một vì sao. Nếu thế thì bầu trời đêm đã phải sáng rực lên mới đúng, vì biết bao nhiêu người đã rời bỏ thế giới này mà đi thế kia. Nhất định là có những người không thể nào được trở thành những vì sao… Những người yếu đuối và vô dụng như cô chẳng hạn.
Ngay cả khi đã mất, khi được sống ở một nơi khác thế giới chật chội này, người ta vẫn phải tranh giành với nhau sao? Cô thấy mệt với suy nghĩ đó.
“Em đang nghĩ gì mà mặt buồn thế?” Chàng trai từ đâu xuất hiện khiến em giật mình. “Sao mặt em lúc nào cũng buồn?” Chàng trai ngồi xuống cạnh cô. Mắt anh ta thật sáng, cứ như là những vì sao…
“Không phải đâu, chỉ là em mệt thôi… Mà, anh ở khu nào vậy? Sáng nay em muốn tìm anh…”
“Anh ở khu C. Nhưng anh thường ngủ rất nhiều vào buổi sáng. Nếu em thích nghe anh kể chuyện, thì tối anh có thể ra đây kể cho em nghe.”
Cô gật đầu vui sướng. Ba mẹ từng hứa sẽ dẫn cô đi nơi này nơi nọ, nhưng không lần nào đi được cả. Nên cô cứ mãi nhốt mình trong thành phố nhỏ bé và chật chội này, tệ hơn là cô thường xuyên phải nhốt mình trong bệnh viện, cùng với những đống dây nhợ và thuốc men.
“Anh đi nhiều nơi thế rồi, anh thích nhất là ở đâu?”
“Anh thích nhất là bầu trời đêm ở mỗi nơi anh đi qua. Dù là trên núi cao, hay giữa biển. Dù anh đang ở trong một thành phố náo nhiệt hay là miền quê hoang vắng Như ngay cả bầu trời đêm ở đây. Vì ở đâu anh cũng được nhìn thấy những vì sao.”
“Những ngôi sao ở đâu cũng như nhau thôi mà anh?”
“Đúng rồi đó, ở đâu chúng cũng giống nhau cả. Đó chính là điều anh thích.”
Cô cảm thấy chàng trai này thật khó hiểu.
Vậy là mỗi tối chàng trai lạ mặt ấy lại hẹn với cô tại khu vườn nhỏ trong bệnh viện. Hai người nói với nhau rất nhiều, nhưng chủ yếu là chàng trai kể cho cô nghe về những chuyến đi thú vị. cô thích thú lắng nghe, cảm thấy một ngày trở nên có chút hào hứng mỗi khi được gặp anh ta.
“Nếu một ngày khỏe lại, em muốn làm gì?”
“Em đã từng suy nghĩ về câu hỏi này nhiều lần lắm rồi. Ngay từ khi em còn bé, khi em bắt đầu biết mình chỉ có thể ngồi nhìn lũ bạn chơi trốn tìm hay nhảy dây mà không thể tham gia. Rồi lớn chút, chẳng ai muốn chơi với em cả. Vì tụi nó sợ rằng em đang chạy thì có thể lăn đùng ra bất tỉnh. Em giống như một quả bom hẹn giờ không báo trước vậy. Ai cũng tránh xa. Rồi em quen dần. Quen với những tháng ngày đi học chỉ có một mình, quen với việc thở không được hay tim bất chợt đau nhói, quen với những khi phải vào nằm trên chiếc xe cấp cú phóng còi hụ giữa đêm, quen với những lần hy vọng và thất vọng rằng bệnh c
Bài viết liên quan!