Truyện tình yêu - Câu chuyện kỳ lạ về nàng
Lượt xem : |
nhỉ? – Ả hỏi.
Tôi bảo với cô ả:
- Về chỗ đi. Tối nay anh đây mời sữa chua.
- Thật sao? Thật đấy chứ? – Cô ả vui mừng ra mặt.
Buổi tối hôm đấy, tôi đi ăn sữa chua với cô ả. Cô ta cứ chực bôi sữa chua loem nghoem vào mặt tôi. Tôi quát:
- Lo mà ăn đi. Nghịch vớ vẩn!
- Kệ tôi. Tôi thích thế. Này, tôi hỏi ông nhé. Ông đi ăn với tôi thế này có sợ thiên hạ đàm tiếu gì không. Chẳng hạn như là…
- Đàm tiếu gì? – Tôi hỏi.
- Như là… ông thích tôi. Chúng ta thích nhau.
Tôi cốc vào đầu cô ta:
- Nói gì vậy? Vớ vẩn.
Tôi nhìn cô ta. Nếu cô ta mà biết là tôi vẫn luôn thích nàng say đắm thì cô ta sẽ chẳng nói thế đâu. Nhưng mà cô ta cũng dễ thương đấy chứ. Mặc dù trang phục của cô ta thì tôi chẳng ưa tí nào. Áo sơ mi rộng cổ, thắt ca vát một cách hững hờ thì thà chẳng thắt cho xong. Quần may kiểu rộng của nam, trông vừa giống dân hip hop vừa vẫn có phần nữ tính.
Tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân. Cô ta vẫn để yên cho tôi nhìn.
Tôi sực tỉnh. Tôi chợt nhớ đến một người phụ nữ đứng tuổi đã bảo tôi khi tôi và cô ta cứ hay chành chọe, đấm đá nhau dạo trước: “Cứ bảo ghét nhau cho lắm vào, cuối cùng lại yêu nhau lúc nào không biết”.
“Ồ không, không thể” – tôi tự bảo mình. Tôi đập bàn:
- Thôi ăn đi chứ. Lo mà ăn đi. Ăn chậm thế.
Cô ta nhìn tôi hằn học:
- Làm cái gì mà quát thế? Hôm nay trở trời nên ấm đầu à?
- Cái gì? Còn nói nữa thì tí nữa tự đi bộ mà về nhà.
- Đi bộ thì đi chứ sợ gì.
Tôi bảo: “Được rồi. Tự đi bộ đi” và rút chìa khóa xe, mũ bảo hiểm ra rồi lấy xe. Lát sau, cô ta đã lẽo nhẽo chạy theo.
- Xin lỗi. Người ta không cố ý đâu mà.
Tôi được thể bảo:
- Sợ anh đây không chở nên mới thế hả?
Cô ta lắc đầu, nhảy ngay lên xe tôi.
- Không phải đâu. Vì người ta không muốn ông ghét rồi đi với người khác.
Cô ta ôm lấy eo tôi.
- Cái gì thế? – Tôi giật mình, kéo tay cô ta ra.
Cô ta nói:
- Xin lỗi. Tớ chỉ sợ bị ngã. Giờ không sao rồi. Lái xe đi.
Tôi mỉm cười, phóng xe thong thả trên đường. Nhớ lại lần duy nhất chở nàng với tôi cũng không vui như thế này.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với tôi nữa. Những ấn tượng về nàng trong tôi nhạt hơn lúc đầu. Mặc dù tôi vẫn thấy nàng hay cười, nhưng con mắt nàng thì chứa đựng điều gì đó mơ hồ và thăm thẳm.
Tôi để ý đến “khắc tinh” nhiều hơn. Đi qua góc làm việc của cô ta, tôi chú ý nhiều hơn đến cái bình hoa. Và có một hôm tôi đã thay nước cho nó.
Hộp bút chì xanh đỏ của cô ta có hôm tôi lấy cái gọt bút chì ra gọt, loay hoay thế nào làm gẫy mất một cái bút chì. Cô ta quát tôi một trận liên hồi. Tôi nghe nhức hết cả đầu cả óc. Cuối cùng mãi mới được tha.
