watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Ở bên cô ấy

Lượt xem :
Truyện ngắn hay
Anh biết thế giới này đầy rẫy những người cô độc. Người ta quá khó tìm thấy nhau, San ạ. Ngay cái hôm em ướt đẫm bước ra mở cửa, nhìn em, anh đã nghĩ thiết tha, giá như mình được ở bên cô ấy...

***

Vươn tay qua bồn tắm đầy nước, sẽ mở được cánh cửa ngăn tủ treo để lấy chai nước bạc hà niêm kín. Chỉ thứ nước súc miệng ấy mới có thể xoa dịu cơn nhức răng hành hạ San từ lúc nửa khuya.

Thà ta chịu một cảm giác đau đớn nào đó còn hơn sống hoài với tình trạng này!


Lời nguyền vu vơ đã trở thành sự thật sớm hơn trông đợi. Sau khi Vinh đề nghị chia tay, hơn hai tháng qua, cô không thể làm gì ra hồn. Tất cả đống bài tập thiết kế trên trường đều đang trong tình trạng dang dở, chưa nhìn thấy điểm kết thúc, mà chẳng biết bao giờ mới kết thúc. Buổi tối một mình trong căn hộ nhỏ đầy ắp nguy cơ biến thành ác mộng. Nhai trệu trạo một quả táo héo không mùi vị sót lại trong ngăn tủ lạnh, nốc cạn chai nước, sau đó thì gieo người xuống băng ghế, nằm bẹp, mắt không rời khung hình có ảnh Vinh. Đôi khi, ngồi ngoài ban-công, San độc thoại. Cô tái hiện vai của chính mình lẫn chàng trai đã bỏ đi. Đoạn cuối cuộc tranh cãi, cô ta tự thấy lỗi thuộc về mình: Vụng về. Hay suy nghĩ sai lạc các chuyện giản đơn. Tệ hại nhất là không biết thu xếp thời gian cho các cuộc hẹn...

Giấc ngủ muộn thường bị cắt đứt nửa chừng, rồi sau đó thức trắng. Giận dữ. Mong ngóng. Và cuối cùng là hoảng sợ tột độ. Chỉ có lòng tự trọng chưa bao giờ mất đi mới giữ cô không gọi điện, gửi tin nhắn hay lao đến những nơi Vinh thường hiện diện. Như một con vật mềm mịn và không có chân, thời gian trườn qua, hoàn toàn chẳng xoa dịu cảm giác trống rỗng buồn thảm. Điều an ủi San duy nhất là chút can đảm còn sót lại. Từ khi Vinh biến đi, cô không hề khóc lần nào. Ơn trời, cô cũng đủ sức khỏe để ngồi im trên giảng đường, không hành xử như kẻ mất trí. Chỉ tới hôm qua, gần kiệt quệ trong cuộc chống cự với tình trạng suy sụp, San đã dại dột thốt lên lời nguyền. Tối khuya, cơn đau răng ập đến. Cô thử đủ cách làm dịu nó. Nuốt hai viên thuốc giảm đau. Xoa dầu nóng đầy má. Thậm chí xả đầy bồn tắm, ngâm chân trong nước ấm. Hết thảy đều vô hiệu. Hy vọng cuối cùng là chai nước bạc hà. Có thể lũ vi trùng nhức răng sẽ lịm đi...

Một centimet nữa ngón tay chạm đến cửa tủ. Hồi chuông đột ngột vang lên. Chân San trượt lên mảnh xà phòng nhỏ rơi trên mặt sàn. Trong chớp mắt, thân hình cô đổ vật. Nửa người trên cắm thẳng vào bồn nước. Cảm giác sắp lìa đời ở rất gần bên. Cô ngộp thở, chới với trong làn nước xanh nhạt, chẳng thể nào hớp nổi dù chỉ một hớp không khí. "Mình sắp chết rồi !"- San nghĩ, thoáng hài lòng. Tiếng chuông cửa vẫn vang lên từng hồi ngắn, đều đặn, vô cùng kiên trì. Vùng vẫy một lúc, tay San chạm vào thanh vịn bên hông bồn tắm. Cô đành lóp ngóp đứng dậy. Không thể thẳng người lên nổi, cô ta lê bước ra phòng ngoài. Nước nhỏ tong tỏng theo từng bước chân. Một tay ôm má, một tay ôm bụng, San rên rỉ tiến ra cửa.

Cánh cửa căn hộ bật mở. San nín bặt. Không phải nhân viên thu tiền điện hay kiểm tra hệ thống dẫn gas. San vén mớ tóc ướt rủ trước mắt. Một người đàn ông trẻ. Sự nghiêm nghị của gương mặt tăng lên gấp đôi với bộ trang phục sẫm màu có các nếp pli thẳng tắp. Đứng cạnh anh ta, tay trong tay, còn một cô bé chừng bảy tuổi. Hệt như người đàn ông, bộ váy áo cùng dáng vẻ kiêu hãnh của nàng công chúa nhỏ không chê vào đâu được. Rõ ràng, anh ta bàng hoàng khi nhìn cô gái ướt lướt thướt. Nhưng anh ta mau chóng thay thế bằng vẻ điềm tĩnh lịch sự:

- Cách đây hai tuần, tôi chuyển đến căn hộ kế bên. Vì quá bận nên chưa sang đây chào cô. Xin lỗi vì đường đột. Nhưng có việc rất gấp tôi muốn nhờ cô giúp đỡ!

- U...u...- San phát ra âm thanh khó nghe khi chẳng biết cần phải nói gì.

- Nếu không phiền, cô cho tôi gửi em gái trong hôm nay được chứ? Tôi có giờ dạy đột xuất, thế chỗ một giảng viên bị ốm. Bé Chi không thể ở nhà một mình.

- Được!- SAn buột miệng, ngay tức khắc phát hoảng – Nhưng mà...

- Tất cả những gì cần cho con bé, tôi chuẩn bị sẵn đây rồi, San ạ! - Người đàn ông đưa ra một chiếc túi xách in ca-rô hồng.

- Anh biết tên tôi? – San thì thào.

- Vài buổi tối, tôi có nghe cô nói chuyện một mình. Xin lỗi, tôi không muốn nghe trộm. Nhưng ban-công hai nhà liền kề. Và cô nói quá to!

Sự xấu hổ ở nấc cao nhất sẽ chuyển hóa thành nỗi khiếp hoảng. Nắm khuỷu tay nàng công chúa tí hon, San giật lùi vào bên trong. Gió hành lang lùa mạnh khiến cửa đóng sầm. Chuông cửa vang thêm hai lần nữa. Sau đó thì nó im lặng hoàn toàn.


Thay bộ quần áo khô, việc kế tiếp cô phải làm là kiếm miếng giẻ lau, chùi sạch vệt nước bắt đầu len lỏi giữa các thùng giấy lớn đựng linh kiện máy tính. Căn hộ 72 mét vuông hiện được chủ nhân- người bác họ xa của San – sử dụng làm kho cất hàng. Chung cư gần khu trường đại học nên San đến ở dài hạn trong căn phòng còn trống, kiêm luôn nhiệm vụ canh giữ hàng hóa. Đó là một căn phòng bình thường của sinh viên thiết kế, với bàn học chất đầy sách và tạp chí, cỗ máy Mac cực mạnh vẽ đồ họa, cái chụp đèn uốn bằng dây kẽm treo lơ lửng trên giươfng nệm nhỏ. Nhưng, với bé Chi, poster phim hoạt hình 3D dán khắp tường, giấy nhắc việc đính chi chít trên cánh cửa phòng tắm và những cái chai thủy tinh màu hình thù kỳ quái bày kín cửa sổ phòng ngủ là những thứ chỉ hiện diện ở thế giới kỳ ảo. Ngồi nghiêm ngắn trên chiếc ghế giữa phòng, đột nhiên cô bé lên tiếng:

- Chị là phù thủy sống dưới thủy cung phải không?

- Chị bị té vào bồn nước thôi, bé con!

- Sao chị không sấy khô tóc?

- Chị không có máy sấy đâu!- San lầu bầu – Bé con, em nghĩ chị là phù thủy ?

- Anh Lâm nói, người nào không bình thường có thể là phù thủy. Họ biết làm những điều đặc biệt – Đưa mắt nhìn một vòng căn phòng chất đầy thùng các-tông, cô bé nhận xét – Nhà chị giống hệt trong phim Toy Story!

San nhăn nhó, chẳng biết nói gì. Bé Chi nhìn cô chăm chú, tiếp tục nhận xét:

- Chị giống như bị đau răng!

- Ồ, chị đang bị đau răng. Đau thật sự. Không phải là trong phim hoạt hình!

- Một cốc nước ấm pha với nửa muỗng muối trắng, ngậm năm phút sẽ làm giảm đau một giờ đồng hồ. Nhưng sau đó phải đến nha sĩ!

Đến lúc này, San mới nhận ra cô bé có gì đó bất thường. Các nhận xét chính xác kỳ quặc. Những câu nói đầy đủ, nghiêm trang. Và nhất là âm sắc giọng nói đều đều, hơi rời rạc, rất ít xúc cảm.

- Anh trai đã dạy em tất cả những điều ấy?- San tò mò.

Cô bé gật đầu, hai bàn tay nhỏ bé vẫn đặt trên nếp váy xòe phủ kín đầu gối. San thử nghe theo lời khuyên. Đúng là nước muối ấm làm cơn nhức răng dịu hẳn.
Nhét đĩa phim Invisible iron man vào DVD tí hon và cài lên đầu cô bé Chi bộ tai nghe, San mở máy tính, làm nốt bài tập thiết kế nội thất. Trên màn hình, căn phòng lớn với những món đồ vật trắng và xám chỉ cần nhấn thêm vài chỗ sáng sẽ hoàn tất. Nhưng, San đột ngột bấm tổ hợp phím, đổi màu món đồ vật trung tâm. Chiếc bàn – khối modul vuông vức – tức khắc bóc mất lớp vỏ bọc camay sang trọng, thay bằng màu da cam thô kệch. Luồng sáng đánh thêm từ cửa sổ làm chiếc bàn nổi bật một cách kỳ khôi. Tổng thể bài tập thiết kế gợi sự ghê rợn. San ngồi im, mắt trống rỗng đặt lên màn hình. Hồi lâu, một bàn tay chạm nhẹ vào lưng khiến cô giật thót. Cô bé Chi đứng bên cạnh San từ lúc nào: "Em khát nước!".

Chiếc cốc to nặng khiến Chi đánh đổ non nửa chỗ nư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
285/666
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT