watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Hoa Hồng Trên Cát

Lượt xem :
thương anh ? Anh không hiểu... Để nói được điều đó với anh là rất khó. Có là con gái, cô sẽ xấu hổ khi phải thú nhận trước mặt anh.
Giọng cô sũng nước:
-Em nói giởn mà thật sự em lo cho anh lắm. anh đừng đuổi em đi. Đời này kiếp này, em chỉ muốn gần anh, chăm sóc cho anh.
Đông Phong nghe mát cả ruột, nhưng anh vẫn làm mặt lạnh.
-Tiểu Băng an ủi anh, đúng không ? Dù sao anh cũng cảm ơn em, cho dù chỉ là lòng thương hại.
Không biết giải thích sao cho anh hiểu. Nhìn anh đau đớn, cô nghe lòng mình quặn thắt. hai hàng nước mắt chảy dài. tiểu Băng òa khóc nức nở.
Đông Phong quýnh quáng ngồi ngây người. Anh hối hận khi đùa quá trớn để Tiểu Băng rơi lệ.
Không kiềm chế được tình cảm của mình, Đông Phong siết chặt Tiểu Băng vào lòng. Anh ngọt ngào:
-Nín đi em ! Anh đùa thôi mà. anh thật hồ đồ khi làm em khóc. tầt cả cũng vì anh quá yêu em, yêu em hơn cả tấm thân mình. Anh chỉ muốn dọ ý coi em có chút xíu tình cảm nào dành cho anh mà thôi.
Tiểu Băng bặm môi xô anh ra. cô bị anh gạt mà không biết.
Đấm lia lịa vào ngực Đông Phong, Tiểu Băng làu bàu:
Đám gạt người ta, anh thật đáng ghét quá đi. không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, Đông Phong nở nụ cười thật đẹp. anh từ từ cúi xuống , đặt một nụ hôn nóng bỏng lên đôi môi hồng đang dỗi hờn của Tiểu Băng.
Run rẩy đón nhận nụ hôn ngọt ngào, Tiểu Băng xấu hổ nép sát vào người Đông Phong . Anh là chàng hoàng tử lần đầu tiên mở ngõ trái tim cô, người đàn ông bản lĩnh mà cô chờ đợi.
Thời gian ngừng trôi như muốn chứng kiến tình yêu tuyệt vời của họ.
Nụ hôntưởng chừng như bất tận. Tiểu Băng khẽ cựa quậy, nụ hôn đắm đuối của anh làm cô ngộp thở.
Luyến tiếc dứt môi mình ra khỏi bờ môi tinh khiết của cộ Đông Phong khám phá ra một điều thật tuyệt, là cô chưa biết hôn.
Cử chỉ thẹn thùng của cô làm anh thương thật nhiều, giương mặt đỏ hồng xinh xắn với bờ môi phụng phịu dể thương. Nhìn cô, anh chỉ muốn hôn cô, muốn chìm đắm trên bờ môi ngọt ngào tinh khiết.
Vuốt ve mái tóc óng mượt của Tiểu Băng. Đông Phong thì thầm:
-Em có yêu anh không hả bé con ?
Tiểu Băng cúi gầm mặt, cô đáp lí nhí:
-Ghét anh thì có.
Đông Phong cười lớn. Bẹo má cô, anh trêu:
-Con gái thường làm ngược lại những gì đã nói, em ghét anh nghĩa là em cũng yêu anh.
Tiểu Băng bĩu đôi môi hồng, cô chảnh chọe:
-Xì ! Còn khuya mới có chuyện đó.
Đông Phong hỏi khó :
-Không yêu mà cho anh hôn, hả cô bé ?
Tiểu Băng đỏ mặt, cô phụng phịu:
-Tại anh làm ẩu chứ bộ.
Nhìn thật sâu vào đôi mắt trong trẻo của cộ Đông Phong ngọt ngào:
-Tiểu Băng ! Em có biết lá anh yêu em nhiều lắmkhông ? Dù biết em cũng thế, nhưng anh muốn nghe từ miệng em nói ra điều kỳ diệu ấy.
Ngước nhìn anh với đôi mắt tin tưởng, Tiểu Băng dịu dàng nói:
- Đông Phong ! Em yêu anh, anh là người đàn ông em yêu nhất trên đời. cả trái tim em đều thuộc về anh, em nguyện yêu anh hết kiếp này.
Đông Phong lắng nghe như nuốt lấy hết từng lời ngọt ngào của Tiểu Băng. Hạnh phúc òa vở trong ánh mắt ngập tràn tình yêu, anh ngỡ mình khpông còn sung sướng nào bằng khi Tiểu Băng đáp trả tình anh.
Bế bổng cô trên tay, Đông Phong xay vòng mấy bận, anh reo lên thích thú:
-Cám ơn em, Tiểu Băng. Cô bé sẽ là người mãi ngự trị trong tim anh, óc của anh. em chính là cô tiên dịu dàng mà tạo hóa đã ban tặng cho anh.
Tiểu Băng mắt ngời hạnh phúc, cô cười khúc khích:
-Anh ngốc quá ! Tình yêu thực thụ xuất phát từ con tim, sao lại cám ơn em?
Thả cô xuống. Đông Phong đăc chí thì thầm vào tai cô:
-Nụ hôn đầu tiên em đã trao trọn cho anh, bờ môi em quá tinh khiết, ngọt ngào, anh thật hạnh phúc, em có hiểu không, bé con ?
Tiểu Băng xầu hổ giấu mặt vào vai Đông Phong. Ở cạnh anh, cô thấy mình thật bình yên và hoàn tin tưởng vào tình yêu ngọt ngào của anh.
Đông Phong mỉm cười mản nguyện. Anh dịu dàng đặt lên môi cô một cái hôn cháy bỏng. Tiểu Băng khép mắt đón nhận. Cô quàng tay qua cổ anh. Nụ hôn của anh quá nồng nàn. Cô hiểu rằng, từ đây về sau, cả anh và cô đều không thể sống thiếu nhau.

Thủy Tiên bực bội ném mạnh mấy cuốn tạp chí trên bàn xuống đất. Cô mím đôi môi mỏng làu bàu:
-Chó thật ! Mình đã làm đũ mọi cách vẫn không vừa ý gã. gã tưởng mình là ai mà phách lối cao ngạo thế ? Hừ ! Có ngày cũng phải quỳ mọp dưới chân mình cho mà xem.
Chị Mười giúp việc vô tình đi quạ Nhìn thấy phòng khách ngổn ngang vỏ bia và thuốc lá, chị ngán ngẩm ngó Thủy Tiên.
Quắc mắt nhìn chị, Thủy Tiên cau có:
.Dọn dẹp cho sạch các thứ, đứng phỗng ra đó làm gì ? Thiệt bực mình quá đi.
Chị Mười yên lặng làm việc. Cô gái này lại trở chứng, cái thói đỏng đảnh kiêu căng không chịu được.
Gom vỏ bia cho vào bọc nilon, chị Mười quay bưóc:
Thủy Tiên hét lớn:
- Đã xong đâu mà định chuồn. Chị làm biếng vừa thôi chứ, tôi mách lại anh Phong thì khốn.
Chị Mười nhỏ nhẹ :
Đạ, tôi xuống bếp lấy cây lau nhà. Tôi có trốn việc đâu mà cô hăm dọa.
Thủy Tiên trợn mắt quát :
-Chị trả treo với tôi đấy hả ? Chị là cái thá gì mà dám cải lời tôi. Cho chị hay, chị còn có thái độ vô lễ với tôi, tôi đuổi chị ra đường bây giờ.
Chị Mười nghe mặt nóng bừng. Từ ngày Đông Phong đưa cô ả về đây, chị bị cô ả quây tối tăm mặt mũi, lại thường xuyên hứng chịu những cơn ciận dữ vô cớ của cô ả.
Con người Thủy Tiên bệnh hoạn vô cùng, nóc bia hút thuốc như điên. Chỉ trừ lúc Đông Phong ở nhà mới giã vờ ngọt ngào. Cứ trông cô ả thì biết. Quần áo hở hang khiêu gợi, mặt mày lòe lẹt phấn son, cô ả đỏm dáng phát khiếp.
Mà cũng lạ, Thủy Tiên và ông Quang bảo là quan chú cháu, nhưng nhiều lần chị bắt gặp, họ quấn quít lấy nhau như vợ chồng son. Chị thắc mắc lung tung lắm. Nhưng không dám nói với ai. Phận làm mướn như chị nói ai tin.
Tuổi đời Thủy Tiên chỉ bằng đứa em út của chị, sao lại nói năng báng bỗ quá đỗi. Chị không đòi hỏi cô ta điều gì, chỉ mong cô ta thận trọng lời nói một chút. Dù đi ở nhưng chị vẫn là con người, vẫn có lòng tự trọng.
Nghiêm nghị nhìn Thủy Tiên. Chị Mười nói rõ ràng từng tiếng:
-Xin cô nhẹ lời một chút. Nghĩ cô là bạn của cậu chủ nên tôi mới phục vụ tận tình, bằng không... cô có cho vàng, tôi cũng hông thèm làm cho cộ Người nghèo như tôi tuy nghèo vật chất, nhưng lại giàu tình thương. Thứ mà nhiều người sang cả không có được.
Nói rồi chị bỏ đi thẳn, Thủy Tiên giận đỏ mặt vì bị mắng. Cô gào lên :
- Đứng lại ! Mày dám hỗn xược với tao hả, bà đập cho vở mặt mày ra . thân ở đợ mà khua môi, dạy đời chủ nhà... Thứ khốn nạn như mày, ai mà chứa.
Chưa đã nư, Thủy Tiên hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất. Cô ngồi phịch xuống ghế thơ hổn hển, cơn giận dữ trong lòng cô càng lúc càng tăng cao.
Ông Quang khất khưởng đi vào. Đến bên Thủy Tiên, ông lè nhè:
-Giận ai mà ầm lên vậy cưng ? Để anh đền cho em.
Ông Quang sàm sở hôn lên mặt Thủy Tiên, bàn tay ông vuốt ve đùi cô.
Thủy Tiên cau mặt hất ông ra, cô đang giọng:
- Đi đâu giờ này mới chịu lết về ? Nói cho anh hay, tôi sắp điên lên rồi nè.
Dựa ngửa ra ghế, ông Quang cười đểu:
-Gì mà ghê thế ? Nói anh nghe, đứa nào dám chọc giận cục cưng của anh vậy?
-Hừ ! Còn ai ngoài mấy người làm công ở đây ? Còn nữa, thêm thằng cháu phách lối của anh đó.
-Xời tưởng chuyện gì. Anh có cách để thằng Phong tự bước vào tròng. Em đợi coi anh ra tay.
Thủy Tiên sáng mắt:
-Thật không ? Đừng để em mừng hụt. Anh là hay nổ thuộc hàng cao thủ.
-Lần này thì ngoại lệ, nhưng em phải hứa không được bỏ rơi anh, lúc đó anh mới ô kê.
Thủy Tiên
<<1 ... 1213141516 ... 24>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
8/2246
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT