watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện tình yêu - Đi tìm hương xưa cũ

Lượt xem :
là đủ rồi. Lúc ấy tôi luôn thắc mắc trong lòng, sao quãng đường ngắn thế mà em không thể tìm ra mùi hương bay đi từ đâu?

******

Có thể là mãi mãi

Rồi mùa hoa đầu tiên ấy cũng đi qua, tôi cũng bước qua những ngày có em bên cạnh. Tôi lại chỉ có thể ngắm em từ hành lang bệnh viện hay tối tối nhìn em lướt vội qua như lướt vội qua những tháng ngày áo trắng hồn nhiên ấy.

Ngày biết tin em được nhận giấy báo và đã đến một vùng trời mơ ước mới, tôi mới bàng hoàng chưa kịp nói thích em. Tôi lang thang qua cổng nhà em, ngôi nhà chưa một lần dám đến tôi mới thấy mình nhớ em nhiều đến vậy. Tôi chông chênh rất nhiều ngày sau đó, ngơ ngẩn tìm hình bóng em trong cái thị trấn nhỏ heo hút không còn hương vị. Ân vỗ vai tôi: "Để cánh chim nhỏ ấy bay đi". Tôi còn có thể giữ em ư, một tấm chân tình này còn chưa kịp nói thành lời. Em thậm chí còn chẳng nói với tôi một câu từ biệt, cứ thế quay lưng rời đi. Rời bỏ tôi, để lại một khoảng trời không em đau nhức nhối.

Một năm sau, khi tôi đã nguôi ngoai nỗi nhớ thì mùa hoa sữa về, bước chân tôi chùng một nhịp, chợt nhớ em đến quay quắt. Tôi đang tự hỏi em có nhớ tôi không thì , có tin nhắn: "Em tìm thấy mùi hương rồi, là hoa sữa !" Là em, là em. Tôi vội vàng gọi lại, em cười khanh khách nói tôi nghe là ngay dưới kí túc xá có trồng một hàng hoa sữa, chúng vừa nở những bông đầu tiên...

Tôi của tuổi 30 đã làm một việc khờ dại, hôm sau vội vàng xin nghỉ, bất ngờ bắt xe đến thành phố biển có hơi thở của em. Biển chiều, em nói em đang học, tôi lang thang trên bãi biển cát mịn màng trải, tôi tưởng tượng cảnh em cùng bạn bè sẽ chơi đùa trên đó, sóng bạc đầu trắng tinh sẽ hôn gót chân em. Tôi đi qua trường em, ngôi trường bên biển, ngôi trường em đang học, mỉm cười như thấy em cắm cúi ghi bài trong đó. Tôi rẽ vào kí túc xá, thuê một phòng dành cho khách ở tầng 2, tham quan nơi em ở, đứng ngắm hàng hoa sữa đang vào mùa trắng xanh những cánh hoa. Tôi không biết em ở phòng nào, tối đến tôi đứng trên lan can gọi cho em:

- Anh đang ở kí túc xá của em, đi chơi với anh nhé!

- Hả? anh đừng đùa.

- Không tin sao, anh đợi em ở cổng, em xuống nhanh đi. Tôi cười lớn.

Em cũng cười rộn ràng rồi tắt máy. Tôi hồi hộp đứng trên lan can không rời bước, tôi muốn xem em bước ra từ đâu. Em xuất hiện ngay ngã rẽ, chân váy trắng tinh khôi, tóc dài bay bay, em tươi tắn ngó quanh quất. Tôi định bụng ngắm em ngốc như vậy thêm một chút, nhưng khi vừa nhấc chân, tôi thấy em chạy lên phía trước, ào đến vòng tay một người tôi không biết tên. Em khoác tay người ấy, cười lấp lánh. Hai người sánh đôi bước dưới hàng hoa sữa ra phía cổng. Tôi chôn chân, nhìn em xa dần.

Tôi không gọi lại cho em, cũng không hỏi em vì sao lại thế? Có thể với em lúc đó, cuộc điện thoại của tôi chỉ là một trò đùa.Tôi không nhớ mình đã rời khỏi thành phố ấy như thế nào. Không nhớ mình đã vượt qua những ngày sau đó ra sao? Nhưng tôi nhớ rõ khoảnh khắc em bước ra khỏi trái tim tôi, nhẹ nhàng như khi đến. Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu, cả một mùa hoa tôi đi bên em, em không thể tìm thấy cây hoa lạ nhưng chỉ một ngày trên mảnh đất khác, khi những mùi hương vừa rời cánh bay, em đã tìm thấy nơi bắt nguồn? Là tại tôi sao? Là tại tôi không nói cho em? Hay tại em? Em không tìm thấy hay cố tình không tìm thấy?

Một khi chuyện tình đã đi qua, trách ai cũng không quan trọng, kết thúc là kết thúc. Chẳng phải là mãi mãi không vẹn tròn sao?

********

Tôi vẫn một mình đứng trên lan can, cốc cà phê lạnh ngắt. 10 năm, tôi nhìn gió thổi qua khóm lá, nồng nàn đưa hương bay xa. Ngần ấy thời gian đủ đập tan khối băng trong ngực, tôi cũng tìm cho mình tình yêu mới, thời gian bên nhau có ngắn, có dài nhưng lạ thay, cứ đến mùa hoa ấy, tôi lại chìm trong kí ức về em. Tôi càng không dám nắm tay ai. Người ta nói, khi nào gặp nhau, ở bên bao lâu, yêu nhau thế nào không quan trọng. Quan trọng là khi người ấy rời đi, bạn mang người ấy trong tim được bao lâu? Mãi mãi không?

Tôi cũng không biết, nhưng cho đến giờ, người thật sự trung niên ế ẩm như tôi thi thoảng vẫn tựa cột, ngắm hoa, lẩm nhẩm vài câu thơ tôi tặng em ngày ấy:

" Mười năm trời thức trong tôi có mùi hương hoa sữa

Những bông hoa mang hình chớp lửa

Những bông hoa trắng ngát lưng trời..."
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
971/1352
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT