Tiểu thuyết - Hoa Hồng Trên Cát
Lượt xem : |
i sợ đau nhá, chỉ vì tôi chắng muốn làm bẩn căn tin . Có điều từ đây về sau, ông làm ơn tránh xa tôi giùm . Tôi không muốn nhìn bản mặt khó ưa của ông chút nào, con người xui xẻo chuyên đem tai họa cho tôi.
Đông Phong cười hóm hỉnh với câu trả lời đầy hém hỉnh của cô nàng . Anh nhướng mày đáp tỉnh :
- Cô em ơi ! Ghét của nào trời trao của đó . Biết đâu hai chúng ta là trời sinh một cặp đấy.
Tiểu Băng đỏ mặt vì giận, cô ngoe nguẩy bỏ đi.
- Hứ! Người gì mà vô duyên hết chỗ nói.
Đông Phong cười vang thích thú khi đã chọc giận được cô nàng xảnh xe. . Nhìn xuống bộ đồ có một không hai của mình, anh ngán ngẩm lắc đầu bước vào nhà vệ sinh.
Cuộc chạm chán bất ngờ của anh và Tiểu Băng đầy chất bi kịch, nhưng sao anh không nghe giận cô nàng . Trái lại anh chợt thấy trong người có cảm giác thật rung động , và trái tim có hơi chao đảo khi nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô nàng.
Đông Phong linh cảm anh và Tiểu Băng sẽ còn gặp nhau, và sẽ hứa hẹn rất nhiều điều lý thú sẽ xảy ra.
Mỹ Ngọc bước vào phòng, để tập hồ sơ lên bàn, cô vẫy tay cho mọi người chú ý :
- Nào, các bạn ! Chúng ta lại có nhiệm vụ mới đây.
Trọng Kiệt nhanh miệng hỏi :
- Phòng mình được mời dự tiệc nữa, hả chị ? Phải nói nha, từ ngày có Tiểu Băng về đầu quân, phòng ta có lộc liên miên, thật là sướng miệng . Hôm nay hộ mời mình dùng cơm ở đâu vậy chị ?
Lắc đầu nhìn Trọng Kiệt, Mỹ Ngọc nhăn mặt :
- Cậu lúc nào cũng nghĩ tới ăn uống . Công việc chất đống ra đó kìa, lo mà làm cho xong đi.
Diễm Quyên xen vào :
- Mắng ảnh nhiều nhiều đi chị . Người gì mà lúc nào trong đầu cũng ăn với nhậu . Đúng là cái hủ hèm di động.
Câu nói của Diễm Quyên làm mọi người bật cười nghiêng ngả, mọi cặp mắt đều dồn về phía Trọng Kiệt.
Cố làm mặt tỉnh, Trọng Kiệt nhìn mọi người :
- Có gì đáng để mà cười . Con bé Diễn Quyên chỉ giỏi đặt chuyện . Một người phong độ như tôi, thì sao giống hủ hèm, mọi người nghĩ có đúng không ?
Trọng Kiệt nhìn quanh với vẻ mặt hơi kênh kệu chờ nghe mọi người bày tỏ sự đồng tình, nhưng không một ai lên tiếng phản hồi, ngoài một tràng cười rộ lên to hơn.
Hơi quê, Trọng Kiệt vội quay sang Tiểu Băng, anh xuống giọng :
- Ở đây chỉ có anh em mình là hiểu nhau nhiều nhất . Tiểu Băng ! Em nói với họ một tiếng giùm anh . Đừng để mọi người hiểu lầm . Tin nóng hỏi này mà lan ra ngoài... thì chết anh mất.
Cố nén cười, Tiểu Băng hắng giọng :
- Xin mọi ngưỜi chú ý . Anh Trọng Kiệt chỉ là một con sâu rượu chứ chưa đến độ là hủ hèm . Mọi người đừng tiết lộ ra ngoài, chỉ nên rủ tai cho mọi người trong phòng nghe là đủ.
Trọng Kiệt trợn mắt, hét :
- Ối trời ! Em nói gì thế Tiểu Băng ? Em hùa với nhỏ Quyên để ăn hiếp anh, phải không ?
Tiểu Băng vội đáp:
- Dạ, đâu có . Em thanh minh giùm anh mà.
- Ối giời ! Thanh minh với thanh nga... Em hại anh thì có.
Lại một tràng cười vang lên nắc nẻ, chí riêng Trọng Kiệt ngồi vò đầu với vẻ mặt bí xị thật khó coi.
Chờ tiếng cười lắng xuống, Mỹ Ngọc nghiêm giọng nói :
- Đủ rồi, chúng ta không đùa nữa . Mọi người hãy nghe tôi nói . - Nhìn một lượt khắp phòng, Mỹ Ngọc tiếp - Như thường lệ, hôm nay sẽ có đoàn kiểm tra xuống nghiệm thu các công trình . Mọi người hãy chia nhau phần việc của mình, cố gắng làm cho tốt . Riêng phần báo cáo riêng vơi giám đốc, Tiểu Băng sẽ đảm nhiệm.
Mở mắt lớn nhìn Mỹ Ngọc, Tiểu Băng nói :
- Chị Ơi! Cử người khác thay em, được không? Từ nào giờ em chưa gặp giám đốc, em sợ không làm được tốt lắm.
Vỗ nhẹ vai Tiểu Băng, Mỹ Ngọc khuyến khích:
- Khoảng này do em phụ trách thì đổi cho ai được. Em yên tâm, chị sẽ cùng đi với em. Vài lần rồi em quen ngay.
Tiểu Băng mừng húm, cô reo lên:
- Thiệt hả chị? Ôi! Có chị thì em đỡ lo hơn.
- Chị theo em lần này thôi, sau này em tự đi lên đó, chị còn nhiều việc khác nữa.
- Dạ, em biết rồi.
Mỹ Ngọc quay qua nói:
- Nào ! Tất cả hãy chuẩn bị đi, họ sắp xuống tới rồi.
Mọi người lục tục kéo nhau về chỗ, Mỹ Ngọc hỏi Tiểu Băng :
- Em chuẩn bị số liệu khớp hết rồi chứ ?
Tiểu Băng gật đầu :
- Xong cả rồi, chị ạ.
- Tốt ! Chúng ta đi thôi.
- Đi đâu hả, chị Ngọc ?
Trợn mắt nhìn Tiểu Băng, Mỹ Ngọc kêu lên :
- Ơ hay ! Con bé này bữa nay lạ ghê . Đi lên phòng giám đốc chứ đi đâu . Em hỏi gì ngớ ngẩn vậy Tiểu Băng ?
Chợt hiểu ra, Tiểu Băng cười khúc khích :
- Lần đầu diện kiến giám đốc, nên em khớp, chị thông cảm giùm em.
Cốc nhẹ lên đầu Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cười xoà :
- Có chuyện đó nữa sao ? Vậy mà chị cứ tưởng sẽ không có việc gì khiến cho một cô bé ngổ ngáo như Tiểu Băng phải xếp càng.
Tiểu Băng chớp mi, khúc khích :
- Chị lại trêu em . Báo cáo với giám đốc là chuyện quan trọng và hết sức mới mẻ . Em mà ăn nói lơ mơ, biết đâu ổng cho em nghỉ việc rồi sao ? Chị Ngọc không thương giùm em, cứ ngạo hoài làm em run phát sốt luôn.
Vẻ căng thẳng hiện lên trong khóe mắt Tiểu Băng . Tuy vào làm đã hơn hai tháng, nhưng cô chưa lần nào tiếp xúc với giám đốc, nên cô hơi mất bình tĩnh đôi chút.
Mỹ Ngọc dịu dàng nhìn Tiểu Băng, khuyến khích :
- Giám đốc là người tình cảm, không làm khó dễ gì đâu . Em cứ báo cáo như mọi lần, phần còn lại có gì gút mắc, chị sẽ đỡ cho . Mình đi thôi Tiểu Băng, đừng để giám đốc chờ đợi chúng ta.
- Vâng ạ.
Tiểu Băng kiểm tra lại hồ sơ lần cuối rồi bưo8 c theo Mỹ Ngọc ra ngoài, trong bụng cô đánh lô tô vì hồi hộp.
Đông Phong bỏ cây viết xuống, anh đằng hắng :
- Hoàng Nguyên ! Cái cô nàng Tiểu Băng lóc chóc là lính mới của Mỹ Ngọc, phải không ? Ai đưa cô ấy vào đây vậy ?
Trợn mắt nhìn Đông Phong, Hoàng Nguyên kêu lên :
- Ối trời ! Là cậu chứ còn ai.
Chỉ vào người, Đông Phong cũng ngạc nhiên không kém :
- Cậu có lộn không đấy ? Mình nhớ cả năm nay, mình chưa lần nào tuyển nhân viên mới kia mà.
Hoàng Nguyên dựa ngửa ra ghế, mắt nhìn lom lom vào Đông Phong, anh nghĩ bụng :
- "Quái ! Thằng này lại lên cơn mát rồi . Chính miệng hắn bảo anh tuyển người, bây giờ lại nói năng ngược ngạo như thế, hắn làm cho anh đến phải ngơ ngẩn mất ."
Hoàng Nguyên chép miệng :
- Cậu vẫn tỉnh đấy chứ ? Đầu óc không có gì đáng lo ngại, đúng không ?
- Cậu này lạ, mình vẫm bình thường như mọi ngày, có cậu điên thì có.
Hoàng Nguyên hở hắt ra :
- Đúng đấy ! Ở gần người mưa nắng thất thường như cậu , tớ cũng chuẩn bị điên lên đây này.
Đông Phong lắc đầu :
- Hay nhỉ ! Tớ hỏi cậu một đường, cậu trả lời một nẻo , cậu làm tớ chẳng hiểu gì cả . Đơn giản là cậu nói cho mình biết, ai là người trức tiếp nhận cô ấy , cậu hiểu ra rồi phải không ?
- Dạ, thưa ông... con xin trình bày đầu đuôi ngọn nguồn cho ông đây . - Hoàng Nguyên khoanh tay vờ khúm núm - Hôm trước, ông về Đà Lạt thăm bà cụ, cùng lúc phòng kinh doanh xin thêm người vì công việc quá tải . Ông đã đồng ý và ủy quyền cho con tuyển người . Con đã lục tung tất cả trường đại học danh tiếng mới tìm được người ưng ý, và đã quyết địnnh nhận người ta . Lúc ông về, con cũng đã trình bày sơ qua, ông cũng đã gật đầu rồi kia mà, bây giờ ông hỏi ngược lại, con làm sao đỡ nổi . Ông nhớ lại rồi chớ, ngài giám đốc đáng kính ?
Đông Phong suy nghĩ một lúc rồi vỗ trán kêu lên :
- Ừ nhỉ . Vậy mà tới quên biến đi mất . Tớ xin lỗi cậu, ngàn lần xin lỗi cậu . Cậu đừng gọi tớ bằng ông, tớ tổ thọ mất.
Hoàng Nguyên chấp tay xá dài :
- Cậu làm ơn đi Phong . Cậu đừng quên cái kiểu chết người như thế . Cứ cái đà này, không khéo chừng vài l
Đông Phong cười hóm hỉnh với câu trả lời đầy hém hỉnh của cô nàng . Anh nhướng mày đáp tỉnh :
- Cô em ơi ! Ghét của nào trời trao của đó . Biết đâu hai chúng ta là trời sinh một cặp đấy.
Tiểu Băng đỏ mặt vì giận, cô ngoe nguẩy bỏ đi.
- Hứ! Người gì mà vô duyên hết chỗ nói.
Đông Phong cười vang thích thú khi đã chọc giận được cô nàng xảnh xe. . Nhìn xuống bộ đồ có một không hai của mình, anh ngán ngẩm lắc đầu bước vào nhà vệ sinh.
Cuộc chạm chán bất ngờ của anh và Tiểu Băng đầy chất bi kịch, nhưng sao anh không nghe giận cô nàng . Trái lại anh chợt thấy trong người có cảm giác thật rung động , và trái tim có hơi chao đảo khi nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô nàng.
Đông Phong linh cảm anh và Tiểu Băng sẽ còn gặp nhau, và sẽ hứa hẹn rất nhiều điều lý thú sẽ xảy ra.
Mỹ Ngọc bước vào phòng, để tập hồ sơ lên bàn, cô vẫy tay cho mọi người chú ý :
- Nào, các bạn ! Chúng ta lại có nhiệm vụ mới đây.
Trọng Kiệt nhanh miệng hỏi :
- Phòng mình được mời dự tiệc nữa, hả chị ? Phải nói nha, từ ngày có Tiểu Băng về đầu quân, phòng ta có lộc liên miên, thật là sướng miệng . Hôm nay hộ mời mình dùng cơm ở đâu vậy chị ?
Lắc đầu nhìn Trọng Kiệt, Mỹ Ngọc nhăn mặt :
- Cậu lúc nào cũng nghĩ tới ăn uống . Công việc chất đống ra đó kìa, lo mà làm cho xong đi.
Diễm Quyên xen vào :
- Mắng ảnh nhiều nhiều đi chị . Người gì mà lúc nào trong đầu cũng ăn với nhậu . Đúng là cái hủ hèm di động.
Câu nói của Diễm Quyên làm mọi người bật cười nghiêng ngả, mọi cặp mắt đều dồn về phía Trọng Kiệt.
Cố làm mặt tỉnh, Trọng Kiệt nhìn mọi người :
- Có gì đáng để mà cười . Con bé Diễn Quyên chỉ giỏi đặt chuyện . Một người phong độ như tôi, thì sao giống hủ hèm, mọi người nghĩ có đúng không ?
Trọng Kiệt nhìn quanh với vẻ mặt hơi kênh kệu chờ nghe mọi người bày tỏ sự đồng tình, nhưng không một ai lên tiếng phản hồi, ngoài một tràng cười rộ lên to hơn.
Hơi quê, Trọng Kiệt vội quay sang Tiểu Băng, anh xuống giọng :
- Ở đây chỉ có anh em mình là hiểu nhau nhiều nhất . Tiểu Băng ! Em nói với họ một tiếng giùm anh . Đừng để mọi người hiểu lầm . Tin nóng hỏi này mà lan ra ngoài... thì chết anh mất.
Cố nén cười, Tiểu Băng hắng giọng :
- Xin mọi ngưỜi chú ý . Anh Trọng Kiệt chỉ là một con sâu rượu chứ chưa đến độ là hủ hèm . Mọi người đừng tiết lộ ra ngoài, chỉ nên rủ tai cho mọi người trong phòng nghe là đủ.
Trọng Kiệt trợn mắt, hét :
- Ối trời ! Em nói gì thế Tiểu Băng ? Em hùa với nhỏ Quyên để ăn hiếp anh, phải không ?
Tiểu Băng vội đáp:
- Dạ, đâu có . Em thanh minh giùm anh mà.
- Ối giời ! Thanh minh với thanh nga... Em hại anh thì có.
Lại một tràng cười vang lên nắc nẻ, chí riêng Trọng Kiệt ngồi vò đầu với vẻ mặt bí xị thật khó coi.
Chờ tiếng cười lắng xuống, Mỹ Ngọc nghiêm giọng nói :
- Đủ rồi, chúng ta không đùa nữa . Mọi người hãy nghe tôi nói . - Nhìn một lượt khắp phòng, Mỹ Ngọc tiếp - Như thường lệ, hôm nay sẽ có đoàn kiểm tra xuống nghiệm thu các công trình . Mọi người hãy chia nhau phần việc của mình, cố gắng làm cho tốt . Riêng phần báo cáo riêng vơi giám đốc, Tiểu Băng sẽ đảm nhiệm.
Mở mắt lớn nhìn Mỹ Ngọc, Tiểu Băng nói :
- Chị Ơi! Cử người khác thay em, được không? Từ nào giờ em chưa gặp giám đốc, em sợ không làm được tốt lắm.
Vỗ nhẹ vai Tiểu Băng, Mỹ Ngọc khuyến khích:
- Khoảng này do em phụ trách thì đổi cho ai được. Em yên tâm, chị sẽ cùng đi với em. Vài lần rồi em quen ngay.
Tiểu Băng mừng húm, cô reo lên:
- Thiệt hả chị? Ôi! Có chị thì em đỡ lo hơn.
- Chị theo em lần này thôi, sau này em tự đi lên đó, chị còn nhiều việc khác nữa.
- Dạ, em biết rồi.
Mỹ Ngọc quay qua nói:
- Nào ! Tất cả hãy chuẩn bị đi, họ sắp xuống tới rồi.
Mọi người lục tục kéo nhau về chỗ, Mỹ Ngọc hỏi Tiểu Băng :
- Em chuẩn bị số liệu khớp hết rồi chứ ?
Tiểu Băng gật đầu :
- Xong cả rồi, chị ạ.
- Tốt ! Chúng ta đi thôi.
- Đi đâu hả, chị Ngọc ?
Trợn mắt nhìn Tiểu Băng, Mỹ Ngọc kêu lên :
- Ơ hay ! Con bé này bữa nay lạ ghê . Đi lên phòng giám đốc chứ đi đâu . Em hỏi gì ngớ ngẩn vậy Tiểu Băng ?
Chợt hiểu ra, Tiểu Băng cười khúc khích :
- Lần đầu diện kiến giám đốc, nên em khớp, chị thông cảm giùm em.
Cốc nhẹ lên đầu Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cười xoà :
- Có chuyện đó nữa sao ? Vậy mà chị cứ tưởng sẽ không có việc gì khiến cho một cô bé ngổ ngáo như Tiểu Băng phải xếp càng.
Tiểu Băng chớp mi, khúc khích :
- Chị lại trêu em . Báo cáo với giám đốc là chuyện quan trọng và hết sức mới mẻ . Em mà ăn nói lơ mơ, biết đâu ổng cho em nghỉ việc rồi sao ? Chị Ngọc không thương giùm em, cứ ngạo hoài làm em run phát sốt luôn.
Vẻ căng thẳng hiện lên trong khóe mắt Tiểu Băng . Tuy vào làm đã hơn hai tháng, nhưng cô chưa lần nào tiếp xúc với giám đốc, nên cô hơi mất bình tĩnh đôi chút.
Mỹ Ngọc dịu dàng nhìn Tiểu Băng, khuyến khích :
- Giám đốc là người tình cảm, không làm khó dễ gì đâu . Em cứ báo cáo như mọi lần, phần còn lại có gì gút mắc, chị sẽ đỡ cho . Mình đi thôi Tiểu Băng, đừng để giám đốc chờ đợi chúng ta.
- Vâng ạ.
Tiểu Băng kiểm tra lại hồ sơ lần cuối rồi bưo8 c theo Mỹ Ngọc ra ngoài, trong bụng cô đánh lô tô vì hồi hộp.
Đông Phong bỏ cây viết xuống, anh đằng hắng :
- Hoàng Nguyên ! Cái cô nàng Tiểu Băng lóc chóc là lính mới của Mỹ Ngọc, phải không ? Ai đưa cô ấy vào đây vậy ?
Trợn mắt nhìn Đông Phong, Hoàng Nguyên kêu lên :
- Ối trời ! Là cậu chứ còn ai.
Chỉ vào người, Đông Phong cũng ngạc nhiên không kém :
- Cậu có lộn không đấy ? Mình nhớ cả năm nay, mình chưa lần nào tuyển nhân viên mới kia mà.
Hoàng Nguyên dựa ngửa ra ghế, mắt nhìn lom lom vào Đông Phong, anh nghĩ bụng :
- "Quái ! Thằng này lại lên cơn mát rồi . Chính miệng hắn bảo anh tuyển người, bây giờ lại nói năng ngược ngạo như thế, hắn làm cho anh đến phải ngơ ngẩn mất ."
Hoàng Nguyên chép miệng :
- Cậu vẫn tỉnh đấy chứ ? Đầu óc không có gì đáng lo ngại, đúng không ?
- Cậu này lạ, mình vẫm bình thường như mọi ngày, có cậu điên thì có.
Hoàng Nguyên hở hắt ra :
- Đúng đấy ! Ở gần người mưa nắng thất thường như cậu , tớ cũng chuẩn bị điên lên đây này.
Đông Phong lắc đầu :
- Hay nhỉ ! Tớ hỏi cậu một đường, cậu trả lời một nẻo , cậu làm tớ chẳng hiểu gì cả . Đơn giản là cậu nói cho mình biết, ai là người trức tiếp nhận cô ấy , cậu hiểu ra rồi phải không ?
- Dạ, thưa ông... con xin trình bày đầu đuôi ngọn nguồn cho ông đây . - Hoàng Nguyên khoanh tay vờ khúm núm - Hôm trước, ông về Đà Lạt thăm bà cụ, cùng lúc phòng kinh doanh xin thêm người vì công việc quá tải . Ông đã đồng ý và ủy quyền cho con tuyển người . Con đã lục tung tất cả trường đại học danh tiếng mới tìm được người ưng ý, và đã quyết địnnh nhận người ta . Lúc ông về, con cũng đã trình bày sơ qua, ông cũng đã gật đầu rồi kia mà, bây giờ ông hỏi ngược lại, con làm sao đỡ nổi . Ông nhớ lại rồi chớ, ngài giám đốc đáng kính ?
Đông Phong suy nghĩ một lúc rồi vỗ trán kêu lên :
- Ừ nhỉ . Vậy mà tới quên biến đi mất . Tớ xin lỗi cậu, ngàn lần xin lỗi cậu . Cậu đừng gọi tớ bằng ông, tớ tổ thọ mất.
Hoàng Nguyên chấp tay xá dài :
- Cậu làm ơn đi Phong . Cậu đừng quên cái kiểu chết người như thế . Cứ cái đà này, không khéo chừng vài l
Bài viết liên quan!