***
Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được mình thích ai thực sự cho đến khi có chuyện xảy ra. Hôm đó trời mưa rất to. Nhưng may mà lúc chúng tôi ra ngoài ăn trưa thì cũng đã tạnh. Tuy nhiên trên bề mặt đường vẫn còn vũng nước lớn. Mỗi khi ô tô đi qua đều bắn lên quần áo của người đi đường. Lúc đó, nàng đang ở trên tôi một chút. Còn cô nàng “khắc tinh” đi sau tôi. Có một chiếc xe ô tô con đang đi tới. Tôi nghe thấy rất rõ tiếng xe phóng vút từ phía sau. Khoảng cách giữa tôi và nàng cũng như giữa tôi và “khắc tinh” là bằng nhau. Trong chớp mắt, tôi chạy về phía trái kéo cô nàng “khắc tinh” ra khỏi nước bắn đầy quần áo. Nhưng còn nàng thì không kịp, vì tôi chỉ có thể lựa chọn một trong hai. Cũng may là thấy tôi kéo “khắc tinh”, nàng cũng đã trông thấy mà tránh ra, chỉ có điều ướt nhẹ ở ống quần mà thôi.
Vậy mà nàng lại có lần gọi tôi ra ngoài nói chuyện trực tiếp.
Nàng bảo:
- Chắc là cậu biết tớ đã chia tay rồi. Thực ra tớ đã giấu mọi người. Tớ yêu anh ấy gần 2 năm nay, nhưng đã không còn liên lạc gì với anh ấy một năm nay rồi.
Tôi chỉ mới biết nàng chia tay bạn trai cách đây không lâu. Tôi rất ngạc nhiên vì sao nàng lại lừa dối.
- Tại sao?
- Anh ấy vẫn còn yêu tớ, nhiều lần muốn nối lại. Nhưng cứ nghĩ đến khoảng thời gian ở bên anh ấy, và những gì anh ấy đã làm với tớ, hững hờ với tớ, tớ lại không có đủ dũng cảm để tiếp tục. Tớ không thể. Nên chúng tớ đã chia tay nhau một năm nay – Nàng nói.
Nghe nàng nói, tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Tôi biết vì sao nàng lại hay sợ hãi đến vậy. Có thể vì nàng chưa bao giờ được hạnh phúc. Một người con gái đáng yêu nhưng lại thật tội nghiệp. Nàng có vẻ cô đơn. Tôi thấy thương cho nàng.
- Thực ra, có một người mà tớ luôn muốn gặp lại. Đó là người đầu tiên tớ thấy rung động, một người bạn hồi cấp hai. Nhưng 13 năm đã qua rồi. Tớ sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa đâu – Nàng nói tiếp.
Nàng nhìn tôi:
- Suốt cả cuộc đời này tớ sẽ không yêu ai được nữa.
Tôi bất giác cầm tay nàng:
- Tại sao? Tại sao cậu luôn chờ đợi những hi vọng ở đâu đâu. Trong khi người thích cậu đang ở ngay trước mặt cậu.
Nàng dường như sắp khóc, nhưng khi thấy tôi cầm tay thì nàng khóc thật.
- Tình yêu của tớ sẽ được đáp lại sao? Cậu thích tớ sao?
Tôi không biết nói gì.
- Tớ luôn mong cậu hạnh phúc – Tôi bảo.
Tôi và nàng diễn ra một mối tình âm thầm, chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau, giúp đỡ nhau mà không ai biết. Bởi vì những người không nên yêu là “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan”. Nếu như các đồng nghiệp khác biết chúng tôi là một cặp, người ta sẽ không để yên cho nàng. Nàng sống hồn nhiên, thẳng thắn, và thực tế là không được lòng người khác lắm. Trong khi đó, đối thủ của nàng thì ngược lại. Nàng ta có được lòng yêu mến của vị trưởng phòng nữ đứng tuổi và luôn luôn được bênh vực. Tính cách mạnh mẽ, thích giao thiệp, nàng ta rất hay lấy được lòng mọi người.
Chưa bao giờ tôi thấy nàng khóc nhiều như thế. Khóc vì một nỗi ấm ức không được giải tỏa. Tôi đã cố gắng bênh vực nàng trong cuộc họp nhưng không được. Tôi biết giữa nàng và tôi có khoảng cách rất xa. Dường như nàng cũng cảm nhận được điều đó. Tình cảm của nàng dành cho tôi cũng như tình cảm của tôi dành cho nàng chắc chắn không tốt cho cả nàng lẫn tôi. Trước mặt “khắc tinh”, tôi phải lạnh lùng với nàng, nếu như không muốn thấy nàng đau khổ. Sau lưng “khắc tinh”, tôi muốn an ủi nàng, nhưng có thể tôi chỉ làm nàng đau khổ hơn mà thôi. Nàng sẽ trách tôi giả dối, tôi hai mặt. Tôi không phải chỉ nghĩ đến tôi thôi hay sao.
Cuối cùng tôi cũng quyết định chia tay với nàng.
Nàng khóc.
Hôm sau, nàng nói với tôi, không có một chút nước mắt nào.
- Tớ với cậu ở bên nhau chẳng vui vẻ gì cả. Ở bên người đó, tớ thấy cậu rất hay cười. Hai người trêu nhau rất vui.
Tôi nhìn nàng, gật đầu bảo:
- Có thể. Tớ chưa bao giờ nói với cô ấy là tớ thích cô ấy. Nhưng thấy cô ấy mà đi với người khác thì tớ lại không chịu được.
Nàng nhìn tôi, cười. Bây giờ, tôi đã hiểu vì sao nàng lại hay cười, mà đôi mắt lại thăm thẳm, có điều gì muốn nói mà lại không thể nói.
Một thời gian sau, khi tôi và “khắc tinh” chuẩn bị làm đám cưới, có một anh chàng rất đẹp trai mới về cơ quan tôi. Giữa nàng và anh ta bỗng xảy ra xích mích. Nhưng anh ta lại rất quan tâm đến nàng.
Có lần, nàng tâm sự với một đồng nghiệp mà tôi vô tình nghe thấy.
- Em về trường cấp hai cũ đợt vừa rồi không ngờ lại gặp anh ấy. Anh ấy cũng bảo về thăm trường cũ. Em nghĩ anh ta nói đùa. Nhưng khi anh ấy nói chính xác tên cô chủ nhiệm và những bạn trong lớp em hồi ấy thì lại làm em giật mình. Anh ấy là người em thích đầu tiên. Em thật không ngờ. Không ngờ lại có nhân duyên như vậy. Anh ấy cũng giống như em. Và rồi anh ấy bảo anh ấy yêu em.
Tôi không rõ là người đồng nghiệp kia nói gì. Nhưng tôi nghĩ nàng chắc hẳn đang rất hạnh phúc. Và thật kỳ lạ,
Tôi bảo với cô ả:
- Về chỗ đi. Tối nay anh đây mời sữa chua.
- Thật sao? Thật đấy chứ? – Cô ả vui mừng ra mặt.
Buổi tối hôm đấy, tôi đi ăn sữa chua với cô ả. Cô ta cứ chực bôi sữa chua loem nghoem vào mặt tôi. Tôi quát:
- Lo mà ăn đi. Nghịch vớ vẩn!
- Kệ tôi. Tôi thích thế. Này, tôi hỏi ông nhé. Ông đi ăn với tôi thế này có sợ thiên hạ đàm tiếu gì không. Chẳng hạn như là…
- Đàm tiếu gì? – Tôi hỏi.
- Như là… ông thích tôi. Chúng ta thích nhau.
Tôi cốc vào đầu cô ta:
- Nói gì vậy? Vớ vẩn.
Tôi nhìn cô ta. Nếu cô ta mà biết là tôi vẫn luôn thích nàng say đắm thì cô ta sẽ chẳng nói thế đâu. Nhưng mà cô ta cũng dễ thương đấy chứ. Mặc dù trang phục của cô ta thì tôi chẳng ưa tí nào. Áo sơ mi rộng cổ, thắt ca vát một cách hững hờ thì thà chẳng thắt cho xong. Quần may kiểu rộng của nam, trông vừa giống dân hip hop vừa vẫn có phần nữ tính.
Tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân. Cô ta vẫn để yên cho tôi nhìn.
Tôi sực tỉnh. Tôi chợt nhớ đến một người phụ nữ đứng tuổi đã bảo tôi khi tôi và cô ta cứ hay chành chọe, đấm đá nhau dạo trước: “Cứ bảo ghét nhau cho lắm vào, cuối cùng lại yêu nhau lúc nào không biết”.
“Ồ không, không thể” – tôi tự bảo mình. Tôi đập bàn:
- Thôi ăn đi chứ. Lo mà ăn đi. Ăn chậm thế.
Cô ta nhìn tôi hằn học:
- Làm cái gì mà quát thế? Hôm nay trở trời nên ấm đầu à?
- Cái gì? Còn nói nữa thì tí nữa tự đi bộ mà về nhà.
- Đi bộ thì đi chứ sợ gì.
Tôi bảo: “Được rồi. Tự đi bộ đi” và rút chìa khóa xe, mũ bảo hiểm ra rồi lấy xe. Lát sau, cô ta đã lẽo nhẽo chạy theo.
- Xin lỗi. Người ta không cố ý đâu mà.
Tôi được thể bảo:
- Sợ anh đây không chở nên mới thế hả?
Cô ta lắc đầu, nhảy ngay lên xe tôi.
- Không phải đâu. Vì người ta không muốn ông ghét rồi đi với người khác.
Cô ta ôm lấy eo tôi.
- Cái gì thế? – Tôi giật mình, kéo tay cô ta ra.
Cô ta nói:
- Xin lỗi. Tớ chỉ sợ bị ngã. Giờ không sao rồi. Lái xe đi.
Tôi mỉm cười, phóng xe thong thả trên đường. Nhớ lại lần duy nhất chở nàng với tôi cũng không vui như thế này.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với tôi nữa. Những ấn tượng về nàng trong tôi nhạt hơn lúc đầu. Mặc dù tôi vẫn thấy nàng hay cười, nhưng con mắt nàng thì chứa đựng điều gì đó mơ hồ và thăm thẳm.
Tôi để ý đến “khắc tinh” nhiều hơn. Đi qua góc làm việc của cô ta, tôi chú ý nhiều hơn đến cái bình hoa. Và có một hôm tôi đã thay nước cho nó.
Hộp bút chì xanh đỏ của cô ta có hôm tôi lấy cái gọt bút chì ra gọt, loay hoay thế nào làm gẫy mất một cái bút chì. Cô ta quát tôi một trận liên hồi. Tôi nghe nhức hết cả đầu cả óc. Cuối cùng mãi mới được tha.
***
Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được mình thích ai thực sự cho đến khi có chuyện xảy ra. Hôm đó trời mưa rất to. Nhưng may mà lúc chúng tôi ra ngoài ăn trưa thì cũng đã tạnh. Tuy nhiên trên bề mặt đường vẫn còn vũng nước lớn. Mỗi khi ô tô đi qua đều bắn lên quần áo của người đi đường. Lúc đó, nàng đang ở trên tôi một chút. Còn cô nàng “khắc tinh” đi sau tôi. Có một chiếc xe ô tô con đang đi tới. Tôi nghe thấy rất rõ tiếng xe phóng vút từ phía sau. Khoảng cách giữa tôi và nàng cũng như giữa tôi và “khắc tinh” là bằng nhau. Trong chớp mắt, tôi chạy về phía trái kéo cô nàng “khắc tinh” ra khỏi nước bắn đầy quần áo. Nhưng còn nàng thì không kịp, vì tôi chỉ có thể lựa chọn một trong hai. Cũng may là thấy tôi kéo “khắc tinh”, nàng cũng đã trông thấy mà tránh ra, chỉ có điều ướt nhẹ ở ống quần mà thôi.
Vậy mà nàng lại có lần gọi tôi ra ngoài nói chuyện trực tiếp.
Nàng bảo:
- Chắc là cậu biết tớ đã chia tay rồi. Thực ra tớ đã giấu mọi người. Tớ yêu anh ấy gần 2 năm nay, nhưng đã không còn liên lạc gì với anh ấy một năm nay rồi.
Tôi chỉ mới biết nàng chia tay bạn trai cách đây không lâu. Tôi rất ngạc nhiên vì sao nàng lại lừa dối.
- Tại sao?
- Anh ấy vẫn còn yêu tớ, nhiều lần muốn nối lại. Nhưng cứ nghĩ đến khoảng thời gian ở bên anh ấy, và những gì anh ấy đã làm với tớ, hững hờ với tớ, tớ lại không có đủ dũng cảm để tiếp tục. Tớ không thể. Nên chúng tớ đã chia tay nhau một năm nay – Nàng nói.
Nghe nàng nói, tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Tôi biết vì sao nàng lại hay sợ hãi đến vậy. Có thể vì nàng chưa bao giờ được hạnh phúc. Một người con gái đáng yêu nhưng lại thật tội nghiệp. Nàng có vẻ cô đơn. Tôi thấy thương cho nàng.
- Thực ra, có một người mà tớ luôn muốn gặp lại. Đó là người đầu tiên tớ thấy rung động, một người bạn hồi cấp hai. Nhưng 13 năm đã qua rồi. Tớ sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa đâu – Nàng nói tiếp.
Nàng nhìn tôi:
- Suốt cả cuộc đời này tớ sẽ không yêu ai được nữa.
Tôi bất giác cầm tay nàng:
- Tại sao? Tại sao cậu luôn chờ đợi những hi vọng ở đâu đâu. Trong khi người thích cậu đang ở ngay trước mặt cậu.
Nàng dường như sắp khóc, nhưng khi thấy tôi cầm tay thì nàng khóc thật.
- Tình yêu của tớ sẽ được đáp lại sao? Cậu thích tớ sao?
Tôi không biết nói gì.
- Tớ luôn mong cậu hạnh phúc – Tôi bảo.
Tôi và nàng diễn ra một mối tình âm thầm, chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau, giúp đỡ nhau mà không ai biết. Bởi vì những người không nên yêu là “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan”. Nếu như các đồng nghiệp khác biết chúng tôi là một cặp, người ta sẽ không để yên cho nàng. Nàng sống hồn nhiên, thẳng thắn, và thực tế là không được lòng người khác lắm. Trong khi đó, đối thủ của nàng thì ngược lại. Nàng ta có được lòng yêu mến của vị trưởng phòng nữ đứng tuổi và luôn luôn được bênh vực. Tính cách mạnh mẽ, thích giao thiệp, nàng ta rất hay lấy được lòng mọi người.
Chưa bao giờ tôi thấy nàng khóc nhiều như thế. Khóc vì một nỗi ấm ức không được giải tỏa. Tôi đã cố gắng bênh vực nàng trong cuộc họp nhưng không được. Tôi biết giữa nàng và tôi có khoảng cách rất xa. Dường như nàng cũng cảm nhận được điều đó. Tình cảm của nàng dành cho tôi cũng như tình cảm của tôi dành cho nàng chắc chắn không tốt cho cả nàng lẫn tôi. Trước mặt “khắc tinh”, tôi phải lạnh lùng với nàng, nếu như không muốn thấy nàng đau khổ. Sau lưng “khắc tinh”, tôi muốn an ủi nàng, nhưng có thể tôi chỉ làm nàng đau khổ hơn mà thôi. Nàng sẽ trách tôi giả dối, tôi hai mặt. Tôi không phải chỉ nghĩ đến tôi thôi hay sao.
Cuối cùng tôi cũng quyết định chia tay với nàng.
Nàng khóc.
Hôm sau, nàng nói với tôi, không có một chút nước mắt nào.
- Tớ với cậu ở bên nhau chẳng vui vẻ gì cả. Ở bên người đó, tớ thấy cậu rất hay cười. Hai người trêu nhau rất vui.
Tôi nhìn nàng, gật đầu bảo:
- Có thể. Tớ chưa bao giờ nói với cô ấy là tớ thích cô ấy. Nhưng thấy cô ấy mà đi với người khác thì tớ lại không chịu được.
Nàng nhìn tôi, cười. Bây giờ, tôi đã hiểu vì sao nàng lại hay cười, mà đôi mắt lại thăm thẳm, có điều gì muốn nói mà lại không thể nói.
Một thời gian sau, khi tôi và “khắc tinh” chuẩn bị làm đám cưới, có một anh chàng rất đẹp trai mới về cơ quan tôi. Giữa nàng và anh ta bỗng xảy ra xích mích. Nhưng anh ta lại rất quan tâm đến nàng.
Có lần, nàng tâm sự với một đồng nghiệp mà tôi vô tình nghe thấy.
- Em về trường cấp hai cũ đợt vừa rồi không ngờ lại gặp anh ấy. Anh ấy cũng bảo về thăm trường cũ. Em nghĩ anh ta nói đùa. Nhưng khi anh ấy nói chính xác tên cô chủ nhiệm và những bạn trong lớp em hồi ấy thì lại làm em giật mình. Anh ấy là người em thích đầu tiên. Em thật không ngờ. Không ngờ lại có nhân duyên như vậy. Anh ấy cũng giống như em. Và rồi anh ấy bảo anh ấy yêu em.
Tôi không rõ là người đồng nghiệp kia nói gì. Nhưng tôi nghĩ nàng chắc hẳn đang rất hạnh phúc. Và thật kỳ lạ,
Bài viết liên quan!