Tiểu thuyết - Hoa Hồng Trên Cát
Lượt xem : |
i? Hắn mê mệt sắc đẹp của em chứ?
- Mể Hứ! Người gì mà khô như ngói. Thân thể bốc lửa của em cũng không làm hắn chú ý. Điệu này chắc phải bỏ cuộc sớm hơn dự định.
- Từ từ đã nào. Em đừng gấp quá, kẻo hắn nghi ngờ. Mình vẫn còn nhiều time mà cưng.
Thuỷ Tiên thở hắt ra:
- Đành chờ chứ biết làm sao hơn. Hắn coi vậy mà cứng rắn thật. Ước gì được hắn tự nguyện yêu em thì thật tuyệt.
Ông Quang nhỏm dậy, ông gầm gừ:
- Dẹp ngay ý định đó đi. Em đừng nuôi ý phản bội. Anh không để em tự do cắm sừng lên đầu anh đâu.
- Thế anh sẽ làm gì nếu em yêu hắn thật?
- Anh sẽ “xử” em nếu em đi ngược lại kế hoạch của anh. Em đã từng chứng kiến hậu quả tàn khốc của những kẻ trở mặt với anh. Em liệu mà an phận đi cưng. Anh thề sẽ không phụ lòng em.
Thuỷ Tiên thoáng rùng mình. Cô quá hiểu co người thâm hiểm của ông Q. Ông ta sẵn sàng dùng những thủ đoạn tàn ác với những ai phản bội ông ta.
Dù muốn “xé rào”, nhưng cô hơi ngần ngại. Đông Phong chưa thuộc về cô thì cô chưa thể hất cẳng ông Q.
Thuỷ Tiên cười cười:
- Em luỵ hắn cũng là vì anh. Nếu anh ghent hì thôi vậy, anh tìm đứa khác mà nhờ vả.
Ông Quang vuốt ve co, giọng ông lọc lõi:
- Anh thừa biết em sẽ không dám. Ngoài em ra, anh chẳng tin được đứa nào. Ngoan, nghe lời anh. Sau này có tiến, chúng ta cùng hưởng 1 đời giàu sang.
Thuỷ Tiên mệt mỏi nói:
- Anh về phòng đi, lỡ hắn biết thì hỏng hết. Em buồn ngủ lắm rồi.
Cười khằng khặc, ông Quang chồm lên người Thuỷ Tiên:
- Ối! Giờ này hắn ngủ mất tiểu rồi. Mấy ngày nay không được yêu em, anh nhớ em muốn điên lên.
Rồi ông vồ vập cúi xuống người Thuỷ Tiên, mặc cô đồng ý hay không.
Thuỷ Tiên cũng hào hứng đáp trả. Cô nhắm mắt tưởng tượng như đang cùng Đông Phong ái ân mặn nồng.
Ngước nhì màn mưa dày đặc, Tiểu Băng khẽ thở dài. 1 tuần cô ra đây thì ông trời mưa đủ cả 1 tuần làm cô buồn chết đi được.
Tiểu Băng xuống nghiệm thu công trình của công ty tại Vũng Tàu. Lẽ ra Mỹ Ngọc sẽ đi chung nhưng vì sắp đến ngày cưới nên Tiểu Băng giành đi 1 mình để Mỹ Ngọc có thời gian rảnh thu xếp mọi việc chu đáo hơn.
Đưa tay hứng những giọt mưa mát lạnh, Tiểu Băng áp lên mặt. Cảm giác mát lạnh làm cô tạm quên đi muộn phiền
Chú Tư quản đốc bước vào. Nhìn Tiểu Băng đùa với những giọt nước, chú đằng hắng:
- Cô Băng! Nhìn cô bây giờ có ai nghĩ là cô đã đi làm đâu.
Tiểu Băng quay lại. Nhìn thấy chú cô vội reo lên:
- Chú tới rồi à? Mình đi ngay hả chú?
Chú Tư ngần ngại:
- Trời mưa to quá, đường xuống công trình khá lầy lội, tôi sợ cô không chịu nổi. Mưa như vầy, dễ bị cảm lắm.
Tiểu Băng cười lớn:
- Không sao đâu chú. Thời gian nghiệm thu sắp hết, cháu còn phải tổng hợp để báo cáo về công tỵ Cháu không thể ngồi yên nhìn thời tiết xấu làm ảnh hưởng công việc.
Đưa cho cô cái áo mưa, chú Tư cười hiền:
- Hiếm có người nào năng nổ giống cộ Ở đây, ai cũng nói cô Băng là người con gái giỏi quá, tình tình lại dễ thương. Nói cô đừng giận, ai mà gặp cô là có phước lắm đấy.
Tiểu Băng đỏ mặt cười trừ. Chú Tư là người chân chất, có gì không phải chú góp ý ngaỵ Tiểu Băng rất thích làm việc với chú.
Nghiêng đầu cô chúm chím:
- Chỉ 1 mình chú khen cháu thôi. Còn ở nhà, ngoại hay mắng cháu là nghịch ngợm. Bà chưa từng khen dù chỉ nửa lời chú ạ.
- À! Thế cô Băng ở với bà cụ, nhà cô có đông người không?
- Dạ, chỉ có cháu với bà ngoại thôi. Ba mẹ cháu mất lâu rồi, cháu cũng không có anh chị em nào cả.
Chú Tư thở hắt ra:
- Nhà cô Băng cũng đơn chiếc quá. Thôi, mình đi đi. Bộ phận giám sát công trình cũng tới cả rồi.
Tiểu Băng gật đầu. Cô theo chân chú Tư xuống công trình. Đường sá lày lội trơn trợt, Tiểu Băng cố lắm mới không bị té.
Thỉnh thoảng, có người ngã đánh bịch xuống bùn làm rộ lên những tràng cười vui vẻ. Vì thế, Tiểu Băng cũng bớt căng thẳng khi chăm chú vào công việc dưới trận mưa không ngớt.
Đông Phong bỏ vài bộ quần áo vào túi du lịch. Anh chửi thầm trong bụng cái gã Hoàng Nguyên.
Anh bảo hắn đi cùng Tiểu Băng ra Vũng Tàu, vậy mà hắn viện cớ để ở lại, bỏ 1 mình Tiểu Băng với cả công trình ngoài đó.
Sáng nay, Đông Phong chưng hửng khi vô tình thấy Hoàng Nguyên thong dong bát phố. Chặn hắn lại hỏi thăm, hắn tỉnh bơ phán là ở nhà có chuyện trọng đại, đành để Tiểu Băng đi. Đông Phong tức vô cùng, nhưng còn biết nói gì hơn. Ai bảo anh là bạn thân của hắn.
Đông Phong nghe lòng thấp thỏm không an tâm. Anh quyết định ra VT ngay, bỏ Tiểu Băng ngoài đó là 1 việc anh chưa nghĩ đến.
Bước ra phòng khách, Đông Phong nói to:
- Chú Quang! Cháu có việc phải ra VT, chú và Thuỷ Tiên ở lại trông nhà hộ cháu.
Ông Quang tắt TV, tay xoa vào nhau, ông cười hệnh hệch:
- P này! Chú có chuyện muốn nhờ cháu đây.
- Chú đừng ngại. Có gì khó khăn chú cứ nòi, mình là người nhà mà chú.
Ông Quang vờ thở dài:
- Tiền gửi trong bank chưa kịp rút, bây giờ chú có công việc phải giải quyết…Kẹt quá đành phải mở miệng hỏi cháu. Thật sự… chú ngại quá.
Đông Phong dễ dãi:
- Chú cần bao nhiêu? Nếu số tiền không lớn, cháu sẽ giúp.
- À… Ừ, cỡ chừng 100 triệu. Cháu nhắm có được không?
Không chút nghi ngờ, Đông Phong ký tờ séc và đưa cho ông Q.
- Chú đưa cho cô thủ quỹ, bảo cô ấy rút tiền mặt. Cháu sẽ điện nói trước với cô ấy.
Hí hửng cầm tờ séc, ông Quang cười tít mắt:
- Cám ơn cháu. Vài bữa, chú sẽ trả liên cho.
Đông Phong khoát tay:
- Cháu cũng chưa cần dùng đến số tiền này, thong thả chú gửi lại cũng được.
Thuỷ Tiên xuống tới, thấy Đông Phong khoát áo chuẩn bị đi, cô vọt miệng hỏi:
- Anh đi đâu mà tay xách, tay mang vậy Đông Phong?
Đông Phong quay lại, anh trầm giọng:
- Tôi ra xem công trình ngoài VT. Ở nhà buồn, Thuỷ Tiên nhờ chú Quang đưa đi chơi cho khuây khoả.
- Thế chừng nào anh về?
- Có lẽ vài hôm nữa.
Thuỷ Tiên nũng nịu:
- Anh cho em tháp tùng với. Em cũng muốn ra VT đổi gió vài hôm.
Đông Phong từ chối khéo:
- Tôi xuống đó rồi còn đi vài nơi khác. Vả lại, công việc khá vất vả, Thuỷ Tiên theo tôi kô nổi đâu. Hẹn cô dịp khác vậy.
Thuỷ Tiên nhìn Đông Phong với ánh mắt thật tình tứ, cô cong môi:
- Vậy anh nhớ về sớm nhạ Vắng anh, trong lòng em bồn chồn lắm.
Đông Phong mỉm cười không đáp. Bên cạnh 1 Thuỷ Tiên sắc sảo, lời nói lúc nào cũng ngọt ngào và chiều chuộng anh rất mực, nhưng không hiểu sao anh thấy lòng chẳng mảy may rung động. Thật sự anh chỉ xem cô như 1 đứa em gái hay vòi vĩnh, hoàn toàn không có chút tình cảm trai gái xen vào.
Đông Phong nói với ông Q:
- Hay chú đưa Thuỷ Tiên ra thăm mẹ cháu để bà mừng?
Ông Quang hỏi lại:
- Mẹ cháu à? Bà ấy hiện ở đâu?
Đông Phong khựng người, giọng anh ngạc nhiên:
- Bà vẫn ở trên ĐL. Bộ chú quên mẹ cháu vẫn còn buồn vệ vụ tai nạn năm xưa à?
Ông Quang hơi tái mặt. Ông nghĩ trong bụng: “ Sao bà ấy vẫn còn sống chứ? Lý ra bà phải chết cùng chồng rồi. Ông thật chủ quan khi không điều tra kỹ càng.”
Vờ vỗ trán, ông Quang giả lả:
- Ồ! Chú thật lẩm cẩm. Thế mẹ cháu sống với ai trên đó?
- Chỉ 1 mình và mấy người giúp việc. Gặp lại chú, chắc mẹ cháu mừng lắm. Để cháu điện trước cho mẹ cháu hay.
Ông Quang vội xua tay:
- Thôi cháu, chú muốn tạo bất ngờ cho chị ấy. Cháu điện về sẽ mất haỵ Cháu lo công việc của mình đi, sớm muộn gì cháu cũng phải lên thăm chị ấy 1 chuyến.
- Vâng. Vậy cháu đi nghen chú.
- Ừ, đi đi cháu.
Chờ Đông Phong đi khuất, Thuỷ Tiên kéo tay ông Q:
- Mặt mày anh sao xanh tái vậy? Có tiền
- Mể Hứ! Người gì mà khô như ngói. Thân thể bốc lửa của em cũng không làm hắn chú ý. Điệu này chắc phải bỏ cuộc sớm hơn dự định.
- Từ từ đã nào. Em đừng gấp quá, kẻo hắn nghi ngờ. Mình vẫn còn nhiều time mà cưng.
Thuỷ Tiên thở hắt ra:
- Đành chờ chứ biết làm sao hơn. Hắn coi vậy mà cứng rắn thật. Ước gì được hắn tự nguyện yêu em thì thật tuyệt.
Ông Quang nhỏm dậy, ông gầm gừ:
- Dẹp ngay ý định đó đi. Em đừng nuôi ý phản bội. Anh không để em tự do cắm sừng lên đầu anh đâu.
- Thế anh sẽ làm gì nếu em yêu hắn thật?
- Anh sẽ “xử” em nếu em đi ngược lại kế hoạch của anh. Em đã từng chứng kiến hậu quả tàn khốc của những kẻ trở mặt với anh. Em liệu mà an phận đi cưng. Anh thề sẽ không phụ lòng em.
Thuỷ Tiên thoáng rùng mình. Cô quá hiểu co người thâm hiểm của ông Q. Ông ta sẵn sàng dùng những thủ đoạn tàn ác với những ai phản bội ông ta.
Dù muốn “xé rào”, nhưng cô hơi ngần ngại. Đông Phong chưa thuộc về cô thì cô chưa thể hất cẳng ông Q.
Thuỷ Tiên cười cười:
- Em luỵ hắn cũng là vì anh. Nếu anh ghent hì thôi vậy, anh tìm đứa khác mà nhờ vả.
Ông Quang vuốt ve co, giọng ông lọc lõi:
- Anh thừa biết em sẽ không dám. Ngoài em ra, anh chẳng tin được đứa nào. Ngoan, nghe lời anh. Sau này có tiến, chúng ta cùng hưởng 1 đời giàu sang.
Thuỷ Tiên mệt mỏi nói:
- Anh về phòng đi, lỡ hắn biết thì hỏng hết. Em buồn ngủ lắm rồi.
Cười khằng khặc, ông Quang chồm lên người Thuỷ Tiên:
- Ối! Giờ này hắn ngủ mất tiểu rồi. Mấy ngày nay không được yêu em, anh nhớ em muốn điên lên.
Rồi ông vồ vập cúi xuống người Thuỷ Tiên, mặc cô đồng ý hay không.
Thuỷ Tiên cũng hào hứng đáp trả. Cô nhắm mắt tưởng tượng như đang cùng Đông Phong ái ân mặn nồng.
Ngước nhì màn mưa dày đặc, Tiểu Băng khẽ thở dài. 1 tuần cô ra đây thì ông trời mưa đủ cả 1 tuần làm cô buồn chết đi được.
Tiểu Băng xuống nghiệm thu công trình của công ty tại Vũng Tàu. Lẽ ra Mỹ Ngọc sẽ đi chung nhưng vì sắp đến ngày cưới nên Tiểu Băng giành đi 1 mình để Mỹ Ngọc có thời gian rảnh thu xếp mọi việc chu đáo hơn.
Đưa tay hứng những giọt mưa mát lạnh, Tiểu Băng áp lên mặt. Cảm giác mát lạnh làm cô tạm quên đi muộn phiền
Chú Tư quản đốc bước vào. Nhìn Tiểu Băng đùa với những giọt nước, chú đằng hắng:
- Cô Băng! Nhìn cô bây giờ có ai nghĩ là cô đã đi làm đâu.
Tiểu Băng quay lại. Nhìn thấy chú cô vội reo lên:
- Chú tới rồi à? Mình đi ngay hả chú?
Chú Tư ngần ngại:
- Trời mưa to quá, đường xuống công trình khá lầy lội, tôi sợ cô không chịu nổi. Mưa như vầy, dễ bị cảm lắm.
Tiểu Băng cười lớn:
- Không sao đâu chú. Thời gian nghiệm thu sắp hết, cháu còn phải tổng hợp để báo cáo về công tỵ Cháu không thể ngồi yên nhìn thời tiết xấu làm ảnh hưởng công việc.
Đưa cho cô cái áo mưa, chú Tư cười hiền:
- Hiếm có người nào năng nổ giống cộ Ở đây, ai cũng nói cô Băng là người con gái giỏi quá, tình tình lại dễ thương. Nói cô đừng giận, ai mà gặp cô là có phước lắm đấy.
Tiểu Băng đỏ mặt cười trừ. Chú Tư là người chân chất, có gì không phải chú góp ý ngaỵ Tiểu Băng rất thích làm việc với chú.
Nghiêng đầu cô chúm chím:
- Chỉ 1 mình chú khen cháu thôi. Còn ở nhà, ngoại hay mắng cháu là nghịch ngợm. Bà chưa từng khen dù chỉ nửa lời chú ạ.
- À! Thế cô Băng ở với bà cụ, nhà cô có đông người không?
- Dạ, chỉ có cháu với bà ngoại thôi. Ba mẹ cháu mất lâu rồi, cháu cũng không có anh chị em nào cả.
Chú Tư thở hắt ra:
- Nhà cô Băng cũng đơn chiếc quá. Thôi, mình đi đi. Bộ phận giám sát công trình cũng tới cả rồi.
Tiểu Băng gật đầu. Cô theo chân chú Tư xuống công trình. Đường sá lày lội trơn trợt, Tiểu Băng cố lắm mới không bị té.
Thỉnh thoảng, có người ngã đánh bịch xuống bùn làm rộ lên những tràng cười vui vẻ. Vì thế, Tiểu Băng cũng bớt căng thẳng khi chăm chú vào công việc dưới trận mưa không ngớt.
Đông Phong bỏ vài bộ quần áo vào túi du lịch. Anh chửi thầm trong bụng cái gã Hoàng Nguyên.
Anh bảo hắn đi cùng Tiểu Băng ra Vũng Tàu, vậy mà hắn viện cớ để ở lại, bỏ 1 mình Tiểu Băng với cả công trình ngoài đó.
Sáng nay, Đông Phong chưng hửng khi vô tình thấy Hoàng Nguyên thong dong bát phố. Chặn hắn lại hỏi thăm, hắn tỉnh bơ phán là ở nhà có chuyện trọng đại, đành để Tiểu Băng đi. Đông Phong tức vô cùng, nhưng còn biết nói gì hơn. Ai bảo anh là bạn thân của hắn.
Đông Phong nghe lòng thấp thỏm không an tâm. Anh quyết định ra VT ngay, bỏ Tiểu Băng ngoài đó là 1 việc anh chưa nghĩ đến.
Bước ra phòng khách, Đông Phong nói to:
- Chú Quang! Cháu có việc phải ra VT, chú và Thuỷ Tiên ở lại trông nhà hộ cháu.
Ông Quang tắt TV, tay xoa vào nhau, ông cười hệnh hệch:
- P này! Chú có chuyện muốn nhờ cháu đây.
- Chú đừng ngại. Có gì khó khăn chú cứ nòi, mình là người nhà mà chú.
Ông Quang vờ thở dài:
- Tiền gửi trong bank chưa kịp rút, bây giờ chú có công việc phải giải quyết…Kẹt quá đành phải mở miệng hỏi cháu. Thật sự… chú ngại quá.
Đông Phong dễ dãi:
- Chú cần bao nhiêu? Nếu số tiền không lớn, cháu sẽ giúp.
- À… Ừ, cỡ chừng 100 triệu. Cháu nhắm có được không?
Không chút nghi ngờ, Đông Phong ký tờ séc và đưa cho ông Q.
- Chú đưa cho cô thủ quỹ, bảo cô ấy rút tiền mặt. Cháu sẽ điện nói trước với cô ấy.
Hí hửng cầm tờ séc, ông Quang cười tít mắt:
- Cám ơn cháu. Vài bữa, chú sẽ trả liên cho.
Đông Phong khoát tay:
- Cháu cũng chưa cần dùng đến số tiền này, thong thả chú gửi lại cũng được.
Thuỷ Tiên xuống tới, thấy Đông Phong khoát áo chuẩn bị đi, cô vọt miệng hỏi:
- Anh đi đâu mà tay xách, tay mang vậy Đông Phong?
Đông Phong quay lại, anh trầm giọng:
- Tôi ra xem công trình ngoài VT. Ở nhà buồn, Thuỷ Tiên nhờ chú Quang đưa đi chơi cho khuây khoả.
- Thế chừng nào anh về?
- Có lẽ vài hôm nữa.
Thuỷ Tiên nũng nịu:
- Anh cho em tháp tùng với. Em cũng muốn ra VT đổi gió vài hôm.
Đông Phong từ chối khéo:
- Tôi xuống đó rồi còn đi vài nơi khác. Vả lại, công việc khá vất vả, Thuỷ Tiên theo tôi kô nổi đâu. Hẹn cô dịp khác vậy.
Thuỷ Tiên nhìn Đông Phong với ánh mắt thật tình tứ, cô cong môi:
- Vậy anh nhớ về sớm nhạ Vắng anh, trong lòng em bồn chồn lắm.
Đông Phong mỉm cười không đáp. Bên cạnh 1 Thuỷ Tiên sắc sảo, lời nói lúc nào cũng ngọt ngào và chiều chuộng anh rất mực, nhưng không hiểu sao anh thấy lòng chẳng mảy may rung động. Thật sự anh chỉ xem cô như 1 đứa em gái hay vòi vĩnh, hoàn toàn không có chút tình cảm trai gái xen vào.
Đông Phong nói với ông Q:
- Hay chú đưa Thuỷ Tiên ra thăm mẹ cháu để bà mừng?
Ông Quang hỏi lại:
- Mẹ cháu à? Bà ấy hiện ở đâu?
Đông Phong khựng người, giọng anh ngạc nhiên:
- Bà vẫn ở trên ĐL. Bộ chú quên mẹ cháu vẫn còn buồn vệ vụ tai nạn năm xưa à?
Ông Quang hơi tái mặt. Ông nghĩ trong bụng: “ Sao bà ấy vẫn còn sống chứ? Lý ra bà phải chết cùng chồng rồi. Ông thật chủ quan khi không điều tra kỹ càng.”
Vờ vỗ trán, ông Quang giả lả:
- Ồ! Chú thật lẩm cẩm. Thế mẹ cháu sống với ai trên đó?
- Chỉ 1 mình và mấy người giúp việc. Gặp lại chú, chắc mẹ cháu mừng lắm. Để cháu điện trước cho mẹ cháu hay.
Ông Quang vội xua tay:
- Thôi cháu, chú muốn tạo bất ngờ cho chị ấy. Cháu điện về sẽ mất haỵ Cháu lo công việc của mình đi, sớm muộn gì cháu cũng phải lên thăm chị ấy 1 chuyến.
- Vâng. Vậy cháu đi nghen chú.
- Ừ, đi đi cháu.
Chờ Đông Phong đi khuất, Thuỷ Tiên kéo tay ông Q:
- Mặt mày anh sao xanh tái vậy? Có tiền
Bài viết liên quan!