Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
gì cho anh đâu.”
Thẩm Bồi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đàm Bân, anh không quay mặt lại, một lúc sau mới nói: “Anh xin lỗi!”
“Em không muốn nghe lời xin lỗi, anh nghe em nói này, anh không được động tới những thứ này nữa!” Đàm Bân ngẩng mặt nhìn Thẩm Bồi, nét mặt đầy vẻ van nài.
Hai mắt Thẩm Bồi rủ xuống, anh lặng thinh.
Đàm Bân lại nói: “Em được nghỉ phép vài ngày, mai hai đứa mình đi chơi ở đâu đó, được không anh?”
Thẩm Bồi như không nghe thấy gì, hai mắt dính chặt vào bức họa, thần thái ngơ ngẩn, dường như hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Đàm Bân thể hiện sự thất vọng tràn trề ngay trong lời nói, bất giác cao giọng: “Vậy rốt cuộc là vì thứ gì chứ? Làm lớn chuyện rồi gây rối lâu như vậy mà vẫn chưa đủ hay sao? Anh đừng tự sỉ nhục bản thân nữa. Anh có biết anh đang giày vò những ai không? Đó là bố anh! Mẹ anh! Cả em nữa! Anh đang làm tổn thương tất cả những người yêu thương anh đấy, anh có biết không…”
Bà Vương hoảng hốt chạy vào, giọng điệu nghe vô cùng bất mãn: “Bồi Bồi là người bệnh, cô đừng có to tiếng với nó, nó không chịu nổi đâu, mấy cái thứ này có là gì, bạn bè nó cũng nhiều người dùng đến thứ này mà…”
“Được, bác cứ chiều anh ấy như thế đi, rồi anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ khỏe mạnh được đâu!” Đàm Bân tức giận bỏ về phòng, không ăn cơm tối mà ôm cả bụng tức đi ngủ.
Cô mơ mơ màng màng thấy có người đẩy cửa phòng bước vào, ngồi bên cạnh cô, gọi: “Đàm Bân!”
Đàm Bân hoang mang ngồi bật dậy, hai tay dụi mắt gọi: “Bác!”
Vẻ mặt mẹ Thẩm Bồi hòa nhã hiếm có, bà nói: “Chắc là cháu căng thẳng quá rồi, nhưng chẳng trách được, môi trường sống xung quanh cháu rất khác mà. Cần sa tuy cũng không phải thứ tốt đẹp gì nhưng nếu đem so sánh với ma túy thì lại là chuyện khác. Bác cũng chỉ lo bố thằng Bồi Bồi, ông ấy cả đời ngay thẳng, chắc không thể chịu được chuyện này.”
Đàm Bân gập chân lại, tì cằm lên đầu gối, cúi đầu lặng thinh.
“Điều bác lo sợ không phải chuyện này mà là nếu thằng Bồi Bồi cứ thế này thì sẽ ra sao, nó từ nhỏ đã là đứa ôn thuận, nhưng lòng tự tôn của nó quá lớn, chỉ một chút tổn thương nó cũng không chịu đựng nổi.”
Đàm Bân rất đỗi ngạc nhiên, điều cô thích nhất ở Thẩm Bồi chính là tính cách không gì có thể khiến anh vướng bận trong lòng, nhưng sao người mà mẹ anh miêu tả lại như một người xa lạ vậy?
“Lúc nó bốn, năm tuổi, học ở bán trú mầm non, nó tự mình học thắt dây giày, kết quả là rối thành một mớ bòng bong, bị cô giáo đưa ra trước các bạn phê bình, chế giễu, mỉa mai, nói những lời hết sức khó nghe, nó về nhà, khóc liền mấy ngày trời, từ đó trở đi, nó quyết không đi học nữa, cũng không thắt dây giày, cho đến giờ nó vẫn ghét loại giày có dây.”
Đàm Bân ngơ ngác lắng nghe, như quên hết mọi chuyện, đây là lần đầu tiên cô được nghe chuyện về thời thơ ấu của Thẩm Bồi, thì ra chỉ là chuyện thắt dây giày thôi cũng cần phải truy nguyên lâu như vậy mới hiểu được.
“Bác à, cháu hiểu ý của bác. Bác yên tâm, sau này cháu sẽ không bao giờ nói những lời như thế nữa.”
Mẹ Thẩm Bồi thở dài. “Giờ bác có nói chuyện với nó thì cũng chỉ là gió thổi qua tai. Cháu giúp bác trông nom nó cho tốt, tốt hơn hết là đừng để nó động tới những thứ kia nữa.”
Nửa đêm, Đàm Bân nghe bên tai có tiếng sột soạt, cô liền bật đèn thì thấy Thẩm Bồi đang nằm cạnh, mắt mở to nhìn trần nhà.
“Anh sao vậy? Sao lại không ngủ?” Đàm Bân thì thào.
Thẩm Bồi trở mình, ôm chặt lấy eo cô, áp người vào người cô, tóc anh cọ vào gò má buồn buồn.
“Đừng làm ồn, mau ngủ thôi, anh xem đồng hồ này, gần ba giờ sáng rồi.”
Thẩm Bồi không nói gì, càng siết người cô chặt hơn.
Đàm Bân mềm lòng, nhẹ hôn lên đôi mắt Thẩm Bồi. “Thôi, được rồi, được rồi, giờ anh nhắm mắt lại và ngủ thật ngon, ngày mai em đưa anh đi dạo.”
Thẩm Bồi gật đầu, nghe lời cô nhắm mắt lại.
Vì không phải đi làm nên sáng không cần dậy sớm. Quả nhiên Đàm Bân rất giữ lời, nói là làm, sáng ra đã giục Thẩm Bồi ra ngoài.
Rất lâu rồi không ra ngoài vận động, đi được nửa vòng Thẩm Bồi đã mướt mát mồ hôi, tựa vào người Đàm Bân thở dốc.
“Anh mệt.” Thẩm Bồi nói không ra hơi.
Đàm Bân dìu anh ra ghế đá gần đó ngồi, vuốt vuốt tóc anh, nói: “Anh nghỉ một lát đi, em đi thêm hai vòng nữa.”
Khi cô chạy hết một vòng hồ, quay lại thì thấy có hai chú chó lông vàng đang ngồi trước mặt Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi đưa tay cù cù dưới cằm một con, nó thích thú nhắm mắt lại, khẽ kêu vẻ khoan khoái, con còn lại thè lưỡi liếm láp lòng bàn tay anh, cái đuôi ve vẩy trông như cỏ đuôi chó bay trong gió.
Đàm Bân nhận ra hai chú chó đó, một chú là Tom, còn chú kia là Jerry, mãi vẫn là mèo và chuôt, khiến người khác rất ấn tượng. Cô muốn đi qua nhưng vừa đi được nửa đường bèn trở gót quay lại, nhìn cảnh tượng hài hòa trước mắt, chợt thấy khóe mắt cay cay.
Trên gương mặt Thẩm Bồi chất chứa niềm vui.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Bồi cười từ khi anh từ Cam Nam trở về.
Đàm Bân ngẩng đầu nhận ra chủ của hai chú chó đứng cách đó không xa, song không có ý định bước đến làm phiền.
Đàm Bân nở nụ cười tỏ lòng cảm kích với người đó, anh ta cũng giơ tay cầm lưỡi chiếc mũ bóng chày vẫy chào, mỉm cười đáp lại.
Ăn sáng xong thì Văn Hiểu Tuệ gọi điện, Đàm Bân thấy vậy liền nhờ bạn giúp: “Bạn thân mến ơi, có thể giúp tớ tìm mua một con chó nhỏ không?”
Văn Hiểu Tuệ làm việc gì cũng thần tốc, ngày hôm sau đã đem đến một con chó Papillon hai tháng tuổi. Đó là một con chó vô cùng hoạt bát, hay ăn, lại rất quấn người, mới đầu còn sợ sệt nhưng chỉ hai mươi phút sau nó đã nhảy nhót khắp nơi.
Nó ngửi ngửi, hít hít hết một lượt ba người, sau cùng thì nhận ngay Thẩm Bồi, cắn chặt lấy gấu quần anh không chịu buông, trông giống hệt một hạt dẻ lông xù quấn lấy chân Thẩm Bồi, anh đi đâu, nó đi theo đó.
“Đặt tên cho nó là gì nhỉ?”
Đàm Bân túm lấy hai tai nó. “Một tiểu cô nương, lại còn xinh đẹp thế này, vậy gọi nó là Tiểu Hồ Điệp đi.”
Văn Hiểu Tuệ cười to. “Tớ phục cậu thật, quả là lắm chiêu.”
Thẩm Bồi tuy không nói gì nhưng nhìn là biết anh rất thích, anh cảm ơn Văn Hiểu Tuệ rồi rời khỏi phòng khách, tới phòng vẽ.
Tiểu Hồ Điệp ngay tức khắc ngoáy cái mông tròn xoe theo sau, bốn chân mũm mĩm, ngắn ngủi ra sức lê trên sàn, trông giống hệt một con rùa có bộ lông dài dị hợm vậy.
Đàm Bân thấy buồn cười, liền nói với Văn Hiểu Tuệ: “Mấy con thú cưng này có vẻ luôn đợi được gặp anh ấy, gặp rồi là dính như keo.”
“Về mặt này, chó với mèo tinh lắm, người tốt, người xấu chỉ nhìn cái là chúng b
Thẩm Bồi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đàm Bân, anh không quay mặt lại, một lúc sau mới nói: “Anh xin lỗi!”
“Em không muốn nghe lời xin lỗi, anh nghe em nói này, anh không được động tới những thứ này nữa!” Đàm Bân ngẩng mặt nhìn Thẩm Bồi, nét mặt đầy vẻ van nài.
Hai mắt Thẩm Bồi rủ xuống, anh lặng thinh.
Đàm Bân lại nói: “Em được nghỉ phép vài ngày, mai hai đứa mình đi chơi ở đâu đó, được không anh?”
Thẩm Bồi như không nghe thấy gì, hai mắt dính chặt vào bức họa, thần thái ngơ ngẩn, dường như hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Đàm Bân thể hiện sự thất vọng tràn trề ngay trong lời nói, bất giác cao giọng: “Vậy rốt cuộc là vì thứ gì chứ? Làm lớn chuyện rồi gây rối lâu như vậy mà vẫn chưa đủ hay sao? Anh đừng tự sỉ nhục bản thân nữa. Anh có biết anh đang giày vò những ai không? Đó là bố anh! Mẹ anh! Cả em nữa! Anh đang làm tổn thương tất cả những người yêu thương anh đấy, anh có biết không…”
Bà Vương hoảng hốt chạy vào, giọng điệu nghe vô cùng bất mãn: “Bồi Bồi là người bệnh, cô đừng có to tiếng với nó, nó không chịu nổi đâu, mấy cái thứ này có là gì, bạn bè nó cũng nhiều người dùng đến thứ này mà…”
“Được, bác cứ chiều anh ấy như thế đi, rồi anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ khỏe mạnh được đâu!” Đàm Bân tức giận bỏ về phòng, không ăn cơm tối mà ôm cả bụng tức đi ngủ.
Cô mơ mơ màng màng thấy có người đẩy cửa phòng bước vào, ngồi bên cạnh cô, gọi: “Đàm Bân!”
Đàm Bân hoang mang ngồi bật dậy, hai tay dụi mắt gọi: “Bác!”
Vẻ mặt mẹ Thẩm Bồi hòa nhã hiếm có, bà nói: “Chắc là cháu căng thẳng quá rồi, nhưng chẳng trách được, môi trường sống xung quanh cháu rất khác mà. Cần sa tuy cũng không phải thứ tốt đẹp gì nhưng nếu đem so sánh với ma túy thì lại là chuyện khác. Bác cũng chỉ lo bố thằng Bồi Bồi, ông ấy cả đời ngay thẳng, chắc không thể chịu được chuyện này.”
Đàm Bân gập chân lại, tì cằm lên đầu gối, cúi đầu lặng thinh.
“Điều bác lo sợ không phải chuyện này mà là nếu thằng Bồi Bồi cứ thế này thì sẽ ra sao, nó từ nhỏ đã là đứa ôn thuận, nhưng lòng tự tôn của nó quá lớn, chỉ một chút tổn thương nó cũng không chịu đựng nổi.”
Đàm Bân rất đỗi ngạc nhiên, điều cô thích nhất ở Thẩm Bồi chính là tính cách không gì có thể khiến anh vướng bận trong lòng, nhưng sao người mà mẹ anh miêu tả lại như một người xa lạ vậy?
“Lúc nó bốn, năm tuổi, học ở bán trú mầm non, nó tự mình học thắt dây giày, kết quả là rối thành một mớ bòng bong, bị cô giáo đưa ra trước các bạn phê bình, chế giễu, mỉa mai, nói những lời hết sức khó nghe, nó về nhà, khóc liền mấy ngày trời, từ đó trở đi, nó quyết không đi học nữa, cũng không thắt dây giày, cho đến giờ nó vẫn ghét loại giày có dây.”
Đàm Bân ngơ ngác lắng nghe, như quên hết mọi chuyện, đây là lần đầu tiên cô được nghe chuyện về thời thơ ấu của Thẩm Bồi, thì ra chỉ là chuyện thắt dây giày thôi cũng cần phải truy nguyên lâu như vậy mới hiểu được.
“Bác à, cháu hiểu ý của bác. Bác yên tâm, sau này cháu sẽ không bao giờ nói những lời như thế nữa.”
Mẹ Thẩm Bồi thở dài. “Giờ bác có nói chuyện với nó thì cũng chỉ là gió thổi qua tai. Cháu giúp bác trông nom nó cho tốt, tốt hơn hết là đừng để nó động tới những thứ kia nữa.”
Nửa đêm, Đàm Bân nghe bên tai có tiếng sột soạt, cô liền bật đèn thì thấy Thẩm Bồi đang nằm cạnh, mắt mở to nhìn trần nhà.
“Anh sao vậy? Sao lại không ngủ?” Đàm Bân thì thào.
Thẩm Bồi trở mình, ôm chặt lấy eo cô, áp người vào người cô, tóc anh cọ vào gò má buồn buồn.
“Đừng làm ồn, mau ngủ thôi, anh xem đồng hồ này, gần ba giờ sáng rồi.”
Thẩm Bồi không nói gì, càng siết người cô chặt hơn.
Đàm Bân mềm lòng, nhẹ hôn lên đôi mắt Thẩm Bồi. “Thôi, được rồi, được rồi, giờ anh nhắm mắt lại và ngủ thật ngon, ngày mai em đưa anh đi dạo.”
Thẩm Bồi gật đầu, nghe lời cô nhắm mắt lại.
Vì không phải đi làm nên sáng không cần dậy sớm. Quả nhiên Đàm Bân rất giữ lời, nói là làm, sáng ra đã giục Thẩm Bồi ra ngoài.
Rất lâu rồi không ra ngoài vận động, đi được nửa vòng Thẩm Bồi đã mướt mát mồ hôi, tựa vào người Đàm Bân thở dốc.
“Anh mệt.” Thẩm Bồi nói không ra hơi.
Đàm Bân dìu anh ra ghế đá gần đó ngồi, vuốt vuốt tóc anh, nói: “Anh nghỉ một lát đi, em đi thêm hai vòng nữa.”
Khi cô chạy hết một vòng hồ, quay lại thì thấy có hai chú chó lông vàng đang ngồi trước mặt Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi đưa tay cù cù dưới cằm một con, nó thích thú nhắm mắt lại, khẽ kêu vẻ khoan khoái, con còn lại thè lưỡi liếm láp lòng bàn tay anh, cái đuôi ve vẩy trông như cỏ đuôi chó bay trong gió.
Đàm Bân nhận ra hai chú chó đó, một chú là Tom, còn chú kia là Jerry, mãi vẫn là mèo và chuôt, khiến người khác rất ấn tượng. Cô muốn đi qua nhưng vừa đi được nửa đường bèn trở gót quay lại, nhìn cảnh tượng hài hòa trước mắt, chợt thấy khóe mắt cay cay.
Trên gương mặt Thẩm Bồi chất chứa niềm vui.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Bồi cười từ khi anh từ Cam Nam trở về.
Đàm Bân ngẩng đầu nhận ra chủ của hai chú chó đứng cách đó không xa, song không có ý định bước đến làm phiền.
Đàm Bân nở nụ cười tỏ lòng cảm kích với người đó, anh ta cũng giơ tay cầm lưỡi chiếc mũ bóng chày vẫy chào, mỉm cười đáp lại.
Ăn sáng xong thì Văn Hiểu Tuệ gọi điện, Đàm Bân thấy vậy liền nhờ bạn giúp: “Bạn thân mến ơi, có thể giúp tớ tìm mua một con chó nhỏ không?”
Văn Hiểu Tuệ làm việc gì cũng thần tốc, ngày hôm sau đã đem đến một con chó Papillon hai tháng tuổi. Đó là một con chó vô cùng hoạt bát, hay ăn, lại rất quấn người, mới đầu còn sợ sệt nhưng chỉ hai mươi phút sau nó đã nhảy nhót khắp nơi.
Nó ngửi ngửi, hít hít hết một lượt ba người, sau cùng thì nhận ngay Thẩm Bồi, cắn chặt lấy gấu quần anh không chịu buông, trông giống hệt một hạt dẻ lông xù quấn lấy chân Thẩm Bồi, anh đi đâu, nó đi theo đó.
“Đặt tên cho nó là gì nhỉ?”
Đàm Bân túm lấy hai tai nó. “Một tiểu cô nương, lại còn xinh đẹp thế này, vậy gọi nó là Tiểu Hồ Điệp đi.”
Văn Hiểu Tuệ cười to. “Tớ phục cậu thật, quả là lắm chiêu.”
Thẩm Bồi tuy không nói gì nhưng nhìn là biết anh rất thích, anh cảm ơn Văn Hiểu Tuệ rồi rời khỏi phòng khách, tới phòng vẽ.
Tiểu Hồ Điệp ngay tức khắc ngoáy cái mông tròn xoe theo sau, bốn chân mũm mĩm, ngắn ngủi ra sức lê trên sàn, trông giống hệt một con rùa có bộ lông dài dị hợm vậy.
Đàm Bân thấy buồn cười, liền nói với Văn Hiểu Tuệ: “Mấy con thú cưng này có vẻ luôn đợi được gặp anh ấy, gặp rồi là dính như keo.”
“Về mặt này, chó với mèo tinh lắm, người tốt, người xấu chỉ nhìn cái là chúng b
Bài viết liên quan!