Truyện hay - Điệu múa thiên thần
Lượt xem : |
làm sao có thể, cái không thể thiếu của một họa sĩ đó chính là khả năng quan sát, vì vậy mọi câu nói của Lâm đều là sự thật.
Minh khả tin đôi chân không trụ vững ngồi phịch xuống chiếc ghế cây màu nâu nhạt.
"Làm sao có thể vậy được, nhỏ Vy khỏe lắm cơ mà?"
Minh có thể nghe thấy tiếng thở dài của Lâm qua điện thoại, lúc mới nhìn thấy bóng dáng Vy trong lòng Lâm cũng nghĩ như thế. Thường ngày đôi chân nhỏ không hề yên nghĩ, ngay cả Lâm cũng không tin được hình ảnh cô bé ngồi trên xe lăn được mẹ đẩy đi thẳng vào cánh cửa bệnh viện một cách thất thần đó lại chính là Vy.
"Ban đầu tao cũng không tin, hôm qua tao có hỏi chị y tá nhưng chỉ nói không biết tên bệnh nhân. Chị đó chỉ biết cách đây mười ngày, giờ đó cô bé ngồi xe lăn cũng có đến đây một lần. Hình như là kiểm tra bệnh án và xin giấy chuyển ra nước ngoài điều trị hay gì đó"
Chiếc điện thoại rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo, âm thanh giòn tan vang vọng khắp căn phòng. Nụ cười tươi sáng của Vy vẫn còn hiện lên trong tâm trí Minh, đôi chân nhảy múa không ngừng trên sân khấu, mọi thứ làm anh vẫn không thể nào hình dung được hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau qua lời nói từ miệng của Lâm.
Nghĩ đến chuyện nhỏ không thể làm điều mình yêu thích trong suốt thời gian qua, trong lòng Minh có cái gì đó rất khó chịu. Quen biết nhau nhiều năm, anh rất hiểu tính tình của Vy, nếu nhỏ đã quyết định không nói thật cho anh biết nhất định là có lý do, nhỏ sợ anh buồn, sợ anh lo lắng chăng. Vậy mà anh cứ nghĩ trong thời gian qua nhỏ vì sợ làm phiền anh nên không chịu điện thoại hỏi thăm anh, đến lúc anh về tới nơi nhỏ lại nói có chuyện bận cùng gia đình lên Đà Lạt, mọi thứ được nhỏ che đậy quá kín đáo, kín đến mức anh không thể nào ngờ đến.
Gia đình Vy chỉ thuộc dạng bình thường, đủ ăn, đủ mặc, chi phí điều trị nước ngoài chắc chắn rất đắt. Nếu tiền được chuẩn bị xong xui thì gia đình Vy đã đưa đi chữa trị chứ không phải đợi đến bây giờ. Minh thoáng lo lắng, không suy nghĩ nhiều nữa anh lập tức chạy xe đến nhà Lâm nhờ cậu mạng tìm hiểu chi tiếc về các khoảng chi phí chữa bệnh khi xuất ngoại.
3.
Vy ngồi trên chiếc xe lăn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính vẫn đang nhấp nháy, khung cửa chat được mở ra từ lúc nào, nhưng chỉ có duy nhất người bên kia nhắn qua còn Vy thì hoàn toàn không trả lời bất cứ dòng chữ nào. Đèn báo online đã được nhỏ tắt liệm, phía bên Minh chỉ nhìn thấy duy nhất chấm nâu báo hiệu chưa online, tin nhắn chưa hề được người khác đọc, chỉ mình anh đọc thoại một mình với chiếc máy tính ngồi bên khung cửa sổ.
Bầu trời về chiều rất đẹp, những chú chim sẻ nhỏ nhắn không ngừng tụ tập về mặt đất gặm lấy những viên thức ăn nho nhỏ do người tản bộ thả xuống. Nụ cười của những em bé chập chững mới tập đi, gương mặt hạnh phúc của những cặp vợ chồng tay nắm tay dắt theo thằng cu mũm mĩm. Nhỏ đã từng có những tuổi thơ như thế, đôi chân khỏe mạnh như thế. Nhưng giờ đây mọi thứ đã là quá khứ, nhỏ cứ ngồi đấy, ngắm nhìn từng dòng tin nhắn của Minh, rồi thỉnh thoảng quay sang nhìn dòng người bên dưới sân.
Nhỏ không dám liên lạc với Minh, nhỏ sợ trong lúc không kìm chế được sẽ nói "Tôi muốn gặp ông". Mấy năm qua chưa bao giờ nhỏ nhớ người bạn thân này như thế, nhớ đến từng cái cóc vào đầu đau đến tê mặt của Minh khi nhỏ không chịu làm bài tập, nhớ đến cái gương mặt nghiêng nghiêng khi tập trung vào giải một bài toán khó trên lớp, tất cả mọi thứ đều được nhỏ ghi khắc vào một góc đẹp của tâm hồn.
"Dạo này bà khỏe không?"
"Nay Sài Gòn nắng ghê, tui đi học về mà toàn thân ước sủng luôn"
"À nay thằng Lâm nó nhắc tới bà đó, nó hỏi tui bà đâu sao hổm nay không thấy, tui nói bà đi về quê rồi. Mà nè, Đà Lạt gần đây lạnh lắm không, nhớ khoát thêm áo nha bà, không có tui nhắc nhở đừng có quên đó"
"..."
Nhìn những tin nhắn được gửi đến gần đây mà lòng Vy như đang đè nén một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, ở cái tuổi đôi mươi thì tình bạn giữa hai người đã không còn như trước nữa, nhỏ biết thế nào là rung động, biết thế nào là tim đập khi ở gần người bạn cùng trang lứa này. Minh không chỉ đơn giản là bạn, là người thân, mà còn là người trong tim nhỏ. Nhỏ không muốn vì chút chuyện của mình mà khiến anh suy nghĩ thêm nhiều, nhỏ biết anh lo cho nhỏ, nhỏ biết anh cũng có cảm tình với nhỏ. Nhưng những điều đó hãy cứ xem như là quá khứ, chôn nó thật kĩ, điều đó sẽ khiến cả hai không bị gò bó nhau.
Đôi chân này có thể mãi mãi yên lặng như thế, cũng có thể được trở lại như ban đầu. Nhưng thế thì đã sao, nói cho anh biết, để anh cùng nhỏ có hy vọng, rồi lỡ mai này không chữa khỏi, cả hai sẽ cùng nhau gánh chịu nỗi mất mát này sao? Một người đau còn hơn hai người, thời gian sẽ chứng minh tất cả, mai mắn có đến với nhỏ hay không, chỉ đựa vào ý trời mà thôi.
4.
Minh ngồi xuống bên cạnh mẹ, ánh mắt anh ẩn đậm nét buồn. Anh đã nghĩ ngay đến điều này khi biết Vy không đủ tiền chữa bệnh, lần trước khi tham gia cuộc thi và giành được giải, Minh nhận thưởng được một số tiền khá lớn. Tuy chỉ có thể giúp được hơn phân nữa số tiền thôi, nhưng bên phía nhà trường cũng đã nói sẽ giúp Vy hỗ trợ một phần viện phí, cả hai cộng lại với nhau nhất định sẽ đủ để nhỏ đi nước ngoài điều trị, đôi chân chạy nhảy trước đây nhất định sẽ trở lại, gương mặt tươi cười của nhỏ cũng không bao giờ biến mất nữa.
Mẹ Minh quay sang hỏi:
"Bé Vy đâu rồi sao mấy tuần rồi không thấy nó qua chơi?"
Thường thì mỗi ngày cuối tuần Vy đều cùng anh về nhà thăm mẹ, hai người đều chia ngày cùng thăm nhà. Thứ bảy buổi tối thì nhỏ cùng anh về nhà mẹ nhỏ, còn chủ nhật thì đến lượt hai người về nhà mẹ anh. Hai bên gia đình cũng từ đó mà trở nên thân thiết hơn, mẹ anh và mẹ nhỏ cũng được xem là tri kỹ qua mỗi buổi sáng tập thể dục tại công viên, đi chợ khi buổi tập kết thúc.
Nghe mẹ nhắc đến Vy trong lòng anh thoáng buồn, hiện tại anh cũng không biết bệnh tình của nhỏ như thế nào nữa, mỗi lần chat qua mạng nhỏ đều không online, nhắn tin qua điện thoại thì không có người trả lời, gọi đến thì toàn thuê bao.
"Mẹ à, con có chuyện này muốn nói."
"Chuyện gì vậy con?"
Minh bắt đầu kể cho mẹ anh nghe toàn bộ câu chuyện về Vy, ánh mắt mẹ thoáng qua tia ngạc nhiên, nhỏ là cô bé rất được người lớn trong nhà anh yêu quý, cộng thêm tính cách hòa đồng càng khiến nhỏ chiếm vị trí trong lòng họ hơn. Nhìn qua niềm vui trong mắt mẹ khi mỗi lần nhỏ đến đây thì anh cũng đủ biết được mẹ đã xem nhỏ như con gái của mình, khi nghe được tin này chắc mẹ rất bất ngờ, đời đâu ai biết được trước mọi chuyện sẽ xảy ra.
Mẹ anh thở dài, ánh mắt nhìn xa ra bên ngoài cánh cửa, nơi Vy thường hay thò đầu vào trong mỉm cười nhìn mẹ, trên tay nhỏ lúc nào cũng cầm theo một giỏ trái cây hoặc những món ngon do chính tay mẹ nhỏ làm.
"Tội nghiệp con bé, còn trẻ thế mà lại gặp chuyện như thế này. Hèn chi hổm nay mẹ không gặp mẹ con bé, cứ nghĩ chị ấy có việc gì đó nên không tập nữa, thì ra là chuyện đau lòng này"
Minh nắm lấy bàn tay mẹ, anh biết mẹ mình là người tốt, nhất định mẹ sẽ giúp gia đình Vy vượt qua những khó khăn lần này.
"Mẹ, con muốn dùng số tiền đoạt giải thưởng lần này quyên góp vào quỷ trường giúp Vy ra nước ngoài chữa trị"
Minh cảm nhận được bàn tay mẹ khẽ rung, lòng anh thầm chấn động, biểu hiện này của mẹ làm minh lo lắng. Nhưng nhanh sau đó anh nhận lại được nụ cười hiền hậu trên môi mẹ, bà vỗ nhẹ vào vai anh, đưa ngón tay cái lên ý nói tuyệt vời.
"Tiền này cũng là do con gi
Minh khả tin đôi chân không trụ vững ngồi phịch xuống chiếc ghế cây màu nâu nhạt.
"Làm sao có thể vậy được, nhỏ Vy khỏe lắm cơ mà?"
Minh có thể nghe thấy tiếng thở dài của Lâm qua điện thoại, lúc mới nhìn thấy bóng dáng Vy trong lòng Lâm cũng nghĩ như thế. Thường ngày đôi chân nhỏ không hề yên nghĩ, ngay cả Lâm cũng không tin được hình ảnh cô bé ngồi trên xe lăn được mẹ đẩy đi thẳng vào cánh cửa bệnh viện một cách thất thần đó lại chính là Vy.
"Ban đầu tao cũng không tin, hôm qua tao có hỏi chị y tá nhưng chỉ nói không biết tên bệnh nhân. Chị đó chỉ biết cách đây mười ngày, giờ đó cô bé ngồi xe lăn cũng có đến đây một lần. Hình như là kiểm tra bệnh án và xin giấy chuyển ra nước ngoài điều trị hay gì đó"
Chiếc điện thoại rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo, âm thanh giòn tan vang vọng khắp căn phòng. Nụ cười tươi sáng của Vy vẫn còn hiện lên trong tâm trí Minh, đôi chân nhảy múa không ngừng trên sân khấu, mọi thứ làm anh vẫn không thể nào hình dung được hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau qua lời nói từ miệng của Lâm.
Nghĩ đến chuyện nhỏ không thể làm điều mình yêu thích trong suốt thời gian qua, trong lòng Minh có cái gì đó rất khó chịu. Quen biết nhau nhiều năm, anh rất hiểu tính tình của Vy, nếu nhỏ đã quyết định không nói thật cho anh biết nhất định là có lý do, nhỏ sợ anh buồn, sợ anh lo lắng chăng. Vậy mà anh cứ nghĩ trong thời gian qua nhỏ vì sợ làm phiền anh nên không chịu điện thoại hỏi thăm anh, đến lúc anh về tới nơi nhỏ lại nói có chuyện bận cùng gia đình lên Đà Lạt, mọi thứ được nhỏ che đậy quá kín đáo, kín đến mức anh không thể nào ngờ đến.
Gia đình Vy chỉ thuộc dạng bình thường, đủ ăn, đủ mặc, chi phí điều trị nước ngoài chắc chắn rất đắt. Nếu tiền được chuẩn bị xong xui thì gia đình Vy đã đưa đi chữa trị chứ không phải đợi đến bây giờ. Minh thoáng lo lắng, không suy nghĩ nhiều nữa anh lập tức chạy xe đến nhà Lâm nhờ cậu mạng tìm hiểu chi tiếc về các khoảng chi phí chữa bệnh khi xuất ngoại.
3.
Vy ngồi trên chiếc xe lăn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính vẫn đang nhấp nháy, khung cửa chat được mở ra từ lúc nào, nhưng chỉ có duy nhất người bên kia nhắn qua còn Vy thì hoàn toàn không trả lời bất cứ dòng chữ nào. Đèn báo online đã được nhỏ tắt liệm, phía bên Minh chỉ nhìn thấy duy nhất chấm nâu báo hiệu chưa online, tin nhắn chưa hề được người khác đọc, chỉ mình anh đọc thoại một mình với chiếc máy tính ngồi bên khung cửa sổ.
Bầu trời về chiều rất đẹp, những chú chim sẻ nhỏ nhắn không ngừng tụ tập về mặt đất gặm lấy những viên thức ăn nho nhỏ do người tản bộ thả xuống. Nụ cười của những em bé chập chững mới tập đi, gương mặt hạnh phúc của những cặp vợ chồng tay nắm tay dắt theo thằng cu mũm mĩm. Nhỏ đã từng có những tuổi thơ như thế, đôi chân khỏe mạnh như thế. Nhưng giờ đây mọi thứ đã là quá khứ, nhỏ cứ ngồi đấy, ngắm nhìn từng dòng tin nhắn của Minh, rồi thỉnh thoảng quay sang nhìn dòng người bên dưới sân.
Nhỏ không dám liên lạc với Minh, nhỏ sợ trong lúc không kìm chế được sẽ nói "Tôi muốn gặp ông". Mấy năm qua chưa bao giờ nhỏ nhớ người bạn thân này như thế, nhớ đến từng cái cóc vào đầu đau đến tê mặt của Minh khi nhỏ không chịu làm bài tập, nhớ đến cái gương mặt nghiêng nghiêng khi tập trung vào giải một bài toán khó trên lớp, tất cả mọi thứ đều được nhỏ ghi khắc vào một góc đẹp của tâm hồn.
"Dạo này bà khỏe không?"
"Nay Sài Gòn nắng ghê, tui đi học về mà toàn thân ước sủng luôn"
"À nay thằng Lâm nó nhắc tới bà đó, nó hỏi tui bà đâu sao hổm nay không thấy, tui nói bà đi về quê rồi. Mà nè, Đà Lạt gần đây lạnh lắm không, nhớ khoát thêm áo nha bà, không có tui nhắc nhở đừng có quên đó"
"..."
Nhìn những tin nhắn được gửi đến gần đây mà lòng Vy như đang đè nén một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, ở cái tuổi đôi mươi thì tình bạn giữa hai người đã không còn như trước nữa, nhỏ biết thế nào là rung động, biết thế nào là tim đập khi ở gần người bạn cùng trang lứa này. Minh không chỉ đơn giản là bạn, là người thân, mà còn là người trong tim nhỏ. Nhỏ không muốn vì chút chuyện của mình mà khiến anh suy nghĩ thêm nhiều, nhỏ biết anh lo cho nhỏ, nhỏ biết anh cũng có cảm tình với nhỏ. Nhưng những điều đó hãy cứ xem như là quá khứ, chôn nó thật kĩ, điều đó sẽ khiến cả hai không bị gò bó nhau.
Đôi chân này có thể mãi mãi yên lặng như thế, cũng có thể được trở lại như ban đầu. Nhưng thế thì đã sao, nói cho anh biết, để anh cùng nhỏ có hy vọng, rồi lỡ mai này không chữa khỏi, cả hai sẽ cùng nhau gánh chịu nỗi mất mát này sao? Một người đau còn hơn hai người, thời gian sẽ chứng minh tất cả, mai mắn có đến với nhỏ hay không, chỉ đựa vào ý trời mà thôi.
4.
Minh ngồi xuống bên cạnh mẹ, ánh mắt anh ẩn đậm nét buồn. Anh đã nghĩ ngay đến điều này khi biết Vy không đủ tiền chữa bệnh, lần trước khi tham gia cuộc thi và giành được giải, Minh nhận thưởng được một số tiền khá lớn. Tuy chỉ có thể giúp được hơn phân nữa số tiền thôi, nhưng bên phía nhà trường cũng đã nói sẽ giúp Vy hỗ trợ một phần viện phí, cả hai cộng lại với nhau nhất định sẽ đủ để nhỏ đi nước ngoài điều trị, đôi chân chạy nhảy trước đây nhất định sẽ trở lại, gương mặt tươi cười của nhỏ cũng không bao giờ biến mất nữa.
Mẹ Minh quay sang hỏi:
"Bé Vy đâu rồi sao mấy tuần rồi không thấy nó qua chơi?"
Thường thì mỗi ngày cuối tuần Vy đều cùng anh về nhà thăm mẹ, hai người đều chia ngày cùng thăm nhà. Thứ bảy buổi tối thì nhỏ cùng anh về nhà mẹ nhỏ, còn chủ nhật thì đến lượt hai người về nhà mẹ anh. Hai bên gia đình cũng từ đó mà trở nên thân thiết hơn, mẹ anh và mẹ nhỏ cũng được xem là tri kỹ qua mỗi buổi sáng tập thể dục tại công viên, đi chợ khi buổi tập kết thúc.
Nghe mẹ nhắc đến Vy trong lòng anh thoáng buồn, hiện tại anh cũng không biết bệnh tình của nhỏ như thế nào nữa, mỗi lần chat qua mạng nhỏ đều không online, nhắn tin qua điện thoại thì không có người trả lời, gọi đến thì toàn thuê bao.
"Mẹ à, con có chuyện này muốn nói."
"Chuyện gì vậy con?"
Minh bắt đầu kể cho mẹ anh nghe toàn bộ câu chuyện về Vy, ánh mắt mẹ thoáng qua tia ngạc nhiên, nhỏ là cô bé rất được người lớn trong nhà anh yêu quý, cộng thêm tính cách hòa đồng càng khiến nhỏ chiếm vị trí trong lòng họ hơn. Nhìn qua niềm vui trong mắt mẹ khi mỗi lần nhỏ đến đây thì anh cũng đủ biết được mẹ đã xem nhỏ như con gái của mình, khi nghe được tin này chắc mẹ rất bất ngờ, đời đâu ai biết được trước mọi chuyện sẽ xảy ra.
Mẹ anh thở dài, ánh mắt nhìn xa ra bên ngoài cánh cửa, nơi Vy thường hay thò đầu vào trong mỉm cười nhìn mẹ, trên tay nhỏ lúc nào cũng cầm theo một giỏ trái cây hoặc những món ngon do chính tay mẹ nhỏ làm.
"Tội nghiệp con bé, còn trẻ thế mà lại gặp chuyện như thế này. Hèn chi hổm nay mẹ không gặp mẹ con bé, cứ nghĩ chị ấy có việc gì đó nên không tập nữa, thì ra là chuyện đau lòng này"
Minh nắm lấy bàn tay mẹ, anh biết mẹ mình là người tốt, nhất định mẹ sẽ giúp gia đình Vy vượt qua những khó khăn lần này.
"Mẹ, con muốn dùng số tiền đoạt giải thưởng lần này quyên góp vào quỷ trường giúp Vy ra nước ngoài chữa trị"
Minh cảm nhận được bàn tay mẹ khẽ rung, lòng anh thầm chấn động, biểu hiện này của mẹ làm minh lo lắng. Nhưng nhanh sau đó anh nhận lại được nụ cười hiền hậu trên môi mẹ, bà vỗ nhẹ vào vai anh, đưa ngón tay cái lên ý nói tuyệt vời.
"Tiền này cũng là do con gi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1213/1594
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1213/1594
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt