Truyện tình yêu - Đó có phải là yêu?
Lượt xem : |
vào vòng lốc đó, nhanh chóng quên mất những món ăn và Thi. Trong lúc ngẫu hứng, tôi đã nốc cạn vài lon bia mà đám bạn đưa, mặt mũi đỏ ửng và cực kì phấn khích.
Tan cuộc lúc 11h đêm, tôi loạng choạng lái xe về, cầu mong đừng để chú công an nào thấy tôi lúc đó. Thả người lên chiếc giường êm ái, tôi mới lục tìm điện thoại để xem lịch ngày mai. Hàng chục cuộc gọi và tin nhắn của Thi. Tôi lao đi.
Đón tôi là gương mặt ngái ngủ của Lâm. Tôi sững sờ.
- Thi ngủ rồi!
Tôi vào nhà. Thi nằm co ro trên ghế dài, gương mặt gối trên những lọn tóc. Thi chợt ngồi dậy, dụi dụi mắt. Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm Thi vào lòng mà khóc. Tôi tệ quá, để một người đợi mình như thế mà không mảy may quan tâm.
- Thi hâm đồ ăn lại nha! Nguội hết rồi! Phong mới uống bia phải không? Mặt mũi đỏ lừ thấy ghê à!
Thi đi xuống dưới nhà. Lâm khệ nệ đem ra cái bánh kem to sụ. Tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.
Mùi thức ăn tỏa ra thơm phức, và tôi thấy đói. Lúng túng vì không biết nói gì với Lâm, tôi đành bước xuống bếp. Thi đứng đó, đảo qua đảo lại mấy món ăn. Lúc đó, tôi ước gì cả đời này Thi sẽ đứng mãi đó, nấu ăn cho tôi. Có thể là hơi ích kỉ, nhưng thực tình là tôi muốn thế.
Thi quay lại, như cảm nhận được cái nhìn của tôi. Tôi bối rối. Thi cười.
- Lên đó đi. Xong rồi nè!
Tôi bưng phụ Thi mấy món. Khói bốc nghi ngút. Khóe mắt tôi cay cay. Rồi giọt nước mắt lăn xuống từ lúc nào.
- Đừng nói là Phong cảm động quá mà khóc đó nha...
- Tào lao...
Tôi làu bàu, vội vàng quay đi chỗ khác.
Thi mở hộp bánh kem, Lâm giúp Thi đốt nến. Thi đặt bánh ra giữa bàn.
- Em chờ Phong về để mừng sinh nhật Phong nè. Phải làm đúng nửa đêm mới vui, vì để tới sáng mai là lời cầu nguyện hết hiệu lực đó...
Đèn trong nhà tắt hết. Tôi nhắm mắt, chắp tay, lầm lầm cầu nguyện. Cầu cho Thi của tôi luôn mãi thế này, luôn tươi vui, hồn nhiên và đáng yêu như thế này ở bên tôi. Cứ nghĩ tới cảnh cả ngày Thi cặm cụi nấu ăn, đến tiệm lấy loại bánh tôi thích rồi chờ tôi đến tận nửa đêm, nước mắt tôi lại cứ chực ào ra. Cũng may là đèn đã tắt hết, tôi có thể giấu những giọt nước mắt của tôi vào màn đêm trong giây lát.
Nến tắt, Lâm và Thi cùng hát bài chúc mừng sinh nhật. Đèn sáng trở lại, đôi mắt tôi cũng đỏ hoe. Thi ôm chầm lấy tôi.
- Phong mít ướt quá nha, ngày vui mà, sao khóc...
- Khóc đâu mà khóc.
- À. Hôm nay em cũng muốn giới thiệu Lâm với Phong nè.Tụi em chính thức là một cặp, hihi. Phong thấy tụi em đẹp đôi không?
Tôi gật đầu. Thi ngả vào vai Lâm, bẽn lẽn. Thi vội quay sang Lâm.
- Thôi chết, anh về đi! Quá giờ đóng cửa nhà rồi...
- Ừ...
Lâm nói rồi đứng lên. Trù trừ, Lâm quay lại.
- Còn em?
- Không sao! Phong ngủ với em tối nay, đằng nào ba mẹ em cũng đi công tác dài hạn rồi mà...
- Vậy anh về. Ngủ ngon nhé!
Thi ra tiễn Lâm. Hai người còn nói chuyện một lúc lâu nữa. Tôi nhìn ổ bánh, nhìn bàn ăn, cười buồn.
Tới tận bây giờ, tôi vẫn không giải thích được lý do mình yêu Thi nữa. Đôi lúc tôi nghĩ rằng, nó chỉ là một mối tình vụng dại thoáng qua, một rung động đầu đời, một nhầm lẫn nào đó mà đến giờ này tạo hóa mới cho tôi biết. Biết đâu, theo thời gian, Thi chìm đắm trong tình yêu kia, còn tôi bơ vơ một mình, tôi sẽ thấy rằng việc yêu Thi là một sai lầm nào đó. Ừ, biết đâu....
- Phong ăn đi, nhậu thì toàn uống chứ có ăn bao nhiêu, đói chết được đi!
Thi trở lại, nhẹ nhàng múc đồ ăn cho tôi.
- Em cũng ăn đây, chờ Phong em ngủ quên, giờ đói quá...
Tôi ăn chậm rãi. Thi hồn nhiên kể cho tôi nghe về Lâm, về buổi tỏ tình lãng mạn hôm bữa, về những gì mà Lâm đã làm cho Thi. Mua hoa, tặng quà, chở đi dạo phố, cùng nghe nhạc.... Hai năm nay, tôi có bao giờ dám mua tặng Thi một bông hồng nào đâu. Cũng chưa hề dẫn Thi đi dạo phố. Tôi toàn đến nhà Thi, nằm ườn ra đó, rồi ăn, rồi nghe Thi đàn. Hết. Người ta yêu Thi là vậy, còn tôi, chỉ biết làm mọi cách để thấy Thi trong tầm mắt của mình.
- Phong cũng kiếm người yêu đi, rồi tụi mình đi chơi chung, vui lắm đó.
- Ai dám yêu mà lấy chứ?
- Phong cứ vậy. Có người bên lớp Kinh tế Luật thương Phong mà không dám nói đó chứ...
- Xạo không!
- Xạo Phong làm gì, mai em kêu người ra làm chứng nè.
- Thôi thôi...được rồi mà.
Thi cười khì khì.
- Thi đàn nha?
- Muốn nghe hàng xóm chửi hả?
- Nhưng mà nay sinh nhật Phong... - Thi phụng phịu.
- Có sao đâu mà. Sáng mai cũng được.
- Nay ngủ với Thi nha?
- Không.
- Đi mà...nha...yêu Phong mà...
Tôi đành nhượng bộ. Ngủ lại nhà Thi không còn là việc xa lạ với tôi nữa. Nhưng lúc này, tôi thật sự không muốn.
Phòng Thi lúc nào cũng gọn gàng và ấm cúng. Tôi tần ngần rồi cũng nằm xuống cạnh Thi. Không quen thức khuya nhiều nên Thi nhanh chóng ngủ ngay. Tôi nằm cạnh bên, khẽ thở dài, rồi nước mắt cứ thế ứa ra từ lúc nào. Thi choàng tay qua, quờ quạng ôm lấy tôi. Tôi để cho cánh tay gầy nhẳng của Thi ôm lấy thân mình. Một cảm giác tủi thân kéo đến. Biết đâu dưới giấc mơ kia, người Thi đang ôm là Lâm chứ không phải là tôi? Ghen ư? Hay cảm giác gì mà khó chịu đến thế này?
Tôi ngủ chập chờn. Sáng hôm sau dậy sớm và gọi Thi dậy mở cửa để tôi về sớm, vì nay tôi có bài kiểm tra. Thi đi lững thững, đầu tóc bù xù, chào tôi với nụ cười ngái ngủ.
- Phong về cẩn thận! Làm bài tốt nha.
Rồi chợt Thi ôm chầm lấy tôi.
- Sinh nhật vui vẻ nhé...
Tôi chào Thi, đi về.
Đó là lần Thi ôm tôi cuối cùng.
Những rạn vỡ là điều khó tránh khỏi trong cuộc sống, và tôi tự tạo một vết nứt cho cuộc đời mình.
Tôi tìm cách trốn chạy, tìm cách rời bỏ Thi vì một lí do mơ hồ khó hiểu. Thi càng tìm, tôi càng trốn Thi. Và rồi Thi cũng chẳng tìm tôi nữa. Ích gì khi tìm mãi một người cứ muốn tránh xa mình cơ chứ?
Vậy mà mọi thông tin về Lâm với Thi, tôi biết hết, không sót một tin nào. Tôi không bình luận, cũng chẳng ý kiến ý cò gì về việc đó. Đâu có ai cấm ai yêu nhau đâu...
Tôi bằng lòng với nỗi buồn của mình, với mối tình đơn phương đó. Nhẹ nhàng, thanh thản, như việc đó là điều hiển nhiên phải xảy đến. Ừ, tránh sao được một việc đã biết được kết quả ngay khi bắt đầu.
Tôi đi tập bóng rổ. Với lợi thế về ngoại hình, tôi được tuyển vào đội bóng của trường và tập tành cật lực cho giải đấu của Đoàn trường. Thi vẫn đó, vẫn cứ cạnh tôi và xa cách nghìn trùng như vậy đó...
Một ngày đầu thu.
Bắt đầu năm học mới, và tôi lại tiếp tục công việc của mình. Chuẩn bị họp chi Đoàn, kế hoạch cho năm mới, báo cáo thành tích năm học cũ.
Thi đến trước tôi, nhoẻn cười, lắc lắc mái đầu với những lọn tóc đã được uốn tỉ mẩn.
- Chị Phong! Năm nay em ứng cử vào ban chấp hành chi Đoàn trường nhé?
Tôi ngẩn người, rồi khẽ gật đầu.
- Ừ, cũng được, em đủ điều kiện rồi mà.
- Chiều nay, đi ăn chè với em được không? Gần trường?
Tôi ngần ngừ. Thi mím môi.
- Thôi, cứ suy nghĩ đi, có gì nhắn vào số em nhé, em vẫn xài số cũ đó.
Thi quay đi. Tôi buông một tiếng thở dài, phân vân không biết nên đi hay không.
Cái cảm giác nhẹ nhàng thoáng qua dạo trước, liệu nó có lớn đến mức đến tận giờ này tôi vẫn không quên được?
Vì nếu một đứa con gái mà yêu một đứa con gái, hơn nữa lại là một m
Tan cuộc lúc 11h đêm, tôi loạng choạng lái xe về, cầu mong đừng để chú công an nào thấy tôi lúc đó. Thả người lên chiếc giường êm ái, tôi mới lục tìm điện thoại để xem lịch ngày mai. Hàng chục cuộc gọi và tin nhắn của Thi. Tôi lao đi.
Đón tôi là gương mặt ngái ngủ của Lâm. Tôi sững sờ.
- Thi ngủ rồi!
Tôi vào nhà. Thi nằm co ro trên ghế dài, gương mặt gối trên những lọn tóc. Thi chợt ngồi dậy, dụi dụi mắt. Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm Thi vào lòng mà khóc. Tôi tệ quá, để một người đợi mình như thế mà không mảy may quan tâm.
- Thi hâm đồ ăn lại nha! Nguội hết rồi! Phong mới uống bia phải không? Mặt mũi đỏ lừ thấy ghê à!
Thi đi xuống dưới nhà. Lâm khệ nệ đem ra cái bánh kem to sụ. Tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.
Mùi thức ăn tỏa ra thơm phức, và tôi thấy đói. Lúng túng vì không biết nói gì với Lâm, tôi đành bước xuống bếp. Thi đứng đó, đảo qua đảo lại mấy món ăn. Lúc đó, tôi ước gì cả đời này Thi sẽ đứng mãi đó, nấu ăn cho tôi. Có thể là hơi ích kỉ, nhưng thực tình là tôi muốn thế.
Thi quay lại, như cảm nhận được cái nhìn của tôi. Tôi bối rối. Thi cười.
- Lên đó đi. Xong rồi nè!
Tôi bưng phụ Thi mấy món. Khói bốc nghi ngút. Khóe mắt tôi cay cay. Rồi giọt nước mắt lăn xuống từ lúc nào.
- Đừng nói là Phong cảm động quá mà khóc đó nha...
- Tào lao...
Tôi làu bàu, vội vàng quay đi chỗ khác.
Thi mở hộp bánh kem, Lâm giúp Thi đốt nến. Thi đặt bánh ra giữa bàn.
- Em chờ Phong về để mừng sinh nhật Phong nè. Phải làm đúng nửa đêm mới vui, vì để tới sáng mai là lời cầu nguyện hết hiệu lực đó...
Đèn trong nhà tắt hết. Tôi nhắm mắt, chắp tay, lầm lầm cầu nguyện. Cầu cho Thi của tôi luôn mãi thế này, luôn tươi vui, hồn nhiên và đáng yêu như thế này ở bên tôi. Cứ nghĩ tới cảnh cả ngày Thi cặm cụi nấu ăn, đến tiệm lấy loại bánh tôi thích rồi chờ tôi đến tận nửa đêm, nước mắt tôi lại cứ chực ào ra. Cũng may là đèn đã tắt hết, tôi có thể giấu những giọt nước mắt của tôi vào màn đêm trong giây lát.
Nến tắt, Lâm và Thi cùng hát bài chúc mừng sinh nhật. Đèn sáng trở lại, đôi mắt tôi cũng đỏ hoe. Thi ôm chầm lấy tôi.
- Phong mít ướt quá nha, ngày vui mà, sao khóc...
- Khóc đâu mà khóc.
- À. Hôm nay em cũng muốn giới thiệu Lâm với Phong nè.Tụi em chính thức là một cặp, hihi. Phong thấy tụi em đẹp đôi không?
Tôi gật đầu. Thi ngả vào vai Lâm, bẽn lẽn. Thi vội quay sang Lâm.
- Thôi chết, anh về đi! Quá giờ đóng cửa nhà rồi...
- Ừ...
Lâm nói rồi đứng lên. Trù trừ, Lâm quay lại.
- Còn em?
- Không sao! Phong ngủ với em tối nay, đằng nào ba mẹ em cũng đi công tác dài hạn rồi mà...
- Vậy anh về. Ngủ ngon nhé!
Thi ra tiễn Lâm. Hai người còn nói chuyện một lúc lâu nữa. Tôi nhìn ổ bánh, nhìn bàn ăn, cười buồn.
Tới tận bây giờ, tôi vẫn không giải thích được lý do mình yêu Thi nữa. Đôi lúc tôi nghĩ rằng, nó chỉ là một mối tình vụng dại thoáng qua, một rung động đầu đời, một nhầm lẫn nào đó mà đến giờ này tạo hóa mới cho tôi biết. Biết đâu, theo thời gian, Thi chìm đắm trong tình yêu kia, còn tôi bơ vơ một mình, tôi sẽ thấy rằng việc yêu Thi là một sai lầm nào đó. Ừ, biết đâu....
- Phong ăn đi, nhậu thì toàn uống chứ có ăn bao nhiêu, đói chết được đi!
Thi trở lại, nhẹ nhàng múc đồ ăn cho tôi.
- Em cũng ăn đây, chờ Phong em ngủ quên, giờ đói quá...
Tôi ăn chậm rãi. Thi hồn nhiên kể cho tôi nghe về Lâm, về buổi tỏ tình lãng mạn hôm bữa, về những gì mà Lâm đã làm cho Thi. Mua hoa, tặng quà, chở đi dạo phố, cùng nghe nhạc.... Hai năm nay, tôi có bao giờ dám mua tặng Thi một bông hồng nào đâu. Cũng chưa hề dẫn Thi đi dạo phố. Tôi toàn đến nhà Thi, nằm ườn ra đó, rồi ăn, rồi nghe Thi đàn. Hết. Người ta yêu Thi là vậy, còn tôi, chỉ biết làm mọi cách để thấy Thi trong tầm mắt của mình.
- Phong cũng kiếm người yêu đi, rồi tụi mình đi chơi chung, vui lắm đó.
- Ai dám yêu mà lấy chứ?
- Phong cứ vậy. Có người bên lớp Kinh tế Luật thương Phong mà không dám nói đó chứ...
- Xạo không!
- Xạo Phong làm gì, mai em kêu người ra làm chứng nè.
- Thôi thôi...được rồi mà.
Thi cười khì khì.
- Thi đàn nha?
- Muốn nghe hàng xóm chửi hả?
- Nhưng mà nay sinh nhật Phong... - Thi phụng phịu.
- Có sao đâu mà. Sáng mai cũng được.
- Nay ngủ với Thi nha?
- Không.
- Đi mà...nha...yêu Phong mà...
Tôi đành nhượng bộ. Ngủ lại nhà Thi không còn là việc xa lạ với tôi nữa. Nhưng lúc này, tôi thật sự không muốn.
Phòng Thi lúc nào cũng gọn gàng và ấm cúng. Tôi tần ngần rồi cũng nằm xuống cạnh Thi. Không quen thức khuya nhiều nên Thi nhanh chóng ngủ ngay. Tôi nằm cạnh bên, khẽ thở dài, rồi nước mắt cứ thế ứa ra từ lúc nào. Thi choàng tay qua, quờ quạng ôm lấy tôi. Tôi để cho cánh tay gầy nhẳng của Thi ôm lấy thân mình. Một cảm giác tủi thân kéo đến. Biết đâu dưới giấc mơ kia, người Thi đang ôm là Lâm chứ không phải là tôi? Ghen ư? Hay cảm giác gì mà khó chịu đến thế này?
Tôi ngủ chập chờn. Sáng hôm sau dậy sớm và gọi Thi dậy mở cửa để tôi về sớm, vì nay tôi có bài kiểm tra. Thi đi lững thững, đầu tóc bù xù, chào tôi với nụ cười ngái ngủ.
- Phong về cẩn thận! Làm bài tốt nha.
Rồi chợt Thi ôm chầm lấy tôi.
- Sinh nhật vui vẻ nhé...
Tôi chào Thi, đi về.
Đó là lần Thi ôm tôi cuối cùng.
Những rạn vỡ là điều khó tránh khỏi trong cuộc sống, và tôi tự tạo một vết nứt cho cuộc đời mình.
Tôi tìm cách trốn chạy, tìm cách rời bỏ Thi vì một lí do mơ hồ khó hiểu. Thi càng tìm, tôi càng trốn Thi. Và rồi Thi cũng chẳng tìm tôi nữa. Ích gì khi tìm mãi một người cứ muốn tránh xa mình cơ chứ?
Vậy mà mọi thông tin về Lâm với Thi, tôi biết hết, không sót một tin nào. Tôi không bình luận, cũng chẳng ý kiến ý cò gì về việc đó. Đâu có ai cấm ai yêu nhau đâu...
Tôi bằng lòng với nỗi buồn của mình, với mối tình đơn phương đó. Nhẹ nhàng, thanh thản, như việc đó là điều hiển nhiên phải xảy đến. Ừ, tránh sao được một việc đã biết được kết quả ngay khi bắt đầu.
Tôi đi tập bóng rổ. Với lợi thế về ngoại hình, tôi được tuyển vào đội bóng của trường và tập tành cật lực cho giải đấu của Đoàn trường. Thi vẫn đó, vẫn cứ cạnh tôi và xa cách nghìn trùng như vậy đó...
Một ngày đầu thu.
Bắt đầu năm học mới, và tôi lại tiếp tục công việc của mình. Chuẩn bị họp chi Đoàn, kế hoạch cho năm mới, báo cáo thành tích năm học cũ.
Thi đến trước tôi, nhoẻn cười, lắc lắc mái đầu với những lọn tóc đã được uốn tỉ mẩn.
- Chị Phong! Năm nay em ứng cử vào ban chấp hành chi Đoàn trường nhé?
Tôi ngẩn người, rồi khẽ gật đầu.
- Ừ, cũng được, em đủ điều kiện rồi mà.
- Chiều nay, đi ăn chè với em được không? Gần trường?
Tôi ngần ngừ. Thi mím môi.
- Thôi, cứ suy nghĩ đi, có gì nhắn vào số em nhé, em vẫn xài số cũ đó.
Thi quay đi. Tôi buông một tiếng thở dài, phân vân không biết nên đi hay không.
Cái cảm giác nhẹ nhàng thoáng qua dạo trước, liệu nó có lớn đến mức đến tận giờ này tôi vẫn không quên được?
Vì nếu một đứa con gái mà yêu một đứa con gái, hơn nữa lại là một m
Bài viết liên quan!