Truyện ngắn Ra khỏi bàn phím thôi, người yêu ơi !
Lượt xem : |
nhỏ ấy, nổi bật là một người có cái nick rất lạ: Nhút nhát.
Nhút Nhát là người lập page này cho tôi 3 tháng trước, rồi chỉ tôi cách làm admin, cách đăng bài. Tôi nhớ, có lần tôi có hỏi trên facebook của Nhút Nhát: “Vì sao bạn lại làm những chuyện này giúp mình?”
Nhút Nhát trả lời liền sau đó : “Vì mình thích truyện của bạn. À không, mình yêu nó thì đúng hơn.”
Và Sam Sam bắt đầu nổi tiếng hơn từ ấy.
Nhưng, người bạn Nhút Nhát thực sự là nhút nhát. Tôi và Nhút Nhát chỉ thỉnh thoảng trao đổi với nhau vè cách post bài, ngoài những tin nhắn với nội dung như vậy, tôi vẫn lẳng lặng UP truyện và Nhút Nhát vẫn chăm chú dõi theo.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy vui vì có một người bạn luôn dõi theo mỗi bước chân của tôi trong thế giới ấy.
***
Sang ngày thứ hai, những buổi sáng của tôi không còn bị đánh thức bởi những tin nhắn có nội dung quen thuộc. Tôi mừng thầm, bởi dù sao thì đó cũng là mong muốn của tôi. Biết đâu, giờ này Trâm Anh và gã đang có những tin nhắn chào buổi sáng lãng mạn nào đó.
Xét cho cùng thì gã đẹp trai và cũng khá biết cách gây cười. Trâm Anh là một cô gái xinh xắn và đáng yêu. Và tôi, là một bà mối. Tất cả đều hoàn hảo theo đúng kế hoạch và phù hợp với từng người.
Chẳng thế mà cô bạn Trâm Anh vừa nhìn thấy tôi ở cửa lớp đã tíu tít.
- Du, chân cậu đỡ chưa? Anh chàng Quân đó quả là một chàng trai tuyệt vời đấy.
Tôi hạ chiếc cặp xuống bàn, tiện tay lôi vài quyển vở, trả lời.
- Uhm. Vậy hai người tiến triển đến đâu rồi?
Trâm Anh chống cằm nhìn tôi, rồi lại hạ giọng.
- Cậu làm như đi tên lửa không bằng ý. Mới có hai ngày.
- Cậu hiểu thêm được chút nào về anh ta chưa? - Tôi dở vài trang sách, đẩy gọng kính rồi hỏi lại Trâm Anh.
Trâm Anh kéo quyển vở của tôi về phía cô ấy, rồi càu nhàu.
- Cậu ấy. Suốt ngày chỉ biết sách vở. Một ngày đến lớp không chúi mắt vào sách và ngồi trầm ngâm một góc chắc cậu không chịu được hả Du?
Tôi có hơi bất ngờ trước phản ứng của Trâm Anh. Thừa nhận là khi tôi đến lớp, tôi chỉ biết đọc sách và ít giao tiếp. Thỉnh thoảng, Trâm Anh có rủ tôi đi uống trà sữa hay đơn giản chỉ là đi ngắm phố phường vào buổi chiều khi được nghỉ, tôi cũng từ chối khéo. Thời gian của tôi gần như đầu tư hết cho việc học và chiếc Laptop ở nhà. Chút thời gian còn lại, dành cho chú mèo béo mập tên Bi của tôi.
Nhưng kì thực, từ hồi năm nhất, Trâm Anh hay chọn chỗ ngồi cạnh tôi và cho đến bây giờ, cô bạn vẫn luôn chọn chỗ ngồi ấy. Tôi không thể nhớ đã từ chối bao nhiêu lần những lời mời đi chơi của cô bạn, nhưng tôi chắc chắn một điều, lần nào cô bạn cũng mỉm cười và hẹn tôi hôm nào tôi rảnh thì đi cũng được.
Tuy vậy, hôm nay cô ấy lại khác.
Nhìn thấy nét mặt ngây ngây của tôi, Trâm Anh nhăn mặt, véo má tôi một cái.
- Du, chiều nay cậu nhất định phải đi chơi với tớ đấy.
Tôi xoay xoay cây bút trong tay, hỏi dò.
- Đi đâu vậy?
- Đi công viên Thủ Lệ.
- Hai chúng mình à?
- Không. Đi với anh Quân nữa.
Tôi bặm môi suy nghĩ. Rồi cũng định mở lời, thì ngay lập tức đã bị cô bạn Trâm Anh lườm lườm.
- Định không đi hả? Không được đâu nhé Du. Thứ nhất: Cậu phải mang theo mèo Bi nữa vì vẫn phải cần để chứng minh tớ là người có tài khoản “ xấu gái” và là người yêu qua mạng của anh ta. Thứ hai, tớ nhớ không nhầm thì cậu chưa đi chơi với tớ lần nào thì phải.
Trâm Anh đưa đôi mắt to tròn dò xét tôi. Tôi ậm ừ, gật gật, rồi lại cúi đầu vào những trang sách phía trước, không kịp nhìn thấy nụ cười của cô bạn Trâm Anh phía trước.
***
2 giờ chiều. Tôi ôm chú mèo nhỏ đợi Trâm Anh ở cổng công viên.
Chớm hè, thời tiết khá là mát mẻ và dễ chịu. Tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực, thưởng thức khí trời. Cũng khá lâu rồi tôi chưa ra ngoài vào những buổi chiều như thế này, thường thì tôi dành thời gian online, hoặc ngồi hoàn thành ý tưởng cho những truyện cười, không thì cũng sẽ gặm nhấm một chồng sách trên bàn. Có lẽ, đó cũng là lí do khiến hai mắt kính cận của tôi ngày một dày thêm.
Con mèo Bi của tôi đột nhiên dùng bộ móng vuốt của nó cào cào vào tay tôi rồi kêu meo meo hai tiếng, tôi cúi xuống nhìn nó, rồi cũng ngẩng đầu lên theo ánh mắt của con mèo nhỏ. Phía trước, những tia nắng nhẹ nhàng đầu hè gần như bị che khuất bởi dáng người cao cao của Quân.
- Chào em, Du. Đợi anh lâu chưa?
Tôi cúi xuống nhìn con mèo Bi của mình, nhưng miệng thì lại đang trả lời câu hỏi của Quân.
- Em vừa tới thôi. Em đợi Trâm Anh.
Quân tỏ ra ngạc nhiên, anh ta chống tay lên cằm, vẻ nghĩ ngợi.
- Trâm Anh không nói gì với em ư?
Tôi đẩy gọng kính cận, tò mò nhìn Quân. Anh ta nhún vai, thản nhiên nói.
- Trâm Anh chậm xe Bus. Nên sẽ đến muộn đấy.
- Mọi ngày Trâm Anh vẫn đi xe đạp điện, sao giờ lại đi xe Bus...- tôi hỏi lại.
- Ah uhm. Anh cũng không biết. Đúng rồi, cái chân của em. Ổn chưa?
- Em đi được rồi. - Tôi đáp nhỏ xíu.
Rồi Quân cúi người xuống, nhìn chăm chú vào con mèo Bi trên tay tôi, nghi hoặc.
- Con mèo Bi này ….
- À, hôm qua em sang nhà Trâm Anh chơi, nên nó theo em về. - Không kịp để Quân nói hết câu, tôi vội giải thích.
- Thú vị thật đấy.
Quân nhìn tôi rồi mỉm cười.
****
Trong khi đợi Trâm Anh đến, tôi và Quân dạo quanh bờ hồ như ý kiến của Quân vì con mèo Bi của tôi một mực nhảy sang người anh ta. Quân than vãn rằng anh ta không quen đứng yên một chỗ bế một con vật nặng như con mèo của tôi.
Quân nhìn hai cái bóng người và một con mèo trải dài phía trước, rồi quay sang nhìn tôi, chêu chọc.
- Du, em nhìn kìa. Bóng của em nhỏ xíu và có đến vai anh.
Tôi chăm chú nhìn hai cái bóng, rồi cũng gật gù đồng tình.
- Công nhận là anh cao thật.
- Thế không phải là do em gầy và nhẹ cân à?
- Em nghĩ là không. - Tôi ngoan cố cãi.
Quân cười cười, lắc đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống nhìn con mèo Bi trên tay anh ta, đáp lại.
- Chắc em nuôi con mèo béo này.
- Vậy mà cũng có khối người chết mê chết mệt vì con mèo béo ú này đấy. - Tôi đá một hòn sỏi phía trước, cao giọng trả lời.
Quân quay sang nhìn tôi, nét mặt anh ta co lại, rồi bật cười thành tiếng. Tôi im de, thản nhiên đá tiếp hòn sỏi phía trước.
- Du, em bị cận mấy độ rồi? - Quân đuổi theo bước chân của tôi, rồi đi lùi hỏi.
- Nặng của nặng. - Tôi chắp tay sau lưng, mắt vẫn dõi theo hòn sỏi dưới chân.
- Là bao nhiêu?
- 5 độ rưỡi.
- Em biết lí do vì sao em cận chứ? - Quân vẫn đi lùi, kiên nhẫn hỏi lại tôi.
Tôi đẩy gọng kính, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh ta, rồi cũng trả lời cho qua chuyện.
- Chắc tại em hay ngồi trước màn hình máy tính và đọc sách thiếu ánh sáng.
- Ủa, vậy không ai quát em…à…ý anh là không ai nhắc em sao?
- Em ở một mình.
Quân xoay người, anh ta không đi lùi nữa, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn xa xăm vào mặt hồ phía trước, rồi lại quay sang nhìn tôi, cười.
- Anh cũng ở một mình, nhưng….anh lại không bị cận.
Tôi không đáp lại sau câu nói của Quân, ch
Nhút Nhát là người lập page này cho tôi 3 tháng trước, rồi chỉ tôi cách làm admin, cách đăng bài. Tôi nhớ, có lần tôi có hỏi trên facebook của Nhút Nhát: “Vì sao bạn lại làm những chuyện này giúp mình?”
Nhút Nhát trả lời liền sau đó : “Vì mình thích truyện của bạn. À không, mình yêu nó thì đúng hơn.”
Và Sam Sam bắt đầu nổi tiếng hơn từ ấy.
Nhưng, người bạn Nhút Nhát thực sự là nhút nhát. Tôi và Nhút Nhát chỉ thỉnh thoảng trao đổi với nhau vè cách post bài, ngoài những tin nhắn với nội dung như vậy, tôi vẫn lẳng lặng UP truyện và Nhút Nhát vẫn chăm chú dõi theo.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy vui vì có một người bạn luôn dõi theo mỗi bước chân của tôi trong thế giới ấy.
***
Sang ngày thứ hai, những buổi sáng của tôi không còn bị đánh thức bởi những tin nhắn có nội dung quen thuộc. Tôi mừng thầm, bởi dù sao thì đó cũng là mong muốn của tôi. Biết đâu, giờ này Trâm Anh và gã đang có những tin nhắn chào buổi sáng lãng mạn nào đó.
Xét cho cùng thì gã đẹp trai và cũng khá biết cách gây cười. Trâm Anh là một cô gái xinh xắn và đáng yêu. Và tôi, là một bà mối. Tất cả đều hoàn hảo theo đúng kế hoạch và phù hợp với từng người.
Chẳng thế mà cô bạn Trâm Anh vừa nhìn thấy tôi ở cửa lớp đã tíu tít.
- Du, chân cậu đỡ chưa? Anh chàng Quân đó quả là một chàng trai tuyệt vời đấy.
Tôi hạ chiếc cặp xuống bàn, tiện tay lôi vài quyển vở, trả lời.
- Uhm. Vậy hai người tiến triển đến đâu rồi?
Trâm Anh chống cằm nhìn tôi, rồi lại hạ giọng.
- Cậu làm như đi tên lửa không bằng ý. Mới có hai ngày.
- Cậu hiểu thêm được chút nào về anh ta chưa? - Tôi dở vài trang sách, đẩy gọng kính rồi hỏi lại Trâm Anh.
Trâm Anh kéo quyển vở của tôi về phía cô ấy, rồi càu nhàu.
- Cậu ấy. Suốt ngày chỉ biết sách vở. Một ngày đến lớp không chúi mắt vào sách và ngồi trầm ngâm một góc chắc cậu không chịu được hả Du?
Tôi có hơi bất ngờ trước phản ứng của Trâm Anh. Thừa nhận là khi tôi đến lớp, tôi chỉ biết đọc sách và ít giao tiếp. Thỉnh thoảng, Trâm Anh có rủ tôi đi uống trà sữa hay đơn giản chỉ là đi ngắm phố phường vào buổi chiều khi được nghỉ, tôi cũng từ chối khéo. Thời gian của tôi gần như đầu tư hết cho việc học và chiếc Laptop ở nhà. Chút thời gian còn lại, dành cho chú mèo béo mập tên Bi của tôi.
Nhưng kì thực, từ hồi năm nhất, Trâm Anh hay chọn chỗ ngồi cạnh tôi và cho đến bây giờ, cô bạn vẫn luôn chọn chỗ ngồi ấy. Tôi không thể nhớ đã từ chối bao nhiêu lần những lời mời đi chơi của cô bạn, nhưng tôi chắc chắn một điều, lần nào cô bạn cũng mỉm cười và hẹn tôi hôm nào tôi rảnh thì đi cũng được.
Tuy vậy, hôm nay cô ấy lại khác.
Nhìn thấy nét mặt ngây ngây của tôi, Trâm Anh nhăn mặt, véo má tôi một cái.
- Du, chiều nay cậu nhất định phải đi chơi với tớ đấy.
Tôi xoay xoay cây bút trong tay, hỏi dò.
- Đi đâu vậy?
- Đi công viên Thủ Lệ.
- Hai chúng mình à?
- Không. Đi với anh Quân nữa.
Tôi bặm môi suy nghĩ. Rồi cũng định mở lời, thì ngay lập tức đã bị cô bạn Trâm Anh lườm lườm.
- Định không đi hả? Không được đâu nhé Du. Thứ nhất: Cậu phải mang theo mèo Bi nữa vì vẫn phải cần để chứng minh tớ là người có tài khoản “ xấu gái” và là người yêu qua mạng của anh ta. Thứ hai, tớ nhớ không nhầm thì cậu chưa đi chơi với tớ lần nào thì phải.
Trâm Anh đưa đôi mắt to tròn dò xét tôi. Tôi ậm ừ, gật gật, rồi lại cúi đầu vào những trang sách phía trước, không kịp nhìn thấy nụ cười của cô bạn Trâm Anh phía trước.
***
2 giờ chiều. Tôi ôm chú mèo nhỏ đợi Trâm Anh ở cổng công viên.
Chớm hè, thời tiết khá là mát mẻ và dễ chịu. Tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực, thưởng thức khí trời. Cũng khá lâu rồi tôi chưa ra ngoài vào những buổi chiều như thế này, thường thì tôi dành thời gian online, hoặc ngồi hoàn thành ý tưởng cho những truyện cười, không thì cũng sẽ gặm nhấm một chồng sách trên bàn. Có lẽ, đó cũng là lí do khiến hai mắt kính cận của tôi ngày một dày thêm.
Con mèo Bi của tôi đột nhiên dùng bộ móng vuốt của nó cào cào vào tay tôi rồi kêu meo meo hai tiếng, tôi cúi xuống nhìn nó, rồi cũng ngẩng đầu lên theo ánh mắt của con mèo nhỏ. Phía trước, những tia nắng nhẹ nhàng đầu hè gần như bị che khuất bởi dáng người cao cao của Quân.
- Chào em, Du. Đợi anh lâu chưa?
Tôi cúi xuống nhìn con mèo Bi của mình, nhưng miệng thì lại đang trả lời câu hỏi của Quân.
- Em vừa tới thôi. Em đợi Trâm Anh.
Quân tỏ ra ngạc nhiên, anh ta chống tay lên cằm, vẻ nghĩ ngợi.
- Trâm Anh không nói gì với em ư?
Tôi đẩy gọng kính cận, tò mò nhìn Quân. Anh ta nhún vai, thản nhiên nói.
- Trâm Anh chậm xe Bus. Nên sẽ đến muộn đấy.
- Mọi ngày Trâm Anh vẫn đi xe đạp điện, sao giờ lại đi xe Bus...- tôi hỏi lại.
- Ah uhm. Anh cũng không biết. Đúng rồi, cái chân của em. Ổn chưa?
- Em đi được rồi. - Tôi đáp nhỏ xíu.
Rồi Quân cúi người xuống, nhìn chăm chú vào con mèo Bi trên tay tôi, nghi hoặc.
- Con mèo Bi này ….
- À, hôm qua em sang nhà Trâm Anh chơi, nên nó theo em về. - Không kịp để Quân nói hết câu, tôi vội giải thích.
- Thú vị thật đấy.
Quân nhìn tôi rồi mỉm cười.
****
Trong khi đợi Trâm Anh đến, tôi và Quân dạo quanh bờ hồ như ý kiến của Quân vì con mèo Bi của tôi một mực nhảy sang người anh ta. Quân than vãn rằng anh ta không quen đứng yên một chỗ bế một con vật nặng như con mèo của tôi.
Quân nhìn hai cái bóng người và một con mèo trải dài phía trước, rồi quay sang nhìn tôi, chêu chọc.
- Du, em nhìn kìa. Bóng của em nhỏ xíu và có đến vai anh.
Tôi chăm chú nhìn hai cái bóng, rồi cũng gật gù đồng tình.
- Công nhận là anh cao thật.
- Thế không phải là do em gầy và nhẹ cân à?
- Em nghĩ là không. - Tôi ngoan cố cãi.
Quân cười cười, lắc đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống nhìn con mèo Bi trên tay anh ta, đáp lại.
- Chắc em nuôi con mèo béo này.
- Vậy mà cũng có khối người chết mê chết mệt vì con mèo béo ú này đấy. - Tôi đá một hòn sỏi phía trước, cao giọng trả lời.
Quân quay sang nhìn tôi, nét mặt anh ta co lại, rồi bật cười thành tiếng. Tôi im de, thản nhiên đá tiếp hòn sỏi phía trước.
- Du, em bị cận mấy độ rồi? - Quân đuổi theo bước chân của tôi, rồi đi lùi hỏi.
- Nặng của nặng. - Tôi chắp tay sau lưng, mắt vẫn dõi theo hòn sỏi dưới chân.
- Là bao nhiêu?
- 5 độ rưỡi.
- Em biết lí do vì sao em cận chứ? - Quân vẫn đi lùi, kiên nhẫn hỏi lại tôi.
Tôi đẩy gọng kính, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh ta, rồi cũng trả lời cho qua chuyện.
- Chắc tại em hay ngồi trước màn hình máy tính và đọc sách thiếu ánh sáng.
- Ủa, vậy không ai quát em…à…ý anh là không ai nhắc em sao?
- Em ở một mình.
Quân xoay người, anh ta không đi lùi nữa, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn xa xăm vào mặt hồ phía trước, rồi lại quay sang nhìn tôi, cười.
- Anh cũng ở một mình, nhưng….anh lại không bị cận.
Tôi không đáp lại sau câu nói của Quân, ch
Bài viết liên quan!