watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Kế Cứu Chồng

Lượt xem :
ử Nhược Ân không tham gia tài bạc triệu của Bành gia, mà thật sự yêu Bành Vũ Hiên sao?
Không ngờ người đa mưu túc trí như ông mà cũng có lúc bị dao động….
Vớ vẩn! Chẳng qua cô ta thủ đoạn cao minh, nếu không làm sao có thể thu phục được Vũ Hiên, thuyết phục nó ở lại cái nơi hoang vắng này mà không chịu về nhà? Mặc kệ cô ta có nghĩ như thê nào, mục đích ra sao, Bành Hỉ Trạch ông vẫn dứt khoát không nhận người này làm con dâu.
“Không lấy tiền thì chỉ có cô thiệt thôi, không bao giờ tôi thay đổi quyết định!”
Nói xong, ông ta đứng dậy, bỏ lại chi phiếu trên bàn, trực tiếp đi ra cửa lớn.
“Bác trai!” Chử Nhược Ân cầm tấm chi phiếu đuổi theo, lễ phép đưa chi phiếu lại cho ông ta. “Mời bác mang chi phiếu đi cho, cháu không cần tiền, bác cũng không thể ngăn được cháu ở bên anh ấy!”
Bành Hỉ Trạch không nói lời nào, tím mặt nhìn Chử Nhược Ân. Lát sau, ông ta mới lên tiếng. “Tùy cô, cho dù không lấy tiền, tôi cũng không đồng ý cho Vũ Hiên cưới cô làm vợ! Còn nữa, nếu thông minh thì đừng có nói cho Vũ Hiên chuyện tôi đến tìm cô!”
Nếu tạm thời không thể khiến cô ta rời khỏi con trai mình, cũng không thể để cho Vũ Hiên biết, tránh cha con xung đột. Bành Hỉ Trạch đưa chi phiếu cho trợ lý, anh ta nhanh chóng đem cất vào túi hồ sơ.
“Đi thôi!”
Chử Nhược Ân đứng ở cửa nhìn theo hai bóng người phía trước, lễ phép cúi người chào.
“Chị, nói hay lắm, tiền của ông ta không xứng để ra giá cho tình yêu của chị! Chị gọi cho đại ca đi, nói cho anh ấy biết……..”
“Đừng nói gì cả!” Cô không muốn anh phiền lòng, càng không hi vọng hai cha con anh vì cô mà xung đột.
Cô xoay người, đột nhiên cảm giác trước mặt tối sầm lại, bóng đen bao trùm ngày càng nhanh khiến cô không chịu nổi.
“Chị mệt rồi, chị muốn đi nghỉ sớm…..”
Có lẽ hôm nay cô thật sự quá mệt, vừa đào tạo nhân viên, vừa đối mặt với cha của Vũ Hiên, tinh thần và thể xác cô mệt mỏi đến cực hạn.
Bây giờ, cô nên đi nghỉ ngơi, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện gì cả, cũng đừng gia tăng thêm gánh nặng tinh thần cho Vũ Hiên.


Phòng khách Bành gia, đèn pha lê thiết kế tinh xảo trên trần nhà tỏa ra thứa ánh sáng xa hoa, trong nhà trang hoàng lộng lẫy giống như phòng tổng thống trong khách sạn cao cấp, tráng lệ, quý phái, quả không hổ danh biệt thự của triệu phú Bành Hỉ Trạch.
Một nơi thoải mái như cung điện vua chúa nhưng đối với Bành Vũ Hiên lại không khác gì hầm băng lạnh lẽo, không có một chút ấm áp nào.
Cả ngày anh đều ở công ty cùng đồng nghiệp và đối tác bàn bạc về dự án, đến chiều lại nhận được được điện thoại của mẹ kế nói anh về qua nhà một chuyến. Người cha đáng kính của anh muốn trực tiếp thương lượng về vật liệu xây dựng dự định dùng cho dự án mới.
Anh suy nghĩ một chút, sớm muộn cũng phải gặp nên đồng ý luôn. Anh hy vọng có thể nhanh chóng bàn bạc cho xong dự án này, sau đó giao lại cho đồng nghiệp phụ trách thực thi. Ngay cả khi anh về trên núi cũng có thể trao đổi ý kiến qua thư điện tử, hai bên có thể đồng thời vừa hội ý vừa tiến hành, anh lại có thể ung dung trở về bên Nhược Ân của anh.
Nhưng anh về qua nhà đã được một lúc, vẫn không thấy ai nhắc đến chuyện bàn bạc gì hết,thậm chí còn không thấy bóng dáng cha anh đâu.
Anh đi lên lầu tìm người, đi qua phòng ngủ mà chưa bao giờ anh bước chân vào, lại nghe thấy đoạn đối thoại của hai mẹ con Bành Vũ Thần, khiến anh đột nhiên dừng bước.
“Con phải chú ý một chút, chỉ cần sơ sẩy không cố gắng thì địa vị của con sẽ bị đe dọa, không được nối nghiệp ông ấy đâu, biết chưa?” Giản Quế Hương tuổi chừng năm mươi, ngũ quan bình thường, làn da nhờ hàng ngày chăm sóc tỉ mỉ nên bóng loáng, đang lôi lôi kéo kéo con trai mình nhắc nhở.
“Mẹ, mẹ nói vậy là sao chứ?” Bành Vũ Thần khó hiểu nhìn mẹ mình, không hiểu vì sao tự nhiên bà lại nhắc đến chuyện này.
“Cha con đi lên núi tìm đứa con gái mà nó yêu.” Bà quay đầu nhìn ra cửa, đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt rồi tiếp tục nói, bà không tin Bành Vũ Hiên lại không mắc câu.
“Cha lên núi tìm bạn gái của anh trai sao? Cha muốn làm gì vậy?” Bành Vũ Thần tò mò cực độ.
“Hừ! Còn có thể làm gì?” Bà ta khinh thường lên giọng. “Trong lòng cha con chỉ có một mình con trai là Bành Vũ Hiên, lần này lên núi đương nhiên là muốn đứa con gái nghèo kiết xác kia rời xa nó. Chẳng phải ông ấy vẫn luôn mong nó trở về tiếp quản cơ ngơi này hay sao?”
Bà ta không phải ngốc nghếch, cũng cài vài tai mắt trong công ty để theo dõi hoạt động công ty và động tĩnh ông chồng mình. Nhưng khi bà ta nhận được tin này thì trong lòng lo lắng khôn nguôi, thừa dịp Bành Hỉ Trạch chưa quay về, bà điện thoại cho Bành Vũ Hiên. Bây giờ diễn vở kịch này, cũng chỉ mong Bành Vũ Hiên nghe thấy mà đi ngăn cản Bành Hỉ Trạch, phá vỡ mộng đẹp của ông ta.
Ai chẳng biết công ty thiết kế của Bành gia giàu có đến mức nào, mỗi năm cứ thu về hàng triệu đồng tiền lãi, đến lúc Bành Vũ Hiên về tiếp quản công ty, trở thành người nắm quyền sinh quyền sát trong tay thì mẹ con bà ta sẽ đi về đâu? Sự cống hiến của con trai bà ta cho công ty mấy năm nay không thể đổ xuống sông xuống biển được.
Cho nên tốt nhất để Bành Vũ Hiên cũng như vô tình biết được chuyện này, nếu nó cần đứa con gái kia mà không màng địa vị, thì nó ra mặt là êm đẹp nhất.
Bành Vũ Hiên đứng ngoài cửa cả người chấn động, vô cùng sửng sốt.
Thì ra là điệu hổ ly sơn, gọi anh về để tìm cơ hội tiếp cận Nhược Ân.

Thì ra là điệu hổ ly sơn, gọi anh về để tìm cơ hội tiếp cận Nhược Ân.
Đáng ghét! Ông ấy lại đối xử với anh như vậy!
Tức giận đến cả người phát run, Bành Vũ Hiên nắm chặt tay, ngay cả các đốt tay vì quá dùng sức mà cũng trở nên trắng bệch. Anh đẩy cửa xông vào, đi đến trước mặt Giản Quế Hương gằn từng chữ. “Ông ấy tìm Nhược Ân làm gì?”
“Ối…..” Tuy rằng đây là vở kịch bà ta dàn dựng, nhưng Bành Vũ Hiên đột nhiên xông đến rống lên giận dữ như vậy quả thật khiến bà ta giật bắn cả tim, sắc mặt trắng bệch. “Con…Con về khi nào? Đứng ngoài cửa sao không lên tiếng chứ?” Nhìn thấy anh trai mình sắc mặt âm trầm, ánh mắt bốc hỏa, Bành Vũ Thần đứng giữa phòng cũng vô cùng sửng sốt.
“Tôi đang hỏi hai người, có phải ông ấy lên núi tìm Nhược Ân không?” Ngữ khí Bành Vũ Hiên tràn ngập tức giận.
Bành Vũ Thần không biết chắc chắn, nên không dám trả lời.
“Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ mẹ lừa con sao? Ai da, con cũng biết tính tình ông ấy rồi đấy, một khi đã quyết thì không bao giờ thay đổi.” Giản Quế Hương vì muốn anh biết chuyện này mà dày công dàn cuộc đối thoại, tuyệt đối phải diễn đến cùng, không thể để lộ ra sơ hở nào.
Rầm!!!
Bình thường trầm ổn nội liễm là thế mà hôm nay Bành Vũ Hiên như một quả cầu lửa, dùng hết sức mở cửa đi ra khiến anh mẹ con Giản Quế Hương sợ tới mức thót tim.
“Mẹ, mẹ cố tình để anh ta nghe thấy sao?”
Giản Quế Hương lấy lại bình tĩnh, kế hoạch được như nguyện mà miệng cười rộng đến tận mang tai. “Con trai ngoan của mẹ, để nó nghe là chuyện tốt, nó nổi điên cũng tốt, chuyện này chỉ có nó ra mặt ngăn cản thì chúng ta mới có lợi!”
“Cũng phải.” Bành Vũ Thần khoanh tay trước ngực, ra chiều suy tư. Quả thật, được lợi nhất vẫn là mẹ con anh ta!
Bành Vũ Hiên tức giận trở về phòng ngủ, gấp gáp mở điện thoại gọi cho Nhược Ân. Điện thoại vang lên vài hồi chuông mới có người bắt máy.
“Nhược Ân?”
“Hiên….” Nhược Ân còn đang nằm trên giường, giọng nói khàn khàn ủ rũ.
“Em sao vậy? Nghe giọng mệt mỏi quá!” Bành Vũ Hiên xót xa.
“Vâng, hôm nay em hơi mệt.”
“Bên đó có chuyện gì à?” Anh thăm dò.
“Không có……..Làm sao v
<<1 ... 7891011 ... 27>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
502/2180
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT