watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full

Lượt xem :
ếp chuẩn bị tới rồi. Ông ấy luôn không hài lòng với tình hình phát triển ở thị trường Trung Quốc. Lần này ít nhiều phải cho ông ấy xem vài điều thực tế một chút.

“Gần đây cậu bận tối tăm mặt mũi, chính là vì điều này?”

“Ừ.” Trình Duệ Mẫn lim dim mắt, tựa vào ghế, giữa trán xuất hiện nếp nhăn nhỏ, trong chốc lát thấy hết được sự mệt mỏi của anh.

Dư Vĩnh Lân nhìn anh lắc đầu, lập tức tắt loa trong xe.

Trình Duệ Mẫn nhắm mắt lại, nói: “Cậu cứ bật lên đi, không sao.”

Dư Vĩnh Lân liền nói: “Xem ra tim của người tư bản đều đen như nhau, nói ra thì Hà Lan cũng là một nước có đãi ngộ cao, thế mà lúc ép người cũng quá kinh khủng.”

“Mấy năm nay số vốn đầu tư ở thị trường Trung Quốc cứ như trút vào động không đáy, cho đến giờ kinh doanh vẫn không mấy phát triển, ông ấy không biết ăn nói với hội đồng quản trị sao cho thỏa đáng, áp lực cũng vô cùng lớn, tôi có thể hiểu được.”

“Thế cậu dự tính đối phó với ông ấy thế nào?”

Trình Duệ Mẫn than thở: “Muốn cho ông ấy gặp mấy nhân vật quan trọng trong ủy ban thường vụ nhưng lại không tìm được đường dây quan hệ thích hợp, đang buồn hết cả người đây.”

Dư Vĩnh Lân nhún vai. “Theo tôi, đúng là đáng đời cậu. Bảo dựa vào quan hệ của lão gia nhà cậu thế mà cậu nhất quyết không chịu tận dụng, đợi vài năm nữa ông ấy lui về rồi, cậu có muốn cũng chẳng được.”

Trình Duệ Mẫn nhếch mép, muốn nói gì đó nhưng lại chầm chậm ngoái đầu lại, nhìn ngắm những tòa nhà cao chót vót mọc chi chít qua cửa sổ, một lúc sau mới nói: “Mười mấy năm rồi tôi không nói được một câu chuyện nên hồn với ông ấy, nếu vì chuyện này mà nhờ vả, ông ấy nhất định sẽ đánh tôi.”

“Mẹ kế của cậu không phải rất quý cậu sao? Xin bà ấy đi!”

“Bớt khuyên can đi, vẫn chưa tới mức ấy đâu.”

“Thế cậu định tính như thế nào? Tự cậu soi vào gương chiếu hậu mà xem, mặt mày tái mét rồi kia kìa.”

Trình Duệ Mẫn cũng soi gương, ngắm nghía, cười đau khổ. “Tốt nghiệp xong, tôi vào làm cho MPL, trước đây thực không thấy được công ty lớn có điểm gì tốt, lúc rời đi rồi mới biết, mình làm việc thành quen rồi. Giờ việc gì cũng phải tự mình lo, cũng chẳng có trợ thủ đắc lực, lông mày, râu ria vơ cả.” Anh vươn vai, than thở. “Đúng là sụp đổ.”

Dư Vĩnh Lân cười lớn. “Nếu cậu làm ông chủ, chẳng phải sẽ ép chết người hay sao?”

“Tôi có mấy người anh em mở công ty gia đình, thế mà từ kế toán, thu ngân đến vận chuyển, đều phải tự mình xắn quần xắn áo mà làm.”

Nói chuyện một lát đã tới nơi, Dư Vĩnh Lân đỗ xe vào vị trí quen thuộc.

Quán bar này nằm ở cửa nam khu chung cư, là nơi họ thường tới trước khi rời MPL.

Hai người vào chỗ ngồi, chọn loại đồ uống, Dư Vĩnh Lân tiếp tục chủ đề ban nãy: “Lão Trình à, nếu không thì tôi qua giúp cậu?”

Trình Duệ Mẫn lập tức lắc đầu: “Vì con trai của cậu, cậu thôi đi! Với môi trường và chính sách của Trung Quốc, nói không chừng đến ngày nào đó công ty sẽ quyết định rút vốn, lập tức giải thể. Tôi đã làm liên lụy tới cậu, một lần đã đủ rồi, không muốn có lần thứ hai.”

Dư Vĩnh Lân đột nhiên im bặt, uống hớp rượu, không lên tiếng nữa.

Trình Duệ Mẫn nhận thấy sự thay đổi. “Tại sao cậu lại muốn chuyển chỗ?”

Dư Vĩnh Lân cúi đầu, cười cười nhưng không trả lời.

“Làm mệt quá?”

“Không phải.” Dư Vĩnh Lân thở dài. “Là phiền lòng. Tôi luôn nghĩ rằng, chỉ có những đứa trẻ học tiểu học hoặc trung học mới đi bắt nạt kẻ khác, không ngờ những ông ở FSK cũng làm trò này.”

Trình Duệ Mẫn không nhịn được, bật cười.

“Thật đấy, đừng cười. Tôi nói cho cậu nghe, lúc rời đi cứ tưởng là sự đấu đá trong nội bộ của MPL đã lên đến đỉnh điểm rồi, ai ngờ FSK cây lớn rễ sâu lâu đời là thế mà đấu đá các cấp không đâu không có, kinh nghiệm đấu giữa người với người hết sức phong phú.”

“Đó gọi là nơi nào có người, nơi đó là giang hồ, không cần biết đó là người Trung Quốc hay người nước ngoài.”

“Rất đúng. Ví dụ như việc thu mua tập trung này, không ai nguyện gánh công việc rủi ro, ôi dào, thắng thì mọi người cùng chia nhau quota, thua thì bao nhiêu thối tha đổ hết lên đầu một người. Ai ngu chứ? Ai cũng khôn hết, cuối cùng người chân ướt chân ráo như tôi gặp đen đủi, bị đẩy lên gánh. Nghĩ tới tôi lại thấy hận Lưu Bỉnh Khang.”

Trình Duệ Mẫn cười vẻ xót xa, lắc ly rượu, không nói gì. Lâu lắm rồi không nghe thấy tên của người này, cảm thấy có chút xa lạ, cũng có chút mơ hồ, nhưng không bực như dao đâm vào tim như trước nữa.

Dư Vĩnh Lân cũng nhận thấy mình nói chuyện có chút đường đột, lập tức giải thích: “Tôi không có ý trách cậu, mấy năm nay cần cái gì đều đã đạt được rồi, đúng là giờ ngã thật rồi, chúng ta đánh cược, thua phải chấp nhận thôi.” Nói rồi, anh lảng sang chủ đề khác: “Ai da, nói chuyện khác đi, hôm nay Phổ Đạt mở cuộc họp trù bị thu mua tập trung, cậu đoán xem, bên MPL cử đại biểu tới dự là ai nào?”

Quả nhiên Trình Duệ Mẫn bị thu hút: “Vu Hiểu Ba?”

“Sai, đoán lại xem, cậu đoán theo hướng người có khả năng thấp nhất ấy.”

Ánh mắt Trình Duệ Mẫn chợt lóe lên. “Đàm Bân?”

“Haizz, chính xác! Vẫn câu nói cũ, dạy nên đồ đệ, sư phụ đói chết, hôm nay tôi thực sự đã được lĩnh giáo toàn bộ, vừa gặp cô ấy, tôi đã cảm thấy không thoải mái!”

Trình Duệ Mẫn hơi cau mày. “Kỳ lạ, sao bên đó có thể cử một người mới như thế được?”

“Bởi vì Hiểu Ba không chịu làm.”

“Tại sao? Đây là cơ hội cho anh ta thăng tiến mà.”

“Tính tình của Hiểu Ba cậu cũng biết, anh ta rất chắc chắn, nếu không nắm chắc bảy phần, anh ta sẽ không dễ dàng ra tay. Có vết xe đổ đẫm máu nơi sa trường của cậu và mấy người chúng tôi, anh ta sẽ không lấy thân làm bình phong che sương gió đâu.”

Trình Duệ Mẫn có phần kinh ngạc trước câu trả lời này. Anh nhìn chằm chằm Dư Vĩnh Lân, trong lòng không khỏi xót xa.

Cả tâm huyết của anh, mất năm, sáu năm trời mới gây dựng được đội ngũ bán hàng tràn đầy uy lực, bây giờ hủy nó dễ dàng như vậy sao? Đây chính là kết quả diệt cỏ diệt tận gốc mà Lưu Bỉnh Khang mong muốn?

Đội ngũ chủ chốt một khi đã giải tán, sức sáng tạo của cả đoàn quân cũng sẽ dần dần lùi về con số 0. Từ đó người người lâm vào tình trạng nguy nan, gặp chuyện gì cũng chỉ có thể tự mình cứu mình.

Rời MPL lâu như vậy rồi, Trình Duệ Mẫn vẫn thấy Lưu Bỉnh Khang thật khó hiểu, đằng sau một loạt hành động máu lạnh, mục đích cuối cùng của ông ta là gì?

Chỉ vì lo sợ anh liên kết với Lý Hải Dương mà ông ta không chần chừ đuổi anh ra khỏi công ty, cũng có thể nói là buộc phải làm như vậy. Nhưng khuyên một loạt nhân viên như Dư Vĩnh Lân từ chức, rõ ràng là ông ta tự cắt hai cánh tay mình. Việc gì cũng lo quá, giết một đe trăm là đủ, ngoài thì thoải mái, trong thì nghiêm túc cũng đã đủ điều khiển lòng người. Anh không tin người bôn ba nơi thương trường mấy chục năm như Lưu Bỉnh Khang lại không hiểu đạo lý này.

“Lão Trình!” Dư Vĩnh Lân như nhìn thấu tâm sự của anh, vỗ vào cánh tay anh. “Cậu nói xem, lão Lưu rốt cuộc nghĩ gì? Làm cho tình hình căng thẳng như hiện nay, đến một tổng giám đốc cho ra dáng cũng không chọn được. Lẽ nào quyền lực tuyệt đối khiến người ta điên cuồng đến thế sao?”

Trình Duệ Mẫn uống một ngụm rượu, nghĩ thật kĩ, lắc đầu, sau đó chậm chạp nói: “Cũng không thể nói th
<<1 ... 3435363738 ... 94>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
115/2691
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT