watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện tình yêu - Đi tìm hương xưa cũ

Lượt xem :
trên tay áo, tóc tết lệch về một bên, đội cái mũ quả bí nhìn cực kì xinh xắn. Nhìn em đang dáo dác nhìn vào phòng bệnh. Tôi quát khẽ:

- Tìm ai?

Em giật thót mình, vội vàng quay lại. Nhìn điệu bộ sợ hãi đến cúi đầu của em tôi cố gắng nén cười lặp lại

- Tìm ai?

- Phòng chích ngừa ạ. Em vẫn cúi đầu lí nhí.

Tôi quay bước, đoán chắc em sẽ ngước lên nên đi được hai bước vội quay phắt lại. Quả nhiên thấy em luống cuống cúi gập đầu xuống. Tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ, lại muốn hành hạ em một chút. Liền nói:

- Theo tôi. Nói xong liền rảo bước.

Tôi nghe tiếng bước chân em lẽo đẽo theo sau, tôi dẫn em đi lòng vòng qua các dãy nhà, em cứ thế yên lặng đều đều bước theo, ngoan như một con cún nhỏ. Được một lúc, tôi lại thấy có chút không nỡ, liền vòng đường khác, dẫn em về phòng chích ngừa.

- Đến rồi.

Em ngẩng lên nhìn tên phòng rồi ùa vào phòng, không liếc mắt về tôi lấy 1 cái. Được lắm, tôi cũng theo vào.

- Dì Thuận, cháu chào dì.

- Đến rồi à, sao lâu thế, dì chỉ đường rồi mà.

- Dạ, cháu đã gần đến đây thì chú này cứ bắt cháu đi theo rồi dẫn cháu đi lung tung ấy.

Nói rồi tay chỉ ngay về phía tôi, mặt nghênh lên thách thức. Tôi giật mình, đứng im, mặt đen lại. Em được lắm.

- Ai quen biết gì cô, chị, em đến nhắc chị lát nữa có cuộc họp đấy.

Tôi sau cái giây bị em đột kích đã nhanh chóng lấy bộ dạng không thể nghiêm túc hơn để truyền đạt ý kiến, sau đó nhíu mày, tỉnh bơ lờ tịt em đi. Chẳng lẽ đấu không lại em sao? Tuổi già của tôi để làm gì chứ?

Dì Thuận của em đánh mắt nhìn hai chúng tôi:

- Biết rồi, cháu lại đây.

Em tiến lại, hai người trò chuyện gì đó. Tôi chính thức bị ra rìa, lủi thủi biến mất. Nhưng không sao, chẳng phải đã tìm thấy mối liên hệ của em mà tôi rồi sao? Cứ từ từ, rồi xem em chạy đằng nào.

***

Chỉ là dịu dàng nghe em nói.

Những ngày sau khi em bước chân qua bệnh viện này là những ngày tôi bám dính lấy dì Thuận của em, dày mặt cùng dì diễn đi diễn lại một đoạn hội thoại:

- Dì...

- Tôi không phải là gì của cậu.

- Em đã xuống một cấp làm con rồi mà, dì...

- Quên đi, nó là con nhà lành, tôi không giao trứng cho ác.

- Cô ấy không phải trứng, con cũng không phải ác, chỉ có số điện thoại thì có thể làm được gì chứ? Dì phải tin con, con thực sự có việc.

- Nó thua cậu 12 tuổi, có thể có việc gì?

- Con thề là có việc thật, con năn nỉ mà...

-Không.

Đến một ngày, dì Thuận không thể chịu độ dai của con đỉa là tôi hoặc có thể đã bị tôi cảm động nên quăng vào tay tôi 1 tờ giấy. Tôi nghiệm ra rằng chai mặt là biện pháp có thể lay chuyển rất nhiều thứ. Tôi ngồi nghiêm chỉnh trước điện thoại bàn, nghiêm túc vận động đầu óc nghĩ xem giờ nào nên gọi cho em. Nếu hồi đấy di động tràn lan như bây giờ có lẽ đã không phiền phức thế. Nhưng tiếc thay, di động lại là thứ xa xỉ trong cái thị trấn nhỏ này, chỉ một cái nắp trượt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế nên, công cuộc tán gái ở thời đó gặp nhiều cản trở, mà lớn nhất là hai chữ phụ huynh.

- A lô! Tiếng em trong trẻo cất lên

- Quỳnh phải không?

- Dạ phải, ai vậy ạ?

- Bố mẹ cháu có nhà không?

- Dạ không ạ, nhưng có việc gì cháu có thể nhắn lại?

- À vậy thôi nhé!

- Dạ, vâng ạ!

Cúp điện thoại rồi mà tôi vẫn còn run rẩy, em cứ dạ vâng như một con vành khuyên lễ phép khiến tôi không nhịn được cười mà kết thúc sớm cuộc nói chuyện đầu tiên này.

Lần sau gọi tới, khi tôi nói mình là ai, em rất ngạc nhiên nhưng không cúp máy chỉ nghi hoặc hỏi:

- Sao chú có được số điện thoại nhà cháu?

- Chỉ cần biết em là con nhà ai rồi dò danh bạ.

- Vậy...chú muốn gì?

- Làm bạn em.

- Dạ?

- Em gọi tôi là anh thôi nhé, chỉ là muốn nghe em nói chuyện...

-...

Cái ngày của xa xôi ấy, chiếc điện thoại bàn đã trở thành cầu nối giữa em và tôi. Đôi khi tôi muốn quay lại ngày ấy để thấy mình đến đúng giờ sẽ gọi điện thoại cho em, cả một ngày dài, có lẽ cũng chỉ chờ khoảng khắc ấy, khoảng khắc âm thanh mềm mại kia sẽ cất lên như những sợi lông mỏng mảnh ve vuốt từng sợi thần kinh trong cơ thể. Bây giờ tôi và em đều có điện thoại di động, tôi có thể gọi cho em bất cứ khi nào nhưng tôi vẫn đúng giờ ngồi vào bàn làm việc, thẫn thờ cầm lấy ống nghe, thẫn thờ gặp lại những âm thanh hồn nhiên thủa ấy.

***

Đi bên em

Tần suất tôi gọi cho em là hai ngày một lần, em chỉ gọi tôi bằng cái tên cộc lốc, em nói bạn bè thì ngang cấp với nhau nhưng vẫn dạ vâng đầy xa cách. Chẳng hề gì, tôi cũng tự gọi em là vành khuyên. Những câu chuyện không đầu không cuối cứ thế trôi qua, em kể cho tôi nghe về những chuyện trên lớp, về ước mơ của em, về con mèo tên Ngốc cứ hay đánh thức em vào buổi sáng... Tôi vẫn ngắm em nơi lan can,vẫn đều đều gọi điện cho em. Em đã biết nơi tôi đứng nhìn nên mỗi lần đi ngang qua sẽ ngước đầu lên chỗ tôi đứng, nhìn thấy tôi vẫy tay sẽ gật đầu quay đi. Tôi không dám bước tiếp, cứ đứng tại chỗ giữ lấy niềm vui nho nhỏ của mình. Tôi sợ lỡ tôi yêu em tôi sẽ không biết phải làm thế nào. Nhưng tôi không hề biết, nỗi sợ hãi ấy lại ngấm ngầm tìm đến tôi như hạt mầm vô tình được gieo cứ thế lặng lẽ mọc rễ, đâm chồi.

Bây giờ đã là tháng 10, hai cây hoa sữa bên đường đã trổ mùa hoa đầu tiên trong những cơn gió se se lạnh, thoang thoảng đưa hương. Đây là hai cây hoa sữa được trồng đầu tiên trong thị trấn nên nhiều người không biết đến, tôi rất thích nhìn em mỗi chiều đạp xe về sẽ ngểnh cổ ngó nghiêng tìm kiếm thứ mùi là lạ ấy. Em đã kể tôi nghe về đoạn đường có mùi hương khó hiểu, hỏi tôi có biết không? Tôi cười, để em tự tìm thấy.

Cuối cấp rồi, em học thêm vào các buổi tối. Hôm nay như mọi hôm, dù trời trở lạnh,tôi vẫn ngồi bên quán cà phê bị em trêu hồi ấy, đợi em lướt qua. Gần 8h, tôi bỏ ván cờ đang chơi dở ngóng ra ngoài. Đợi 1 lúc mới thấy em đang dắt xe chầm chầm đi bộ xuống dốc. Cả đoạn đường vắng tanh chỉ có mình em dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng em hắt lên đường một vệt dài thẳng tắp. Tôi phân vân giữa việc đi về phía em hay im lặng trong bóng tối này. Em càng lúc càng gần tôi, tôi không muốn suy nghĩ nữa, chậm rãi bước về phía em. Sau này nghĩ lại, tôi bước thêm một bước về phía cảm xúc trong trái tim mình cũng giống như bước từ trong tối ra ánh sáng, rất chói mắt, rất choáng ngợp nhưng lại vô cùng thỏa mãn.

- Xe hỏng sao? Tôi đút tay vào túi quần hờ hững hỏi.

- Không. Em ngước mắt nhìn rồi trả lời cụt ngủn.

- Con nít cũng có chuyện buồn sao? Tôi thăm dò

- Chỉ người trung niên mới hay buồn. Em vừa trả lời vừa lững thững bước tiếp

Người sắp trung niên tôi đây đành ngậm miệng, đi bên cạnh. Bỗng em lại ngẩng đầu hít một hơi, thì thầm:

- Thơm thật.

- Em tìm thấy rồi sao?

- Chưa, nhưng vẫn tìm.

- Đi bộ thế này có thể tìm thấy sao?

- ...uhm biết đâu có thể tìm được...

Tôi cười khẽ, hóa ra em cố chấp như thế.

Sau hôm ấy, cứ tối tối, tôi lại chờ em để cùng em đi tìm mùi hương, thật may vì em mãi không tìm thấy nên tôi cứ thế được cùng em trò chuyện trên một quãng đường ngắn ngủi suốt những ngày gió se se lạnh đưa hương bay xa ấy. Những câu chuyện đã nói có dài, có ngắn, đôi khi chỉ là im lặng, nhưng chỉ cần em không đuổi tôi thế
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
87/847
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT