Nhật ký kiều nữ lạc lối ở vũ trường
Lượt xem : |
Đêm tiệc ấy, sau những mê man, tỉnh dậy, Kiều Lan mới biết mình đã mất đi đời con gái, đó cũng là bước ngoặt cuộc đời của cô gái đêm đêm chôn chân ở vũ trường.
Kiều Lan, cái tên khá mỹ miều ấy đã gắn chặt với cô suốt 5 năm trên chặng đường đời đầy giông tố. Cô bảo: "Cứ gọi em cái tên lạ lẫm ấy vì giờ tên thật em cũng đã cố quên, không muốn nhớ đến vì mỗi lần có ai nhắc tới lại thấy tủi hổ với vết gợn đục mà các bậc sinh thành đã kỳ vọng và đặt cho mình".
Cô bảo, chỉ muốn nói ra câu chuyện của mình cho thoải mái và đó cũng là bài học để các bạn cùng suy ngẫm và thận trọng hơn trong mỗi bước đi giữa dòng xoáy cuộc đời. Tôi lấy máy định ghi hình, Kiều Lan lắc đầu: "Em không muốn bố mẹ hoặc bạn bè nhìn thấy hình ảnh của em lúc này. Anh thông cảm".
Lọ lem ra phố
Trong quán cà phê chiều muộn, tôi và Lan ngồi đối diện ở góc vắng, nét mặt trên cô gái không điểm son phấn nhợt nhạt, đầy vết chân chim. Kiều Lan bảo rất lâu rồi mới có được cảm giác yên bình thế này…..
Lật ngược về quá khứ cách đây đúng 5 năm, cô gái thôn quê Kiều Lan còn thơ ngây, trong trắng với những bữa đói, no bầm dập cắp sách đến trường. Ngày ấy, với Kiều Lan, em mong một ngày nào đó sẽ thoát khỏi lũy tre làng, để đi làm, phụ giúp cha mẹ sớm vượt qua cơn bĩ cực, và ở đó em nghĩ một lúc nào đó mình cũng sẽ sớm thoát khỏi cảnh “dầm mưa dãi nắng” trên những cánh đồng gió bấc.
Ngày nhận tấm bằng tốt nghiệp cuối cấp, Kiều Lan cất vội trong túi, gói ghém giấc mơ “đổi đời’ bước chân theo bạn về chốn Sài thành tìm việc.
Lan nhanh chóng có được chân nhân viên giúp việc trong quán cà phê nhờ bề ngoài nhìn chân chất gái quê, hình thức cũng ưa nhìn. Với công việc suốt ngày bận rộn, thu nhập ít ỏi, đôi khi nhìn các vị khách cùng tuổi hoặc lớp đàn em đến “đốt tiền” trong những ly giải khát, Kiều Lan càng thấy chạnh lòng và chợt khao khát….
Kiều Lan càng thấy chạnh lòng và chợt khao khát giấc mơ "đổi đời" ở chốn Sài thành.
“Bao lần em khóc vì tủi cho số phận hẩm hiu của mình. Em thầm trách giá như bố mẹ em có điều kiện, giá như đừng sinh đông con cái để rồi tụi em phải sớm bươn chải với trường đời, vật lộn với cuộc sống mưu sinh cơm áo gạo tiền quá sớm…”, Lan buồn rầu.
Những lúc khách thưa vắng, rảnh rỗi, Kiều Lan ngồi nghe ngóng được một số câu chuyện của các “đại gia” đến uống nước, trên tay cầm từng tệp tiền đô ngồi đếm, xài đồ hiệu, vàng bạc đeo trĩu nặng, cô gái đồng quê càng thôi thúc nuôi ước mơ một ngày nào đó được sở hữu những thứ giá trị trên.
Có lần, trong lúc cầm hóa đơn thanh toán tiền khách, một “đại gia” H. hào phóng đưa 500.000 ngàn đồng không thèm lấy tiền thối lại, miệng cười, mắt nhìn Kiều Lan săm soi: “Anh boa cho em đó, lần sau nhớ phục chu đáo hơn nha”. Cầm tiền, Kiều Lan không dám tin đó là sự thật và mỗi ngày trôi qua, cô luôn chờ đợi vị khách hào phóng kia đến uống nước.
Sau những lần làm quen, Kiều Lan được vị khách kia gợi ý mời đi ăn với giọng đầy thông cảm: “Anh thấy em cũng đẹp, nhưng làm ở đây thì phí quá. Anh đang có công ty, cũng đang cần người có hình thức và tính tình thật thà như em. Nếu em không chê thì về làm cùng. Lương bổng thì em không phải lo gì cả, ở đây chủ quán trả cho em 1 thì anh sẽ trả gấp 2, thậm chí gấp 4 lần. Em không phải lo gì hết đâu nha, tiền đối với anh không phải là vấn đề”.
Sợ lỡ mất cơ hội, không cần suy tính, Kiều Lan lén lút cáo bệnh xin chủ quán được tạm nghỉ công việc trong ngày để đi ăn cùng “đại gia” nọ.
Đồng tiền... thể xác
Đón Kiều Lan là chiếc ô tô 4 chỗ màu trắng cáu cạnh, cô rón rén bước lên xe với ánh mắt ngỡ ngàng, không tin những gì đang diễn ra với chính mình. Ngồi trong xe, tâm hồn Kiều Lan treo lơ lửng hí hửng, hãnh diện ra mặt khi nghĩ về đám bạn quê cùng cảnh giờ đang lam lũ.
“Lúc đó em chỉ ước bố mẹ em được thấy con gái của mình đã có ngày được chễm trệ ngồi trên xe ô tô có kẻ đưa đón…”- cô nói.
Lần đầu tiên được “lên tiên”, lại đặt chân trong một nhà hàng sang trọng, Kiều Lan như lạc vào thế giới hoang đường mà nằm mơ có ngày cô cũng không bao giờ nghĩ đến.
Gặp "đại gia" H. với viễn cảnh một tương lai tươi sáng khiến Kiều Anh bất chấp tất cả. Đây là bước ngoặc lớn nhất cuộc đời cô. Ảnh minh họa
Tiếng nhạc du dương, thức ăn đầy đủ sơn hào hải vị, “đại gia” hồ hởi mời cô uống rượu. Cô từ chối nhưng vị này nét mặt buồn rầu: “Mình anh uống thì buồn lắm, đi với người đẹp như em, anh vui rồi nhưng em hãy cho anh được hưởng trọn niềm vui này chớ. Sau này khi về làm cùng anh, em sẽ phải tập uống rượu để thỉnh thoảng còn đi tiếp khách.
Công ty mình toàn làm ăn với các bạn hàng lớn, đến từ nhiều nước trên thế giới, mà em còn phải nhìn về tương lai, còn phải đi cùng anh ra nước ngoài ký kết hợp đồng nữa, giờ em hãy tập dần uống rượu đi là vừa”.
Vừa nói, “đại gia” nhìn về Kiều Lan và chờ câu trả lời. Không nỡ chối từ, lại sợ phật ý “đại gia” nên cô nhắm mắt nhấm nháp vị cay trên môi.
Gần tàn tiệc, “đại gia” rút ví ra đưa 6 tờ 500 ngàn đồng đưa cho Kiều Lan bảo mai em đi mua chút đồ, mặc đồ này quê lắm. Em yên tâm, về làm chỗ anh không phải lo điều gì cả. Anh thấy em cũng hoàn cảnh nên rất thương….
Trong bữa tiệc chỉ có hai người, với những lời nói đưa đẩy của “đại gia”, Kiều Lan cũng đã kiểm chứng tửu lượng của mình. Ánh mắt cô đỏ bừng, chóng mặt, vị “đại gia” vỗ về: “Lần đầu tiên nên em cảm giác vậy đó, không sao đâu. Lúc nữa anh đưa em về chỗ nào nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy về. Giờ em về với mùi rượu nồng nặc thế này thì bạn bè biết chuyện trách anh…”.
Kiều Lan như cỗ máy răm rắp thực hiện mệnh lệnh của “ông chủ”. Thế nhưng, cuộc sống chốn phồn hoa với cám dỗ đồng tiền đã cuốn Kiều Lan vào vòng xoáy cuộc đời.
Đêm tiệc ấy, sau những mê man, tỉnh dậy, Kiều Lan mới biết mình đã mất đi đời con gái, cô khóc lóc thì “ông chủ” mắng yêu: ‘Anh để ý em lâu lắm rồi, đừng sợ gì cả. Anh sẽ bù đắp cho em”. Vừa nói, “ông chủ” rút xấp tiền dúi vào tay Kiều Lan an ủi.
Ước mơ "đổi đời" của cô gái chân quê đánh đổi trong....khách sạn.
Kiều Lan nói, đây là bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời mình. Nghĩ đời con gái chẳng còn gì để mất nên cô sẵn sàng làm tất cả những điều “ông chủ” nói.
Từ một gái nhà quê, chỉ thời gian ngắn, Kiều Lan chợt nhận lời hứa hão huyền làm việc ở nơi sang trọng chỉ là chiêu thức dụ gái của “đại gia” kia. Thế nhưng, cô vẫn chấp nhận dấn thân theo cuộc mua vui hành xác để đạt được mục tích: Tiền!
Khi đã có tiền trong tay, bản tính của cô cũng thay đổi hắn. Kiều Lan bây giờ đã “lột xác” với kiểu cách dân “sành điệu” và cô bắt đầu tìm đến các điểm ăn chơi ồn ào để chứng tỏ đẳng cấp của mình và thú vui tiêu khiển cô vẫn ưa thích là thuốc lắc và tìm trai thỏa mãn cơn dục vọng….
Theo Zing.vn/BĐVN
Bài viết liên quan!