Truyện tình yêu - Câu chuyện kỳ lạ về nàng
Lượt xem : |
Thực sự thì tôi chưa bao giờ gặp một câu chuyện kỳ lạ như thế. Một chuyện về cuộc đời nàng, về con người nàng, người mà có đang nằm mơ tôi cũng không nghĩ nàng tồn tại ở ngay trước mắt tôi như vậy.
***
Tôi quen nàng thật tình cờ khi chúng tôi đều cùng làm chung một chỗ. Tôi vào sau nàng. Tất nhiên như những người đàn ông khác, tôi đều bị mê hoặc bởi nàng. Nàng không hay nói nhưng hay cười. Nàng ngây thơ và hồn nhiên đến lạ. Tôi chưa thấy nàng toan tính một điều gì cho riêng mình. Đôi khi nàng cũng không biết được những nguy hiểm gì đang chờ đợi nàng. Nàng cứ sống vô tư như thể một đứa trẻ.
Nàng cũng hay hờn dỗi theo một điệu rất trẻ con. Có lúc đứa trẻ ấy muốn vùng lên để thử gân người khác, để xem họ có hiền như nàng hay không. Nhưng rồi chỉ được một lát thì nàng lại sợ. Không hiểu sao lại như thế.
Nàng rất nhạy cảm. Có lúc tôi thấy nàng khóc, mà người ta càng muốn làm nàng ngừng khóc thì nàng lại càng muốn khóc. Nhưng rồi nàng cũng quên rất nhanh. Nụ cười lại trở về với nàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng tôi biết nàng chưa hẳn đã quên, mà nàng chỉ cố làm như không nhớ đấy thôi.
Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm tình đặc biệt đối với nàng. Có lẽ vì nàng hiền nhất và xinh xắn nhất phòng tôi. Nên dù chỉ trang điểm rất nhẹ và hay mặc chiếc áo dạ vào mùa đông thì nàng vẫn có một hương sắc rất đặc biệt. Tôi chưa thấy ai mặc chiếc áo dạ mà lại đẹp như nàng.
Trong mắt nàng, dường như tôi là một người đàn ông chưa trưởng thành. Nàng thường không để ý đến tôi. Có lẽ nàng cho tôi còn ít tuổi, mặc dù tôi bằng tuổi nàng. Tôi tin là nàng chưa có người yêu. Nhưng tôi vẫn có nguy cơ bị mất nàng vì một anh chàng bảnh bao, hình dung chải chuốt ở phòng ban khác cũng đang để ý đến nàng. Nàng vẫn vô tư đi với anh ta mà vẫn lại tỏ vẻ như không hề để ý đến anh ta.
Nàng như đang muốn xát muối trái tim tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra là tôi đang ghen. Tôi muốn tranh cướp nàng khỏi bàn tay của hắn. Thành thật mà nói hắn cũng không xứng đáng với nàng. Tôi nghe đâu hắn cũng có người yêu rồi. Hắn định bắt cá hai tay. Hắn làm tôi căm giận tới tận xương. Tôi muốn nói cho nàng biết. Nhưng tôi là gì mà lại nói cho nàng biết? Với lại, chắc gì nàng đã thích đến hắn ta. Chỉ thấy hắn ta hỏi đến nàng thôi, chứ chưa thấy nàng hỏi thăm đến hắn bao giờ. Có lúc nàng chụp ảnh chung với hắn trong đợt công ty đi thăm quan. Hắn mang cái ảnh ấy đi khoe khắp nơi. Nhưng tôi cũng chẳng thấy nàng để ý. Tôi cũng lấy làm mừng thầm.
Kỳ lạ thay! Tôi gọi cho nàng nhưng không bao giờ thấy nàng nghe máy. Sao nàng hay để quên điện thoại trong túi như vậy? Ngày Tết tôi nhắn tin chúc nàng một cái tết vui vẻ, nhưng dưới dạng tin nhắn phổ thông dành cho mọi người, ngầm ý là bạn là người vô cùng, vô cùng quan trọng trong trái tim chúng tôi. Nàng cũng nhắn lại là cảm ơn và chúc tôi có một ngày tết vui vẻ. Lúc đó tôi thực sự không hiểu nàng có nhận ra tin nhắn của tôi hay không, sau đó tôi nhận ra nàng vẫn chưa lưu số điện thoại của tôi. Không hiểu sau này nàng có nhận ra sự thật này không.
Tôi ghen đến phát điên với nàng khi nàng từ chối hoàn toàn sự quan tâm của tôi. Nàng mặc một chiếc áo cộc tay trong cái lần công ty lên chùa một đêm xuân và trở về vào sáng ngày hôm sau. Muỗi vo ve xung quanh chỉ chực đốt đoàn người. Tôi thấy da tay nàng mẩn đỏ, và nàng cứ liên tục xoa tay, miệng xuýt xoa: “Nhiều muỗi thật đấy!”. Tôi có mang theo một chiếc áo khoác mỏng, bảo nàng: “Tớ cho mượn áo này, khoác cho khỏi muỗi”. Nàng nhìn tôi, cười: “Thôi không cần đâu. Một lát là hết ấy mà”. Tôi trêu nàng: “Sao muỗi lại không đốt tớ nhỉ?”. Nàng bảo: “Chắc tại thịt tớ ngọt”. Rồi nàng lại cười. Tôi thì dang thẳng tay ra: “Muỗi ơi, sao không đốt tao đi chứ? Mỗi mình tao không bị đốt như thế này. Không phải là tao mang tiếng máu không ngon sao?”. Tôi nói như vậy nhưng có lẽ nàng không thể nào hiểu được tôi muốn là người chịu muỗi đốt thay nàng. Nàng lại xoa tay, lại kêu muỗi. Tôi rất muốn đưa chiếc áo cho nàng mượn nhưng nàng vẫn năm lần bảy lượt từ chối. Tôi không biết phải nói gì với nàng. Nàng không hề quan tâm đến tôi, và dường như cũng không cho phép tôi được quan tâm đến nàng. Nhưng tôi đã có cách.
Có một cô bạn gái nữa cũng vào cùng đợt với tôi. Cô nàng này rất cá tính, tuy rằng không xinh bằng nàng nhưng cũng thuộc dạng xinh. Theo tôi, thì cô ta khá ghê gớm. Chúng tôi thường hay bất đồng và cô ta thường chành chọe với tôi, đa phần là do cô ta kiếm cớ trước. Cô ta chỉ giỏi sai vặt tôi, lúc thì sửa hộ cái máy tính, lúc thì bật hộ điều hoà, lúc thì khiêng bàn, lắp ghế… Nói chung, cô ta là dạng không vừa. Tôi thì tức điên lên. Người tôi luôn muốn giúp đỡ là nàng chứ không phải là cô ta. Tôi muốn trả thù. Tôi bắt cô ta phải gọi mình là anh, còn tôi thì gọi cô ta là em. Vậy mà chuyện này thì cô ta lại ngoan ngoãn nghe theo tôi. Cô ta rất lãng mạn. Ai cũng thấy là như thế. Bằng chứng là có một bình hoa ở ngay góc làm việc của cô ta. Bình hoa vàng ấy không rõ là hoa cải, hay hoa cúc. Tôi không rành về hoa lắm. Nhưng cô ta tưới nước cho hoa hàng ngày. Bên cạnh bình hoa, lại có cả một hộp bút chì đủ màu. Chắc không phải là cô nàng có năng khiếu nghệ thuật gì mà chỉ là một hình thức trang trí. Lại có cả một bát nước bằng sứ màu đen, nhằm giảm bớt tính chất khô lạnh của phòng điều hoà, bên trong đựng mấy viên sỏi, trông như cái cảnh ở hòn giả sơn. Cái góc làm việc của cô ta làm tôi cứ có cảm giác như một bức tranh phong thuỷ.
Cô ta thường rửa cốc uống nước cho tôi. Cái này của cô ta thì còn chấp nhận được. Hôm nào, trái gió trở trời, tôi hơi sụt sịt một chút là đã thấy cô ta hỏi thăm rối rít. Trong khi tôi thì chỉ quan tâm tới nàng hôm nay có vẻ xanh xao hơn mọi hôm khi thời tiết chuyển mùa. Và đôi mắt của nàng thì mơ màng khi kéo rèm nhìn về phía cửa sổ, qua cửa kính thấy trời ảm đạm, cảnh vật gió thổi hiu hiu bên ngoài.
Chỉ tiếc là nàng đã có người yêu. Tôi đã nhận ra sự thật ấy. Nàng đã giấu rất kỹ, chỉ nói cho vài người biết thôi. Tôi tự trách móc mình là đã không đủ tin cậy với nàng để nàng bộc bạch tâm tư. Hơn nữa, là để tôi từ bỏ giấc mộng về nàng sớm hơn trước khi tôi tự chuốc lấy đau khổ. Ban đầu tôi còn nghi ngờ. Nhưng sự thật càng ngày càng rõ ràng khi nàng đã nói chuyện tình cảm của nàng với một đồng nghiệp trong phòng trước mặt tôi. Tôi lấy làm lạ là chẳng bao giờ có cuộc điện thoại của người yêu nàng gọi cho nàng trong giờ làm việc, cũng chưa từng thấy anh ta xuất hiện trong máy tính, máy ảnh hay bất cứ vật dụng gì liên quan đến nàng. Hoá ra, anh ta đang ở tận Cà Mau, cách nàng rất xa. Mối tình của nàng đã trải dài đến hai đầu đất nước.
Tôi buồn, tôi khổ. Có lẽ nàng không biết. Vậy mà có hôm, tôi đánh bạo hỏi nàng:
- Thuỷ có người yêu rồi phải không?
Nàng nhìn tôi một cách kỳ lạ, cứ như đây là lần đầu tiên tôi hỏi nàng vậy.
- Phải – Nàng nói – Người yêu thứ hai của tớ!
- Người yêu thứ hai? Vậy còn mối tình đầu?
Tôi cứ hỏi như là để xác định xem tôi có bao giờ trở thành mối tình thứ ba của nàng không.
- Tớ không coi người đó còn có trên đời. Hắn chưa bao giờ yêu tớ. Vậy nên cứ coi như là không có mối tình đầu đi.
- Vậy còn tình yêu hiện tại? Tốt chứ?
- Tất nhiên rồi. Rất tốt. Chẳng lẽ cậu nghi ngờ sao?
Nàng nhìn tôi không chớp. Tôi xua tay lia lịa:
- À, không không. Chẳng có gì.
“Khắc tinh” của tôi đi qua. Cô ả không biết đã đứng đó tự bao giờ, tức thì xen ngang:
- Hai người đang nói cái gì vậy? Tỏ tình với nhau à?
Nàng chợt đứng lên:
- Tớ về chỗ đây. Tớ còn việc phải làm.
- Cô ta làm sao th
Bài viết liên quan!