watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Mảnh hành tây nào không rơi lệ

Lượt xem :
ch kêu trong bãi cỏ, một tiếng rồi lại một tiếng, hai người cứ tiến về phía trước như vậy nhưng không ai nói gì, tiếng lá khô bị giẫm lên dưới chân trở nên vô cùng rõ ràng.
Tô Ái Ái dừng bước, âm lượng không lớn không nhỏ: “Phương Ca, vì sao cậu và Liệt Tình lại không thể ở bên nhau?”
Một câu nói từ năm lớp mười hai đó, cô đã suy nghĩ rất lâu, khi nhớ tới luôn cảm thấy không vui, cảm thấy buồn bã, và cả một chút nuối tiếc… Nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí hỏi ra.
Phương Ca đột ngột đứng lại, cách cô khoảng ba bước, đứng dưới bóng đen của tàng cây dành dành, gió nhẹ làm lay động lá cây, phát ra những tiếng “xào xạc, xào xạc”
Rất lâu sau anh mới nói: “Tô Ái Ái, cậu không hiểu!” Câu nói đó bị tiếng côn trùng rả rích bao phủ.
Cậu thanh niên này từng nói: “Tình yêu, thực ra điểm cuối của tình chính là yêu, yêu một người không phải là nghĩ cách chinh phục cô ấy mà là cam tâm tình nguyện chịu thua trong tay cô ấy.”
Cậu thanh niên này từng nói: “Đôi khi, chỉ yêu thôi là chưa đủ”
Cậu thanh niên này từng nói: “Bởi vì muốn đối phương được hạnh phúc, cho nên phải lựa chọn chúc phúc trong im lặng.”
Tô Ái Ái sải bước về phía trước, kéo góc áo của Phương Ca, giọng nói cao vút: “Vì sao lại không thể ở bên nhau? Bởi vì khoảng cách quá xa? Bởi vì Tống Tiểu Kiều? Bởi vì…chúng ta đều đã trưởng thành rồi?” càng về sau giọng nói càng nhỏ đi,
Phương Ca nhẹ nhàng kéo tay Ái Ái, chất vải cotton mềm mại lướt qua lòng bàn tay cô,
“Cũng có thể nguyên nhân là Tiểu Kiều, nhưng có lẽ cậu cũng nhìn ra được, con đường mà Tiểu Thạch đi và con đường mà tớ đi là hoàn toàn khác nhau, nếu như cứ cố ép mà buộc lại với nhau nói không chừng chút tình cảm còn sót lại của hai người cũng không còn, sau cùng có khi còn vì oán hận mà tình bạn cũng mất tiêu!”
Phương Ca nghiêng đầu nhìn lá cây đang chuyển động, tóc mái trên trán bị gió thổi làm lộn xộn, chiếc áo màu trắng làm khuôn mặt anh trở nên tái nhợt, anh cầm tay Ái Ái, ngón tay hơi lạnh: “Bạn bè đều là như vậy, vẫn lưu lại ở bên cạnh đối phương, cho dù là xa xôi, cho dù người có thể khiến cô ấy hạnh phúc vẫn chưa xuất hiện thì vẫn cứ kiên trì chờ đợi, tớ tin một ngày nào đó, ở một nơi nào đó, nhất định sẽ có người khiến cô ấy hạnh phúc.”
Lúc Phương Ca nói ra những lời này, ánh trăng cứ như vậy yên lặng chiếu lên mái tóc đen nhánh của anh, cảm giác đau xót bắt đầu trải khắp trong lòng Ái Ái, như cô, như Liệt Tình, như Phương Ca, không phải là bạn bè như vậy sao?
Gần đến mức có thể lập tức giao trái tim mình cho đối phương, nhưng lại xa đến mức không thể ôm nhau.
Thế nhưng, dù có làm bạn bè, tớ vẫn yêu cậu như vậy…
Nếu như cô là Ái Ái trước đây, cô nhất định sẽ cố sự ích kỷ của bản thân, không cách nào chân thành cầu mong cho Phương Ca và Liệt Tình ở bên nhau được, nhưng sau khi cô và Âu Dương yêu nhau, cô lại vô cùng mong muốn Phương Ca và Liệt Tình có thể có được hạnh phúc như cô! Bởi vì – cô là bạn của họ!
Ái Ái cũng nắm lấy tay Phương Ca, vội vàng nói: “Phương Ca, Liệt Tình đã từng hỏi tớ: ‘Vì sao cậu còn chưa có được đã nghĩ đến chuyện sẽ mất đi?’ bây giờ, tớ đem những lời này tặng lại cho cậu, cậu rất hay nói đến hạnh phúc nhưng tại sao hạnh phúc đang ở một nơi mà cậu có thể chạm tới nhưng cậu lại không đi lấy?”
Cả người Phương Ca chấn động, bàn tay trong tay Ái Ái đột nhiên siết chặt, rồi lại dần dần buông lỏng.
Ái Ái khẽ cười: “Phương Ca, tớ mong cậu hạnh phúc hơn bất cứ người nào!”
Cô không quên được sự ấm áp mà cậu thanh niên này đã từng cho cô, cho dù không ở bên nhau nhưng mỗi câu nói của anh đều được lưu giữ trong lòng cô cẩn thận.
Cậu nói: “Từ từ, chúng ta rồi thế nào cũng có được hạnh phúc!” Nhưng, tớ thực sự mong rằng cậu phải được hạnh phúc hơn bất kì ai.
Phương Ca lật ngược bàn tay lại, tay anh vẫn trắng sạch và đẹp đẽ như thế, anh cầm tay Ái Ái, hơi siết chặt lại rồi lại buông ra rất nhanh, bởi vì cả hai đều không còn là những đứa trẻ nữa, cho nên phải trân trọng những cái nắm tay chặt như vậy, anh nói: “Cảm ơn cậu, Ái Ái!”
Tô Ái Ái lắc đầu, bạn thời niên thiếu, chàng trai đầu tiên cô thích trong đời, anh cư xử với cô chân thành như vậy có thể đi cùng với nhau một đoạn đường thế này cũng đã là may mắn lớn lao trong đời Tô Ái Ái cô.
Di Động của Phương Ca đổ chuông, Phương Ca nhận điện khuôn mặt chợt biến sắc, thấp giọng nói: “Không cần, anh tới tìm em!”
Tô Ái Ái hỏi: “có chuyện gì?”
Phương Ca cất di động, lắc đầu: “là Tiểu Kiều, cô ấy nói tớ phải qua đó!” rồi mỉm cười bất đắc dĩ: “Có lẽ cảm thấy tớ dạo này thờ ơ với cô ấy.” Lại ngẩng đầu lên, mỉm cười với Ái Ái, trong mắt tràn đầy kiên định: “Tớ đi qua đó sẽ nói rõ với cô ấy.”
Tô Ái Ái gật đầu, bởi vì chỉ cần là chuyện Phương Ca nói ra, cô rất có niềm tin là anh sẽ làm được.
Gió đêm hè khẽ thổi qua cánh tay trần, thổi tung mái tóc.
Cô nói: “Phương Ca, tớ đã từng thích cậu.”
Cô chưa từng nghĩ có một ngày sẽ thẳng thắn nói ra tâm sự trước đây của mình như thế này, mâu thuẫn, đấu tranh và tâm trạng khó hiểu lúc đó đều biến thành hai từ “đã từng”, còn bây giờ, trong một buổi đêm có gió, lại có thể ngây thơ như trẻ con, nói ra đơn giản như vậy, không phải muốn nhận lại bất cứ điều gì mà chỉ là muốn nói cho anh biết, bởi vì đó là chuyện cô nên kiêu hãnh – đã từng thích anh!
Đèn trong vườn trường, tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, hai người lướt qua từng cột đèn trên đường.
Phương Ca nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, “Tớ biết!”
Ái Ái cụp mắt xuống, giắt sợi tóc vào vành tai, haiz, cuối cùng thì anh vẫn biết.
Phương Ca dừng bước, vươn tay, vuốt vuốt tóc Ái Ái.
Đôi khi chúng ta nói rằng: Chúng ta đều trưởng thành, học được cách phân tích một cách đầy đủ, học được cách phân tích một cách lý tính… chúng ta cũng nói: Chúng ta đều đã thực tế hơn nhiều. Nhưng có một vài thứ đã là bản chất thì không thể thay đổi, những rung cảm tận sâu trong nội tâm cũng mãi mãi không biến đổi.
Cậu thanh niên này khi nhìn cô, sự ấm áp trong đôi mắt to tròn khiến cho trái tim cô hơi loạn nhịp, cảm thấy như bản thân đang nằm trong một suối nước nóng êm dịu, những bi thương buồn bã đều tan biến hết. Khi tay anh chạm vào tóc cô, lòng cô như được lấp đầy, đầy đến mức sắp trào ra cả khóe mắt.
Anh nói: “Tô Ái Ái, cảm ơn cậu!” “cảm ơn cậu, Ái Ái!” có một chút mềm mại,có một chút chân thành, dường như có một cánh hoa khẽ chạm vào khóe mắt cô.
Có lẽ sự quen biết giữa người và người là thứ đã được định trước, nhất định có một số người sẽ đi qua cuộc đời bạn, giống như họ đã nhận một sứ mệnh nào đó.
Ba năm trước, cô đỏ mặt nhìn anh khi hai người đứng ở trước khu giảng đường, ba năm sau, cậu thanh niên này nói “Cảm ơn cậu!”. Cảm ơn cậu đã từng thích tớ. Đây là lần thứ hai trong đêm nay anh nói “cảm ơn”
Hoa dành dành đậu trên đỉnh đầu, cô từng oán hận yêu thầm là quá khó khăn vất vả, cô cũng từng vì anh mà chảy không ít nước mắt, từng vì tình cảm lưu luyến với anh mà đau lòng rất nhiều… Nhưng giây phút này điều cô nghĩ đến chính là, lớp mười hai có thể quen biết được anh thật là tốt! bằng tuổi nhau thật là tốt! Cùng học một lớp thật là tốt! Có thể cùng học một trường đại học, thật là quá tốt! Đã từng thích Phương Ca, thực sự, thực sự rất tốt!
Sau đó Tô Ái Ái và Phương Ca chia tay nhau ở sau khu giảng đường, dưới cái bóng kéo dài của cột đèn, cô rẽ trái còn anh đi về bên phải…
Chúng ta đứng trên con đường của hạnh phúc, ung dung mà tạm biệt nhau.
Người trong quán inte
<<1 ... 8182838485 ... 90>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
560/2238
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT