watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc-full

Lượt xem :
r />
"Tử Duy? Anh làm sao vậy? Có phải bị thương ở đâu hay không?" Cô nắm chặt bàn tay ôm đầu của hắn, sắc mặt trắng bệch, "Tử Duy, cầu xin anh. . . . . . Anh đừng làm em sợ. . . . . ."

Âu Dương Tử Duy đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt cánh tay của cô, hoảng sợ hỏi:

"Không phải chính anh cũng bị đụng xe như vậy sao?"

"Anh. . . . . . Anh nhớ ra gì rồi?" Đường Hân Hân kinh hoàng hỏi.

"Anh không biết, cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc, trong khoảnh khắc muốn đụng vào tường kia, dường như anh nhớ ra cái gì đó! Nhưng hiện tại lại không thể nhớ ra. . . . . ." Trong mắt của hắn chỉ còn lại sự sợ hãi.

Đường Hân Hân ngơ ngác nhìn hắn, rồi chợt nhào vào trong ngực hắn khóc òa lên. . . . . .

"Đừng! Em xin anh. . . . . . Đừng nghĩ nữa! Tử Duy. . . . . . Em cầu xin anh, đừng nghĩ nữa!" Cô khóc.

Âu Dương Tử Duy bị tiếng khóc đột ngột của Đường Hân Hân làm cho sợ hết hồn, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc.

Hắn vẫn cho rằng Đường Hân Hân là cô gái hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trên thế gian này; hắn vẫn cho rằng trong thế giới của cô, chỉ có cười vui, không có nước mắt. . . . . . Hoàn toàn không nghĩ tới cô cũng sẽ khóc, hơn nữa còn vì hắn mà khóc. . . . . .

Sự xúc động làm trái tim hắn đau nhói, một niềm thương tiếc dâng lên trong lòng, hắn ôm cô thật chặt.

"Hân Hân, đừng khóc, anh không nghĩ. . . . Không nghĩ nữa rồi. . . . . ."

Nhưng Đường Hân Hân vẫn cứ khóc, trong tiếng khóc có sợ hãi, Âu Dương Tử Duy càng thêm đau lòng.

"Hân Hân, em đừng khóc nữa, anh sẽ không làm em sợ nữa, em đừng khóc. . . . . . Em khóc làm lòng anh thật đau!" Hắn đau lòng nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, phát hiện trong mắt cô có sự sợ hãi sâu đậm. . . . . .

Đường Hân Hân đưa mắt nhìn hắn, nước mắt ngừng rơi, nghẹn ngào nói:

"Tử Duy, đồng ý với em, đừng suy nghĩ nữa có được hay không? Chúng ta không có quá khứ cũng không quan trọng, chúng ta còn có tương lai. . . . . ." Lời nói của cô có chút không mạch lạc.

"Anh hiểu. . . . . ."

"Không! Anh không hiểu. . . . . ." Đường Hân Hân khẽ vuốt bàn tay đang ôm hai bên má cô, giọng nói sâu kín: "Tử Duy, em thật sự yêu anh . . . . . ."

Nước mắt lại chảy dài theo gương mặt, cô lại ôm mặt khóc.

Làm sao đây? Cô nên làm cái gì mới phải?

Cô vẫn không dám để lộ cảm xúc của mình, chính vì cô sợ không thể quay đầu lại được nữa!

Âu Dương Tử Duy lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, cảm xúc trong lòng dâng trào không dứt!

"Hân Hân, anh cũng rất yêu em. . . . . ."

Hắn nâng gò má đầy lệ của cô lên, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt, đột nhiên, hắn lại thấy đáy mắt cô hiện lên sự sợ hãi.

"Hân Hân, bất kể quá khứ của chúng ta như thế nào, anh nhất định sẽ không bỏ em, anh yêu em, trừ em ra, ai anh cũng không cần. . . . . . Anh muốn em nhớ kỹ, mãi mãi nhớ, biết không?" Âu Dương Tử Duy thủ thỉ nói, trừ lời thề yêu, hắn không biết còn có phương pháp nào có thể xóa đi sự sợ hãi âm thầm trong lòng cô.

Hắn nghiêng người, kìm lòng không được hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mút lấy hơi thở của cô. . . . . .

Một lần nữa, cô lại khuất phục tình yêu nồng nhiệt của hắn. . . . . .

-----------------

Đường Hân Hân ngồi trên ghế sofa, cằm gác vào đầu gối, hai tay ôm bắp chân, nước mắt trong khóe mắt sắp rơi.

Trương Á Quần ngồi ở sofa đối diện, hai bàn tay đan vào nhau, chống cằm, đưa mắt nhìn đôi mắt đau khổ của Đường Hân Hân, trái tim đau đớn đến chảy máu. . . . . .

Hân Hân nói, cô đã yêu một người không nên yêu. Cô cảm thấy lúng túng, không biết phải làm sao. . . . . . Cho nên tìm đến anh, nhờ anh giúp đỡ.

Cô nói, anh là bạn tốt nhất của cô. . . . . . Đúng a! Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn là bạn tốt nhất của cô. . . . . . Trương Á Quần dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại.

Thật ra thì, anh ta cũng biết không nên đòi hỏi sự báo đáp, nhưng ít nhất. . . . . . Ít nhất không nên tàn nhẫn như vậy! Cô biết rõ hắn một mực chờ cô, nhưng cô cố tình cho hắn sự báo đáp tàn nhẫn nhất, hơn nữa còn đưa ra vẻ mặt rất vô tội.

Bỗng dưng, anh ta đứng lên.

Đường Hân Hân giật mình, sững sờ nhìn về phía anh ta.

"Hân Hân, đừng chơi đùa nữa!" Trương Á Quần khàn giọng nói.

"Em. . . . . ." Đường Hân Hân cảm thấy uất ức, nước mắt lã chã rơi, "Em đã sớm không chơi đùa. . . . . ."

"Ý của anh là, rời hắn đi, mãi mãi rời xa hắn."

"Không……..Em làm không được, em không thể rời bỏ anh ấy được . . . ."

"Em đang đùa với lửa. . . . . ." Trương Á Quần cảm thấy tan nát cõi lòng.

"Không phải, chúng em thật lòng yêu nhau, Tử Duy yêu em, em cũng yêu anh ấy, em không phải đang đùa với lửa!" Đường Hân Hân nhìn anh ta trừng trừng.

"Em đúng là lừa mình dối người rồi! Rõ ràng là em biết vì hắn bị mất trí nhớ nên mới. . . . . ." Trương Á Quần cắn răng, tàn nhẫn nói tiếp, "Hân Hân, bây giờ rút lui còn kịp, nếu đợi sau này hắn biết được chân tướng sự thật, thì sẽ không còn kịp nữa, anh không muốn nhìn thấy em bị thương tổn."

"Nhưng, là em đã làm tổn thương anh ấy . . . . ." Cô vừa khóc vừa nói.

"Sẽ không, ít nhất sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nếu như bây giờ em rời bỏ hắn, đối với hắn mà nói cũng chỉ là thất tình mà thôi, nhưng, nếu như đợi đến khi hắn biết sự thật hoặc là khôi phục trí nhớ, vậy thì hành động của em đồng nghĩa với lừa gạt! Anh nghĩ, bị lừa gạt, so thất tình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều?"

Trong mắt Đường Hân Hân đong đầy lệ lầm bầm nói: "Nhưng, em không có lừa gạt anh ấy, em thật sự yêu anh ấy. . . . . ."

"Hắn không muốn như vậy!" Một lần nữa Trương Á Quần muốn thức tỉnh cô, "Một khi hắn biết chân tướng sự thật, sự tức giận sẽ lấn áp lý trí của hắn, nỗi thất vọng sẽ bao phủ tình cảm của hắn. . . . . ."

"Đừng nói nữa . . . . . Không nên nói nữa. . . . . ." Đường Hân Hân vừa khóc vừa bịt chặt hai tai, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, "Làm sao bây giờ. . . . . . Em nên làm gì. . . . . ." Đường Hân Hân rối loạn. Cô thật không muốn rời bỏ hắn, nhưng cô lại càng không muốn hắn hận cô a!

"Rời bỏ hắn đi! Rời đi là biện pháp duy nhất. . . . . ." Trương Á Quần có chút không kiên nhẫn nói.

Anh ta biết Hân Hân thật sự yêu Âu Dương Tử Duy rồi, anh ta cũng hiểu, cho dù Hân Hân có rời bỏ Âu Dương Tử Duy, cũng không thể tiếp nhận tình yêu của anh ta, cô chỉ coi anh ta là anh em, anh ta vẫn luôn rất rõ ràng!

Nhưng . . . . . .

Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng và bối rối của Đường Hân Hân, nội tâm Trương Á Quần dâng lên một nỗi ân hận và áy náy. . . . . .

Sai lầm rồi! Anh ta và Đường Quốc Sâm thật sai lầm rồi!

Bọn họ tính toán kỹ càng chẳng những không khiến Đường Hân Hân tiếp nhận tình cảm của anh ta, ngược lại còn đẩy cô cuốn vào một tình yêu khác. . .

Chương 6
"Tử Duy, cậu tìm tôi?" Lưu Khải Hiên đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, tiện tay đóng cửa lại.

Âu Dương Tử Duy chỉ gật đầu một cái, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm tài liệu trên tay, thái độ nặng nề.

"Cậu ngồi xuống trước đi, tôi sẽ xong ngay." Hắn chỉ chỉ chiếc ghế salon lớn bên cạnh.

Lưu Khải Hiên ngồi xuống, liếc mắt nhìn vẻ mặt chuyên chú của Âu Dương Tử Duy, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười yếu ớt.

Đây mới là Tử Duy mà anh ta quen thuộc!

Không lâu sau, Âu Dương Tử Duy để tài liệu xuống, ngồi đối diện Lưu Khải Hiên.

"Khải Hiên, cậu có biết chuyện gần đây có người muốn thu mua cổ phần của công ty chúng ta không?"
<<1 ... 1213141516 ... 22>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
29/2267
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT