Tiểu thuyết - Bà Xã Chớ Giở Trò - full
Lượt xem : |
…”
“Con nói cái gì, cậu ấy lớn hơn Bối Nhi mười tuổi?”vẻ mặt mẹ Kim đầy kinh ngạc.
Trịnh Vũ Hi miễn cưỡng gạt bỏ, tươi cười, “Dì, chỉ là hơn mười tuổi, chồng lớn tuổi một chút có vẻ sẽ thương yêu vợ, dì nói phải không?”
Mẹ Kim im lặng không nói.
Trịnh Vũ Hi tiếp tục vì cuộc hôn nhân của Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi mà cố gắng, “Đối phương còn nói, vì không để Bối Nhi trở thành trò cười của bạn học, bọn họ đến tòa án đăng kí trước, chờ Bối Nhi tốt nghiệp đại học sẽ mời khách sau.”
“Tốt nghiệp đại học?”ba Kim giật mình nhìn Trịnh Vũ Hi, “Sau khi kết hôn, cậu ấy đồng ý cho Bối Nhi tiếp tục học đại học?”
..k e n h t r u y e n . p r o.. “Đúng, anh ấy còn nói sau khi Bối Nhi gả cho anh ấy thì là người của anh ấy, anh ấy không chỉ lo lắng cho cuộc sống của nó, cũng sẽ cùng Bối Nhi đọc sách, còn có thể giám sát việc học của nó.” Trịnh Vũ Hi cố gắng vì Cổ Việt Di, trước mặt vợ chồng nhà họ Kim đắp nặn một hình tượng một người chồng thật tốt.
“Thật vậy chăng?” ba Kim nghi ngờ người đàn ông kia không có năng lực này, “Tính cách Bối Nhi dượng biết rõ, để cho nó chọn giữa đọc sách và chơi đùa, nó luôn luôn để chơi đùa lên hàng đầu.”
Trịnh Vũ Hi cười nhìn về phía dượng, “Vị ông xã tương lai của Bối Nhi lúc trước ở đại học là một người tài năng, anh ấy còn đến nước ngoài du học hai năm, dượng nghĩ anh ấy sẽ để cho Bối Nhi chỉ lo chơi đùa sao?”
Lời này cũng đúng, Bối Nhi nghịch ngợm mọi người trong dòng họ đều biết, nói vợ chồng bọn họ chỉ biết cưng chìu Bối Nhi, cũng sẽ không dạy cô, nếu có người có thể hướng dẫn cô, không phải chuyện không tốt.
Ba Kim suy nghĩ, không nề hà thở dài nữa, “Được rồi, dượng sẽ gả Bối Nhi cho cậu ấy.”
Hai vợ chồng nhà họ Kim cuối cùng cũng gật đầu, Trịnh Vũ Hi khoan khoái thở ra, rốt cục hoàn thành nhiệm vụ.
Cha mẹ hai bên gặp mặt, đồng ý việc hôn nhân này, rất nhanh chọn một ngày tốt để Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi đến tòa án đăng kí, hoàn thành việc lớn cả đời.
Kim Bối Nhi lúc trước từ nam bộ lên bắc đi học, người nhà dặn dò Trịnh Vũ Hi chăm sóc cô, sau khi Trịnh Vũ Hi kết hôn vốn dĩ tính để Kim Bối Nhi đi theo cô vào nhà Trình Chính Khôi; Bây giờ bởi vì xảy ra chuyện này, cô bị bắt gả cho Cổ Việt Di, cho nên trực tiếp chuyển đến nhà Cổ Việt Di.
Nhà Cổ Việt Di ở khu dân cư cao cấp phía bắc, ở đây phong cảnh u nhã, quan trọng nhất là, nơi này có suối nước nóng giúp cho người ta giải trừ mệt nhọc.
Kim Bối Nhi đứng ở cửa nhìn hoàn cảnh mới xung quanh, nơi này mặc dù không xa hoa như nhà Trình Chính Khôi, cảm giác tiên tiến cũng làm cô mở rộng tầm mắt, nhưng mà cảm giác lạnh như băng trong phòng khiến cho cô không rét mà run. “Nhà chú lạnh thiệt nha!”
“ Vậy sao?” Cổ Việt Di không cho là đúng, “Về nhà cần thoải mái, ở bên ngoài mệt mỏi một ngày trở về còn cãi nhau, không phải càng mệt.”
Cổ Việt Di xách hành lý Kim Bối Nhi vào nhà, sau đó đi vào một gian phòng phía trước. “Phòng này là tôi chuẩn bị cho em, nhìn xem có thích hay không.”
Kim Bối Nhi vừa nghe là chuẩn bị cho cô, hưng phấn chạy đến đứng trước phòng, mở cửa ra, một mùi thơm ngát thanh nhã xông vào mũi.
Kim Bối Nhi từ cửa phòng đưa đầu vào xem.
Cổ Việt Di đứng ở bên cạnh cô giải thích: “Tôi nhờ bọn họ lấy phong cách của đảo Bali thiết kế, còn đặc biệt bỏ vào tinh dầu mà các cô gái thích, mùi này sẽ khiến người ta hoàn toàn thoải mái, thích không?”
Phòng này lấy màu tối làm chủ đạo, coi trọng phong cách hoa lệ.
Kim Bối Nhi không chút nào nể tình lắc đầu, “Tôi không thích, màu sắc quá mờ.”
Cổ Việt Di vốn hy vọng có thể giành được một tiếng khen ngợi của cô, bước đầu thành lập quan hệ tốt giữa hai người, nhưng một câu không thích của cô lại đánh nát hoàn toàn ảo tưởng của anh.
“Vậy em thích phòng thế nào?” “Tôi muốn một gian phòng giống như công chúa.” Kim Bối Nhi bắt đầu tạo ra kiểu dáng phòng mình thích trong đầu. “Tường màu hồng, bàn trang điểm màu trắng, quần áo bằng tơ, khăn phủ giường và ghế dựa có ren…”
Cổ Việt Di chợt nghe thiếu chút nữa lập tức ngất xỉu đi, thì ra cô còn dừng lại ở thời đại của con nít ba tuổi.
“Không thể được, từ hôm nay trở đi em phải ở phòng này.” Cổ Việt Di nói xong liền xoay người rời đi.
Kim Bối Nhi chỉ có thể thở phì phì ở sau lưng anh làm một cái mặt quỷ,”Ông chú âm hiểm giỏi lắm, là chính chú muốn hỏi tôi, nổi giận cái gì chứ!”
Dường như nghĩ đến cái gì, Kim Bối Nhi nhất thời cấp bách nhìn bóng lưng Cổ Việt Di kêu to: “Chú ơi, chú có ngủ ở đây không?”
Cổ Việt Di cắn răng tức giận dừng bước, xoay người mở to mắt trừng cô. “Đó là phòng của em, phòng của tôi ở bên cạnh, còn nữa, sau này không cho phép gọi tôi là chú.” Nói xong xoay người tiếp tục đi về phía trước, vòng qua hành lang, bóng dáng lập tức biến mất.
Kim Bối Nhi giật mình, bĩu môi. “Bên cạnh?” Ánh mắt của cô lơ đãng quét sơ qua cửa phòng bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh một chút tò mò, như là kẻ trộm sợ bị người ta phát hiện, vụng lén lút quan sát bóng dáng Cổ Việt Di vừa biến mất ở chỗ rẽ.
Chắc chắn anh không quay đầu trở về, Kim Bối Nhi lén lút cười trộm, giống như kẻ trộm rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng bên cạnh. Cô bất an nhìn trái nhìn phải, lại một lần nữa xác định không có bóng dáng người kia, rồi mới lén lút mở cửa phòng ra, lắc mình một cái nhanh chóng tiến vào phòng anh, tay nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Phòng anh mang phong cách trầm ổn hoa lệ, lấy màu đen và vàng làm chủ đạo, nhất là cái giường lớn màu đen phủ khăn trải bằng tơ lụa có thể chứa được năm sáu người, cô nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Trong phòng mỗi một thứ đều tinh xảo làm cho cô không dám đưa tay đụng vào, cô bắt bản thân đem hai tay đặt ở sau lưng, nhàn tản đi dạo trong phòng anh. Bước đến trước bàn đọc sách, trong lúc vô tình thấy một khung ảnh trên bàn, hấp dẫn lực chú ý của cô, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, gương mặt tươi cười, trong lòng ôm một cậu bé ngây thơ, dễ thương.
Kim Bối Nhi kiềm được sự tò mò, tay muốn cầm lấy khung ảnh kia để nhìn cho rõ.
“Đó là mẹ tôi.” Thanh âm trầm thấp thuần hậu của Cổ Việt Di ở phía sau cô vang lên.
Nguy rồi, bị phát hiện rồi!
Kim Bối Nhi chột dạ rút tay về, xoay người nhìn Cổ Việt Di, “Tôi, tôi, tôi…”
Anh làm sao trở lại? Cô vì sao không nghe được tiếng mở cửa?
Cổ Việt Di đi nhanh đến trước mặt Kim Bối Nhi, “Em có hứng thú với phòng của tôi cứ nói thẳng, không cần lén lút chạy vào.”
“Tôi, tôi, tôi…” Kim Bối Nhi đột nhiên cảm giác yết hầu nói không nên lời nói.
Tròng mắt đen u ám của Cổ Việt Di nhìn chằm chằm Kim Bối Nhi, “Thầy giáo không dạy em, vào phòng người ta trước hết phải được chủ nhân đồng ý sao?”
“Tôi…” Kim Bối Nhi thử làm cho mình bình tĩnh, khuôn mặt lại nóng lên.
Cổ Việt Di không để ý tới tình trạng lúng túng của cô, đôi môi khẽ động, “Theo tôi ra ngoài, chúng ta có một số việc trước hết cần nói rõ.” Nói xong, tức khắc xoay người đi về cửa phòng.
Kim Bối Nhi khó hiểu hỏi: “Nói rõ? Nói rõ cái gì?”
“Ra ngoài rồi biết.” Cổ Việt Di tiêu sái nói, lập tức ra khỏi phòng.
Kim Bối Nhi quay đầu lại nhìn quanh phòng một vòng, bước nhanh theo đi ra khỏi phòng, qua một hành lang đi vào phòng khách.
Cổ Việt Di vẻ mặt thản nhiên ngồi ở trên sô
“Con nói cái gì, cậu ấy lớn hơn Bối Nhi mười tuổi?”vẻ mặt mẹ Kim đầy kinh ngạc.
Trịnh Vũ Hi miễn cưỡng gạt bỏ, tươi cười, “Dì, chỉ là hơn mười tuổi, chồng lớn tuổi một chút có vẻ sẽ thương yêu vợ, dì nói phải không?”
Mẹ Kim im lặng không nói.
Trịnh Vũ Hi tiếp tục vì cuộc hôn nhân của Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi mà cố gắng, “Đối phương còn nói, vì không để Bối Nhi trở thành trò cười của bạn học, bọn họ đến tòa án đăng kí trước, chờ Bối Nhi tốt nghiệp đại học sẽ mời khách sau.”
“Tốt nghiệp đại học?”ba Kim giật mình nhìn Trịnh Vũ Hi, “Sau khi kết hôn, cậu ấy đồng ý cho Bối Nhi tiếp tục học đại học?”
..k e n h t r u y e n . p r o.. “Đúng, anh ấy còn nói sau khi Bối Nhi gả cho anh ấy thì là người của anh ấy, anh ấy không chỉ lo lắng cho cuộc sống của nó, cũng sẽ cùng Bối Nhi đọc sách, còn có thể giám sát việc học của nó.” Trịnh Vũ Hi cố gắng vì Cổ Việt Di, trước mặt vợ chồng nhà họ Kim đắp nặn một hình tượng một người chồng thật tốt.
“Thật vậy chăng?” ba Kim nghi ngờ người đàn ông kia không có năng lực này, “Tính cách Bối Nhi dượng biết rõ, để cho nó chọn giữa đọc sách và chơi đùa, nó luôn luôn để chơi đùa lên hàng đầu.”
Trịnh Vũ Hi cười nhìn về phía dượng, “Vị ông xã tương lai của Bối Nhi lúc trước ở đại học là một người tài năng, anh ấy còn đến nước ngoài du học hai năm, dượng nghĩ anh ấy sẽ để cho Bối Nhi chỉ lo chơi đùa sao?”
Lời này cũng đúng, Bối Nhi nghịch ngợm mọi người trong dòng họ đều biết, nói vợ chồng bọn họ chỉ biết cưng chìu Bối Nhi, cũng sẽ không dạy cô, nếu có người có thể hướng dẫn cô, không phải chuyện không tốt.
Ba Kim suy nghĩ, không nề hà thở dài nữa, “Được rồi, dượng sẽ gả Bối Nhi cho cậu ấy.”
Hai vợ chồng nhà họ Kim cuối cùng cũng gật đầu, Trịnh Vũ Hi khoan khoái thở ra, rốt cục hoàn thành nhiệm vụ.
Cha mẹ hai bên gặp mặt, đồng ý việc hôn nhân này, rất nhanh chọn một ngày tốt để Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi đến tòa án đăng kí, hoàn thành việc lớn cả đời.
Kim Bối Nhi lúc trước từ nam bộ lên bắc đi học, người nhà dặn dò Trịnh Vũ Hi chăm sóc cô, sau khi Trịnh Vũ Hi kết hôn vốn dĩ tính để Kim Bối Nhi đi theo cô vào nhà Trình Chính Khôi; Bây giờ bởi vì xảy ra chuyện này, cô bị bắt gả cho Cổ Việt Di, cho nên trực tiếp chuyển đến nhà Cổ Việt Di.
Nhà Cổ Việt Di ở khu dân cư cao cấp phía bắc, ở đây phong cảnh u nhã, quan trọng nhất là, nơi này có suối nước nóng giúp cho người ta giải trừ mệt nhọc.
Kim Bối Nhi đứng ở cửa nhìn hoàn cảnh mới xung quanh, nơi này mặc dù không xa hoa như nhà Trình Chính Khôi, cảm giác tiên tiến cũng làm cô mở rộng tầm mắt, nhưng mà cảm giác lạnh như băng trong phòng khiến cho cô không rét mà run. “Nhà chú lạnh thiệt nha!”
“ Vậy sao?” Cổ Việt Di không cho là đúng, “Về nhà cần thoải mái, ở bên ngoài mệt mỏi một ngày trở về còn cãi nhau, không phải càng mệt.”
Cổ Việt Di xách hành lý Kim Bối Nhi vào nhà, sau đó đi vào một gian phòng phía trước. “Phòng này là tôi chuẩn bị cho em, nhìn xem có thích hay không.”
Kim Bối Nhi vừa nghe là chuẩn bị cho cô, hưng phấn chạy đến đứng trước phòng, mở cửa ra, một mùi thơm ngát thanh nhã xông vào mũi.
Kim Bối Nhi từ cửa phòng đưa đầu vào xem.
Cổ Việt Di đứng ở bên cạnh cô giải thích: “Tôi nhờ bọn họ lấy phong cách của đảo Bali thiết kế, còn đặc biệt bỏ vào tinh dầu mà các cô gái thích, mùi này sẽ khiến người ta hoàn toàn thoải mái, thích không?”
Phòng này lấy màu tối làm chủ đạo, coi trọng phong cách hoa lệ.
Kim Bối Nhi không chút nào nể tình lắc đầu, “Tôi không thích, màu sắc quá mờ.”
Cổ Việt Di vốn hy vọng có thể giành được một tiếng khen ngợi của cô, bước đầu thành lập quan hệ tốt giữa hai người, nhưng một câu không thích của cô lại đánh nát hoàn toàn ảo tưởng của anh.
“Vậy em thích phòng thế nào?” “Tôi muốn một gian phòng giống như công chúa.” Kim Bối Nhi bắt đầu tạo ra kiểu dáng phòng mình thích trong đầu. “Tường màu hồng, bàn trang điểm màu trắng, quần áo bằng tơ, khăn phủ giường và ghế dựa có ren…”
Cổ Việt Di chợt nghe thiếu chút nữa lập tức ngất xỉu đi, thì ra cô còn dừng lại ở thời đại của con nít ba tuổi.
“Không thể được, từ hôm nay trở đi em phải ở phòng này.” Cổ Việt Di nói xong liền xoay người rời đi.
Kim Bối Nhi chỉ có thể thở phì phì ở sau lưng anh làm một cái mặt quỷ,”Ông chú âm hiểm giỏi lắm, là chính chú muốn hỏi tôi, nổi giận cái gì chứ!”
Dường như nghĩ đến cái gì, Kim Bối Nhi nhất thời cấp bách nhìn bóng lưng Cổ Việt Di kêu to: “Chú ơi, chú có ngủ ở đây không?”
Cổ Việt Di cắn răng tức giận dừng bước, xoay người mở to mắt trừng cô. “Đó là phòng của em, phòng của tôi ở bên cạnh, còn nữa, sau này không cho phép gọi tôi là chú.” Nói xong xoay người tiếp tục đi về phía trước, vòng qua hành lang, bóng dáng lập tức biến mất.
Kim Bối Nhi giật mình, bĩu môi. “Bên cạnh?” Ánh mắt của cô lơ đãng quét sơ qua cửa phòng bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh một chút tò mò, như là kẻ trộm sợ bị người ta phát hiện, vụng lén lút quan sát bóng dáng Cổ Việt Di vừa biến mất ở chỗ rẽ.
Chắc chắn anh không quay đầu trở về, Kim Bối Nhi lén lút cười trộm, giống như kẻ trộm rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng bên cạnh. Cô bất an nhìn trái nhìn phải, lại một lần nữa xác định không có bóng dáng người kia, rồi mới lén lút mở cửa phòng ra, lắc mình một cái nhanh chóng tiến vào phòng anh, tay nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Phòng anh mang phong cách trầm ổn hoa lệ, lấy màu đen và vàng làm chủ đạo, nhất là cái giường lớn màu đen phủ khăn trải bằng tơ lụa có thể chứa được năm sáu người, cô nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Trong phòng mỗi một thứ đều tinh xảo làm cho cô không dám đưa tay đụng vào, cô bắt bản thân đem hai tay đặt ở sau lưng, nhàn tản đi dạo trong phòng anh. Bước đến trước bàn đọc sách, trong lúc vô tình thấy một khung ảnh trên bàn, hấp dẫn lực chú ý của cô, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, gương mặt tươi cười, trong lòng ôm một cậu bé ngây thơ, dễ thương.
Kim Bối Nhi kiềm được sự tò mò, tay muốn cầm lấy khung ảnh kia để nhìn cho rõ.
“Đó là mẹ tôi.” Thanh âm trầm thấp thuần hậu của Cổ Việt Di ở phía sau cô vang lên.
Nguy rồi, bị phát hiện rồi!
Kim Bối Nhi chột dạ rút tay về, xoay người nhìn Cổ Việt Di, “Tôi, tôi, tôi…”
Anh làm sao trở lại? Cô vì sao không nghe được tiếng mở cửa?
Cổ Việt Di đi nhanh đến trước mặt Kim Bối Nhi, “Em có hứng thú với phòng của tôi cứ nói thẳng, không cần lén lút chạy vào.”
“Tôi, tôi, tôi…” Kim Bối Nhi đột nhiên cảm giác yết hầu nói không nên lời nói.
Tròng mắt đen u ám của Cổ Việt Di nhìn chằm chằm Kim Bối Nhi, “Thầy giáo không dạy em, vào phòng người ta trước hết phải được chủ nhân đồng ý sao?”
“Tôi…” Kim Bối Nhi thử làm cho mình bình tĩnh, khuôn mặt lại nóng lên.
Cổ Việt Di không để ý tới tình trạng lúng túng của cô, đôi môi khẽ động, “Theo tôi ra ngoài, chúng ta có một số việc trước hết cần nói rõ.” Nói xong, tức khắc xoay người đi về cửa phòng.
Kim Bối Nhi khó hiểu hỏi: “Nói rõ? Nói rõ cái gì?”
“Ra ngoài rồi biết.” Cổ Việt Di tiêu sái nói, lập tức ra khỏi phòng.
Kim Bối Nhi quay đầu lại nhìn quanh phòng một vòng, bước nhanh theo đi ra khỏi phòng, qua một hành lang đi vào phòng khách.
Cổ Việt Di vẻ mặt thản nhiên ngồi ở trên sô
Bài viết liên quan!